Edit: Nhung Dinh
Từ Chu vương phủ đi ra ngoài, trạm dừng lại tiếp theo của Ôn Uyển,
tất nhiên là phủ Triệu vương. Hạ Ảnh ở trên xe ngựa nhìn Ôn Uyển, cuối
cùng vẫn là hỏi ra nghi ngờ của mình “Quận chúa, người thật chuẩn bị cầu tình với Hoàng Thượng, để Chu vương sớm ngày được thả ra sao?” Chuyện
này có liên quan đến Vương gia, liên quan vô cùng to lớn. Tại sao Quận
chúa có thể tự ý có hành động đến mức này đây?
Ôn Uyển nhìn nàng cười cười. Nàng lúc nào mà nói không giữ lời. Nếu
đã nói ra, tất nhiên là phải làm. Về phần ông ngoại hoàng đế có để cho
cậu Chu vương đi ra ngoài không, đó chính là chuyện của ông ngoại hoàng
đế.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển xác nhận mình nói là thật, thì nóng nảy”Nhưng mà Quận chúa, Vương gia. . .”
Ôn Uyển biết nàng muốn nói gì, nên khoát khoát tay áo, ý bảo nàng
ngậm miệng. Hạ Ảnh còn muốn nói nữa, nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Ôn Uyển, thì lời sắp sửa nói ra khỏi miệng phải nuốt trở về. Ôn
Uyển không có để ý tới nàng, nhắm mắt ở trong xe dưỡng thần. Hạ Ảnh bất
đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là không nói nữa.
Ôn Uyển dùng ánh mắt còn lại liếc Hạ Ảnh, tìm cơ hội, để cho nàng ta
rời đi bên cạnh mình thôi. Có một người như thế ở bên người, sớm muộn sẽ làm hư chuyện của nàng. Cũng không biết rốt cuộc cậu Trịnh Vương cho Hạ Ảnh uống cái thuốc gì, làm cho nàng ta một lòng trung thành với hắn như vậy. Năm năm này mình có đối với nàng ta tốt hơn, thì cũng uổng công.
Phủ Triệu vương, Ôn Uyển nhớ đến cách hơn năm năm, lần đó tỉnh tỉnh
mê mê bị mang vào phủ Triệu vương, về sau lại bị ném tới tiểu biệt viện, sáu năm sau, Ôn Uyển lại một lần nữa bước vào đại môn phủ Triệu vương .
Lần trước, cái gì cũng không nhìn thấy. Hiện tại, ngồi ở trên xe
ngựa, vén rèm lên lập tức đã nhìn thấy phía ngoài xe. Một đường nhìn
lại, sắc mặt Ôn Uyển vẫn luôn là mang theo ý cười. Mặc dù không sánh
bằng hoàng cung, nhưng mà so sánh với phủ Trịnh Vương, thì cao hơn một
bậc. Ôn Uyển nhìn bố trí của phủ Triệu vương, cười cười. Cậu Trịnh Vương thật đúng là không hiểu được hưởng thụ cuộc sống nha. Nhìn phủ đệ Triệu vương người ta đi, thế này mới gọi là hưởng thụ. Kiến trúc bên trong,
tạo được khí thế tráng lệ hùng vĩ, đồng thời cũng tinh xảo độc đáo thu
hút ánh mắt của người xem.
Qua tiền viện, đi đến nội viện, là phải đổi lại ấm kiệu. Khi chuyển
qua hoa viên, nhìn thấy ngọn núi giả. Hòn núi giả rất cao, nếu không
phải mấy ngày trước tuyết rơi nhiều, không khí rất lạnh. Thì nàng thực
sự muốn ra ngoài đi dạo một chút, tham quan một chút. Cảnh trí nơi này
mặc dù so ra kém hoàng cung, nhưng lại cũng có chỗ khác biệt riêng nó.
Lần này Ôn Uyển đến, trang phục cũng đổi mới hoàn toàn. Vốn là Ôn
Uyển còn muốn giả dạng làm bệnh nhân. Nhưng mà thử nghĩ tới chuyện trong tiệc tất niên một cái, liền bỏ qua cái ý nghĩ này. Hoàng Đế đã không để cho nang giả dạng làm bệnh nhân nữa. Tất cả mọi người cũng đều biết
nàng khỏi bệnh. Muốn giả bộ tiếp, có khả năng này sao?
