Hắn cùng mẹ tản bộ ở hoa viên.Lúc mẹ hái hoa thì ngưng mắt nhìn.Hắn
rất muốn hỏi mẹ có biết hắn là người hai đời không.Nếu không biết rất
nhiều chuyện nói không thông.Nhưng nếu biết đây thì quả thật không thể
tưởng tượng được.
Ôn Uyển thấy nhi tử có bộ dáng muốn nói nhưng không biết nói tử đâu,
cũng không nói gì. Ôm hoa đã hái về phòng, cắm vào bình. Thấy con trai
nhìn mình chăm chú rốt cuộc mở miệng hỏi: “Có gì thì hỏi đi! Sao lại học đệ đệ con rồi?” Tiểu tử này cũng không làm nũng như Minh Cẩn.
Hắn muốn hỏi cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Mẹ phất tay
một cái nói: “Mẹ con chúng ta nói chuyện riêng. Tất cả xuống đi!” Chờ
mọi người lui xuống, mẹ mới lên tiếng: “Có chuyện gì cứ nói đi! Đừng lắp bắp.Cũng đã làm cha rồi còn học Minh Cẩn.”
Hắn nhìn mẹ, dù thế nào cũng không nói ra được.Sao hắn mở miệng được
đây, hắn có thể nói ‘Mẹ, mẹ biết con là người hai đời?’ nếu hắn đoán
sai, không có chuyện gì lại hù chết mẹ rồi?Nếu không hỏi vấn đề này thì
quấn quýt trong lòng, đặc biệt khó chịu.
Mẹ nhìn bộ dáng của hắn lắc đầu: “Nói đi, ở cạnh mẹ còn có gì không
thể nói. Chỉ cần đừng nói cho mẹ biết con phạm tội lệch lạc như Minh
Cẩn, coi trọng cô nương nhà ai muốn nạp vào nhà là được.” Đừng nói với
nàng lại là đào sắc củ phân (tranh giành đào hoa).
Hắn vội nói: “Không phải đâu, mẹ, con và Di Huyên rất tốt.” Hắn còn
muốn học cha mẹ, cùng Di Huyên đến bạch đầu giai lão, nào có tâm tư tìm
hoa cỏ gì!
Mẹ thả lỏng nói: “Con và Di Huyên tốt thì được. Có gì khiến có khó mở miệng như vậy.Nói đi, mẹ đang nghe này!”
Tiểu tử này còn có quấn quýt gì?
Hắn hít sâu một hơi, nhưng không trực tiếp nói mà uyển chuyển hỏi:
“Mẹ, con trước đây đã hỏi mẹ có tin người trải qua hai đời không? Mẹ, mẹ tin có người trải qua hai đời không?Mẹ, mẹ tin thực sự có người không
uống canh Mạnh bà mà đầu thai không?”
Mẹ nhìn hắn một cái, nhìn khiến tim hắn đập lệch một nhịp. Khi hắn
không chịu nổi muốn mở miệng trước, mẹ cười nói: “Con muốn nói với mẹ là con không uống canh Mạnh bà đã đầu thai hả? Con chính là người sống hai đời đúng không?”
Hắn khiếp sợ vạn phần. Suy đoán mẹ biết là một chuyện nhưng từ miệng mẹ nói ra lại là chuyện khác: “Mẹ, sao mẹ biết?”
Mẹ nhìn hắn một cái, vẻ tươi cười trên mặt đã mất: “Mẹ không chỉ biết con là người hai đời mà mẹ còn biết trước đây con sống không quá tốt.
Trước đây khẳng định con cũng muốn làm đại tướng quân đáng tiếc cuối
cùng không thực hiện được nguyện vọng này.” Ôn Uyển không nói đời trước
Minh Duệ nhất định là cha không thương mẹ không yêu, còn trở mặt thành
thù với đệ đệ, đáng thương hơn chính là đến thê tử cũng có người trong
lòng.Những cái này đều là vết sẹo mặc dù là chuyện đời trước nhưng vạch
trần vết sẹo của người khác là không đạo đức.
Hắn ngây như phỗng, chẳng lẽ mẹ là thần toán tử.
Mẹ đặt bình hoa lên bàn tiếp tục cắm: “Mẹ không phải thần toán tử, chỉ là nhìn con chấp nhất muốn đi con đường này nên đoán.”
Cả người hắn đều ngây ra. Mẹ đến cái này cũng đoán được, vậy còn gì
mà mẹ không biết.Có thể đến việc hắn là người cha không yêu mẹ không
thương cũng đoán được không.
Mẹ không để ý đến hắn, cắm hoa xong liền cầm kéo lên chỉnh sửa, cuối cùng quay ra hỏi hắn: “Hoa này mẹ sửa thế nào?”
Hắn không nói mà nhìn bình hoa, lại nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ không sợ sao?”
Mẹ ngẩng đầu kỳ quái nhìn hắn: “Sợ? Sợ cái gì? Sợ con là yêu quái sẽ hại mẹ sao?”
