Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1: Q.6 - Chương 1: Phúc ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai (1)




Diệp thái y chẩn đoán bệnh cho Ôn Uyển xong liền nói “Quận chúa, thân thể của người đã khỏi hẳn rồi.” Những lời này cũng có nghĩa là Ôn Uyển có thể lập gia đình.

Lúc trước Hoàng đế vẫn còn băn khoăn ở phương diện này, nhưng nghĩ tới Ôn Uyển rốt cục đã điều dưỡng thân thể tốt lại, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, cũng gấp rút bắt đầu tìm cháu rễ.

Ôn Uyển vừa bận rộn xử lý việc làm ăn. Vừa ngày ngày bị Hoàng Đế buộc đi xem mắt. Thật ra thì Ôn Uyển rất buồn bực, nàng cũng muốn gả mà. Cũng muốn sinh hai đứa bé mập mạp. Tìm được người vừa ý thì lại đang ở biên quan.

Đang suy nghĩ thì Đông Thanh kích động chạy tới đây gặp nàng. Nói cho Ôn Uyển biết tin tức chấn động lòng người “Quận chúa, đại hỉ, đại hỉ. Tướng sĩ quân ta đánh cho đám Mãn Thanh Đát Tử xâm lấn chạy trối chết, Bạch đại tướng quân còn thừa cơ truy kích, bắn trúng tướng lãnh Mãn Thanh Đát Tử, bắt sống một Đại tướng quân của họ. Lần này, đã có thể giương cao uy danh đầy đủ của Đại Tề quốc ta rồi…”

Đông Thanh nói một hồi lâu mà ngay cả Ôn Uyển chân mày cũng không nhướng lên. Đông Thanh khinh bỉ Ôn Uyển nói ” Trong mắt Quận chúa cũng chỉ có tiền thôi, không có quan tâm quốc gia đại sự gì cả. Quận chúa, người có thể không để tiền chui vào mắt có được hay không?”

Ôn Uyển bỉu môi, ta không quan tâm quốc gia? Nếu không phải nhờ ta, bọn họ có thể đánh thắng trận chiến lớn này à, đúng là người không có năng lực nhận biết mà. Đông Thanh khinh bỉ Ôn Uyển, đồng dạng Ôn Uyển cũng vạn phần khinh bỉ Đông Thanh.

Hạ Dao nhìn hai người bốn mắt trừng nhau thì buồn cười. Hạ Dao nhìn thấy chủ tớ hai người này khinh bỉ lẫn nhau, liền cảm thấy có chút vui vẻ và thú vị. Mỗi lần Đông Thanh mà đến, là nụ cười trên mặt chủ tử cũng sẽ sáng lạn hơn so với ngày thường. Nàng có đề nghị để cho Đông Thanh vào phủ . Nhưng Ôn Uyển lại cự tuyệt.

Trong vòng một năm nay, Ôn Uyển đã lệnh cho Đông Thanh điều tra cuộc sống riêng của những người này. Ôn Uyển chỉ nói một cái là cần biết sự thật. Đông Thanh sẽ đem phẩm tính (phẩm chất + tính chất + tính nết) những người này tra rõ nhất thanh nhị sở, tật xấu một phần Đông Thanh sẽ viết thành ba phần.

Đông Thanh thấy Ôn Uyển không nói lời nào. Lại tiếp tục nhiều chuyện, tiếp tục nịnh nọt nói: “Quận chúa, người xem đi. Người vẫn là một cô nương chưa gả, Bạch tướng quân cũng chưa vợ. Thật đúng là một đôi trời đất tạo nên. Quận chúa, lần này Bạch tướng quân đánh một thắng trận lớn vậy có thể sẽ hồi kinh. Quận chúa, người hãy cho Bạch tướng quân một cơ hội đi!”

Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Ngươi sống đủ rồi đúng không? Muốn chủ tử của ngươi đi nhặt một cái hàng đã xài rồi?Chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của ngươi sao?”

Đông Thanh nghe được hàng đã xài rồi, miệng liền giật giật hồi lâu. Lại thấy ánh sáng lạnh trong mắt Ôn Uyển thì không dám nói nữa. Nhiều năm qua Đông Thanh đối với tính tình của Ôn Uyển cũng coi như hiểu rõ. Bộ dáng này ý nói chủ tử nhà nàng đang giận thật. Nên đàng hoàng nói xong chuyện, liền lui xuống.