“Ôn Uyển tới rồi. Cháu cũng thật là, trước khi thân thể khỏe hẳn, thì cũng đừng đi chung quanh. Vạn nhất gió thổi trúng, vậy phải làm sao
đây?” Triệu vương phi nghe được tin tức. Cũng ra đón.
Vừa ra khỏi cửa đi không được mấy bước, đã nhìn thấy Ôn Uyển từ trong ấm kiệu đi ra. Đang ngắm phong cảnh chung quanh. Nàng liền giật mình
oán trách Ôn Uyển quá không thương tiếc thân thể của mình.
Ôn Uyển cười cười, một năm này, bởi vì ngoại công Hoàng Đế đặc biệt
chú ý. Cách một thời gian ngắn là phái thái giám đi qua hỏi thăm bệnh
tình của nàng. Cho nên, mấy Vương Phủ cũng ào ào đưa thuốc bổ đến trong
thôn trang. Nếu hiện tại nàng nói là đã khỏe rồi. Vì lúc tình nghĩa
trước, sao có thể không thăm viếng các vương phủ, để biểu thị lòng cảm
kích của mình. Đây cũng là tại sao, nàng lần lượt tới cửa từng người
từng người chúc tết.
Có điều trong lòng Ôn Uyển vẫn có chút oán giận Ông ngoại hoàng đế.
Vốn là nàng có thể giả bộ bệnh để trốn. Nhưng mà bị một lần yến tiệc
kia, khiến cho làm cái gì cũng không được. Còn phải bị nhiều người nhìn
ngó như vậy. Khiến cho trong lòng nàng cũng buồn bực muốn chết rồi.
Ôn Uyển vừa đến chính phòng, đã nhìn thấy một phòng oanh oanh yến
yến. Ôn Uyển nhìn lại, có gần mười người. Nữ tử nơi này, tất cả đều có
nét đặc sắc riêng. Có khí chất uyển chuyển hàm xúc, cũng có thanh lệ
thoát tục, có nhỏ nhắn xinh xắn đánh yêu, ngây thơ hồn nhiên. Hơn nữa
còn có quyến rũ mềm mại diễm lệ động lòng người.
Ôn Uyển bỗng nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, còn tưởng rằng mình đến
nhầm trung tâm tuyển chọn mỹ nhân rồi. Hoảng hốt đến độ quên mất đang ở
trong phủ Triệu vương.
Triệu vương phi ở bên cạnh giới thiệu cho Ôn Uyển nói “đây là Lưu
trắc phi. Đây là. . . ” Triệu vương phi giới thiệu từng người cho Ôn
Uyển. Đáng tiếc chính là, chờ Triệu vương phi giới thiệu xong một vòng.
Một người Ôn Uyển cũng không nhớ rõ.
Đối với nữ nhân trong phủ Triệu vương, Ôn Uyển cũng biết, mấy vị trắc phi của Triệu vương, đều là người có bối cảnh. Lần này thấy mười vị,
thì có một vị gia tộc đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều, gia tộc
của ba vị khác cũng có người ở trong triều đảm nhiệm chức quan nhưng
cương vị không quá quan trọng. Những người khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng có trợ giúp. Không có trợ giúp gì, ở trong phủ Triệu vương cũng có rất
nhiều. Có điều họ không có tư cách đi ra ngoài tiếp khách.
Giới thiệu xong một vòng, nhưng Ôn Uyển cũng không thấy cái vị Mai
trắc phi Triệu vương rất sủng ái trong tình báo nàng có được. Vị Mai
trắc phi này, sinh cho Triệu vương ba đứa con trai một đứa con gái. Tuy
nhiên chỉ còn sống có một trai một gái, nhưng có thể làm cho Triệu vương được mỹ nhân vờn quanh mà còn có thể đối với nàng giữ vững một phần tâm ý, duy trì mười năm sủng ái, vừa nghe cũng biết là không đơn giản. Hơn
nữa, theo Ôn Uyển biết tranh đấu ở hậu viện của phủ Triệu vương, không
biết kịch liệt đến cỡ nào. Theo căn cứ chính xác thì trong phủ Triệu
vương có thay đổi hai vị trắc phi, năm vị thị thiếp. Những cái này
không được ghi chính thức, không có thống kê cặn kẽ. Nhưng là thô sơ
giản lược đoán chừng, một năm luôn luôn như vậy mấy cái. Ở trong phủ
Triệu vương, hậu viện tranh đấu, xấu xa đến bao nhiêu, có thể tưởng
tượng ra được.
