Edit: Mị
Beta: Tuyết Y
Ôn Uyển hồi phục lại tinh thần, thấy đây là thiền phòng, bị doạ sợ khiến hai chân nhũn ra, lập tức rất không có
hình tượng mà xụi lơ trên mặt đất. Sau khi đã ngồi trên nền đất, Ôn Uyển xoa xoa trán, mới phát hiện trên trán tất cả đều là mồ hôi. Vừa nãy
thiếu chút nữa là nàng chết thật rồi, hiện tại đầu óc nàng vẫn trống
rỗng! Thì ra lão hoà thượng này có thể niệm chết người thật. Đây đúng là giết người trong vô hình a! Đoán chừng vị đồng nghiệp xuyên không kia
của nàng cũng bị ông ấy giết chết như vậy rồi. May mà lúc này lão hoà
thượng này không nổi lên ý niệm muốn giết chết nàng, nếu không, có lẽ
nàng đã chết rồi.
”Ngươi làm sao vậy?” Yến Kỳ Hiên cả kinh cuống quít chạy tới đỡ Ôn Uyển, kêu lên.
Lúc này, sắc mặt lão hoà thượng đã dịu lại.
Ôn Uyển nhìn thấy thần sắc ông đã bình
thường như cũ, liền lấy tay áo lau lau mồ hôi trên trán. Chính bản thân
nàng vừa trải qua một hồi sinh tử, quá áp lực, cao tăng đắc đạo, tuyệt
đối là cao tăng đắc đạo a. Khó trách vị đồng nghiệp kia của nàng bị ông
ấy niệm chết. Nếu thử lại lần nữa, nàng khẳng định có thể thần không
biết quỷ không hay mà bị ông ấy giết chết. Ôn Uyển cũng không dám nghĩ
lung tung nữa, liền đứng nghiêm chỉnh lại mà chờ đợi.
Sắc mặt lão hoà thượng nhìn Ôn Uyển
ngược lại có chút ôn hoà, thậm chí lộ ra một ít vui vẻ. Ôn Uyển nhìn ông ấy, lúc này cũng không thể suy nghĩ ra gì nữa, chỉ muốn trốn đi, trốn
đi thật xa. Không muốn gặp lại lão hoà thượng này lần nào nữa.
Yến Kỳ Hiên thấy vậy, vội hỏi:” Đại sư,
số mệnh của Phất Khê như thế nào? Nếu có gì không ổn, kính xin Đại sư
giúp đỡ Phất Khê hoá giải.” Tuy bình thường Yến Kỳ Hiên là quần là áo
lượt, nhưng vẫn vô cùng tôn trọng và kính sợ những vị cao tăng đắc đạo
này. Hắn nhìn bộ dạng vừa rồi của Phất Khê, hẳn là tám chín phần mười có chỗ không ổn. Hắn cũng không thể để cho Phất Khê tuổi nhỏ đã xảy ra
chuyện không hay được.
Giác Ngộ Đại sư cười nhạt, đối mặt với
Ôn Uyển đang lộ vẻ mặt cảnh giác mà khẽ gật đầu rồi nói ra tám chữ mà
người thường ai cũng mơ ước tha thiết:” Tiểu thí chủ không cần lo lắng,
mệnh cách của vị thí chủ này chính là “Phúc trạch thâm hậu, quý không
thể nói”, mệnh cách như vậy, chính là có thể gặp nhưng không thể cầu.”
Thuần Vương Phi nghe xong những lời này, nhìn về phía Ôn Uyển trong lòng vẫn còn sợ hãi, rồi lại hướng ánh mắt
nhìn về phía Giác Ngộ Đại sư, thấy Giác Ngộ Đại sư nhắm mắt gật đầu,
chứng tỏ đúng là như thế.
Phúc trạch thâm hậu, quý không thể nói.
Tám chữ ngắn ngủi này lại được Giác Ngộ Đại sư chính thức hoàn toàn xác
nhận, tâm Vương Phi run lên một cái. Lời bình này có phải là quá cao hay không. Phúc trạch thâm hậu đã là thứ không biết bao nhiêu người cầu còn không được. Quý không thể nói. Nữ tử có thể làm được đến nước gọi là
quý không thể nói, cũng chỉ có vị trí kia mới đảm đương nổi bốn chữ này. Vừa rồi nàng còn tưởng rằng Giác Ngộ Đại sư phát hiện Ôn Uyển là yêu
nghiệt, không nghĩ tới, kết quả lại thành ra thế này.
