Edit: Mị
Tam Gia của Ninh vương nghe xong giận dữ nói ” ngươi là cái thứ gì, dám nói Gia.”
Ôn Uyển nghe hắn nói vậy liền mỉm cười, doạ, nàng cũng không sợ. Hiện tại ngay cả Hiền Phi cùng Triệu vương còn không sợ, chẳng lẽ đi sợ một
tên tiểu bất điểm.
Tam gia thấy vậy, cả giận nói ” rượu mời không muốn uống, muốn uống
rượu phạt, đúng là chó chết.” hắn giơ roi ngựa trong tay lên quất xuống người Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn thấy động tác võ thuật của hắn cũng khá đẹp mắt, không
cần chờ Đông Thanh ra tay, trước tiên nàng giơ roi ngựa lên, trong tay
nàng là kim tiên, vì muốn sử dụng cho linh hoạt, nàng cũng phải hao tốn
thật lớn một phen nỗ lực, mới dùng được tự nhiên. Lúc này trong mắt
mọi người roi ngựa trong tay Ôn Uyển như có sức sống, quấn lấy roi ngựa
đang hướng về phía nàng, Ôn Uyển vừa dùng lực, Ninh tam gia cũng không
nghĩ đến tên tiểu hắc tử này gan lớn như vậy. Buông tay, roi ngựa của
hắn đã nằm trong tay Ôn Uyển rồi.
” nha, còn không nghĩ tới, Cục than ngươi thật đúng là không tệ à?
quả là ta đã xem nhẹ ngươi rồi nha! không tệ, ha ha , đủ tư cách chơi
với ta.” Đúng lúc Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển còn chưa tới, quay đầu trở
lại liền nhìn thấy một màn đặc sắc, liền khen ngợi không ngớt. Hắn
thường xuyên cưỡi ngựa nên biết rõ, muốn sử dụng tốt tiên pháp như vậy,
nếu không luyện vài năm, tuyệt đối không có được trình độ này. Trước kia hắn vẫn cho rằng thư sinh rất khô khan, bởi vì hắn cũng đã từng tiếp
xúc với một số tên đọc sách, tất cả đều là ngốc tử, cùng ngồi học chung
lão sư với bọn hắn làm người ta rất phiền chán. Không nghĩ tới biểu đệ
này lại ngược lại. Vậy mà có thể sử dụng tiên pháp lợi hại như vậy, ân,
Cục than này rất thú vị.
Yến Kỳ Hiên quay đầu nhìn Ninh tam gia ” thực vô dụng, uổng công mang bộ dáng to cao đến chừng này, ngay cả biểu đệ của ta gầy yếu như vậy mà ngươi cũng không thắng nổi, vẫn nên đi về nhà đi, còn làm ăn được gì
nữa a.” Ở trước mặt người ngoài, Yến Kỳ Hiên vẫn cho Ôn Uyển mặt mũi
nha.
Ninh tam gia hướng Ôn Uyển hiện lên một tia rét lạnh, bộ dạng kia,
tuyệt đối là muốn đánh Ôn Uyển chết hoặc tàn phế chứ thề không bỏ qua.
Ôn Uyển thấy ánh mắt hắn nhìn mình, trong lòng một trận khó chịu, không
thua người cũng không thua trận, cũng lạnh lùng liếc hắn một cái. Ôn
Uyển ở bên cạnh Hoàng đế lâu như vậy, làm sao lại không bị ảnh hưởng,
lực sát thương của ánh mắt này, vẫn là học được hai thành công lực nhé.
Ninh tam gia bị Ôn Uyển quét qua, phía sau lưng lạnh cả người.
Yến Kỳ Hiên cũng không thèm để ý tới ”đi thôi, Cục than .”
Tùy tùng bên cạnh thấy Tam gia nhà bọn hắn vẫn còn ngẩn người, liền
gọi hắn tỉnh lại ”Gia, đừng nóng giận, sau này cơ hội lấy lại danh dự có rất nhiều.”
