Edit: Quế Anh
Beta: Tiểu Tuyền
Đến nơi này, quay đầu nhìn lại. Nàng mới phát hiện, ý nghĩ của nàng
đã sai lầm rồi. Những người thân của nàng cũng không phải là toàn bộ đều vứt bỏ nàng. Ít nhất bác cả cho đến bây giờ cũng không vứt bỏ nàng.
Cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể biết, tại sao khi ở nước Mĩ nàng có
thể sống một cách thuận lợi như vậy. Từ chuyện có thể dễ dàng tìm một
công việc tốt trả được học phí, cùng các sinh hoạt phí khác. Nàng còn
tưởng rằng là do vận khí của nàng quá tốt. Nhưng cuộc đời này tàn khốc
như vậy, làm gì có nơi nào giống như tiểu thuyết có thật nhiều vận khí
tốt.
Ở nhà nàng, mặc dù vẻ mặt của mọi người khi đối mặt với nàng rất lãnh đạm, nhưng hàng năm vào ngày sinh nhật đều có làm mì trường thọ cho
nàng. Trước kia nàng không hiểu nhưng hiện tại đã hiểu được. Nếu như bà
nội nàng thực sự đối xử với nàng lạnh lùng vô tình và chán ghét nàng như vẻ bề ngoài, thì cho dù có bác cả ở đó, thì ở Ôn gia nàng ở cũng chẳng
xong. Có lẽ, bởi vì mỗi khi bà nội nhìn thấy nàng đều sẽ nghĩ đến đứa
con mà mình yêu thương nhất đã mất đi. Cho nên mới không biết làm sao để cùng nàng sống chung. Già nua mà lại mất con, là chuyện đau khổ nhất ở
trên đời. Mà nàng lại là nguyên nhân cho nên coi như là nàng phải chịu
tội thôi.
Đến nơi này, nàng cũng vẫn nhớ kĩ lời ba mẹ dặn. Còn sống là tốt, hãy sống cho vui vẻ khoái hoạt. Cho nên nàng ở nơi này dù rất cực khổ, vẫn
luôn tự động viên chính mình.
Trước kia nàng nghĩ mong muốn khôi phục lại thân phận, đến khi có đất phong rồi, lại muốn sau này được đến đất phong, sống tiêu diêu tự tại
như cuộc sống của thần tiên. Chờ đến khi đủ tuổi sẽ tìm một người phù
hợp để kết hôn. Sau đó sẽ sinh hai đứa con mập mạp, khi nhàn rỗi sẽ mang con đi dạo xem một chút. Dậy dỗ con cái trưởng thành, khi già sẽ ôm
cháu chắt chơi đùa, cả cuộc đời này coi như là viên mãn.
Nhưng bây giờ là tình huống kì lạ gì đây. Nếu phải gả cho cái người
nào nào kia thì sau này, làm sao có thể đi đất phong được? Chẳng lẽ phải sống chết ở nơi này.
Ôn Uyển rầu rĩ, nếu sớm biết như vậy, đánh chết nàng cũng không thèm
làm ăn kinh doanh gì cả. Bổng lộc kia cũng không thấp có thể sống rất
tốt. Làm sao mà rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm, lại lao ra
ngoài làm ăn chứ?
Cũng may, không quá hai ngày sau, đã có người giải trừ u sầu cho Ôn
Uyển. Tin tức truyền ra nói Hạo thân vương cũng hướng hoàng thượng cầu
hôn, hắn nói hắn rất thích Ôn Uyển. Muốn là người mai mối cho Ôn Uyển và trưởng tử của Nam An quận vương. Nếu như thành, Ôn Uyển sau này có thể
trở thành Quận vương phi. Đây cũng là một tin tức trấn động.
