Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 118: Q.7 - Chương 118: Quan nhị lang về kinh




Trung tuần tháng hai, Hoàng đế ngự giá hồi kinh. Ôn Uyển cũng không có hồi có hồi kinh cùng một lúc.

Minh Cẩn kể từ khi học xong bơi lội, thì đã yêu môn vận động này nhiều hơn. Đáng tiếc, chuyện mỗi ngày cần làm dều rất nhiều. Minh Cẩn mooic ngày một canh giờ để bơi lội.

Minh Cẩn là một hài tử không giấu được cái gì. Kể từ khi biết được hai người học xong bơi lội, Linh Đông và Kỳ Triết cũng muốn học. Ôn Uyển không đồng ý, nhưng đồng ý khi trở lại kinh thành sẽ xây dựng một hồ bơi, mời một chuyên gia về dạy bọn họ.

Cuối tháng hai, Bình Thượng Đường bị áp giải về đến kinh. Theo như lệ cũ mà nói, Bình Thượng Đường ắc hẳn phải được áp giải về Đại lý tự. Nhà lao Đại lý tự so sánh với Hình bộ tốt hơn nhiều. Đáng tiếc, Hoàng đế lại hạ ý chỉ đem hắn nhốt vào Hình bộ. Người thì đưa vào Hình bộ, Hoàng đế cũng không nói khi nào mới thẩm án, do ai chủ thẩm. Thần tử phía dưới đều là lão bánh quẩy (người lõi đời) hết rồi, Hoàng đế không nói gì, họ cũng không chủ động hỏi cái gì.

Trong khoảng thời gian này Bình Thượng Đường thật sự nhận đủ đau khổ. Cuối tháng mười một liền trở lại kinh thành, chịu đói không có, nhưng chắc chắn chịu không ít rét lạnh. Ở trên đường sinh bệnh, giờ còn nửa cái mạng. Thật vất vả mới tới được kinh thành, lại bị ép vào trong một nhà giam tăm tối ngột ngạt.

Bình Thượng Đường ngửa đầu nhìn phòng giam âm u mờ mờ, nơi nào còn điểm đắc chí phấn chấn như ngày trước. Bây giờ cái gì công danh, cái gì tiền đồ, đều không muốn nghĩ đến nữa. Chỉ mong muốn nhanh ra khỏi cái nhà giam này, một lần nữa đạt được tự do.

Bình Thượng Đường nghe được có người tới thăm tù, mở to mắt xem thử là ai tới thăm hắn. Không ngờ lại là Phúc ca nhi. Hơn một năm này Phúc ca nhi cao lên rất nhiều. Nhìn qua cũng trở nên trầm ổn hơn. Đoạn thời gian này, trong nhà phát sinh ra chuyện, cũng thúc đẩy cho Phúc ca nhi thêm trưởng thành hơn.

Phúc ca nhi đến đưa cho Bình Thượng Đường quần áo cùng ít đồ ăn. Bình Thượng Đường bị nhốt vào trong nhà giam, không gặp được ai, cũng không nghe xử trí như thế nào. Trong lòng hắn thấp thỏm bất an: “Đồng Phúc, ông ngoại con nói như thế nào?” cho dù đi lưu vong thì cũng phải cho một câu trả lời xác thực chắc chắn. Chứ không như bây giờ, không trên không dưới, khiến lòng hắn bất an đến cực điểm.

Chết không đáng sợ, nhưng quá trình chờ chết mới làm con người ta đau khổ.

Phúc ca nhi sắc mặt ảm nhiên: “ Ông ngoại nói thái độ của Hoàng thượng làm người ta không thể nắm được. Ý của ông ngoại là chờ một chút xem ý của Hoàng thượng là gì.” Ngay cả Phúc ca nhi cũng không nhìn thấu được Hoàng đế đang nghĩ cái gì. Muốn thẩm tra sớm một chút, là giết, là lưu lạc, là xét nhà, vân vân, cũng làm cho lòng người có chuẩn bị. Còn như thế này, mỗi ngày như đem tim người ta treo cao.