” Lấy lại danh dự, lấy lại danh dự cái rắm ấy, đi.” Ninh tam gia nói xong, thì quất ngựa đi. Tùy tùng đi theo thấy hắn có thái độ này, thì
có chút kỳ quái.Nào đâu biết rằng Ninh tam gia bị ánh mắt Ôn Uyển càng
quét qua, nội tâm liền bi dọa sợ hãi. Bằng vào trực giác, hắn cảm giác
được tên tiểu tử kia có chút tà môn. Hắn tuy là quần là áo lượt, nhưng
hắn hiểu rõ, có người có thể chọc, cũng có người không thể chọc. Nếu
không, lỡ chọc trúng người không thể đụng đến, cha hắn lại không thích
hắn, mẹ hắn lại thất sủng, đến lúc đó sẽ bị thiệt thòi. Tuy căm hận,
nhưng vẫn không nên tiếp cận thì tốt hơn. Người có thể có ánh mắt như
vậy, chắc chắn không phải loại lương thiện gì, người này, tuyệt đối là
kiểu nhân vật tàn nhẫn.
Yến kỳ Hiên thấy Ôn UYển cưỡi ngựa giống như tản bộ, thì rất không
kiên nhẫn, nói với tùy tùng mang theo hai tiếng rồi tự mình đi trước. Ôn Uyển vừa đi vừa nhìn, cảm thấy như vậy rất thích ý. Yến Kỳ Hiên đi
trước nàng cũng không để trong lòng. Ngược lại xuống ngựa, trên đường
nhìn thấy cái gì đều kỳ lạ quý hiếm. Chơi chán rồi, không sai biệt lắm
dưới sự dẫn dắt của tùy tùng. Liền thấy Yến Kỳ Hiên, hắn ở đằng kia đang nói chuyện với một thiếu niên nhìn có vẻ khôn khéo, bộ dạng như anh em
tốt.
” Tới đây, giới thiệu với ngươi một chút. Đây là Đinh Mặc, huynh đệ
tốt của ta. Đây là Giang Thủ Vọng, biểu đệ của ta, từ Giang nam mới đến
hai ngày trước.” Yến Kỳ Hiên nói xong, tay của thiếu niên kia vươn ra
vòng sau lưng Ôn Uyển. Vẫn với bộ dáng hai anh em tốt.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt gian xảo của thiếu niên kia, đối với yến Kỳ Hiên
nịnh nọt, thì trong lòng chán ghét. Lui một bước, lạnh lùng nhìn thoáng
qua Yến Kỳ Hiên, mặt lộ vẻ khinh bỉ. Lại hướng về phía Yến Kỳ Hiên khinh thường nói ” rắn chuột một ổ.” nói xong, không thèm quan tâm đến lý lẽ, quay người nghênh ngang rời đi.
Yến Kỳ Hiên trì trệ, mặt của thiếu niên kia cứng đờ, kéo kéo khóe
miệng cũng không ra được một nụ cười. Nhìn bóng lưng Ôn Uyển rời đi,
trong mắt Đinh Mặc thoáng hiện một tia rét lạnh.
Yến Kỳ Hiên vỗ vỗ bờ vai của hắn:”Đinh Mặc, hắn là người như vậy,
tính tình tự đắc không biên giới, lại rất cổ quái, ngay cả ta cũng phải
nhường nhịn hắn, ngươi đừng để ý. Tên kia cũng không biết làm như thế
nào, khiến cho phụ vương muốn ta dẫn theo hắn để hắn quen thuộc hoàn
cảnh, đến khi hắn quen thuộc mọi hoàn cảnh rồi, liền cũng giống như ta,
đến lúc đó có khi lại vui a. Cho nên, bây giờ ngươi đừng nóng giận.”
”Nào có thể chứ! ta nhỏ mọn như vậy sao? trông đến cũng chỉ là tính
cách tiểu hài tử thôi mà. Bất quá, lúc biểu đệ của ngươi hất đầu lên,
thật sự là nhìn rất giống như một con gà nhỏ trống ngạo mạn nha.” Nói
là không chú ý, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, mượn cơ hội này
thử thăm dò phản ứng của Yến Kỳ Hiên.
” Gà trống nhỏ, cái tên này quá chuẩn. Không tệ, về sau ta sẽ kêu hắn là gà trống nhỏ.” Yến Kỳ Hiên nghe xong cười ha ha.
Trên đường, lại gặp thêm một số bằng hữu khác của Yến Kỳ Hiên. Yến Kỳ Hiên vốn còn muốn giới thiệu cho Ôn Uyển quen biết, thế nhưng Ôn Uyển
vẫn ngước đầu, mang bộ dáng phớt lờ không để ý đến. Trong nội tâm Yến Kỳ Hiên có chút căm tức, nhưng ở trước mặt người khác nói hắn thì cũng
không được.
