Ôn Uyển rất nhanh nhận được tin tức, Thượng Đường tìm cho Thượng Kỳ một chức vụ ghi chép ở Lại bộ. Mặc dù quan chức vẫn là thất phẩm, nhưng Lại bộ là ngành trọng yếu, tương đương với thăng nửa chức. Đối với mấy cái này, Ôn Uyển cũng không thèm để ý, chỉ cần không đến quấy nhiễu mình là tốt rồi.
Những người khác thấy Thượng Đường mưu cầu chức vị cho Thượng Kỳ, nên biết không phải là Ôn Uyển ghét người ngũ phòng. Đặc biệt là Miêu thị, tâm tình cũng có chút rộng mở nhưng cũng không chịu được cô em chồng. Điều đau đầu là tại sao cùng một cha sinh ra mà lại khác biệt lớn như vậy. Cô cả không biết thay đổi, cả ngày không phải là nghĩ tới đồ trang sức đeo tay thì chính là xiêm y, cũng không nhìn một chút mình có cái tiền vốn gì mà đi khoe khoang.
Cô hai ngược lại tương lai rất tốt, chỉ cần dựa vào nàng thì vinh hoa phú quý là điều không cần phải nói. Nhưng cái núi dựa lớn nhất này lại không thể dựa vào, một miếng thịt như vậy mà chỉ được nhìn không được ăn. Mùi vị kia thật khó chịu vạn phần.
Ra giêng, hoàng đế triệu Ôn Uyển tiến cung, nhẹ nhàng hỏi: “Uyển Nhi, nửa tháng nữa là có thể ra hiếu rồi, tửu lâu kia của con khi nào sẽ chuẩn bị xong ?” Đến tháng hai đã hết nửa năm chịu tang, có thể bắt đầu làm việc được rồi.
“Khu vực con đã tìm được rồi, thiết kế tửu lâu con cũng chuẩn bị xong rồi, chọn người con cũng đã chọn lựa. Chờ chịu tang nửa năm cho ông ngoại hoàng đế xong, con có thể phá thổ động công rồi. Cậu hoàng đế, làm sao cậu lại nóng lòng như thế ? Tửu lâu kia cho dù muốn kiếm tiền, cũng không có nhanh như vậy nha!” Ôn Uyển lấy làm kỳ quái, lúc nào thì hoàng đế lại cảm thấy hứng thú đối với mấy cái làm ăn như vậy. Cho dù thiếu tiền, nhưng đã biết có thể kiếm tiền cũng chỉ là như muối bỏ biển, không cách nào so sánh được với tiền thu quốc khố. Ôn Uyển đối với thái độ của hoàng đế, có chút nghĩ không ra.
“A, vậy cũng nhanh, nửa tháng một tháng là được. Là như vậy, Minh Nguyệt sơn trang cậu đã thu hồi lại. Sau này sẽ để tên của con. Cậu đã cho người xem xét rồi, kể từ khi con đem cổ phần chuyển nhượng ra ngoài, tiền lời đã không lớn bằng lúc trước. Hơn nữa Thuần Vương dứt khoát muốn đem thôn trang đưa về cho con. Trẫm đã đồng ý thay con.” Hoàng đế vẻ mặt tươi cười.
Ôn Uyển vừa ngóng cổ lên đã vội vàng lại rút về. Nàng âm thầm chắc lưỡi hít hà, với tính tình ham tiền của Thuần vương. Làm sao có thể chịu bỏ lớn như vậy, dù trời sập xuống cũng không trả về cho nàng đâu. Hoàng đế nói đưa trả, hẳn là đưa thật. Chẳng qua là trả cho hoàng đế, mà không phải trả cho nàng. Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng còn phải làm người đứng đầu dự án này. Hiện tại mở tửu lâu, đến lúc đó còn phải chuẩn bị làm những sản nghiệp khác. Nếu dưới danh nghĩa có nhiều sản nghiệp. Chưa nói tới nàng làm không hết, sản nghiệp nhiều như vậy, cho dù có cậu hoàng đế làm chỗ dựa ở phía sau, nàng vẫn cảm thấy không thỏa đáng. Chẳng phải thường có câu nói thất phu vô tội hoài bích hữu tội.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, lập tức cự tuyệt nói: “Cậu Hoàng đế, Minh Nguyệt sơn trang dùng nhiều tâm huyết của con như vậy, con tất nhiên sẽ không mặc kệ. nhưng mà vẫn không nên để trên danh nghĩa của con. Tiếp tục để danh nghĩa của Thuần Vương là được rồi. Hoặc là người tìm những người khác có thể tin được, để danh nghĩa của hắn. Chờ tửu lâu của con mở xong, có thể con còn muốn làm những thứ làm ăn khác. Đến lúc đó mang nhiều sản nghiệp như vậy trên danh nghĩa của con, sau này sẽ bị Ngự sử buộc tội hoặc là bị người có tâm để ý cũng không tốt. Con biết cậu hoàng đế sẽ làm chỗ dựa cho con. Nhưng mà, cẩn thận chút thì tốt hơn. Dù sao kết quả cũng giống nhau, cậu hoàng đế, người xem coi thế nào ?”
Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển cẩn thận chặt chẽ, trong lòng thở dài một tiếng. Cái cháu gái này, hiện tại có mình là chỗ dựa, mà còn để ý cẩn thận như vậy. Xem ra mấy năm sống cuộc sống cung đình này, thật đã dọa nàng sợ. Thử nghĩ lại một chút cũng cảm thấy không sao cả, điểm này cũng không có gì phải tranh cãi: “Tốt, con đã nói như vậy thì tùy con. Nhưng cậu nhớ những lời con đã hứa hẹn, tự con cũng không nên quên mất. Cậu vẫn chờ con thực hiện lời hứa của mình đây”
Ôn Uyển ở trong lòng oán thầm hồi lâu, trên mặt thì giả bộ ngu: “Cậu Hoàng đế, con đã hứa hẹn gì với người vậy? Con không có hứa hẹn với người cái gì a?”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, cười híp mắt, Ôn Uyển theo bản năng cảm giác được nguy hiểm đã tới, trong lòng đề cao cảnh giác. Quả nhiên, nghe thấy hoàng đế nói: “Ôn Uyển, con đã hứa với cậu, chỉ cần ta cho con điều kiện, con có thể giúp ta kiếm được gấp trăm, gấp ngàn lần cái ba mươi vạn lượng kia. Một ngàn cái ba mươi vạn lượng là hơn ba tỷ bạc. Cậu mong đợi con kiếm cho ta nhiều tiền bạc như vậy a.”
Ôn Uyển nghe xong liền run run, miệng há to (vẻ mặt tuyệt đối rất thật). Bởi vì nàng thật sự bị dọa. Ba tỷ lượng bạc, chính là ba nghìn tỷ nhân dân tệ. Triều đình hiện giờ thuế má là hơn hai ngàn vạn lượng (mùa màng bình thường là con số này), như vậy tính toán, lúc nàng còn sống, giúp hoàng đế kiếm tiền bằng mười hai năm thuế má.
Lừa người a, không cần khi dễ người như vậy chứ.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế hai mắt sáng lên, dường như nàng đang ngồi trên núi vàng núi bạc vậy, Ôn Uyển thật rất muốn ngất đi. Mặc dù nàng sớm có chuẩn bị tâm tư, nhưng chưa từng thấy người bị lừa bịp tống tiền như vậy, nhìn mắt hoàng đế lấp lánh hữu thần nhìn nàng, Ôn Uyển biết ngất đi cũng trốn không thoát được số kiếp này. Khụ, thử nghĩ muốn rút lui sao! Ôn Uyển dùng sức nuốt nước miếng, khó khăn mãi mói nói được bằng thanh âm như muỗi kêu: “Khó lắm.”
“Đừng vội kêu khó khăn, cậu đâu bắt con phải hoàn thành trong một hai ngày.” trong lòng Hoàng đế cũng hiểu rõ. Chuyện này là chuyện quan trọng, bắt đầu tất nhiên không phải là dễ dàng. Hắn nói như vậy là muốn tạo cho Ôn Uyển áp lực. Cái nha đầu này, không làm áp lực là không được a!