Hạo thân vương là đệ đệ của hoàng đế, cũng là một trong hai vị thân
vương còn lại. Cũng coi là vị thân vương duy nhất có thể gây ảnh hưởng
đến hoàng quyền. Trước đó tại triều đình có tám vị thân vương; quận
vương có sáu vị nhưng bởi vì nguyên nhân đã tham dự vào mưu đồ soán vị
nên bị ông ngoại hoàng đế phế bỏ. Đến nay tước vị thân vương chỉ còn có
hai, mà quận vương cũng thế, chỉ còn hai vị. Trong hơn ba mươi năm tại
vị, hoàng thượng dùng các thủ đoạn khác nhau để dọn dẹp sạch mười sáu
phiên vương. Con của hắn cũng chỉ có năm người trở thành phiên vương,
hơn nữa đã hạ lệnh bắt buộc phải hạ xuống hai cấp. Mà Triệu vương có
mười ba huyện đất phong, Trịnh vương có mười huyện đất phong, Ở vương
triều đại tề đất đai rộng lớn, những huyện đó được cho là vùng đất phong vô cùng không tốt. Nhưng hai vị vương gia đều là những người cai trị
tài giỏi và nhờ có mưa thuận gió hòa, làm cho người dân có cuộc sống
tốt. Chu vương cùng Ninh vương chỉ có mấy huyện đất phong bình thường.
Không như tiên hoàng phong cho hai mươi mốt nam tử trở thành Phiên
vương, được mười sáu huyện đất phong. So sánh hai vị hoàng thượng với
nhau thật có sự khác biệt kinh người.
Ôn Uyển trợn mắt há hốc mồm ngẫm nghĩ kỹ lại một chút liền cảm thấy
vô cùng buồn bực, mình đã trở thành cái bánh thơm ngon rồi, tất cả đều
muốn cắn mình một miếng. Đều đã là Quận vương rồi, làm gì còn để Hạo
thân vương mang con trai trưởng của hắn ném ra, chẳng lẽ giữa hai vương
gia có nguyên nhân gì khó nói. Vấn đề kinh hãi kinh hoàng thế nào cũng
sẽ từ từ giải quyết, không có lý do nào bọn họ lại đánh cuộc một ván như thế. Ôn Uyển cảm thấy Hạo thân vương cũng không phải là người thích
nhảy vào xem náo nhiệt, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Dĩ nhiên, Ôn
Uyển rất cảm kích vị ông cậu này. Nếu không phải ông chặn ngang một cước như vậy, đoán chừng , mình phải đóng gói đi đến phủ thân vương rồi.
“Quận chúa Hạo thân vương so với vương gia cùng lắm chỉ hơn mấy tuổi, có quan hệ rất tốt với vương gia.” Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển trăm mối nghi
vấn không tìm ra cách lí giải, bộ dạng ảo não liền cười cười giải thích. Ôn Uyển lúc này mới chợt hiểu, thì ra là ông cậu đang giúp cho mình.
“Thân vương gia là thúc thúc của Nam An Quận vương, cũng là biểu thúc bên vợ của Trang Quận vương. Thân vương gia từng cứu tính mạng của Nam
An Quận vương” Ôn Uyển cẩn thận tìm hỏi, mới biết được Nam An Quận vương không được ông ngoại hoàng đế của nàng thích, từng bị kéo vào vụ án đại án. Thiếu chút nữa bị phế bỏ hết tước vị. Sau lại ít nhiều nhờ Hạo thân vương xoay sở. Đoán chừng lần này là vì trả ơn.
Rất nhanh tin tức này được truyền sôi sục ra ngoài. Nhất thời việc Ôn Uyển cuối cùng sẽ gả vào nhà nào được nghị luận rối rít. Thậm chí còn
mang ra để đánh cược với nhau.
Phúc Linh công chúa nghe Chỉ thân vương hướng về phía hoàng thượng
xin chỉ hôn, thì cười đến không thể khép miệng được Kỳ Thiệu kia là ai
chứ? Hắn ỷ thế lớn lên nhìn giống thân vương, được thân vương yêu thích, kiêu căng ngạo mạn. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng lòng dạ lại độc ác nghe nói
đã từng đánh chết gã sai vặt và xử tử nha hoàn thiếp thân. Hắn không
chịu để người ta quản lí. Trong phủ thân vương trừ những người do con
chính thê sinh ra còn lại từ tôn tử đến con thứ xuất ai hắn cũng không
cho vào mắt, không biết là đã đắc tội bao nhiêu người. Nếu Ôn Uyển gả
cho hắn sau này chắc chắn sẽ có giằng co tranh chấp ha ha.
Nhưng không ngờ chưa có qua một ngày, đã nghe thấy Nam An Quận vương
hướng hoàng thượng cầu hôn, muốn đem Ôn Uyển gả cho trưởng tử của hắn.
Nam An Quận vương là một người không nổi bật, sống an phận thủ thường.
