Rất lâu sau hoàng đế mới lên tiếng:”Cho dù con đã có binh quyền của cửa biển thì đã sao? Nếu thực đến bước đó thì binh quyền của cửa biển cũng không chịu nổi một kích, nó cũng không có tác dụng nhiều lắm?”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười lên: “Đương nhiên không phải con dùng binh quyền hải khẩu để đối kháng triều đình, không chỉ nói đến một ít binh lực của cửa biển kia, cho dù cậu có cho con tất cả binh quyền của vùng duyên hải thì cũng không thể tạo phản được. Tác chiến trên đất bằng thì hải quân và lục quân không cùng một cấp bậc. Sở dĩ con muốn binh quyền của cửa biển là bởi vì con có ý định khác.”
Hiển nhiên Ôn Uyển có ý dụng khác. Có điều cái ý định này không thể nói cho hoàng đế biết. Nàng bày tỏ “Cho dù thực đến lúc tình trạng vạn nhất thì ít ra còn có một vạn binh lực, con có thể tranh thử thời gian thoải mái để cuốn gói gia sản và trốn ra nước ngoài.”
Hoàng đế im lặng, nói đi rồi lại thì vẫn là chạy trốn. Suốt ngày chỉ biết bảo vệ tính mạng, trốn chạy để khỏi phải chết. Mười lăm năm qua đã trưởng thành rồi mà vẫn không hề thay đổi, đương nhiên hoàng đế cũng biết, trong đó sẽ có những hàm ý khác nhưng hắn không muốn truy cứu. Chỉ bất đắc dĩ nói “Ôn Uyển! Người ta hay nói khó có thể rời bỏ quê hương, tại sao con lại muốn ra ngoài?” Bất cứ gia tộc hào phú nào mà chả muốn lập căn cơ ở kinh thành, kinh thành mới là then chốt. Ai như Ôn Uyển, mỗi ngày đều nghĩ đến chạy trốn ra hải ngoại như thế nào.
Ôn Uyển ha ha cười nói “Từ nhỏ con đã ước mơ được đi đến từng nơi hẻo lánh của Đại Tề.”
Hoàng đế khẽ thở dài “Lần trước con còn muốn thành lập hải quân, con còn muốn quân quyền hải khẩu, nhưng bây giờ không thể thành lập hải quân được. Đợi trong tương lai trong ngoài hết loạn thì đến lúc đó chuyện thành lập hải quân, con coi như là một tham mưu. Về phần lo lắng của con, tuy có tồn tại nhưng sẽ không bết bát đến nỗi thế. Mặc kệ Hoàng đế tương lai có lòng dại hẹp hòi như thế nào, không thể dung chứa được con ra sao thì hắn cũng không dám tùy ý động đến con. Tuy con không mang họ Yến nhưng con là Quận chúa tôn quý nhất hoàng thất ta, là người cống hiến rất lớn lao của Đại Tề. Từ dòng họ hoàng thất cho tới dân chúng Đại Tề đều mở to con mắt nhìn thấy hết. Cậu lựa chọn người kế vị cũng sẽ không có đầu óc, không biết phân biệt nặng nhẹ, không nhìn thấu đại cục như vậy. Con để ý con cháu nhưng con cháu đều có phúc của con cháu, con không cần nghĩ quá nhiều. Trước kia phụ hoàng lo lắng cho con là lo lắng tính mạng con. Nếu thật lo lắng thì hãy dạy bảo bọn hắn thành tài. Chỉ cần bọn hắn thành tài thì con cũng không cần phải lo lắng nữa.”
Ôn Uyển gật đầu liên tục: “Cậu! Con đã biết.” Ôn Uyển rất vui vẻ. Niềm vui ngoài ý muốn. Quân quyền của hải quân đấy, được quân quyền của hải quân thì đến lúc đó còn sợ cái quỷ gì nữa. Nếu Tân hoàng đế không dung được thì trực tiếp chạy ra ngoài chiếm giữ hải ngoại xưng vương.
