Edit: Mị
Beta: Tuyết Y
”Phất Khê, ta cứ nghĩ ngươi không biết
bơi, không nghĩ tới ngươi lại bơi giỏi như vậy. Ngươi bơi cùng ta được
không, ngươi dạy ta được không.” Yến Kỳ Hiên sống chết túm lấy người Ôn Uyển không thả. Ôn Uyển không chiều theo ý muốn của hắn, kéo tay hắn
ra, nhưng kéo cũng không được bèn trừng mắt nhìn Đông Thanh. Đông Thanh
thấy lửa chiến lại sắp cháy đến đầu nàng, liền vội vã chạy xuống hỗ trợ. Giúp đỡ Ôn Uyển kéo Yến Kỳ Hiên ra.
”Phất Khê, ngươi có phải không thích ta, chán ghét ta rồi hay không!” Yến Kỳ Hiên rất uỷ khuất nói.
Ôn Uyển day day trán, chuyện này liên
quan gì đến chuyện kia a. Cái tư duy tân tiến nhảy vọt thế này, nàng
thật không theo kịp a! Chẳng lẽ mình già rồi, không theo kịp tư duy của
người trẻ tuổi nữa.
”Đã không ghét ta, vậy hôm nay cùng bơi
với ta đi, ta cũng gần học xong rồi.” Lời này cũng không sai, đã học
được vài ngày, cũng đã học gần xong rồi.
Ôn Uyển không biết làm sao đành phải gật đầu, lúc này Yến Kỳ Hiên mới không tiếp tục dài dòng nữa. Ôn Uyển giống như đang cố ý khoe khoang, mà ở đằng kia bơi kiểu ngửa, Yến Kỳ Hiên
thấy vậy thì mê tít mắt. Ôn Uyển nhìn thấy bộ dáng hâm mộ của hắn, vô
cùng đắc ý. Nhưng mà cũng chỉ có lần này mà thôi.
Sau ngày hôm đó, Yến Kỳ Hiên thường
xuyên quấn quít Ôn Uyển muốn nàng cùng hắn bơi lội. Nhưng bị Ôn Uyển cự
tuyệt một cách vô cùng dứt khoát. Có một lần là được rồi, nhiều quá sẽ
bị mọi người dựa vào đường nét cơ thể mà phát hiện sơ hở.
Thoáng một cái đã ngây người ở sơn trang hơn một tháng rồi, cuộc sống trong núi, ấm áp và rất vui vẻ.
Ôn Uyển cảm thấy cuộc sống trải qua ở
đây thật sự có thể sánh với thần tiên. Nhưng rất nhanh, Vương Phi bốn
năm đợt phái người đến thúc dục bọn họ trở về. Còn cho người truyền lời
tới nếu vẫn cứ không trở về, nàng ấy tự mình tới đón người. Ôn Uyển kỳ
thật rất không nỡ, ở đây thật sự rất mát mẻ, so với điền trang còn mát
mẻ hơn. Còn có, cuộc sống ở đây, thật sự rất vui vẻ a! Có thể nói là
ngàn vàng cũng khó mua được!
Nhưng không quay về không được, qua một
ngày nữa là tới ngày hội Trung Thu, bọn họ không thể nào chơi qua hết
trung thu ở thôn trang này. Nếu làm thế, đến lúc đó còn không bị Thuần
Vương bắt về sao. Quả nhiên, Ôn Uyển nhận được thư tay của Thuần Vương.
Hai người, liền quay trở về.
Đối với những nhạc khúc thần thoại của
Ôn Uyển, lại thêm chuyện nhiều lần sáng tạo kỳ tích. Hoàng Đế cùng Trịnh Vương đều là người biết trước nhất. Đối với Ôn Uyển cải trang thành nam tử , lại có thể khuấy động đến mức nổi gió đục nước [ý chỉ Ôn Uyển làm ra những chuyện khiến người khác chấn động kinh ngạc ] thế này. Trong nội tâm lại cảm thấy quyết định lúc trước của bọn hắn quả thật là đúng đắn.
Chỉ là, về lời Ôn Uyển đã nói trước đây [chuyện Ôn Uyển nói sẽ giúp Trịnh Vương kiếm trăm triệu lượng bạc], tiêu chuẩn đánh giá của hai người cũng không giống nhau. Ôn Uyển thế
nào cũng không biết được, chỉ một câu nói nàng trong lúc nóng đầu mà vô
tình viết ra, lại được người ta nhớ thương như thế. Nếu Ôn Uyển biết,
không biết có phải là nên khóc đến chết hay không nữa.
