Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 91: Q.6 - Chương 91: Phiền toái ( thượng )




Hạ Dao nhận được tin tức rồi liền nói với Ôn Uyển : “Trừ Văn gia, Thích gia ( Trần A Bố trực tiếp bị Hạ Dao bỏ qua, bởi vì Trần A Bố đối với người trong kinh thành mà nói cũng chỉ là nhân vật râu ria), sau lưng còn có bàn tay của Ngũ hoàng tử.”

Ôn Uyển ồ một tiếng: “Không ngờ, hắn còn có nhã hứng như vậy, xem ra cuộc sống quá bình an và rảnh rỗi rồi.” Không nghĩ tới, thời gian yên bình đã lâu rồi, rảnh rỗi nên không có chuyện gì làm. Chỉ một Bảo Bảo Cương đã nghĩ muốn lôi nàng đi ra ngoài. Cũng may Bạch Thế Niên không phải là ngu xuẩn , liền trực tiếp tìm cậu Hoàng Đế. Cũng được xem là tiến bộ không ít, xem ra gần mực thì đen, gần đèn thì rạng a!

Sắc mặt Hạ Dao cũng đen lại: “Quận chúa, có muốn giáo huấn hắn một chút hay không?” Đối với Hạ Dao mà nói, trừ Ôn Uyển ra thì cũng chỉ có lời nói của Hoàng Đế là nàng nghe, những người khác thì ai nàng cũng dám động thủ, chỉ sợ bảo nàng đi giết Thái Tử đoán chừng nàng cũng có thể xuống tay được.

Ôn Uyển cười lắc đầu: “Không cần, có thể coi là kế hoạch của hắn cũng tốt lắm.” Thấy khuôn mặt Hạ Dao mang vẻ không đồng ý thì thả bút vẽ trong tay xuống : “Ngũ hoàng tử, bất kể như thế nào cũng là hoàng tử. Cậu Hoàng Đế có thương ta đi nữa nhưng đối với con ruột mà nói, dù sao ta cũng cách một tầng, con của mình Cậu Hoàng Đế có thể tùy ý đánh chửi trách phạt, nhưng cũng không phải ai cũng được khi dễ, chuyện lần này của Tư Thông cũng chính là một ví dụ tốt nhất. Cậu Hoàng Đế không thể nào không biết được chân tướng sự việc, nhưng lời đồn cũng đã tản ra, vì để thuận theo khẩu khí này đương nhiên là muốn trừng phạt nặng.” Những năm này nếu không phải nàng đem vị trí của mình xác định thật tốt thì cho dù nàng có tài đi nữa cũng không thể lăn lộn cho tới vị trí này hôm nay. Hoàng đế cũng giống như nàng, đều có điểm mấu chốt của mình.

Hạ Dao mặc dù cũng biết Ôn Uyển nói có lý, nhưng rốt cuộc đáy lòng vẫn không thoải mái: “Quận chúa, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc cho hắn khi dễ tới tận cửa như vậy?”

Ôn Uyển ngửa đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Hắn có khi dễ ta sao?”

Hạ Dao cười ngất. Trước kia thời điểm mười tuổi thì nhìn giống như một lão nhân bốn mươi tuổi, hiện tại hai mươi tuổi thì lại giống như hài tử mười tuổi, còn giả bộ khờ dại. Quận Chúa đúng là càng sống càng đi lùi trở về, nhưng nụ cười trên mặt cũng tiết lộ tâm tư của Hạ Dao. Thật ra thì chuyển biến như vậy cũng rất tốt, nói rõ ràng rằng cuộc sống bây giờ của Ôn Uyển đã được như ý rồi nên tâm tư cũng không còn nặng như trước nữa: “Quận Chúa nếu có thể nắm chắc tâm lý thì coi như xong, chẳng qua nếu hắn dám chọc tới chúng ta thì nô tỳ sẽ để cho hắn ăn không hết còn phải ôm đi .”