Ôn Uyển đối mặt mấy vị trắc phi cùng mấy vị Thị thiếp, chỉ mang thần
sắc nhàn nhạt. Tất cả mấy vị trắc phi cũng nghe nói qua Quận chúa Ôn
Uyển làm việc có chút quái dị. Cho dù trong lòng có chút không thoải
mái, nhưng không ai dám nói thêm cái gì. Ôn Uyển hiện tại là người tâm
phúc trước mặt Hoàng Thượng, không đắc tội được.
Triệu vương phi giới thiệu xong một ít oanh oanh yến yến trong vương
phủ, lại đem tiểu cô nương đứng ở một bên giới thiệu cho Ôn Uyển biết.
Ôn Uyển biết trong phủ Triệu vương có ba vị Quận chúa, Tư Nguyệt thì ở
trong hoàng cung rồi, làm sao ở đây chỉ có một người vậy? Trong lòng cảm thấy buồn bực, nhưng mà trên mặt không biểu hiện ra, hơn nữa nàng cũng
sớm có chuẩn bị, tặng lễ vật lẫn nhau với vị tiểu quận chúa này. Về phần nam tử, bởi vì nam nữ hữu biệt, cho nên không gặp .
Ôn Uyển mặc dù không gặp, nhưng cũng biết, trong phủ Triệu vương con
nối dòng không thể tràn đầy so với phủ Trịnh Vương. Cho đến bây giờ,
Triệu vương chỉ có năm nhi tử, lớn nhất cũng chỉ có mười bốn tuổi. Những người khác, theo thứ tự, Triệu nhi tử vương phi sinh là người con thứ
năm, bây giờ còn rất nhỏ, chỉ có hơn sáu tuổi một chút. Ôn Uyển nghe
nói, vị con trai trưởng này vẫn đang uống thuốc đều, phải dựa vào thuốc
nuôi thân. Có tin đồn, đứa bé này sống không lâu.
Lúc Ôn Uyển nghe tin tức như thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bởi
vì nàng đã bái kiến Triệu vương phi mấy lần, nhưng không thấy Triệu
vương phi có bất kỳ vẻ sầu lo nào. Dựa theo tin tức, nhi tử ngã bệnh
quanh năm, thậm chí còn sống không lâu thì nên tràn đầy sầu lo mới đúng. Nhưng mà Ôn Uyển rất khẳng định, trên người Triệu vương phi không có
bất kỳ vẻ sầu lo nào.
Mà ở trong phủ Triệu vương, lúc trước vẫn một mực không có người ra
đối ngoại bên ngoài. Trong kinh thành, hiện tại ra đối ngoại duy nhất
chính là thứ trưởng tử trong phủ Triệu vương. Nữ nhi có bốn. Đại nữ nhi
Vương Phi đã gả đi, nghe nói là gả cho trưởng tôn Đại tướng quân. Còn có Tư Nguyệt cũng là nữ nhi Triệu vương phi, một người khác là trắc phi
sinh, chính là Mai trắc phi mà Triệu vương cưng chìu nhất, gọi là Tư
Mẫn. Có một người nữa là Thị thiếp sinh, chính là người không có một
chút cảm giác tồn tại đang ở trước mắt Ôn Uyển.
Ôn Uyển chỉ hướng nàng tỏ vẻ hữu hảo của mình. Ôn Uyển nói rất ít,
ngược lại Triệu vương phi nói rất nhiều, Ôn Uyển đến chúc tết biểu hiện
cũng không tệ lắm, bất quá nhìn qua người có chút miễn cưỡng.
Ôn Uyển nghe trong phòng mỹ nhân nói vui vẻ . Đang lúc nghi ngờ, thì
chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Sau khi đi
vào, Ôn Uyển chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Tướng mạo nàng này, xem như là ngoài vị Lý Ngọc Tuyết Ôn Uyển đã gặp, là nữ tử lớn lên đẹp nhất. Mà nàng, so với Lý Ngọc Tuyết còn có thêm một phần khí chất tôn quý, và
mùi vị của nữ nhân thành thục quyến rũ.
Ôn Uyển nhìn nàng kia, nghĩ tới khó trách nàng này có thể được sủng
ái như thế, đã sinh bốn hài tử, mà còn có thể quyến rũ động lòng người
như vậy.