Kỳ thật trong lòng hoàng đế vẫn rất áy náy. Từ nhỏ Ôn Uyển đã là người không có cảm giác an toàn, rất khó tin tưởng người khác. Đến bây giờ vẫn như thế. Nghĩ tới đây, giọng điệu của Hoàng đế cũng mền ra “Nha đầu ngốc. Con yên tâm, sẽ không phát sinh chuyện như thế đâu.”
Ôu Uyển ngăn lại sự sung sướng trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ áy náy “Thực xin lỗi cậu hoàng đế. Con…” Cái mũi của Ôn Uyển ê ẩm “Cậu hoàng đế! Con sợ, thực sự con rất sợ. Kỳ thật con muốn sống đến già bảy tám mươi tuổi để ngậm kẹo đùa con cháu. Nhưng cứ thấy từng gia tộc cứ sụp đổ như vậy. Con lại đắc tội với tất cả các hoàng tử, mỗi lần con nghe được chuyện có gia tộc sụp đổ thì con rất sợ hãi. Con sợ bọn hắn sẽ là kết cục của con. Cậu Hoàng đế! Con biết không nên nghĩ như thế nhưng con vẫn sợ…”
Hoàng đế tát một phát lên đầu Ôn Uyển, đánh cho Ôn Uyển gần như chảy nước mắt. Cái tát này mạnh ngang với cái tát năm đó của ông ngoại Hoàng đế. Sao lại cứ thích đánh lên đầu, đánh nơi này dễ bị ngốc đó. Sờ cái đầu rồi khóc thút thít. Ủy khuất kêu lên “Cậu Hoàng đế! Đau quá…”
Hoàng đế thực sự nổi giận:” Con nha đầu chết tiệt kia! Từ lúc sáu tuổi lo lắng mình sẽ bị người ra hại chết cho đến tận bây giờ. Từ nhỏ con bị Hiền phi và Triệu Vương hãm hại mà sợ hãi thì cậu đã thông cảm rồi. Bây giờ con lại so bản thân với những người kia. Những người kia có thể so với con sao? Con là phụ hoàng và ta tự mình tứ phong Hưng Quốc Quận chúa tôn quý, ai dám bất lợi với con. Thế mà hằng ngày phải lo sợ hãi hùng. Lo sợ nên là những người làm ác kia kìa, mỗi ngày con lo lắng cái quỷ gì? Con rõ ràng là tự tìm phiền phức cho mình à, hay ta tự tìm phiền phức cho con nhé?”
Ôn Uyển lộ vẻ mặt áy náy, nhưng trong đáy mắt thực có sự lo lắng và sợ hãi:” Cậu Hoàng đế! Con hoàn toàn đắc tội với hoàng hậu, con cũng đắc tội với thái tử nữa, Nhị hoàng tử bị con đánh. Tam hoàng tử và Lục hoàng tử bởi vì nguyên nhân hoàng hậu nhất định sẽ không chào đón con. Ngũ hoàng từ bởi vì con từ chối gả còn có chuyện của mẫu phi hắn nữa khẳng định trong lòng cũng bất mãn với con. Thất hoàng tử còn có mẹ ruột hiểu chuyện thì bị con giảm lỏng qua. Cậu hoàng đế! Con thực sự rất sợ hãi, con sợ tương lai…” Ôn Uyển nói đến đây, khơi gợi lên chuyện đau lòng mà khóc to hơn “Thực xin lỗi, cậu hoàng đế. Con… con cũng không muốn vậy đâu. Có thể con và cậu cùng đi theo con đường này đến đấy, từ khi… con luôn sợ khi tân hoàng đế kế vị, cũng sẽ có ngày có lòng như thế, cho nên hiện tại điều duy nhất con muốn cầu là cầu ông trời cho hoàng đế cậu sống lâu trăm tuổi, hoặc để con chết trước cậu hoàng đế.”
Ôn Uyển đang nói bừa bãi nhưng hoàng đế rất hiểu Ôn Uyển nói đúng cái gì. Năm đó người đi theo Triệu vương, ngoại trừ mấy nhà phản chiến liên kết với nhau thì toàn bộ bị hắn xét nhà diệt tộc, nhổ cỏ tận gốc. Trước đây Ôn Uyển ở bên cạnh tiên hoàng được thụ giáo nhiều năm thì biết rất rõ mấy cái này. Nhưng vì biết rõ nên hiện giờ tạo thành cái tình trạng này.