Ôn Uyển cười ha hả nói: “Được a, nếu hắn dám trực tiếp chọc tới chúng ta thì sẽ cho bọn chúng nếm thử lợi hại của Dao cô nãi nãi của chúng ta.”

Hạ Dao cố nhịn cười trợn mắt liếc Ôn Uyển một cái.

Ôn Uyển không biết là nàng chỉ đơn thuần là cãi lộn cùng với Bạch Thế Niên mà thiếu chút nữa đã gây ra một lần phong ba lớn.

Yến Kỳ Hiên nhận được tin tức Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển cãi lộn thì trong lòng bực tức: “Tên khốn kiếp này, lại dám khi dễ Ôn Uyển .” Yến Kỳ Hiên bực tức liền đi tìm Bạch Thế Niên . Tôi tớ bên cạnh đều không ngăn cản được, không có cách nào khách đành kêu người đi báo cho thế tử La gia, hiện tại cũng chỉ có La Thủ Huân mới khuyên được Yến Kỳ Hiên. Khụ, thế tử Gia gần đây muốn gì là làm đó.

Bạch Thế Niên quay về phủ tướng quân chạm phải Yến Kỳ Hiên đang mặc hoa phục. Bạch Thế Niên lạnh mặt nhìn Yến Kỳ Hiên , chỉ có thể cảm thán hắn quá giống nữ nhân. Đành chịu, ai bảo hắn lớn lên quá anh tuấn, chân chính tăng một phần thì hơi mập nếu bớt một phần thì hơi gầy, mặt mày cũng như họa.

Lần trước bởi vì nguyên nhân bên ngoài nên Bạch Thế Niên làm sao cũng không thấy hắn vừa mắt, cộng thêm Ôn Uyển nói những chuyện kia khiến cho hắn phải chấp nhận thật sâu, nhưng hiện tại lần này trở lại nhìn kỹ không khỏi than thở rồi. Đều nói thế tử Phủ Thuần Vương lớn lên tuấn mỹ, là người mà thế gian khó cầu. Có danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử. một nam tử mà lớn lên yêu nghiệt như vậy quả thật làm người người oán trách. Nếu như không phải là thân phận hắn quý trọng thì đoán chừng bản thân cũng khó bảo toàn , là người tốt nhất để làm tiểu quan, may mắn là hắn chọn được chỗ đầu thai tốt, nếu không thì cuộc đời nhất định cũng sẽ không thuận.

Nếu như Yến Kì Hiên biết được ý nghĩ của Bạch Thế Niên lúc này, nhất định là im lặng hỏi ông trời, hai vợ chồng này thật đúng là không phải người một nhà thì không cùng vào một cửa.

Chẳng qua là đáng tiếc hiện tại Yến Kỳ Hiên lại mặt đầy giận dữ: “Bạch Thế Niên, ngươi đã cưới Ôn Uyển thì ngươi nên đối xử thật tốt với nàng, ngươi lại đang làm cái gì đây? Vì một tỳ nữ mà lại cãi lộn trở mặt cùng với Ôn Uyển . Nếu ngươi đối với nàng như vậy thì ban đầu cũng đừng có giả dạng bộ dáng tình thâm ý trọng. Không có hai ngày lại liền lộ nguyên hình.”

Bạch Thế Niên vốn là nhìn ở trên mặt mũi của Ôn Uyển còn chuẩn bị bắt chuyện cùng với hắn. Nhưng lại nghe được lời nói chỉ trích của Yến Kỳ Hiên thì vô cùng tức giận. Hắn cho rằng hắn là người nào. Lập tức Bạch Thế Niên lạnh lùng nói: “Mặc dù ngươi là thế tử phủ thuần Vương, là hoàng thân quốc thích, nhưng đây là chuyện giữa phu thê chúng ta, không cần người ngoài là ngươi tới đây quơ tay múa chân.”