Đợi tới lúc không có người ngoài, Yến Kỳ Hiên phẫn nộ kêu lên :”ngươi thật đúng là gà trống, luôn luôn giương đầu. Ngươi chính là gà trống,
mà cũng chỉ là con gà ốm yếu. Cục than chết tiệt.” Nói xong, trong đầu
thoáng qua ý nghĩ liền nhìn Ôn Uyển ” Nếu không thì từ nay về sau không
gọi là Cục than nữa, kêu gà trống nhỏ đi.”
Ôn Uyển trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới qua bao lâu thời gian mà đã
đặt cho mình hai cái tên rồi. Tên tiểu tử tồi này, đến đặt tên cũng
không có chút thiên phú.
Yến Kỳ Hiên nhìn thấy bộ dáng đó của Ôn Uyển, cười hỏi ”Không thích
a. ta đây liền cho ngươi thêm một cái tên khác, nhìn ngươi cứ mãi cau
mày, giống như tiểu lão đầu. Được rồi, cũng không nghĩ nhiều nữa, về sau sẽ gọi ngươi là tiểu lão đầu đi. So với Cục than , gà trống nhỏ hay hơn nhiều.”
Ôn Uyển chán nản, tên hỗn tiểu tử có tật xấu thích đặt tên hiệu cho
người khác. Cục than đen, gà trống nhỏ, tiểu lão đầu. Nghe xong là biết
mù chữ không có học thức rồi.
Đông Thanh nhìn thấy Ôn Uyển có khuynh hướng nổi đoá, liền vội vàng
giải thích ” Thế tử gia, tên của công tử ta là Giang Thủ Vọng, tự Phất
Khê. Xin công tử vui lòng gọi công tử nhà ta là Phất Khê.”
Yến Kỳ Hiên nghe xong nói thầm” Phất khê? dáng người xấu xí, tính
tình quái dị, tên này lại cổ quái kỳ lạ ít thấy. Quả là tương xứng với
hắn.”
Ôn Uyển mặc kệ hắn, đúng lúc vừa tới Cẩm Tú lâu, liền dẫn đầu tiến
vào. Ôn uyển chọn hai món ăn, Yến Kỳ Hiên nhìn thấy Ôn Uyển gọi hai món
ăn khác nhau, đều là đồ ăn có tiếng và quý giá ” Chưởng quầy, cha ta nói một bữa cơm của ta không thể ký sổ vượt quá năm mươi lượng. Hắn gọi
không có tính vào trong nợ của ta chứ?”
Chưởng quầy liền trưng ra bộ mặt đầy tươi cười ” Thế tử gia, Vương
gia nói, Biểu thiếu gia đến tiểu lâu ăn cơm, cũng có thể ký sổ. Cho nên, nợ này sẽ không tính cho ngươi.”
Yến Kỳ Hiên cảm thấy quái lạ, Phụ vương đối với Cục than này có phải là quá tốt hay không a ” vậy hắn có thể ký bao nhiêu?”
Chưởng quầy cười cười mơ hồ nói ” đây là lần đầu tiên Biểu thiếu gia
tới, Vương gia cũng không nói. Chờ ta quay lại hỏi Vương gia, lần sau sẽ nói cho Công tử biết, được không?”
Yến Kỳ Hiên nghe vậy cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Giữa trưa
hai người ăn cơm tại Cẩm Tú lâu. Cơm nước xong xuôi, Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, chớp mắt, thần thần bí bí nói với ÔN Uyển ” Cục than , ta mang
ngươi đi một nơi hay lắm. Đảm bảo ngươi đi tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Ôn Uyển còn tưởng rằng là đi nơi nào có chỗ để chơi đùa, có gánh
xiếc các loại. Đợi đến lúc đi theo Yến Kỳ Hiên rẽ trái, quẹo phải bảy,
tám con phố, đến một chỗ. Bên trong, nam tử ra ra vào vào, còn truyền ra thanh âm lả lướt. Sau đó Ôn Uyển liền nhìn thấy một nữ tử đi ra, ăn
mặc, trang điểm xinh đẹp, bộ ngực để lộ ra bên ngoài hơn phân nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen của nàng lập tức biến thành màu gan heo.