Vừa về tới Vương phủ, Ôn Uyển hỏi có
chuyện gì lại gọi nàng trở về gấp gáp như vậy. Câu trả lời nhận được dĩ
nhiên là Vương Phi nhớ nhi tử rồi. Vì cái gì không nói thẳng là về ăn
tết trung thu a!
Ôn Uyển hết nói nổi mà hỏi ông trời, bất quá cũng không có ý định trở lại Sơn Trang. Bởi vì qua một ngày nữa,
cũng là ngày hôm sau là tới Trung Thu rồi. Ở trong phủ, đặt rất nhiều
khối băng, nếu như không vận động mạnh thì cũng tương đối mát mẻ.
” Phất Khê a, ai cũng nói ngươi thổi
chính là thần khúc, tới đây, thổi một khúc cho ta nghe một chút đi.”
Thuần Vương vui vẻ đi tới, kêu Ôn Uyển thổi khúc. Phía sau hắn còn đi
theo bốn năm nam tử già trẻ đều có. Ôn Uyển đoán chừng hẳn là phụ tá của Thuần Vương.
” Không có không khí, không thổi.” một
câu lại làm cho Thuần Vương phiền muộn cực kỳ. Trên người Ôn Uyển, hắn
chưa một lần nào chiếm được một phần tiện nghi. Đành phải thất vọng dẫn
mọi người ra về.
”Phất Khê, đây là dưa hạc thủ [xem ảnh dưa hạc thủ ] Hoàng Thượng mới ban thưởng xuống ngày hôm qua đấy, rất ngọt nha. Ta đã bỏ vào trong giếng nước cho ngươi rồi, không có thả khối băng vào.
Ngươi xem xem, mùi vị như thế nào.” Ôn Uyển kinh ngạc liếc Yến Kỳ Hiên, ăn hết bốn miếng, hương vị thật sự không tệ. Ngày hôm sau, cũng không
bị tiêu chảy. Làm cho Yến Kỳ Hiên vui mừng nhảy nhót không ngừng như
chim sẻ. Liền thay đổi biện pháp làm đồ ăn cho Ôn Uyển giải nhiệt. Thuần Vương phi trông thấy mà cũng phải ghen tỵ.
Lại làm cho Ôn Uyển hết nói nổi chính
là, hắn mang sự tích xảy ra ở thôn trang. Đi lan truyền khắp nơi kinh
thành, khiến cho nàng thành nhân vật nóng hổi nhất kinh thành. Rất nhiều người đưa thiếp mời tới bái phỏng nàng. Ôn Uyển phải rối rít khước từ
hết thảy.
Bạch Ngọc Viên.
Ôn Uyển đang tựa trên giường mỹ nhân đọc sách, Băng Dao đứng bên cạnh quạt cho nàng. Yến Kỳ Hiên lúng ta lúng
túng đi tới Bạch Ngọc Viên.
”Các ngươi đều lui xuống đi!” Ôn Uyển kỳ quái xem thử hắn muốn làm cái gì.
Liền nghe thấy Yến Kỳ Hiên nói nhỏ là
hắn trộm rượu hoa đào của Phụ Vương hắn. Yến Kỳ Hiên kể từ khi hắn biết
Ôn Uyển thích rượu. Ngay lúc đó đã lén lút có ý định này trong đầu rồi.
Lần này, thật vất vả mới lấy được.
”Ngươi không nên xem thường nó. Ta nghe
người biếu rượu này nói, đây là dùng hoa của cây đào ngàn năm, lại thu
thập giọt sương ở trên cây ngàn năm này mới ủ thành rượu này đấy. Tổng
cộng làm được năm bình, đưa cho Phụ Vương ta bốn bình. Nghe nói chôn
dưới đất đã một trăm năm rồi. Lúc bình thường cha ta coi nó như bảo bối
vậy. Nhưng hôm nay bị ta trộm một bầu, tới đây, chúng ta cùng uống cho
thoải mái đi.” Ôn Uyển nghe xong rất kỳ quái, cây đào này đã ngàn năm
vậy mà không thành tinh sao chứ. Lại còn chôn một trăm năm dưới đất, đây chính là trân phẩm a. Rượu ngon như vậy, nàng cũng chưa có uống qua đâu nha!
Ôn Uyển nghe xong, một ngàn năm, cộng
thêm một trăm năm ủ, chẳng phải 1100 năm, mình uống nó rồi thì không
biết có thể thành tiên hay không a. Yến Kỳ Hiên nói ”Đi, tới viện của ta uống. Ta đã cho bọn họ chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn ngon.”