Bình Thượng Đường nghe những lời này, trong lòng đều nguội lạnh. Đồ ăn có mỹ vị, giờ cũng như nhai sáp nến. Ăn đến một nửa, vẫn không nhịn được hỏi: “ Đồng Phúc, vậy cô của con đâu?” Mặc dù nhận được tin tức, Ôn Uyển đã nói thẳng sẽ mặc kệ chuyện này. Nhưng Bình Thượng Đường vẫn chờ đợi Ôn Uyển có thể giúp hắn thoát một phen.

Phúc ca nhi nghe lời này, sắc mặt vô cùng phức tạp. Con không thể nói xấu phụ thân, cho dù phụ thân hắn không làm cho hắn xem trọng được, Phúc ca nhi không nói một câu oán hận. Cúi đầu nói: “ Cô hiện giờ đang ở thôn trang, chúng con không gặp được cô.” Thật ra Phúc ca nhi cũng muốn đi theo Ôn Uyển đi thôn trang. Nhưng bị cự tuyệt, lấy lý do vô cùng đơn giản, không thể làm trễ nãi việc học của hắn.

Điểm này, Phúc ca nhi có chút oán hận. Đương nhiên, oán hận không phải là Ôn Uyển, mà là phu thê Bình Thượng Đường. Nghe đại tỷ nói, trước kia cô vô cùng yêu thương hắn. Mỗi lần cô đến phủ, cô đều ôm hắn không nỡ buông tay. Theo như tình yêu thương của cô đối với hắn, nhất định sẽ để cho hắn vào phủ Quận chúa. Như vậy, hắn có thể theo Phương tiên sinh học tập, cũng có thể cùng học võ. Nhưng tất cả đều bị cha mẹ hắn phá hủy đến mức như bây giờ.

Đôi môi Bình Thượng Đường mấp máy. Phúc ca nhi lên tiếng trước Bình Thường: “ Cha, tháng giêng mẹ mang con cùng các tỷ tỷ đến phủ của cô cầu tình. Cô nói, cô sẽ không quản chuyện này.” Nói xong liền nhìn Bình Thượng Đường, trong mắt có chút mơ hồ: “ Cha, con nhớ lúc nhỏ cô rất thương con. Ngay cả miếng ngọc trên cổ con, cũng là do cô tặng vào lễ đầy tháng. Cha, tại sao giờ cha gặp nạn, cô lại mặc kệ?”

Bình Thượng Đường nghe những lời này, trên mặt méo mó. Qua thật lâu, cũng không nói điều gì với Phúc ca nhi. Hắn có thể nói gì, hắn cái gì cũng không thể nói.

Phúc ca nhi trở lại phủ đệ, Chân Chân vội vàng hỏi: “ Đồng Phúc, cha con như thế nào rồi?”

Vẻ mặt Phúc ca nhi bình tĩnh: “Vẫn tốt, chỉ gầy nhiều hơn trước thôi. Mẹ đừng lo lắng, đại quản gia đã đi lo liệu, cha sẽ không có việc gì.”

Trong thời gian này Tô Chân cũng do tâm sức lao lực quá độ. Nghe Phúc ca nhi nói vô sự, liền thả lỏng một chút. Đến bây giờ còn chưa có kết quả, tâm còn treo lơ lửng. Cũng không biết Hoàng thượng rốt cuộc có ý gì a. vẫn kéo dài như vậy, buổi tối nàng ngủ cũng không được ngon.

Ôn Uyển không trở lại kinh thành, nghe Hạ Ảnh nói Hoàng đế ngăn chặn việc thẩm án. Ôn Uyển biết rõ Hoàng đế dự định cho Bình Thượng Đường ăn nhiều đắng một chút. Nở nụ cười xong liền bỏ việc này ra sau đầu.

Bình Thượng Đường về kinh chưa đến năm ngày, khâm sai đi hải khẩu quay về kinh. Trên sổ con khâm sai, nói Ngự sử buộc tội là giả, đúng là bị vu hãm.

Hoàng đế xem hết sổ con, lập tức đánh nhốt khâm sai vào thiên lao. Hoàng đế vừa mới xử lý ầm ĩ như thế, làm lòng người hoảng sợ, bởi vì mọi người không biết trong hồ lô Hoàng đế bán thuốc gì.

Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, Hoàng đế liền phái một khâm sai mới đi hải khẩu tra án này. Khâm sai lần này phái đi có chút thú vị, là Trấn Nam hầu Từ Trọng Nhiên.

Ôn Uyển nghe xong tin tức này, có chút suy tư.

Hạ Dao thấy Hoàng đế phái Từ Trọng Nhiên đi hải khẩu, rất có thâm ý: “Quận chúa, Hoàng thượng không phái ai, lại muốn Từ Trọng Nhiên đi hải khẩu.” Từ Trọng Nhiên trong ấn tượng của Hạ Dao coi như là tốt. Nhưng cũng chỉ coi là tốt thôi, không quá mức xuất chúng. Cộng thêm mấy năm nay sống yên lặng, nên ít có chú ý.

Ôn Uyển đã suy nghĩ ra đại khái: “ Sợ là Hạo thân vương muốn Từ Trọng Nhiên ở lại hải khẩu. Hải khẩu là một khối thịt béo, rất có lực hấp dẫn. Nhưng nếu để cho Từ Trọng Nhiên tiếp nhận phủ đài ở hải khẩu, cũng không tệ.” Trấn Nam hầu nói dễ nghe là hầu tước, nhưng chỉ là hư tước, hơn nữa còn là thế hệ sau cùng. Có thể nói chức vị Trấn nam hầu này chỉ là một tước vị, không quyền không thế. Mà hải khẩu thì thiếu phủ đài, mà còn là chức quan thiên hạ béo bở, dù chỉ là quan viên tứ phẩm. Nếu ở kinh thành, chức quan này không tính là lớn, nhưng ở hải khẩu, có chức quan này có thể làm nhiều việc. Ôn Uyển suy đoán mưu kế này xác suất thành công rất lớn. Nếu không Hoàng đế không để Từ Trọng Nhiên đảm nhận chức khâm sai.

Hạ Ảnh rất khách quan nói: “ Có thể thắng hay không, còn nhìn vào bản lãnh của hắn.”

Từ Trọng Nhiên đến hải khẩu, bắt đầu tra rõ án. Từ Trọng Nhiên là một nhân tài, nhổ củ cải lên sẽ mang theo đất cát, vì vậy dính dáng đến rất nhiều người.

Không chỉ đem quan trường ở hải khẩu điều tra đến hôn thiên địa ám, còn giúp Hoàng đế đoạt lại một số tiền lớn.

Chuyện giới quan lại ở hải khẩu, cũng liên lụy rất nhiều quan viên ở kinh thành. Hoàng đế lần này hạ xuống lệnh quyết tuyệt. Chỉ cần có dính dáng vào trong đó, chém đầu thì chém đầu, bãi quan thì bãi quan, xét nhà liền xét nhà. Cho nên rầm một cái, một đống người ngã xuống.

Ôn Uyển nhận được tin tức, hướng về Hạ Ảnh nói: “ Làm quan thực sự là một nghề nguy hiểm. Không cẩn thận một chút liền dầu rơi xuống đất, còn bị xét nhà thành nghèo rớt mồng tơi.” Cái này là phấn đấu cả đời, trở lại thành bần nông.

Hạ Ảnh tức giận nhìn Ôn Uyển nói: “Quận chúa, bọn họ là trừng phạt đúng tội.”

Ôn Uyển bĩu môi, có tội gì mà không trừng phạt đúng tội. Nguyên nhân chân chính không ai biết rõ hơn Ôn Uyển. Hơn một nửa số người này là do Hoàng đế tra ra được có hiềm nghi liên lạc với bọn người kia. Rồi lại nói, thân ở quan trường mấy ai được sạch sẽ. Nhớ được ở hiện đại có một câu chế nhạo nói thế này: Chỉ cần làm cán bộ, một lòng bắt đúng người, có bắt sai cũng thành đúng ( bắt sai người, nhưng người này cũng không sạch sẽ gì). Hiện đại còn như thế, nơi này cũng không có ngoại lệ.

Ôn Uyển ban đầu tính toán tháng năm mới trở lại kinh thành. Nhưng đến đầu tháng tư Ôn Uyển nghe được, khoảng mười ngày nữa Quan nhị lang về đến kinh thành.