Trên mặt Bạch Thế Niên chứa khinh bỉ cùng với khinh thường đâm vào lòng Yến Kỳ Hiên thật sâu. Yến Kỳ Hiên nổi giận: “Ngươi, chuyện vợ chồng các ngươi tự nhiên ta sẽ không xem vào, nhưng ngươi khi dễ Ôn Uyển thì không được.”

Bạch Thế Niên còn đang giận dỗi đầy bụng đây, đang tốt lại bị tên thanh mai trúc mã của thê tử uống lộn thuốc tìm tới cửa, đây coi là chuyện gì? “Ta có khi dễ nàng hay không thì cũng có quan hệ gì với ngươi? Ta hi vọng sau này ngươi câm miệng cho ta, tục danh của thê tử ta cũng không phải để ngươi gọi, không được làm bại hoại danh tiếng của vợ ta.” Cũng không biết mình là cái thứ đồ gì? Hiện tại Bạch Thế Niên có chút tin tưởng lời nói của Ôn Uyển rồi, nàng thật sự không có thích Yến Kỳ Hiên, nếu thật sự thích cái tên nam nhân ngu ngốc này thì hắn sẽ thấy mình quá thất bại.

Yến Kỳ Hiên bị nghẹn họng không nói được ra lời. Vừa đúng lúc này La Thủ Huân chạy tới. Trên đầu hắn đầy mồ hôi, Yến Kỳ Hiên đây là làm cái gì? chuyện giữa phu thê bọn họ, hắn cũng có thể nhúng tay sao? Có phải là hắn có cừu oán cùng với Ôn Uyển không? La Thủ Huân không biết là Yến Kỳ Hiên hiện tại nghĩ như thế nào? Chỉ biết Ôn Uyển là người ăn thịt cũng sẽ không nhả xương. Bạch Thế Niên có thể ở dưới mắt nàng mà ăn vụng thì trừ phi Bạch Thế Niên chán sống, muốn tìm tới cái chết rồi.

La Thủ Huân thấy Yến Kỳ Hiên còn đầy đủ tay chân liền thở phào nhẹ nhõm . May mắn Bạch tướng quân là người có lòng dạ rộng rãi, đổi thành những người khác thì chuyện này cũng đủ để Yến Kỳ Hiên kêu gào một trận rồi. Tên khốn này đang cần ăn đòn hay sao? Đúng là tự chuốc họa vào mình, đầu óc giống như không được khai hóa vậy. Đôi khi La Thủ Huân thật sự muốn mở đầu Yến Kỳ Hiên ra xem một chút bên trong là thứ đồ chơi gì?

Sau khi Bạch Thế Niên đi thì La Thủ Huân gầm thét với Yến Kỳ Hiên : “Ngươi là tên khốn kiếp? Có phải ngươi không muốn Ôn Uyển có cuộc sống thoải mái hay không? Ngươi chỉ nhìn thấy cái trước mắt, ước gì cuộc sống của nàng trôi qua không như ý, nếu như vậy để cho nàng thêm khổ sở đúng không?” Cái này nếu lan truyền ra ngoài còn không biết sẽ tạo thành như thế nào đây?

Yến Kỳ Hiên không cảm thấy mình là sai, chỉ cảm thấy mình vì muốn tốt cho Ôn Uyển . Bị La Thủ Huân mắng hồi lâu cũng không thay đổi được cái ý nghĩ này của mình. La Thủ Huân giận đến quát lên như sấm, thật hận không thể đánh cho hắn một trận. Cuối cùng giận đến xoay người bỏ đi.

Nếu La Thủ Huân biết bởi vì chính mình mắng một trận lại khiến cho Yến Kỳ Hiên manh động, nảy sinh có ý niệm lên thôn trang thăm Ôn Uyển trong đầu thì đoán chừng cũng có cảm giác muốn bóp chết hắn tại chỗ. Tên khốn kiếp này, còn ngại thanh danh của Ôn Uyển không đủ vang dội sao?