Ôn Uyển đang lúc bận rộn, thì Hạ Ngữ cầm thiệp mang tới đây. Nói với Ôn Uyển “Quận chúa, Thất gia gửi thiệp đến mời người ba ngày sau đi tham gia tiệc lễ chọn đồ vật đoán tương lai của thiếu gia.”

Ở cổ đại, hài tử chọn đồ vật đoán tương lai là một chuyện tình rất trịnh trọng. Ôn Uyển làm cô ruột tất nhiên là phải đi. Ôn Uyển quay đầu trở lại, thấy Hạ Dao còn đang trầm mặc: “Nghĩ gì thế? Kêu ngươi hồi lâu cũng không trả lời?”

Hạ Dao giật mình một chút. Nàng cũng không dám nói với Ôn Uyển, nàng đang suy nghĩ gì. Nếu không nhất định sẽ bị Quận chúa phá hỏng mất.

Buổi tiệc Bình Đồng Phúc chọn đồ vật đoán tương lai, Ôn Uyển tất nhiên sẽ tham gia. Hạ Hương lớn tiếng kêu “Quận chúa giá lâm.” .

Ôn Uyển mặc một bộ váy dài uốn lượn màu xanh ngọc. Có nét giống cung trang. Chiếc váy rộng rãi uốn lượn phía sau, đai lưng dài nhỏ buộc ở eo, chậm rãi bước đi. Ba nghìn sợi tóc vấn thành búi tóc Nguyệt Tiên. Trên búi tóc cài chút ngọc trâm Thúy Bích, cây trâm ngọc có khảm trân châu được cắm nghiêng vào; trên tai một đôi khuyên tai hoa văn hoa cỏ điểm lam; trên cổ quấn quanh Đông Châu; tay trái mang một vòng tay trân châu đen. Trên ngón giữa tay trái mang một chiếc nhẫn khảm bảo thạch xanh lam. Da thịt mượt mà, xinh đẹp sáng trắng, tròng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng dao động.

Đến quý phu nhân khi nhìn thấy mỹ nhân trước mắt còn phải sửng sốt một hồi lâu. Một Quận chúa là mỹ nhân xinh đẹp như một hoa, quý khí bức người như vậy. Thật đúng là trăm dặm khó tìm được một người. Nhớ lại những tin đồn kia, thân phận tôn quý không để cho dâng tiểu thiếp thông phòng.

Ôn Uyển thấy bọn họ nhìn về phía mình, cho là họ đang đánh giá đồ trang sức đeo tay. Trong lòng âm thầm bỉu môi, nàng cứ ăn mặc lấy xinh đẹp làm chủ đạo đó, muốn truyền bá lời đồn thì cứ truyền đi. Dù nàng có ăn mặc đơn giả, vải thô quê mùa thì trong kinh thành này cũng vẫn đồn đại, trong phủ Quận chúa khắp nơi đều là vàng.

Tô phu nhân nhìn Ôn Uyển liền khen ngợi “A, Quận chúa ngày hôm nay, thật là xinh đẹp.” Hôm nay nữ nhi rốt cục sinh cháu ngoại trai rồi. Cuối cùng bà cũng có thể buông tâm sự nặng nề xuống.

Trong lòng Ôn Uyển âm thầm nói, lão nhân người nói là đồ trang sức đeo tay xinh đẹp, hay là bản thân ta tương đối xinh đẹp. Căn cứ vào việc một vốn một lời nàng không tự tin vào tướng mạo của mình (chủ yếu là do Ôn Uyển ngày ngày nhìn thấy Hoàng Đế, càng xem càng cảm giác mình lớn lên khó coi), nên Ôn Uyển vẫn tin tưởng Tô phu nhân đang khen đồ trang sức đeo tay xinh đẹp. Cũng không trách nàng cho là người khác nghĩ như vậy, vì đồ trang sức đeo tay toàn thân cao thấp mà nàng mang, giá trị có thể vượt qua một vạn lượng bạc. Nếu còn không xinh đẹp nữa thì chỉ có thể không đi khóc thôi.

Mai Nhi đi tới, trên dưới đánh giá nàng một phen rồi lôi kéo tay Ôn Uyển. Ôn Uyển không nói nhiều, đi theo nàng ngồi vào một bên bắt đầu nói chuyện.