Ôn Uyển cười cùng Yến Kỳ Hiên đi đến Cổ Mộc Viên của hắn. Sau khi đi vào, đối mặt với sự tinh xảo phú quý ở bên trong, Ôn Uyển đã tập mãi thành quen rồi. Hiện tại mới biết, vì cái gì
Thuần Vương nói nơi trước kia nàng ở là tổ chim. Bởi vì nó không xứng
với thân phận của nàng, mà không phải do cách dạy của ông kém. Cho nên
có thể thấy ở trong hoàn cảnh bị giới hạn, thì luôn dễ đi vào ngỏ cụt.
Vừa vào trong phòng, quả nhiên, cả một
bàn đầy đồ ăn. Bên cạnh còn có một bầu hồ lô. Băng Cầm đang đứng bên
cạnh chờ. Ôn Uyển nhìn thoáng qua Băng Dao, Băng Dao liền bảo Băng Cầm
đi xuống.
Đông Thanh rót rượu cho Ôn Uyển, nàng bưng ly rượu lên tinh tế nhấp một ngụm nhỏ.
” Thơm a! Nói là chôn một trăm năm dưới
đất, ta vẫn luôn không nghĩ ra rượu chôn dưới đất một trăm năm có cái gì khác. Ha ha, có phải không giống với những thứ rượu khác hay không.”
Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng hưởng thụ của Ôn Uyển, cười ha ha.
Ôn Uyển gật đầu đồng ý, hương vị thật
sự, đúng là không tệ, so với rượu trước kia nàng uống ngon hơn rất
nhiều. Vì vậy, hai người vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Nói đơn giản thì vậy thôi, thực ra thì chỉ có một mình Yến Kỳ Hiên ngồi đó ha ha cười
nói, một hồi sau, một bầu rượu đã nhìn thấy đáy rồi.
Ôn Uyển làm vài động tác, ý là nàng nên
trở về viện của mình rồi. Ôn Uyển lảo đảo đi ra ngoài, Đông Thanh liền
vội vàng chạy lên đỡ nàng, người trông cửa ra vào vẫn đứng thẳng như
thường. Chỗ Ôn Uyển ở cũng chỉ mất 10 phút đi đường là đến.
Nào biết đâu được rằng rượu này ngấm rất chậm, đầu Ôn Uyển có chút choáng váng mơ hồ, không phân biệt được
phương hướng xung quanh. Muốn trở về, lại bị Yến Kỳ Hiên giữ chặt lấy,
kéo đến giường hắn. Băng Cầm nghe thấy động tĩnh định đi vào hầu hạ, lại bị Băng Dao cự tuyệt. Lại bảo nàng ta đi ra gian ngoài, còn nàng hầu hạ ở đây.
Băng Cầm thấy nàng lên mặt như vậy, tức
giận đến sôi máu. Thế nhưng bị Băng Dao lạnh lùng nhìn một cái, Băng Cầm đã cảm thấy khí lạnh bốc từ lòng bàn chân lên, rất không giữ lễ tiết mà lui xuống. Băng Dao thu xếp xong, cùng Đông Thanh, ở trong phòng gác
đêm.
Lúc Ôn Uyển tỉnh lại thì đã vào khoảng
bảy tám giờ sáng rồi. Thấy Yến Kỳ Hiên ngủ ở một bên, lúc này vẫn còn
đang ngủ rất say a!
Ôn Uyển nhìn nhìn, đây là Cổ mộc viên
của Yến Kỳ Hiên mà. Ôn Uyển gõ đầu, nồng độ cồn của rượu này thật cao
quá, mình mới uống non nửa bầu, cũng khoảng cỡ nửa bát, vậy mà đã say
đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Ôn Uyển vừa lấy tay Yến Kỳ Hiên ra, Yến
Kỳ Hiên liền tỉnh. Một đôi tròng mắt đen nhánh óng ánh trong suốt, đang
rạng rỡ nhìn nàng ” Phất Khê, rượu kia uống ngon không a?”
Ôn Uyển nhẹ gật đầu, Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển gật đầu, cao hứng cực kỳ, nói đợi thêm hai ngày lại đi trộm thêm
hai bầu nữa. Ôn Uyển cười híp mắt, gật đầu đáp lại.
Trở lại Bạch Ngọc Viên, Băng Dao nói
”Chủ tử, thuộc hạ vốn định ôm người trở về. Nhưng là Thế tử gia sống
chết cầm lấy tay của người. Thuộc hạ sợ làm căng quá sẽ dẫn đến người
ngoài hoài nghi, ngược lại không tốt. Nhưng mà thuộc hạ vẫn luôn luôn ở
bên cạnh trông coi, không có việc gì xảy ra.”
Ôn Uyển nhìn Băng Dao, vừa lòng gật đầu. Uhm, xác thực là làm việc rất có chừng mực, không hổ là nhân tài có tố
chất cao. Đáng tiếc, sau khi trở về lại không dùng được. Ôn Uyển thật
đáng tiếc.