Bạch Thế Niên đang định từ từ một chút rồi về thôn trang thì đã nghe tới chuyện bát đệ hắn bị gia nô trong phủ tôn quý Quận Chúa đánh , hiện tại chỉ còn dư lại một hơi thở sắp chế rồi. Cho nên lập tức chạy trở về: “Bát đệ thế nào?”

“Lão Lục. Cái họ Lâm kia cũng thật quá đáng hận, nói thế nào thì đó cũng là sản nghiệp của đệ muội, khẩu khí này làm sao chúng ta có thể nhẫn được, hắn còn không phải chỉ là một nô tài ti tiện cậy chủ sao?” Thì ra hôm nay một người bạn của bát lão gia tới muốn hắn mời cơm, hơn nữa còn cố ý muốn đi tới Túy Tương Lâu, khó có được cơ hội tốt như vậy nên Bát lão gia đương nhiên cũng chuẩn bị tốt nhất, đáng tiếc người bằng hữu kia tới nửa đường thì ra ngoài, một bữa cơm của bát lão gia ăn hơn bảy trăm lượng bạc, nếu như Bạch gia còn phồn thịnh thì hơn bảy trăm lượng bạc cũng không nhiều. Hôm nay ở riêng rồi, cuộc sống trôi qua khó khăn, số tiền lớn như vậy nơi nào có được, hết lần này tới lần khác bát lão gia còn ỷ vào thân phận của Ôn Uyển mà không trả tiền.

Người không trả tiền đương nhiên là bị giữ lại, nhưng Bát phu nhân cũng cường ngạnh nói không trả tiền, một bộ dáng vô lại ngươi làm gì được ta. Dù sao lục lão gia của bọn họ cũng là trượng phu của quận chúa, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật.

Đáng tiếc hai người đều nghĩ sai. Lâm chưởng quỹ chỉ dựa theo quy củ làm việc nên không thể nào thả người , nhốt một ngày vẫn không thấy ai đến chuộc, không sao, vậy thì ta không cần tiền, muốn ăn cơm bá vương thì cứ theo điều lệ mà trừng phạt, cho nên dựa theo quy củ mà hành hung bát lão gia một trận, đánh cho gần chết.

Cứ tính toán như vậy xuống thì tiền cơm cũng không nhiều bằng tiền thuốc thang chữa bệnh, còn bị nỗi khổ lột da, cứ tính toán như vậy ngược lại bị thiệt thòi lớn nữa.

“Ngươi muốn như thế nào?” Bạch Thế Niên nhìn Bạch Thế Nạp, trên mặt có lãnh ý.

Lâm chưởng quỹ nể tình Ôn Uyển hiện tại đến Bạch gia. Biết Đông gia ở Bạch gia nên còn hạ thủ lưu tình, nếu không cũng không phải là nằm ba tháng mà là thiếu tay thiếu chân rồi, dám đi tới Túy Tương Lâu ăn cơm bá vương, Bạch Thế Nạp tuyệt đối là người đầu tiên.

“Đương nhiên là muốn tìm tên nô tài hạ tiện kia tính sổ, hắn là cái thứ gì? Lão Lục sao huynh lại không mang theo lục tẩu trở lại?” Bạch Thế Nạp nhìn Bạch Thế Niên trở lại một mình thì mất hứng kêu lên .

“Làm sao ngươi lại biết là người nọ đã bỏ chạy mất, và đâu là một cái bẫy. Tại sao lại còn dám ăn cơm mà không trả tiền, là ỷ vào ngươi là bát thúc của Quận Chúa hay ỷ vào ngươi là đệ đệ của đại tướng quân.” Sau khi Bạch Thế Niên biết được chân tướng xong thì lạnh lùng hỏi.