Hôm nay yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của Phúc ca nhi làm rất long trọng, tiểu tử này vừa nhìn đã biết là người có phúc khí. Tiệc đầy tháng, ngày lễ trăm ngày đều làm rất náo nhiệt. Thượng Đường và Chân Chân, thật giống như sợ người khác không biết bọn họ có nhi tử rồi vậy. Chân Chân lại càng như là muốn đem khuất nhục mấy năm nay rửa sạch hết, lúc này yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai lại càng làm náo nhiệt vô cùng.

Tính ra, Phúc ca nhi là cháu ruột thịt của Ôn Uyển. Ôn Uyển đương nhiên không thể không đi. Bây giờ nhìn thấy khách đến dự, phần lớn cũng là người quen. Chỉ có một số ít là nàng không nhận ra, nhưng họ đều vô cùng cung kính đối với Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng không xã giao cùng bọn họ, mà trực tiếp đi xem cháu của nàng.

Nhìn Phúc ca nhi mặc áo choàng nhỏ lụa hoa đỏ thẫm thêu đầy vàng, trên cổ treo mảnh khóa vàng ròng vạn sự như ý, trắng trắng mập mập, khoẻ mạnh kháu khỉnh. Ôn Uyển không yêu thích là không được. Bởi vì đã lớn được một tuổi, không giống như lúc trước nữa, cho nên Ôn Uyển ở trên giường chơi với hắn. Phúc ca nhi vuốt vòng tay Trân Châu trên tay Ôn Uyển, Ôn Uyển liền lấy xuống cho hắn chơi.

“Ha ha, Phúc ca nhi chúng ta thật là biết hàng. Chỉ một tay đã bắt được vòng tay Trân Châu của cô cô. Cái này đều là trân châu đen, một viên đã giá trị trăm lượng vàng.” Tô phu nhân đi tới, cười ha hả.

” Đến, gọi cô cô, gọi cô cô.” Ôn Uyển văn vê tàn bạo khuôn mặt mập trắng nhỏ nhắn.

“Cô, cô.” lời nói mơ hồ không rõ, Ôn Uyển nghe xong liền xoa nắn khuôn mặt của bé con.

“Quận chúa, nhiều phu nhân đều ở tiền thính đợi.” Tô phu nhân mang vẻ mặt tươi cười đi tới, nhận lấy cháu ngoại trai, rồi dùng trống bỏi trong tay đem đổi lại vòng tay cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nắm khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái trắng nõn non nớt của cháu trai rồi tự mình ôm đi ra ngoài.

Đến chính sảnh, nàng đặt bé ở trên bàn. Nhìn đồ vật bày tràn đầy bàn, hoa cả mắt .

Phúc ca nhi bắt ném, ném bắt, những người bên cạnh nói một chuỗi lời nói Cát Tường. Cuối cùng bắt một thanh hành tửu lệnh nơi tay. Bên cạnh lập tức có người nói: “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, bằng hữu khắp thiên hạ.”

Nhưng là vật này, cuối cùng cũng ngụ ý không tốt. Bởi vì còn có một ý không tốt đó là tửu quỷ.

“Ha ha, sau này con sẽ không ham rượi giống cô cô chứ?” Ôn Uyển nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, tiếp tục tàn phá .

Chân Chân vốn nhìn thấy nhi tử bắt một cái hành tửu lệnh thì có chút không vui, nhưng khi nhìn bộ dáng Ôn Uyển vui tươi hớn hở, còn đem nhi tử so sánh với nàng. Lập tức sự không vui cũng tản mát. Nếu có thể gặp may mắn như cô cô của hắn, thì cả đời vinh hoa phú quý không thiếu được.

Phúc ca nhi đoán chừng bị hành hạ mệt mỏi. Nằm ở trong ngực bà vú, híp mắt, thổi bong bóng, vô cùng khả ái. Chân Chân bận rộn nên bảo bà vú ôm bé trở về ngủ.

Bình thế tử phu nhân cao giọng cười nói: “Chư vị phu nhân mời vào chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu ăn mì thọ của thọ tinh nào”

Miêu thị ở bên cạnh căn dặn quản sự mụ mụ: “Bảo những nha hoàn, tức phụ kia nhanh tay nhanh chân lên. Bữa tiệc bên này vừa xong, là sẽ chuyển qua hai viện nghe hát và uống trà.”

Cũng chuẩn bị cho Ôn Uyển một sương phòng thượng hạng.