Trong đầu Vương Phi hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ, Ôn Uyển có Phượng mệnh. Nghĩ tới đây ngược lại lập tức lắc
đầu, thế nhưng mà Ôn Uyển có tật câm. Có triều đại nào lại cho một người câm lên làm Hoàng Hậu chứ.
Yến Kỳ Hiên nghe xong, lo lắng vừa rồi
liền buông xuống. Tràn đầy mừng rỡ mà kêu lên:” Phất Khê. Ngươi nghe lời Đại sư nói rồi đấy. Ngươi không có chuyện gì không ổn, không cần sợ hãi a.”
Ôn Uyển nghe xong, nhìn lão giả mặt mũi
hiền lành trước mắt, thấy ông ấy cho mình lời bình tốt như vậy. Cộng
thêm lúc nãy hạ thủ lưu tình, thì tin chắc ông sẽ không giết mình nữa.
Môi mấp máy, nói hai chữ. Thuần Vương Phi và Yến Kỳ Hiên nhìn mà không
biết Ôn Uyển nói cái gì.
Nhưng lão hoà thượng lại gật đầu, giống
như biết rõ Ôn Uyển muốn hỏi cái gì vậy: ” Nhân duyên của ngươi sẽ không thuận lợi. Nhưng mà, số mệnh đều đã được định sẵn. Nếu không, làm sao
có được phúc trạch thâm hậu.” lúc Giác Ngộ Đại sư nói câu này đã khôi
phục vẻ mặt lạnh nhạt, giống như người nói không phải là ông vậy.
Ôn Uyển nghe xong lời này, không biết
như thế nào lại cảm thấy buông lỏng. Mới vừa rồi là nàng cố ý dùng môi
ngữ hỏi ông ấy. Đúng là nàng chỉ hỏi về nhân duyên của mình. Bất kể là
đời trước, hay là đời này, nàng muốn có một mái ấm thuộc về riêng nàng.
Sau này, vợ chồng có thể giúp đỡ lần nhau, ân ân ái ái, sinh thêm hai
đứa nhỏ béo mập. Cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Đợi đến lúc khôi phục trạng thái trấn
tĩnh, Ôn Uyển hồi phục lại tinh thần. Đáy mắt lại có nồng đậm hoài nghi, nhưng nàng cũng không dám làm quá mức, vừa rồi người ta đã thể hiện rõ
công lực không tầm thường với mình. Vạn nhất biết mình nghi ngờ ông ấy,
lại lấy tinh thần niệm lực ra giết nàng trong vô hình, thì nàng xác định là chơi xong rồi [ ý Ôn Uyển là chết chắc rồi]. Hơn nữa, còn là một cái chết vô ích. Với lại trong nội tâm Ôn Uyển quả thực là có một nỗi sợ hãi khó hiểu được.
” Lần trước vốn định đi gặp thí chủ,
đáng tiếc lại bỏ lỡ cơ hội. Lần này gặp được thí chủ, chuỗi Phật châu
này, coi như là phần duyên phận của lão nạp và người gặp nhau hôm nay,
nhận lấy a!” Giác Ngộ Đại sư nói với Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển không muốn
nhận, lại tiếp tục nở nụ cười lần nữa. Nụ cười kia, nhìn thật rất giống
Phật Di Lặc bụng bự a!
Ôn Uyển thích nhất đúng là Phật Di Lặc
bồ tát rồi. Nàng cảm thấy làm người mà đều giống như Phật Di lặc lão
nhân gia thì tốt biết bao. Đáng tiếc, người đời có mấy ai làm được. Bộ
dáng tươi cười của lão giả trước mắt này, rất giống lão nhân gia Phật Di Lặc. Dường như có thể tiếp nhận hết thảy các sự tình của thế gian.
Trong lòng Ôn Uyển nảy sinh kính ý, lập tức đi qua cung kính tiếp nhận
phật châu của Giác Ngộ Đại sư, quấn một vòng đeo trên tay mình.
”Lão nạp phải nhập định rồi, đã không
thể giữ lại các vị thí chủ rồi.” Lời này của Giác Ngộ Đại sư, là có ý
muốn tiễn khách! Đoàn người liền cung kính lui ra ngoài.