“Ta cũng là bị hãm hại thôi, lại nói, không phải chỉ đi tửu lâu của tẩu ấy ăn một bữa cơm thôi sao? Nàng có tiền như vậy sẽ không phải ngay một bữa cơm cũng keo kiệt chứ?” Bạch Thế Nạp tức giận hừ lạnh.

Bạch Thế Niên cười lạnh một tiếng. Cái gì cũng không nói, phất tay áo rời đi.

Diệp Tuần Bát Quái hỏi “Ta phải nói cho ngươi biết nha, nếu không phải là ta sai binh lính luân phiên gác đêm thì đồ cưới của Hưng Quốc Quận Chúa đoán chừng cũng phải thiếu mất vài hòm rồi. Tra một cái, ha ha, thì thú vị rồi, tất nhiên hung thủ chính là bát đệ của ngươi. Lén lén lút lút còn dám đánh chủ ý lên đồ cưới quả Quận Chúa. Hiện tại lại còn gây ra chuyện đi ăn cơm bá vương ở Túy Tương Lâu, cũng mệt cho hắn làm ra được. Ta cũng đã sớm nói cho ngươi biết mấy cái huynh đệ của ngươi cũng không phải là đồ tốt lành gì, hiện tại thì biết rồi. Quận Chúa quý vì siêu phẩm cấp Hưng Quốc Quận chúa mà bọn họ cũng muốn chiếm lợi, nếu ngươi cưới một nữ nhân cửa thấp nhà nghèo vào phòng thì còn không biết bị giày vò thành hình dáng như thế nào? Chẳng qua bản thân ta cũng tò mò tại sao ngươi lại phát tính tình lớn tới như vậy?” .

Dĩ nhiên, những điều này là do Diệp Tuần cố ý nói xấu Bạch Thế Nạp, dù có cho Bạch Thế Nạp mười lá gan hắn cũng không dám đi tơ tưởng tới đồ cưới của Ôn Uyển, trừ phi hắn thật sự cảm thấy là mình sống đủ rồi.

“Ngươi cảm thấy, trên đời này có mấy người dám ăn cơm bá vương của Hoàng Thượng?” Bạch Thế Niên cười khổ. Hoàng Đế đối với Quốc Cữu còn không chút lưu tình huống chi là một tên tiểu tốt nhỏ bé không đáng kể. Chẳng qua là đánh một trận thì cũng coi như nhẹ rồi.

“Ngươi là nói. . . . . . Ha ha, không nên trách ta, ta cũng nghi ngời tới chuyện như vậy. Có điều đây cũng là chuyện tốt, để đám huynh đệ hút máu ngươi được dạy dỗ một trận, tránh việc ngày ngày mò tới than khổ sở , tới lúc đó thì cũng có thể được yên bình mấy ngày.” Diệp Tuần đối với mấy cái huynh đệ này là cực kỳ chán ghét.

Bạch Thế Niên trằn trọc tới quá nửa đêm, cũng không muốn quay lại ngủ ở nhà giữa mà quay về thư phòng ngủ. Nằm ở trên giường, bình thường là ôm người ngủ, đột nhiên ngủ một mình liền có chút không có thói quen. Nghĩ tới hành động của của Ôn Uyển thì trong lòng Bạch Thế Niên khó chịu, cũng có chút hối hận. Thật sự hắn không nên nói đùa, đã biết rõ điểm kiêng kỵ của Ôn Uyển rồi, lại còn trêu cợt nàng nữa, trước đây có trêu đùa cùng với Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển khó chịu cũng mắng hắn hai câu nhẹ nhàng .

Trong lòng Bạch Thế Niên vô cùng phiền não, khoác áo khoác đi ra ngoài, nhìn ánh trăng xinh đẹp ban đêm, tâm tình lại càng thêm không tốt.

“Ta liền biết ngươi sẽ không ngủ được, nhìn sắc mặt ngươi hôm nay khó chịu như vậy, sao thế ? Có mâu thuẫn cùng với Quận Chúa sao ? Nói ra nghe một chút, có thể ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp giải quyết.” Diệp Tuần đi tới bên cạnh hắn.