Ôn Uyển đang suy nghĩ, chợt nghe một giọng nói mềm mại “Mẫu phi Cát Tường.”
Ôn Uyển quay đầu lại, lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh Mai trắc
phi là một tiểu cô nương giống như khắc từ ngọc ra, một loại thanh khiết chọc người thương yêu.
Sau khi cùng hành lễ ra mắt Triệu vương phi, lại hướng về phía Ôn
Uyển làm một cái phúc Lễ. Thanh tú động lòng người mà kêu “Ôn Uyển biểu
tỷ tốt.”
Ôn Uyển cười đáp lễ.
Mai trắc phi nhìn Ôn Uyển cùng nữ nhi mình, nhìn lại ánh mắt lời nói
nụ cười của Ôn Uyển. Một vị mỹ nhân đứng bên cạnh thấy thế nói “Hoàng
quý Quận chúa, xin thứ cho tỳ thiếp đường đột. Tỳ thiếp nhìn thấy, Quận
chúa cùng Tư Mẫn, lớn lên sao lại giống như vậy. Cũng đồng dạng thanh
khiết khiến người thương, xinh đẹp khả ái.”
Mai trắc phi lúc này mới nói tiếp nói ” Quận chúa thiên tư thông tuệ, Tư Mẫn kém xa rồi. Tư Mẫn, cần phải hướng Ôn Uyển tỷ tỷ học tập nhiều
hơn.”
“Ôn Uyển tỷ tỷ, Tư Mẫn tương đối ngu ngốc, học cái gì cũng chậm hơn
người ta. Cho nên không dám cùng Ôn Uyển tỷ tỷ đánh đồng. Bất quá muội
sẽ cố gắng, hướng Ôn Uyển tỷ tỷ học tập nhiều hơn. Không cầu nhiều, chỉ cần có thể đạt tới một nửa của Ôn Uyển tỷ tỷ, Tư Mẫn đã đủ hài lòng.”
Tư Mẫn nhìn Ôn Uyển, hướng về phía Ôn Uyển nhẹ nhàng nở nụ cười. Nụ cười kia, tràn đầy chân thành cùng sùng kính. Người Bình thường có lòng hư
vinh mạnh, đối mặt với ánh mắt này, cộng thêm lớn lên đáng yêu như thế.
Rất dễ dàng để đón nhận, thậm chí rất nhanh sẽ trở thành bằng hữu.
Lời của Tư Mẫn vừa nói xuống, thoáng cái có mấy nữ tử phụ họa theo.
Có khen ngợi Ôn Uyển, cũng có khen ngợi Tư Mẫn, nói chuyện vô cùng có kỷ xảo, đã biết rõ bọn họ đang khích lệ ngươi, nhưng một chút cũng không
ghét, vô cùng thoải mái. Mà nói xuống, đề tài chuyển dời đến trên người
Tư Mẫn cùng Ôn Uyển .
Trong mắt Triệu vương phi dần hiện ra vẻ tức giận, Mai trắc phi làm
như vậy, rõ ràng chính là động binh đoạt chủ. Nhưng nàng cũng không có
phát tác, chẳng qua là nhìn Ôn Uyển hành động như thế nào.
Ôn Uyển đối mặt với những lời khen ngợi kia, trên mặt cũng không có
lộ ra một điểm khác biệt nào. Nữ nhân này rất thông minh, mà Tư Mẫn con
gái của nàng, cũng rất thông minh. Nếu như nàng tiếp lời, tức là đã tiếp nhận thông tin bọn họ rất hữu hảo, sẽ gián tiếp đắc tội Triệu vương
phi. Bởi vì quan hệ của nàng cùng Tư Nguyệt, cũng không tốt.
Đáng tiếc, người Tư Mẫn gặp chính là Ôn Uyển. Bởi vì nàng bị bệnh,
nàng muốn đi cảm tạ tất cả những người quan tâm nàng. Dĩ nhiên là không
thể quên phủ Triệu vương. Nàng tới phủ Triệu vương, không phải là sợ đắc tội phủ Triệu vương, lại càng không có ý cùng phủ Triệu vương có quan
hệ tốt. Ôn Uyển lần này tới phủ Triệu vương, nguyên nhân chân chính, là
làm cho Hoàng Đế nhìn.