“Không phải là kiếm nhiều bạc khó khăn. Khó khăn nhất là nếu như muốn con đi kiếm nhiều bạc như vậy, nhất định phải tiếp xúc chính vụ. Đều nói nữ nhi không được tham gia vào chính sự, cho nên, con không kiếm được nhiều bạc như vậy đâu.” Ôn Uyển nghĩ tới nhiều tiền bạc ở trước mắt chính mình lấp lánh lấp lánh, nếu nàng thật có thể kiếm tiền nhiều như vậy, vậy nàng sẽ là nữ nhân mạnh mẽ nhất giỏi nhất giới kinh doanh từ xưa tới nay. Nói không chừng có thể sáng tạo ra một truyền kỳ nữa.
“Con là nói, con muốn vào triều làm quan.” Hoàng đế cau chặt chân mày, nếu là như vậy, thì hơi khó. Nhưng mà, cũng có thể thay đổi.
“Vậy thì không cần, ý con là phải cần rất nhiều tài liệu. Những đồ này nhất định sẽ liên quan đến rất nhiều chính vụ của triều đình, tỷ như kinh tế trong nước, chính sách mới nhất của triều đình, còn muốn biết chuyện bên trên của triều đình, thậm chí có liên quan đến một chút chuyện cơ mật của triều đình. Dù sao muốn kiếm nhiều tiền, sẽ phải biết rất nhiều rất nhiều chuyện trong triều. Thậm chí còn phải biết sớm hơn người khác một bước. Nhưng cái này, khó tránh khỏi tiếp xúc đến chính vụ triều đình. Thái tổ không phải là có huấn ngôn, nữ tử không được tham gia vào chính sự sao ? Con sợ sẽ phạm vào cái kiêng kị này. Đến lúc đó đầu người khó giữ được.” Ôn Uyển cẩn thận nói.
“Chuyện này có khó khăn gì, con cần tài liệu như thế nào, liệt ra danh sách, giao cho Hạ Ảnh, nàng sẽ giúp con xử trí thỏa đáng. Cái gì tìm không được có thể trực tiếp tìm đến cậu. Con cần gì, cậu cũng cho con cái đó. Chẳng lẽ cậu còn không tin Uyển Nhi, cho là con đem những cơ mật này tiết lộ cho địch quốc sao ?” Hoàng đế vừa nghe là cái này, thở phào nhẹ nhõm. Nếu như là muốn vào triều làm quan, khẳng định tương đối phiền toái. Nhưng sau khi Ôn Uyển nói điều kiện ra, thì đối với hắn mà nói cũng là chuyện nhỏ.
“Con sợ mình xúc phạm đến kiêng kỵ, đến lúc đó rước lấy tai hoạ.” cuối cùng Ôn Uyển vẫn ngăn cản không nổi sức hấp dẫn của việc đi ra ngoài. Hướng về phía hoàng đế nói lo lắng của mình. Mặc dù ý nghĩ đã dao động, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn. Cho nên trước tiên phải chuẩn bị bảo hiểm cho mình thật thỏa đáng. Nàng đã nghe nói qua, lúc trước có một phi tử, khi nàng biết ông ngoại bởi vì chuyện chính vụ mà phiền muộn không dứt, chỉ thuận miệng nói ra một chủ ý. Kết quả bị Ngự sử biết, tấu chương vạch tội có một đống. Cái gì mà tẫn kê ti thần (1), cái gì vũ thị chi loạn (2), hoàng đế lập tức đem cái phi tử này biếm vào lãnh cung, cái phi tử này không bao lâu sau thì chết. Cho nên hoàng đế thời điểm ban đầu muốn nàng đọc tấu chương, nàng mới có thể kinh ngạc như vậy.
(1): nghĩa đen là gà mái gáy sớm, ý chỉ người đàn bà lộng quyền.
(2): ý chỉ dòng họ nhà Võ Tắc Thiên làm loạn.
“Con cứ sợ chết như vậy?” Hoàng đế nhìn bộ dạng sợ mất mạng nhỏ của Ôn Uyển, không khỏi bật cười. Ôn Uyển cái gì cũng tốt, chính là lá gan quá nhỏ, còn đặc biệt tiếc mệnh.
Ôn Uyển lập tức tiếp lời: “Tánh mạng tốt đẹp như thế, có thể nào không yêu quý.”
“Nói đi, nghĩ muốn cái gì trực tiếp mở miệng nói.” Hoàng đế rất hiểu Ôn Uyển, thông minh giống như hồ ly. Làm như vậy, nhất định là muốn cái gì đó.