“Đều nói vợ chồng một ngày trăm ngày ân, ta thật sự nhìn không thấu, chỉ một câu nói không đúng, không thuận thì cũng có thể rút trâm ra đâm người .” Bạch Thế Niên rất ảo não, mặc dù hắn cũng biết mình có sai. Nhưng thái độ của Ôn Uyển khiến cho hắn rất khó chịu ở trong lòng.

Diệp Tuần cười vô cùng giảo hoạt “Ngươi không có hoài nghi Quận Chúa là người Hoàng Đế phái tới giám thị ngươi sao? Là một nữ nhân lòng dạ khó dò.”

Bạch Thế Niên rầu rĩ, tức giận mắng: “Nói hưu nói vượn cái gì. Nói nàng là Hoàng Đế phái tới giám thị ta, còn không bằng nói thẳng ngươi là Hoàng Đế phái tới giám thị ta.”

Trái tim Diệp Tuần nhảy nhanh mấy nhịp “Hưng Quốc Quận Chúa là đã đầu thai sai rồi, nếu như nàng là nam tử thì nhất định có thể giống như tướng quân, là nhân vật anh hùng trong thiên hạ. Nhưng ông trời lại cứ cho nàng là nữ nhân, cho dù có lập được bao nhiêu công lao hãn mã thì tất cả đều phải che dấu ở phía sau. Thế nhưng ta thấy nàng lại không kiêu không nóng nảy, thậm chí cũng không có chút oán hận, giận dữ nào . Trong mắt nàng chỉ có bình thản, dường như đã trải qua hết tất cả sự đời cùng với những kinh nghiệm tang thương, căn bản không giống như một nữ tử hai mươi tuổi nơi khuê phòng nên có. Tướng quân, ngươi cưới nàng là phúc khí của ngươi, bất kể là trong lòng nàng có ngươi hay không thì nàng cũng sẽ không trở thành lực cản của ngươi.”

“Ta biết, nhưng nàng đối với ta, thật làm cho người ta suy nghĩ không ra. Nói cho ngươi biết, một khắc trước chúng ta còn ân ân ái ái, nhưng một khắc sau nàng có thể trở mặt, làm việc, nói chuyện đều coi như ta là một người xa lạ vậy. Cũng không biết rốt cuộc là xảy ra những chuyện gì khiến cho nàng không tin tưởng vào người khác tới như vậy, cho dù có hỏi cũng không tìm ra được nguyên nhân.” Bạch Thế Niên rất ảo não. Không có nguyên nhân thì không thể nào như vậy được.

“Như vậy mới bình thường.” Diệp Tuần phun ra một câu để cho Bạch Thế Niên kinh dị .

Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên , ánh mắt rất sắc bén”Lấy sự thông tuệ của Hưng Quốc Quận Chúa, nếu nàng thật sự muốn phá hủy hôn nhân này thì cho dù ban đầu nàng có bị quỷ thần xui khiến mà gả cho ngươi, nếu nàng không muốn gả thì nàng có rất nhiều biện pháp để không lấy ngươi làm chồng, nhưng nàng lại cứ đồng ý gả cho ngươi, ngươi có biết tại sao không ? Ngươi thật sự cho là nàng sợ ngươi sao ? thiên hạ hôm nay ngươi có thể tìm được người để cho Hưng Quốc Quận Chúa sợ sao?” .

Bạch Thế Niên trầm mặc. Hắn muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lý do hùng hồn chính xác. Nếu trước lúc cùng Ôn Uyển cãi nhau thì hắn còn nắm chắc, nhưng lần cãi nhau này lại khiến hắn không thể nắm chắc được. Hắn không hiểu Ôn Uyển , không biết Ôn Uyển lúc nào thì nói sự thật, lúc nào thì giả dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.