Điều đó tất nhiên là không phải, chỉ là mẹ quá trấn định, trấn định
đến mức khiến hắn có chút chột dạ: “Mẹ, lúc nào thì mẹ biết con là, ừhm, con là cái kia…….” Nói người hai đời hắn rốt cuộc không nói lên lời.
Mẹ khẽ cười: “Con không uống canh Mạnh bà, nhớ kỹ chuyện trước kia.
Lẽ nào con không phải con trai mẹ?” Chỉ cần là con mình, cái này là đủ
rồi.
Hắn vội tiếp lời: “Con là con trai mẹ.” Điểm ấy ai cũng không thể thay đổi.
Mẹ buông kéo trong tay ra: “Nếu biết con là con trai mẹ những chuyện
khác có quan trọng không?” Có phải là người hai đời không, có uống canh
mạnh bà không, có nhớ kỹ chuyện kiếp trước không đối với Ôn Uyển mà nói
thực không quan trọng. Quan trọng Minh Duệ con trai nàng.
Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, á, đương nhiên không quan trọng.
Mẹ giữ tay hắn khẽ vỗ mà nói: “Mẹ hao tốn nhiều tinh lực dẫn đạo cho
con như vậy vẫn mong rằng con buông bỏ quá khứ, quên chuyện trước kia
đi. Minh Duệ, chuyện trước kia đều đã qua, con có thể coi đó là một giấc mộng hoàng lương. Bây giờ mới là thật.Cho nên sau này đừng miên man suy nghĩ nữa.”Chuyện đời trước, chuyện không vui đều không cần nghĩ đến.Chỉ cần nghĩ đến ngày tháng hiện tại, nghĩ đến chuyện cần làm là đủ rồi.
Minh Duệ nhìn mẹ, qua thật lâu, thật lâu nhíu mi: “Mẹ, con đã biết.
Con không quấn quýt chuyện trước kia nữa.” Chuyện đời trước quả thực chỉ là một giấc mộng hoàng lương.Hiện tại hắn có song thân thương yêu mình, có thê tử hiền lành săn sóc, có con trai thông tuệ động lòng người, còn có sự nghiệp rộng lớn.Cả đời này của hắn rất viên mãn.
Mẹ gật đầu: “Sớm nên buông xuống.” Chuyện đời trước nàng đã sớm đặt xuống.Sống thêm một đời liền sống tốt một đời này là được.
Sau khi Minh Duệ bình tĩnh lại nghĩ thật không tưởng tượng được. Tại
sao chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế mà mẹ lại bình thản tiếp
nhận như vậy?Không hề kinh ngạc chút nào?
Mẹ không nói nhiều về nghi vấn của hắn, chỉ nói: “Thế giới bao la sức người có hạn, mẹ từng thấy trong sách. Cũng không có gì kỳ quái.”Ôn
Uyển mới không nói mình cũng là người hai đời đâu.Cảm giác là lạ, còn
chưa muốn cho con trai biết.
Minh Duệ may mắn gặp một người mẹ kiến thức rộng hơn nữa lại có thể
dung đủ mọi chuyện. Cũng vì thế hắn mới có thể bình an thuận lợi lớn lên đến giờ.
Cuối cùng mẹ nói với hắn: “Chuyện này con nói với mẹ là được rồi,
không được nói cho người khác nữa, không phải ai cũng có thể nghĩ thoáng như mẹ.” Sẽ dọa người đó.
Hắn tất nhiên biết chuyện này không thể nói ra.Nếu không phải mẹ biểu lộ rất nhiều ở trước mặt hắn, hắn cũng không dám nói.
Sau khi nói chuyện này ra, mẹ đối với hắn vẫn như trước.Cũng không vì nói ra chuyện này mà có gì khác thường.Cái này khiến hắn triệt để yên
tâm.Mà hắn cũng không muốn mẹ vì bí mật của hắn mà xoắn xuýt.Thật tốt.
Minh Cẩn nhìn bộ dạng này của hắn, đều hỏi hắn gần đây có có chuyện
gì vui sao? Hắn nghe xong cười cười. Đặt gánh nặng này xuống, cả người
đều thư thái. Nhìn tất nhiên như có chuyện vui gì.
Rất nhanh hắn lại phải về hải khẩu.
Cha mẹ luyến tiếc, Minh Cẩn cũng không nỡ. Trước khi hắn đi Minh Cẩn
thậm chí còn kéo hắn hỏi: “Ca, ca định bao giờ hồi kinh? Ca cũng phải
cho đệ chuẩn bị một chút chứ?” Đừng để bảy, tám mươi tuổi mới về!
Hắn cười nói: “Ta đã hứa với mẹ rồi, chờ sau khi mẹ sáu mươi sẽ ở bên mẹ.” Cách bây giờ còn nhiều năm nữa.
Minh Cẩn gật đầu: “Vậy còn được, còn mười sáu năm nữa. Ca, ca không
biết mẹ luôn nhớ ca. Ca nói phải giữ lời, đệ và cha mẹ ở kinh thành chờ
ca.”Mẹ tuy không biểu lộ quá nhiều ở trước mặt Minh Cẩn nhưng hắn
biết.mẹ đặc biệt nhớ ca ca. Bình thường đều cầm tập tranh kia ngắm.