Giác Hành đứng đợi ở bên ngoài vừa liếc
nhìn thấy chuỗi phật châu trên tay Ôn Uyển, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ,
tròng mắt trừng lớn giống như muốn rớt ra ngoài vậy.
Vương Phi vội hỏi chuỗi phật châu này có gì kỳ quái sao! Vốn là nàng nhìn thấy thật nóng mắt, có thể được Giác
Ngộ Đại sư tặng vật thiếp thân, thật là có bao nhiêu phúc khí a, nhưng
mà hết lần này tới lần khác Ôn Uyển đều mang theo bộ dáng không để ý,
khiến người ta chán nản. Hiện tại nhìn thấy thần sắc này của Giác Hành
Đại sư, nói không chừng phật châu này càng không tầm thường.
” Phật châu này là do thái sư phó của
lão nạp truyền cho Sư Thúc vào ngày Sư Thúc quy y , 60 năm qua, nó đều
là vật bất ly thân, đi đâu Sư Thúc cũng đem theo nó. Không nghĩ tới vị
thí chủ này lại có phúc phận như vậy được Sư Thúc lão nạp tặng cho người chuỗi phật châu này. Thí chủ, người thật có phúc.” Lúc này trong nụ
cười của Giác Hành Đại sư, nhiều hơn một phần tìm tòi nghiên cứu, chín
phần cung kính.
Yến Kỳ Hiên nghe xong, vội vàng bảo Ôn
Uyển đưa hắn nhìn xem, đáng tiếc, trái xem phải xem cũng không xem ra
được cái gì. Vương Phi cũng nhịn không được mà cầm tới xem, cũng không
nhìn ra cái gì.
” Đây là do gỗ đàn hương vạn năm điêu
khắc mà thành, là thái sư phó tự tay mài thành từng hạt từng hạt tròn.
Rồi truyền lại cho Sư Thúc lão nạp vào ngày quy y. 60 năm này, Sư Thúc
lão nạp lúc nào cũng đeo theo nó bên mình, dùng nó để tụng niệm không
dưới vạn bộ kinh thư.” Ý ở ngoài lời, chính là giá trị của chuỗi phật
châu này không nằm bên ngoài mà ở bên trong nó. Thần sắc Vương Phi phức
tạp nhìn Ôn Uyển, nếu chuỗi phật châu này là tặng cho mình thì tốt biết
mấy! Không tặng cho mình thì cũng nên tặng cho nhi tử nàng a!
Ôn Uyển nhìn nhìn phật châu, rồi lại
nhìn bộ dáng cung kính của trụ trì này, kéo phật châu lên trên. Lại kéo
ống tay áo xuống che lại, không để cho người khác nhìn thấy. Hành động
này của nàng, khiến cho Giác Hành Đại sư rất kinh ngạc. Dựa theo bình
thường mà nói, có được đồ vật quý giá như vậy, thì nên cao hứng mới
đúng. Vì cái gì vị thí chủ này, một chút phản ứng cũng không có chứ!
Mọi người dựa theo thường lệ, xin bùa hộ mệnh. Giác Hành Đại sư cho mỗi người một cái. Vương Phi lại nhắc nhở
phải luôn đeo bùa hộ mệnh trên người, trừ lúc tắm rửa còn lại thì không
được bỏ ra.
Ôn Uyển cầm lấy bùa hộ mệnh, nói là bùa
hộ mệnh nhưng thực ra là một khối gỗ, chỉ là nó là được làm từ gỗ đàn
hương thượng đẳng, mặt trước có ký hiệu của Hoàng Giác Tự, mặt còn lại
khắc một chữ Khê, nhưng mà chữ Khê này được khắc bằng Phạn văn. Ôn Uyển
nghe xong lời Vương Phi dặn dò, nghĩ đến vị cao tăng đắc đạo vừa rồi,
thấy Yến Kỳ Hiên đeo trên cổ, cũng học theo hắn mà đeo trên cổ. Trên tay mang phật châu, trên cổ đeo bùa hộ mệnh. Cũng không biết Phật tổ lão
nhân gia có thể để ý tới tiểu nhân vật là nàng hay không, lúc nàng thực
sự phải chết có thể hiển linh bảo vệ nàng một lần hay không a.
Vương Phi không biết là mang cái dạng
tâm tình gì trở về Vương phủ. Đợi đến tối khi Thuần Vương về nhà, cẩn
thận kể lại chuyện xảy ra ban ngày một lần nữa. Còn nói lúc đầu mình cho rằng Ôn Uyển có chút gì đó không ổn, bị Giác Ngộ Đại sư phát hiện.