Lúc Ôn Uyển đi vào, liền nhìn thấy Y Y và Ngọc Tú đã lâu không gặp. Mới hai năm không gặp mà Ôn Uyển có cảm giác dường như đã qua rất nhiều năm. Ngọc Tú bởi vì Vu phu nhân thân thể không được tốt, bắt nàng trở lại hầu hạ thuốc thang. Vu Tự Du sợ là sẽ có đại tang, hiện giờ Vu Tự Du làm quan không tệ. Có hi vọng thăng một cấp. Nếu là hiện tại có đại tang thì sau này quay trở lại muốn vị trí tốt như vậy sẽ rất khó khăn.

Hôm nay nhìn khí sắc của Ngọc Tú không tồi, nàng nhìn thấy Ôn Uyển, trên mặt hiện lên áy náy. Thần thái của Y Y vẫn như cũ, có điều khi thấy Ôn Uyển thì sắc mặt tối sầm lại.

Sắc mặt của Ôn Uyển rất nhạt “Mấy năm này có khỏe không?” Nếu như không phải tình cờ gặp phải lúc này, có lẽ cả đời các nàng cũng sẽ không gặp lại. Nhưng cho dù hiện tại gặp nhau cũng phảng phất như người xa lạ.

Ngọc Tú cười đến rất ôn hòa, nhìn không ra vui mừng, cũng nhìn không ra buồn bã “Rất tốt, hai đứa bé cũng rất hiếu thuận, Họa tỷ nhi đã mời giáo dưỡng ma ma dạy lễ nghi quy củ, còn đi theo ta học thêu, ta cũng định sang năm cho Triều ca nhi học vỡ lòng. Vẫn muốn đi bái phỏng Quận chúa, chẳng qua ta biết Quận chúa bận rộn nên không muốn quấy rầy. Kính xin Quận chúa không lấy làm phiền lòng.”

Ôn Uyển khẽ cười nói: “Ta quả thật tương đối bận rộn.” Lời này cũng không phải nói có lệ, nàng gần đây bận rộn, không, phải nói hiện nay ngày ngày bị loay hoay vòng vòng. Nhưng hôm nay nói trắng ra, cũng có chút khác ý tứ tế nhị.

Ôn Uyển nhìn về phía Y Y. Y Y liền cười nói: “Rất tốt, Nghiêm ca nhi đã bắt đầu học vỡ lòng.”

Ôn Uyển cười nói một tiếng, vậy cũng tốt.

Hai năm không gặp, bọn họ đã lạnh nhạt với nhau. Dường như không có đề tài gì để nói. Cũng may lúc này Mai Nhi tiến vào làm điều hoà không khí.

Mai Nhi cười nói “Ôn Uyển lại nói tiếp, hiện tại trong tám người chúng ta, chỉ còn dư lại một mình ngươi là độc thân. Trận thế này của ngươi khiến người ta hoảng sợ đó. Đến tột cùng ngươi muốn tìm cái dạng người gì? Để trong lòng chúng ta cũng có một chuẩn bị. Nếu ngươi chịu thì mấy người chúng ta sẽ tìm giúp ngươi, nhất định sẽ tìm được một thanh niên tốt.”

“Loại chuyện này thuận theo duyên phận đi, cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không được. Năm đó đại sư nói với ta, nhân duyên của ta sẽ có chút ít không thuận, nhưng sẽ có nhân duyên trời định. Ta đang chờ nhân duyên trời định của ta xuất hiện đây! Cho nên, cũng lười tìm. Ta à, hiện tại trợn tròn mắt chờ ông trời cho một nam nhân thần tiên, rớt xuống trước mặt của ta, sau đó nói với ta, ‘nương tử, ta tới rồi’. Duyên phận của ta thế là đã đến.” Ôn Uyển cười ha hả.

Mai Nhi cười mắng “Chuyện vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Ban ngày mà đã nằm mơ rồi. Mơ cũng đẹp nhỉ? Trên trời rơi xuống thần tiên đến trước mặt ngươi làm vị hôn phu của ngươi. Có phải còn có ý định bắt hắn truyền thụ một môn bản lĩnh sửa đá thành vàng hay không? Đừng có mộng tưởng hão huyền nữa, hãy tranh thủ thời gian chọn một cái đi. Nếu không chọn, người tốt sẽ bị chọn đi hết đó. Ngươi không thể tiếp tục cô độc nữa, ngươi đã mười chín rồi. Vạn nhất làm trễ nãi, sau này hối hận cũng không kịp.”

Ôn Uyển khẽ cười một cái. Mặc dù có Mai Nhi trêu ghẹo và giảng hòa, nhưng rốt cuộc đã xảy ra những chuyện đó. Mà muốn giống như trước đây là không thể nào .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.