Hoàng đế nghe xong những lời nói này của Ôn Uyển thì trong lòng cũng tràn đầy thương tiếc và áy náy, thế mà hắn không biết Ôn Uyển lại sợ hãi đến trình độ này rồi. Ôn Uyển đắc tội với những người này tất cả đều vì hắn. Nếu không có Ôn Uyển thì hôm nay hắn đã thành một đống xương trắng. Nghĩ tới đây, hoàng đế cũng mền lòng, nhẹ nhàng ôm Ôn Uyển đang khóc sưng cả mắt ở trong lòng. Giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn “Đừng lo lắng, cho dù cậu mất thì cũng cam đoan cho con an hưởng tuổi già một đời vinh hoa. Về sau đừng lo lắng vớ vẩn nữa đấy. Biết không?”
Ôu Uyển vâng một tiếng. Cúi đầu vào trong lòng Hoàng đế để cho ông ấy không nhìn thấy sắc mặt của nàng. Thật ra Ôn Uyển rất mừng đó. Ôn Uyển cố ý nói như vậy là muốn Hoàng đế không nên quên những người này năm đó đối xử như thế nào lúc ông bị bênh nặng. Nàng đắc tội những người này tất cả cũng chỉ vì hoàng đế. Nói như vậy chỉ cần không liên quan đến an nguy của giang sơn thì hoàng đế có thể dung túng nàng với mức độ cao nhất, nàng cũng có thể đến được lợi ích lớn nhất. Cộng thêm hôm nay có sự cam đoan này của Hoàng đế thì trong tương lai mặc cho hoàng tử nào kế vị, cũng sẽ không bạc đãi nàng. Nàng không phải lo lắng lúc còn sống sẽ bị xét nhà diệt tộc, nàng cũng không phải lo lắng lão công chết, nhi tử không còn, cuối cùng rơi vào cảnh kết cục bi thương mẹ góa con côi.
Ôn Uyển nói đến những lời này, tự động không để mắt tới một tầng nguy hại khác. Đương nhiên nguy hại này không phải đối với Ôn Uyển. Mà Ôn Uyển nhắc tới như vậy là để cho hoàng đế dần dần sinh bất mãn với mấy hoàng tử đã trưởng thành.(hoàng đế muốn quên cũng không quên được) Hoàng đế toàn là người mắc bệnh đa nghi. Mộc thần y lại kết luận Hoàng đế chỉ còn có hai ba mươi năm tuổi thọ. Trong lòng hoàng đế tồn tại một phần bất mãn này thì đối với các vị hoàng tử mà nói đó chính là tai nạn.
Ôn Uyển núp ở trong ngực hoàng đế, thừa dịp lúc này quay người, cẩn thận ngẫm nghĩ. Trong tay có nhiều tài nguyên có binh quyền hải khẩu thì mấy hòn đảo của nàng có thể nhanh chóng được thành lập.
Ôn Uyển suy nghĩ, muốn thành lập hòn đảo thì cần phải chuẩn bị tài chính riêng để kiến thiết hòn đảo. Mà khoản tài chính này phải rút ra từ mậu dịch viễn dương. Nếu không thì không có nhiều tiền như vậy. Hiện nay thu chi của triều đình cũng dần dần cân đối. Hai phần lợi nhuận của nàng đã có thể lấy được. Về phần nhân thủ, Bạch Thế Niên làm tướng quân đã nhiều năm như vậy, lại còn làm lão đại lâu năm ở vùng duyên hải. Dù sao so với mình thì càng có nhiều người tin được. Từ từ tìm cách vậy. Đương nhiên đã có lời nói của hoàng đế, lúc Ôn Uyển còn sống sẽ không cần lo lắng chạy trốn. Nhưng năm đảo đó có thể lưu lại cho con cháu, có lẽ về sau có tác dụng lớn hơn.