Dùng sức đẩy người khởi xướng – Yến Kỳ Hiên đứng bên cạnh một cái, nếu
không phải thị vệ bên cạnh cơ trí, đỡ đúng lúc, đoán chừng Yến Kỳ Hiên
đã bị ngã xuống mặt đất rồi.
Ôn Uyển liền nghĩ ngay đến lời nói của Hoàng đế…, còn chưa hết giận,
xông lên trước hướng Yến Kỳ Hiên đạp liên tiếp hai cái. Yến Kỳ Hiên lớn
như vậy rồi còn không có người nào đối với hắn động một đầu ngón tay, bị đạp như vậy liền trợn tròn mắt. Thị vệ bên cạnh cũng không nghĩ tới
công tử này lại to gan lớn mật như vậy, cảm giác công tử này giống như
bị điên rồi, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, bởi vậy nên mới không
phản ứng kịp, đành trơ mắt nhìn nàng đạp Yến Kỳ Hiên.
Đến lúc Yến Kỳ Hiên bừng tỉnh, oa oa kêu to. Hắn hận không thể một
cái giết chết Ôn Uyển, dám đánh hắn, thiệt chán sống mà. Đến lúc muốn
trả thù, thì Ôn Uyển đã bỏ đi xa.
Trong lòng Ôn Uyển còn tức giận, chưa phát ra hết đây này, vừa đi vừa bực. Tên Yến Kỳ Hiên này thật là không biết điều. Về sau phải cẩn thận
hành động mới được. Nếu chuyện chính mình đi kỹ viện bị truyền ra, chắc
chắn sẽ bị lột da a. Quan trọng nhất là, cuộc sống thể nghiệm được đặc
thù chiếu cố này cũng chấm hết, đó mới là được không bù đủ cái mất. Còn
cùng Ông ngoại hoàng đế quy ước phải trải qua ba điều. Nàng còn chưa
làm được cái gì đây này!
Thở phì phì, tự mình đi dạo, hơn nửa ngày, mua một đống lớn đồ vật
trở về. Đi nguyên một ngày, mệt đến ngất ngư. Đi qua lại một trận, lúc
trở về vương phủ đã đầu giờ thân. Người hầu tới dắt ngựa về chuồng, tự
nàng đi về viện của mình. Liền đi tắm thay quần áo.
Thuần Vương cố ý đi cầu Hoàng đế, Hoàng đế nghe xong cũng không trực
tiếp cho Ôn Uyển trở về, trái lại còn hứng thú đại phát. Ôn Uyển là
người nhát gan muốn chết, điều này ông đã biết. Lúc này ngay cả ngựa
cũng dám cưỡi, cái này chứng minh đứa nhỏ này trước kia cũng đã từng
cưỡi ngựa đấy. Chỉ là, nàng học qua cưỡi ngựa lúc nào, làm thế nào ông
lại không biết. Ám vệ điều tra cũng không ra a. Rốt cuộc là nàng như thế nào học được. Đứa bé này, đến cùng là có kỳ ngộ gì.
Lúc đầu Hoàng đế chỉ muốn nhìn một chút, có thể giải bỏ tích tụ của
Ôn Uyển, để cho bệnh câm của nàng tốt lên hay không? Bây giờ, ngược lại
ông cũng thực chờ mong Ôn Uyển trong một năm này, sẽ cho ông những kinh hỉ không ngờ đến như thế nào. Về phần nói đến Phú Quốc chi tài, Hoàng
đế cũng không suy nghĩ nhiều. Vật kia chẳng lẽ chỉ cần cố gắng rèn luyện là có thể tìm ra, thì đã sớm bị tìm ra rồi. Với tính tình của Ôn Uyển,
đã biết quốc khố không có tiền, chính nàng lại có Phú quốc chi tài, muốn cho bọn hắn tìm ra nó vô cùng khó.
Hoàng đế lại bảo Thuần vương cứ để tuỳ ý Ôn Uyển. chỉ cần không quá
phận, cứ để nàng thể hiện đi. Người trong nội cung thấy Thuần vương mặt
chau mày ủ đi vào, mày ủ mặt ê đi ra. Đều cảm thấy quái lạ.