Nhưng con của hắn, ở trong kinh thành này cũng thuộc hàng nhất. Nam an
thế tử, rất giỏi văn chương, chữ viết thật tốt, diện mạo lớn lên không
tầm thường. Mỗi người gặp qua hắn đều tán dương hắn tuấn mỹ vô song. Mọi người đều tán dương hắn cũng chiêu hiền đãi sỹ rất được văn nhân yêu
thích.
Phúc Linh công chúa cũng động đậy tâm tư nhưng mà Nam an quận vương
phi nói hắn đang còn nhỏ tuổi chừng hai năm nữa mới nói chuyện hôn sự.
Phúc Linh công chúa tức giận cắn cắn môi dưới. Nàng xem trúng hai
người chính là Tào tụng và Nam an thế tử, định chọn một trong số đó cho
con của nàng. Thế nhưng hai nhà bọn họ đều có mắt không tròng lấy tuổi
còn nhỏ mà cự tuyệt. Tuy nhiên lại vội vội vàng vàng đi cầu hôn Ôn Uyển
câm điếc. Còn không phải làm cho nàng tức giận đến hộc máu.
Vô ưu ở bên cạnh cất tiếng an ủi “Công chúa người cứ thỏa mái, buông
lỏng tinh thần đi. Hoàng thượng hẳn là sẽ không tứ hôn, dù sao Ôn Uyển
quận chúa cũng chưa tròn chín tuổi, phải qua tháng tám này mới tròn chín tuổi. Hoàng thượng sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của bất cứ nhà nào,
công chúa không cần sầu lo.”
Không phải là nàng sầu lo mà là nàng tức giận
Hoàng cung:
“Ôn Uyển năm nay mới chín tuổi, nói chuyện hôn sự vẫn còn quá sớm. Dù sao hài tử cũng còn nhỏ, chờ thêm hai năm nữa rồi hãy nói. Qua hai năm
nữa quyết định cũng không muộn” Hoàng đế nói với hai vị vương gia như
vậy.
Như thế này rõ ràng là muốn lảng tránh, bất quá nói như vậy cũng là
quyết định tạm thời không thảo luận đến chuyện này. Chuyện ầm ĩ nửa
tháng qua cứ như vậy mà lắng xuống. Đối với chuyện này Ôn Uyển rất lấy
làm cảm kích vị Hạo vương gia chưa biết mặt kia. Nhận được tin tức xong, liền gửi lễ nặng cùng thiếp xin bái phỏng. Bên kia rất nhanh trả lời,
hai ngày sau Ôn Uyển đi Hạo Thân vương phủ bái phỏng.
Ôn Uyển ngồi xe ngựa, đến Hạo thân vương phủ thì xuống xe. Lên xe
ngựa nhỏ của bọn họ, xe ngựa nhỏ được trang trí vô cùng xa hoa, khung xe được làm từ gỗ lim. Phía ngoài bề mặt gỗ được điêu khắc, túi thơm bằng
gấm có thêu chỉ vàng và tua cờ được treo dọc theo cạnh sườn xe ngựa, dải lụa ngũ sắc được thêu tinh sảo, gối ôm làm bằng gấm vóc màu đỏ chót
được thêu cành trúc mềm mại màu xanh. Xanh hồng lần lượt thay đổi, kim
quang lóng lánh thật đúng là phú quý.
Bất quá, người trong xe đã quen nhìn thứ tốt, chẳng qua là ánh mắt
lóe sáng. Ôn Uyển ngồi trong xe nhìn cảnh vật bên ngoài, trên mặt đất đá cẩm thạch bóng loáng có thể soi được bóng người. Chung quanh là những
cột đèn, Ôn uyển ở phủ Trịnh vương cũng đã từng nhìn thấy. Những thứ này chỉ có người của hoàng gia mới có thể dùng, ở cổ đại dầu tùng rất đắt
tiền nghe nói đốt dầu tùng cũng chẳng khác gì đốt tiền cho một trò chơi.
Một lúc đã đến ngay trung tâm. Nhìn thấy một khối đá Thái Hồ lớn đứng vững vàng, có hai tầng lầu rất cao. Không phải là dùng đá tảng ghép
thành mà dùng nguyên một khối đá lớn. Phía trên còn viết dòng chữ Phúc
Thọ An Khang. Nhìn tảng đá kia, Ôn Uyển liền nghĩ ra khối đá kia là đá
từ trong lòng hồ lấy ra, phải hao phí vài chục vạn lượng mới có thể vận
chuyển được đến kinh thành. Vị gia này thật là xa xỉ.