“Trừ phi cậu ban thưởng cho con một miếng kim bài miễn tử, còn có, vì sau này có thể dễ dàng làm việc, những người đó có thể nghe theo mệnh lệnh, hay là cho con một tín vật.” Bàn tính Ôn Uyển như sét đánh nổ vang. Có kim bài miễn tử, sẽ không sợ những người này tính sổ với nàng. Đến lúc đó nàng có thể chuồn đi, thậm chí chạy tới nước ngoài cũng được.
“Thì ra nói nhiều như vậy, chính là muốn cái này. Tốt, cậu sẽ cho con một cái kim bài miễn tử, còn có một tín vật.” Hoàng đế ha hả cười. Hắn cũng không có gì kiêng kỵ. Thứ nhất hắn tin tưởng Ôn Uyển sẽ không làm cái gì thương tổn Đại Tề, thương tổn hắn, thứ hai, có thể cho tự nhiên cũng có thể thu. Nếu Ôn Uyển phải dùng cái này để an tâm, thì cứ cho nó an tâm.
Ôn Uyển định nói tiếp, lại cúi đầu. Hoàng đế kỳ quái hỏi còn có cái vấn đề gì khó khăn?
Ôn Uyển nhìn nghiên mực sứ thanh hoa trên ngự án của hoàng đế, xinh đẹp tinh tế, trơn bóng sạch tinh khiết, trong suốt trơn nhẵn. Quan sát đủ rồi mới quay đầu lại, ấp a ấp úng hỏi: “Cậu Hoàng đế, tiền kiếm được này, không chỉ vào tư kho, còn phải bao gồm vào quốc khố a! Hiện tại hàng năm quốc khố vào kho đại khái hai nghìn năm trăm vạn bạc trắng. Sau thời hạn một năm, trừ bỏ số tiền hàng năm, bất kể quốc khố hay tư kho nếu đầy ba tỷ, con liền khoanh tay đứng nhìn. Được không?”
Hoàng đế trợn mắt nhìn, cười ha ha không ngừng: “Tốt, bất kể tư kho hay quốc khố, chỉ cần con kiếm tiền đầy ba tỷ lượng bạc, cậu sẽ không yêu cầu con làm tiếp.”
Ôn Uyển ha hả cười, vỗ tay minh ước. Cậu cháu hai người vỗ tay minh ước.
Kết quả, đợi đến lúc Ôn Uyển cầm lấy tấm kim bài màu vàng rực rỡ, trên đó viết hai chữ miễn tử, Ôn Uyển sờ rồi lại sờ, đây là vật hiếm có. Cái này cùng kim bài miễn tử nàng nhìn thấy trên ti vi cũng tương tự như nhau. Còn có một khối ngọc bài, đoán chừng là tín vật, chờ tới lúc phải dùng, Hạ Ảnh cũng sẽ tự nói với mình.
Nhưng đợi nàng nhìn xong kim bài miễn tử, lại đi mò mẫm cái tín vật khác được ban thưởng kia, chữ khắc trên một miếng ngọc trắng noãn, lập tức xem mặt sau. Chỉ thấy mặt sau ngọc có khắc ‘Kiến chiêu tứ ngọc, như trẫm thân lâm.’ (thấy ngọc như thấy hoàng thượng đích thân ở đó.)
Ban thưởng cái gì không tốt, lại ban thưởng cái vật vạn nhất đều có thể chết như vậy. Vật này đặt ở trên người nàng như đang gánh vác trách nhiệm trọng đại, vạn nhất làm mất sẽ là tai hoạ. Nàng không biết làm sao, đành đem khối ngọc này coi như tổ tông mà đeo tren cổ. Thật là, kim bài miễn tử không sao cả, ban thưởng bao nhiêu tấm nàng cũng nhận. Nhưng vật này, cũng không biết cậu có phải muốn tiền đến hồ đồ rồi hay không, đồ quan trọng như vậy có thể tùy tiện ban thưởng xuống sao? Vạn nhất cầm đi làm chuyện xấu thì làm sao bây giờ, sẽ mang đến đại họa. Trong lòng nói thầm không dứt, nhưng cũng vì tín nhiệm của hoàng đế đối với nàng mà vui vẻ không thôi.