Tại nhà chính, Thuần Vương Phi trong
lòng lo lắng nói ” Vương gia, người nói, để cho Kỳ Hiên và Ôn Uyển cả
ngày ở cùng một chỗ cũng không phải là chuyện tốt. Mặc dù có thể khiến
cho Kỳ Hiên tiến bộ, xác thực tính tình của Kỳ Hiên hiện tại cũng trầm
ổn hơn trước nhiều. Nhưng vào thời điểm còn thiếu niên ngây thơ chất
phác, nếu tình cảm hai người ngày càng sâu đậm, vạn nhất sau này phát
sinh tình cảm trai gái, thì phải làm như thế nào cho phải. Vương gia, ta thật sự rất lo lắng.”
”Chắc là không đâu?” lời này của Thuần Vương, rõ ràng là lực không đủ mạnh.
”Chẳng lẽ người nói không là sẽ không a! Người không phát hiện Kỳ Hiên rất nuông chiều Ôn Uyển. Nói cái gì thì
chính là cái đó, ngay cả người làm nương như thiếp nhìn mà còn thấy ghen tỵ. Thiếp cũng không phải nói Ôn Uyển không tốt, thế nhưng cùng với Kỳ Hiên nhà ta thật không xứng, thiếp đang nghĩ, có nên tìm một cửa hôn sự đính hôn cho Kỳ Hiên hay không, qua hai năm nữa cho nó cưới về.” Vương phi nói tính toán của mình.
Thuần Vương nghe xong trầm tư một lát
rồi cũng gật đầu đáp ứng ”Đừng tìm trong nhà hào môn hay thế gia vọng
tộc, cứ tuyển gia đình dòng dõi thư hương thông thường thôi, như vậy
cũng sẽ không khiến cho người ta chú ý. Mấy nhi tử của Hoàng Thượng,
đang tìm thêm pháp mã (đòn bí mật gia thêm lực lượng của mình) cho bản
thân họ, nếu tìm nữ nhi của những trọng thần kia để làm thông gia, phá
hư mất bàn tính của bọn hắn, ta tuy không sợ, nhưng chọc tới cũng thật
phiền toái, dù rằng chúng ta cũng không sợ phiền toái, chỉ là như thế
thì cũng rất đáng ghét.”
”Thiếp còn lo lắng là người sẽ không đáp ứng đấy! Thấy người tán thưởng Ôn Uyển như vậy, thiếp còn tưởng người
hợp ý, định lấy nàng cho Kỳ Hiên đây này!” Vương Phi hờn dỗi nói.
”Ôn Uyển ngoại trừ không biết nói
chuyện, mọi thứ còn lại đều rất tốt. Nhưng mà, nàng ấy có một điểm không tốt, đó là cái gì cũng tốt quá mức. Nàng nói xem, nàng ấy ngoại trừ
không biết nói chuyện, có thể tìm ra được tật xấu nào khác không? Quá
tốt, nhưng mà cái gì cũng tốt, ngược lại sẽ không tốt. Mà cái này, thực
sự có thể sẽ trở thành vết thương trí mạng của nàng ấy, nhân duyên của
nàng ấy có thể cũng sẽ không thuận lợi.” Thuần Vương thở dài một tiếng
nói.
Vương Phi kỳ quái nói ”Không phải nói Hoàng Thượng đã chọn con trai thứ ba Tào Tụng của Tào thượng thư sao?”
“Vốn từ chuyện quyên tiền, trải qua một
đoạn thời gian cũng trở lại yên tĩnh như thế rồi. Thế nhưng một bài《luận về tấm lòng yêu nước hết sức chân thành của quận chúa 》của Trầm Hộc,
bài văn này sáng tác bút pháp thần kỳ, cảm động lòng người, chính là một tác phẩm xuất sắc hiếm có, từ đó nàng ấy ở trong lòng con cháu thế gia ở Giang Nam có thanh danh không nhỏ. Nàng nghĩ thử xem, nữ tử như vậy,
Hoàng Đế sẽ gả nàng ấy cho kẻ gia thế bình thường sao.
Nhưng mà lấy tính tình của nàng ấy, thật sự là không thích hợp với hoàng gia, cho nên mới có chuyện lần này. Bằng không, nàng cho rằng tại sao Hoàng Thượng phải
để cho nàng ấy giả nam trang vào Kinh Học Đường, mà với thanh danh của
nàng ấy hiện tại, nàng cảm thấy Hoàng Thượng sẽ gả Ôn Uyển vào nhà khác
sao? Đây là cái gọi nước phù sa không chảy đổ vào ruộng người ngoài, hài tử như vậy, làm sao cam lòng gả tới nhà người khác.” Thuần Vương thở
dài một tiếng.