Ôn Uyển thầm nói thật là nhanh. Dựa theo dự đoán của Ôn Uyển, thế nào cũng phải nửa tháng mới có thể tới kinh thành. Nhưng nếu đã sắp đến, Ôn Uyển cũng phân phó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang mấy hài tử trở về.

Quan nhị lang ở trên đường kiên trì ngày đêm chạy về kinh thành. Quan nhị lang xuất thân là bần dân. Cũng không có dã tâm. Hơn mười năm trước đầu quân, chỉ vì muốn tiêu diệt giặc oa, để có thể trở về nhà bình an, cày cấy để có chén cơm ăn no. Vốn tính toán xong chuyện sẽ trở về nhà tiếp tục trồng trọt, Nhưng sau lại được làm quan, vì rạng rỡ tổ tông, cả đời vất vã cũng coi như đáng giá.

Hắn là người không có dã tâm gì, cuộc sống như vậy đã đủ hài lòng. Cho dù lúc trước bị chèn ép giáng chức quan, trong lòng có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không oán hận gì. Cả đời này chí hướng lớn hắn không có, chỉ mong muốn có thể an an ổn ổn là được. Nhưng mà không nghĩ tới bên trong Uy Vũ quân lâm vào nguy cơ. Càng không ngờ chính là một cái bánh đậu xanh rơi trên đầu hắn.

Quan nhị lang nghe nói Hoàng thượng thăng chức cho hắn lên làm Phó tướng của Uy vũ quân, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không thể tin được. Đây chính là thăng lên bốn cấp a. ( nếu ban đầu không bị rơi xuống hai cấp, thì được thăng lên hai cấp.). Cũng là chờ thánh chỉ đến, Quan nhị lang mới biết đây không phải là hắn nằm mơ giữa ban ngày, thật sự là một cái bánh đậu xanh từ trên trời rơi xuống. Thực ra, Quan nhị lang thăng chức cũng không tính là chức quan lớn chỉ là tứ phẩm. Ban đầu, chức vị tướng quân đều tam phẩm, nhưng Ôn Uyển cho rằng chẳng qua có năm ngàn binh linh, chức này là đủ rồi. Nếu thăng quá nhanh sẽ không đối xứng. Nhưng với Quan nhị lang, tứ phẩm đã là kinh hỷ ngoài ý muốn rồi.

Hơn nữa còn phải vào kinh diện thánh, không đợi ngày hôm sau hắn lập tức khăn gói lên đường, ngày đêm chạy gấp rút. Đó là lý do vì sao Ôn Uyển cảm thấy hắn tốc độ thật nhanh.

Sau khi Ôn Uyển trở lại kinh thành thì vào cung một lần. Hoàng đế nói với Ôn Uyển, hắn muốn thả Bình Thượng Đường. Hiện tại, tiêu điểm mọi người hướng tới án ở hải khẩu. Lần này Hoàng đế hành động có dụng ý, là làm cho người ta tưởng lầm Ôn Uyển nói với Hoàng đế, nên Hoàng đế mới xử trí nhẹ. Rốt cuộc như thế nào, Bình Thượng Đường cũng là ca ca thừa tự của Ôn Uyển, nếu không quan tâm, có vẻ có chút lãnh huyết.

Hoàng đế thay nàng ban ơn, trước kia Ôn Uyển sẽ nhận lấy, nhưng hiện tại nàng không cần. “ Cậu Hoàng đế, giam thêm hai ngày nữa. Để hắn ăn nhiều đau khổ chút. Bình Hướng Hi vì ăn ít đau khổ nên sau khi ra ngoài còn không an phận. Phải giam hắn lại mấy tháng, để hắn chịu nhiều đau đớn một chút sau này sẽ thành thật hơn.” Ôn Uyển không phải sợ Bình Thượng Đường không thành thật, mà Ôn Uyển lo là khi nàng trở lại, Hoàng đế đã đem bình Thượng Đường thả ra ngoài. Khó tránh khỏi có người nghi ngờ do nàng cầu tình. Sau đó, Bình Thượng Đường cho rằng nàng buông xuống ân oán, mang đến rất nhiều phiền toái.

Hoàng đế cười khẽ: “ Vậy con tính toán khoảng bao lâu?”

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “ Một năm!”

Hoàng đế cười không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.