Hắn vỗ mạnh lên vai Minh Cẩn nói: “Yên tâm, ca ca nói sẽ giữ lời. Đệ ở kinh thành phải hiếu thuận với cha mẹ.Hết thảy nhờ vào đệ.” Minh Cẩn đã trưởng thành, hắn cũng yên tâm.
Minh Cẩn cùng hắn uống rượu một phen. Tiểu tử này tám năm không gặp
tửu lượng tiến bộ không ít. Uống đến cuối cùng hắn cũng có chút say,
tiểu tử này còn chưa ngã.
Ngày ly biệt, Di Huyên ôm con khóc như cả người đều là nước.Hắn vốn
mong Di Huyên ở lại. Bốn đứa bé ở kinh thành, thê tử ở lại kinh thành
cũng có thể chiếu cố con, còn có thể thay hắn tẫn hiếu cha mẹ nhưng mẹ
kiên quyết không đồng ý. Hài tử đều lưu lại nhưng lại muốn thê tử cùng
hắn đi hải khẩu. Nói không có Di Huyên chiếu cố mẹ sẽ lo lắng.
Mẹ thấy bộ dáng Di Huyên cười nói: “Chờ qua một khoảng thời gian nữa, mẹ dẫn bọn trẻ đi hải khẩu gặp con. Chia lìa cũng không lâu đâu.” Theo ý Ôn Uyển con cái phải ở bên cạnh cha mẹ lớn lên mới tốt. Nhưng Minh Duệ
lại là một cái rễ cây, sống chết cũng muốn con phải ở kinh thành.Nói
nàng so với vợ chồng hắn càng biết trông hài tử.Giao cho nàng nuôi hắn
yên tâm.
Ôn Uyển rất bất đắc dĩ, Minh Duệ cho rằng nhi tử của hắn giống hắn
vậy, muốn nàng tốn hao nhiều tinh lực như vậy mà dạy. Hiện tại tôn tử đã bảy đứa, sau này còn có thể tăng thêm, đều giao cho nàng dạy không phải mệt chết nàng à. Nếu không phải Minh Duệ cưỡng cầu, Ôn Uyển không muốn
trông một đứa nào hết. Làm mẹ nuôi con mình là đủ rồi đâu còn phải nuôi
tôn tử, tằng tôn tử nữa, vậy không phải là cả đời không dừng. Thật ra
Bạch Thế Niên thấy tôn tử đều nuôi bên người thì vui mừng như nhặt được
trân bảo.
Hắn quỳ trên đất dập đầu lạy mẹ ba lạy: “Cha, mẹ, hai người phải bảo trọng.”
Mẹ ôm hắn nước mắt tí tách rơi: “Mẹ sẽ tự bảo trọng. Muốn làm gì thì
cứ làm đi. Cha mẹ ở kinh thành dù trời có sập, mẹ và cha con cũng có thể nâng. Nhưng Minh Duệ à, đừng để mẹ phải là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.” Con trai muốn đi làm chuyện như vậy, phiêu lưu rất lớn. Nhưng ai bảo nàng là mẹ đây! Làm mẹ người ta phải lo lắng cho con trai.
Minh Duệ cảm giác mình là nhi tử bất hiếu nhất trên đời. Không chỉ
muốn mẹ bày mưu tính kế cho mình, lo lắng hết lòng mà còn phải chờ đợi
trong lo lắng hãi hùng, nóng ruột nóng gan.
Trở về hải khẩu, hắn bắt đầu cùng Trầm Bất Tòng trù tính.Ý Trầm Bất
Tòng là hợp tác với thương hành, đến lúc đó mua hàng của các quốc gia
gần đây.Mặc khác xây dựng thương đội buôn bán kiếm tiền thành lập thế
lực của bọn họ.
Ý hắn cũng là vậy: “Từ từ rồi sẽ được!” Kỳ thực hắn đã có chủ ý. Hắn
cần kiến thiết tốt đảo nhỏ thành trạm trung chuyển.Từ từ dùng hai mươi
năm biến chỗ đó thành lãnh địa của Bạch gia nhà hắn.Sau này tôn tử Bạch
gia liền đến đó sinh hoạt.
Hắn mua một lượng lớn nô bộc đưa đến đó khai khẩn.Cũng dùng các biện
pháp khác tìm người đưa qua.Đương nhiên đều là cách hợp pháp.Đối với
những người này hắn đều dùng điều kiện đối đãi tốt nhất. Mẹ rất hiếm khi lạm sát kẻ vô tội, ngược đãi người khác, nói là tạo nghiệt. Dưới sự
tích phúc của mẹ, hắn không dám tạo nghiệt.
Hiện tại hắn muốn làm hai chuyện, một là tăng thực lực tổng thể của
hải quân, hai là thành lập vương quốc của mình, nơi đó là thiên hạ của
hắn, thiên hạ của Bạch gia hắn.