Không nghĩ tới, Ôn Uyển lại có tạo hóa lớn như vậy. Có được vật thiếp
thân của Đại sư, còn được lời bình mà người đời ai cũng ước mơ tha
thiết.
”Ha ha, thật sự là được Giác Ngộ Đại sư
nói đứa nhỏ này có phúc trạch thâm hậu sao. Nhớ lúc trước chính Ôn Uyển
cũng nói khi nàng ngủ có Bồ Tát báo mộng, nói kiếp trước của nàng làm
nhiều việc tốt, đời này sẽ được hưởng vui vẻ an khang, vinh hoa phú quý. Hôm nay Giác Ngộ Đại sư lại nói như vậy, thì hẳn là thật sự có kỳ tích
rồi.” Thuần Vương có chút kinh nghi bất định, đứa nhỏ này, chắc hẳn là
thật sự có phúc trạch thâm hậu a.
Vương Phi lại nói với Thuần Vương thêm vài chuyện ngày hôm nay.
”Phương gia cũng là lựa chọn không tồi,
về phần Hứa gia thì thôi đi. Hứa Hầu gia rõ ràng là có khuynh hướng đi
theo Triệu Vương, vạn nhất có chuyện gì, sẽ liên lụy đến chúng ta. Người nhà như chúng ta, chỉ cần một cô nương tốt, cho dù môn đệ thấp một chút cũng không sao.” Thuần Vương quả quyết cự tuyệt Hứa Tịnh Thu. Vương Phi nghe xong đương nhiên cũng không hề đề cập đến việc này nữa.
Ôn Uyển trở về viện của mình. Lấy Phật
châu ra trái xem phải xem, thật sự là nhìn hoài cũng không thấy có cái
gì thần kỳ. Hơn nữa phật châu lại quá lớn, quấn hai vòng thì chặt tay
quá, quấn một vòng thì lại lỏng. Mang như vậy thì sợ rớt mất. Ôn Uyển
thật sự rất hoài nghi những lời mà lão hoà thượng kia nói, vật không hợp tay như vậy, làm sao mà đeo a! Cuối cùng, vẫn quyết định không đeo. Đeo theo nó cũng bất tiện. Ôn Uyển lấy nó ra đặt trong một cái hộp gỗ nhỏ,
lại để bên cạnh gối đầu, dự định mỗi buổi tối chuẩn bị đi ngủ sẽ ôm nó
ngủ, chắc cũng giống nhau thôi.
Mà trong kinh thành, khi tin tức Giác
Ngộ Đại sư đã về Hoàng Giác Tự được truyền ra, bao nhiều người chen lấn
đến vỡ đầu để vào gặp. Giác Ngộ Đại sư chính là cao tăng đắc đạo nổi
danh nhất hiện nay, chỉ vì ông ưa thích vân du tứ hải, nhiều năm cũng
không gặp người. Không nghĩ tới bây giờ lại trở về. Như thế thì có thể
không khiến cho người ta mừng rỡ sao. Trong lúc nhất thời, quan lại
quyền quý, văn võ đại thần, cự cổ phú thương (thương nhân giàu có), dân
chúng bình dân, các tầng lớp đều ào ào chen lấn vào a! Đáng tiếc Giác
Ngộ Đại sư một tháng chỉ gặp một người, hơn nữa thuận tay mà rút thăm,
nói là dựa vào ý trời. Người được rút trúng dĩ nhiên là vui vẻ vạn phần. Người rút không trúng chỉ có thể đợi lượt sau.
Mấy vị Vương gia cũng rục rịch cho người trực tiếp đánh đến thẳng Hoàng Giác Tự, tìm Giác Ngộ Đại sư. Giác Ngộ
Đại sư cũng cho bọn hắn cơ hội, đặt tên bọn hắn đặt vào rương công đức.
Trộn đều một phen, rút ra một cái, nhưng lại không có người của bọn họ
Việc này, Ôn Uyển vẫn chỉ là nghe Thuần
Vương nói. Ôn Uyển cảm thấy người ở đây, thật sự là quá mê tín rồi. Nào
biết đâu rằng, ngày hôm sau ngày nàng trở về từ Hoàng Giác Tự, chợt nghe tin cậu Trịnh Vương sinh bệnh.