Khụ, Ôn Uyển buồn bực, vì gả cho nam nhân tốt, yên ổn sống qua ngày, nàng thật sự tốn rất nhiều công sức đấy. Còn chưa có kết hôn, ngay cả bóng trẻ con cũng chưa thấy mà đã cân nhắc đến đường ra cho con cháu trong tương lai.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển vẫn còn bộ dạng cau mày thì vừa cười vười nói:” Còn có vấn đề gì?”
Ôn Uyển ngập ngừng nói ra:” Cậu hoàng đế! Thành lập hòn đảo đều cần tiền. Hiện tại thu chi của triều định đã cân đối, con có thể lấy lại mấy phần lợi nhuận của con được không, con muốn lấy ra?”
Hoàng đế gật đầu “Uh , hiện tại tiền bạc không có thiếu khốn như vậy rồi. Con có thể rút lợi nhuận từ mậu dịch viễn dương, Ngân hàng tư nhân, và các sản nghiệp của Phường lưu ly. Những lợi nhuận chưa phân trước kia con cũng có thể rút hết ra. Trước kia vì triều đình eo hẹp nhưng hiện nay cậu cũng không cần chiếm tiện nghi này của con.” Đã có tiền đương nhiên hắn hào phóng rồi.
Ôn Uyển nghe xong thì nở nụ cười:” Ha ha, cậu hoàng đế! Không cần đâu ạ. Ở bên ngoài Cậu hoàng đế còn có rất nhiều chỗ phải dùng tiền mà. Về sau hàng năm con cũng lấy không ít lợi nhuận. Đúng rồi, cậu hoàng đế, con có một ý tưởng, con nói cho cậu xem sao nhé, cậu xem có thể làm được hay không?” Ý tứ của Ôn Uyển là chỉ có bồi dưỡng được càng nhiều nhân tài thì quốc gia mới có thể phát triển nhanh chóng.
Đây là chuyện tốt, sao Hoàng đế có thể không đồng ý được chứ “Kế hoạch này của con vô cùng tốt, đợi đến lúc đó sẽ để cho quan lại địa phương hiệp trợ con tiến hành. Đây là chuyện lớn tốt cho nước lại lợi dân.
Hoàng đế rất có hứng thú với đề tài này, cùng Ôn Uyển bắt đầu thảo luận cụ thể công việc. Ôn Uyển gật đầu một cái, cần phải chú ý đến hạng mục công việc, nhớ kỹ các hạng mục cần làm.
Thời điểm Ôn Uyển nói chuyện cùng với hoàng đế thì đã có gợi ý. Đến lúc đó có thể bắt chước hiện đại, bồi dưỡng trẻ con thành những nhân tài chuyên nghiệp cho từng lĩnh vực. Ví dụ như kế toán v.vv, đến lúc đó nàng còn sợ tuyển không được nhân tài có chuyên môn nghiệp vụ giỏi sao? Nhưng cơm phải ăn từng miếng, chuyện cũng phải làm từng phần.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển vừa về tới Vĩnh Ninh cung thì vào trong thư phòng ghi ghi chép chép, cũng không biết làm cái gì “Quận Chúa! Ngài nên chuẩn bị giá y rồi. À còn có khăn trùm của cô dâu.”
Ôn Uyển quăng một cái nháy mắt “Ta nuôi đám người ở phòng thêu thùa làm cái gì? Phân phó xuống, bảo các nàng bắt đầu thêu từ hôm nay đi.” Muốn nàng thêu thì ba năm nữa cũng không ra một cái dạng mẫu gì hết. Cả đời cũng không thêu xong giá y của mình thì đừng mơ gả xong.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển không thèm thêu đồ cưới, lại còn giọng điệu thẳng thừng hùng hồn vui tươi hớn hở. Da mặt của Quận chúa cũng thật là dày, mặt không đỏ hơi thở không gấp bảo người ta thêu đồ cưới cho mình. Nhưng có lẽ Bạch Thế Niên cũng không để ý đến, ai bảo hắn yêu thích quận chúa nhà nàng như vậy chứ?