Đi một hồi lâu, trên hành lang vào trong viện, quan sát bốn phía thấy mọi nơi đều tráng lệ.
Phía bên ngoài nhà một nha hoàn mặc bộ bối tử màu chàm, nhìn thấy Ôn
Uyển đi tới, lập tức hướng Ôn Uyển hành lễ rồi dẫn nàng đi vào.
Ôn Uyển đi vào, nhìn thấy trên mặt đất lót gạch bong loáng màu vàng
như gương, cả phòng cũng là màu vàng, phía trên lọng che thì thêu bức
tranh màu sắc rực rỡ. Trong phòng trưng bày đủ loại bình sứ cổ, ngay
giữa bày một bộ Quan thế âm bồ tát bằng bạch ngọc giống như thật. Phía
dưới chân bàn thả một con rùa vàng ròng cõng lư hương ba chân, lúc này
đang tản mát ra mùi hương thơm, làm người ta thấy đặc biệt thỏa mái, Ôn
Uyển cảm thấy đây là mùi hương của rất nhiều nguyên liệu. Trong phòng
phú quý, làm mắt người ta có chút hoảng hốt không tin được.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy một vị phu nhân đang ngồi ở vị trí chính
giữa, nhìn qua thấy khoảng bốn mươi tuổi, trên thực tế Ôn Uyển đã cố ý
dò thăm rồi. Hạo Thái phi đã trên năm mươi tuổi, nhưng dung mạo vẫn còn
rất xinh đẹp. Nhìn hình dáng hiện tại cũng có thể tưởng tượng, thời trẻ
chính là một đại mỹ nhân. Nếu không, làm sao có thể được ông ngoại rất
cưng chiều, sinh hạ người con nhỏ tuổi nhất.
“Lớn lên thật là đáng yêu, đây là quà gặp mặt cho cháu” Lão thái phi
vô cùng hòa ái, cho Ôn Uyển một bao lì xì thật to, còn tặng một bộ đồ
trang sức bằng mẫu đan bảo thạch. Vừa nhìn đã thấy đã biết quý giá dị
thường. Một bên cùng Ôn Uyển nói một bên cho người đến báo với vương gia Ôn Uyển tới.
Tiền viện
“Đều nói Ôn Uyển quận chúa là người ‘vắt cổ chày ra nước’ lần này lại đưa cho ta lễ vật không nhẹ đi” vừa đến tiền viện một âm thanh chứa
đựng sự hài hước vang lên ở bên tai Ôn Uyển.
Lần này Ôn Uyển rất mạnh tay, xài sáu ngàn lượng bạc mua lễ vật. Lần
này Ôn Uyển đúng là chân mày cũng không nhăn một chút. Không nghĩ tới
lại bị Hạo thân vương trêu ghẹo.
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, trong thật tuấn lãng, rất có khí thế của bậc mày râu nam tử, đang cười như không cười nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng như hồ ly của hắn, lập tức cúi đầu thấp không thể
thấp hơn được nữa.
“Ngẩng đầu lên, cũng dám vỗ bàn cùng Chu vương bọn họ mà còn có thể
sợ ta sao. Xem một chút nào, thật đúng là lớn lên giống tên Hồng Chương
kia như đúc” đánh giá một phen xong liền cười nói.
Ôn Uyển thành thật đứng yên ở đó, mặc cho hắn nói, làm cho mình giống như cái đầu gỗ. Hạo thân vương nói một hồi lâu, Ôn Uyển vẫn làm như
mình là một người điếc.
“Cái tên Hồng Chương kia nói cháu là một hài tử khả ái, thật là một
chút cũng chẳng thấy đáng yêu. Cháu yên tâm, chuyện này cứ tạm thời như
vậy đi. Qua mấy năm, sự thật như thế nào cũng sẽ bày ra thôi” Nhìn bộ
dạng của Ôn Uyển, hắn không khỏi bật cười. Nếu như không phải là hắn lúc nào cũng chú ý tới đứa bé này, thì thật sẽ bị lừa gạt. Nha đầu này
thông minh lợi hại. Khó trách có thể trong một thời gian ngắn có thể đặt mua một phần gia nghiệp lớn như vậy.