Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh làm động tác: “Từ La thị, quận chúa hỏi ngươi,
nàng nên nhận lỗi với ngươi sao? Sự kiện năm đó quận chúa không truy
cứu nữa rồi, hiện tại, ngươi xác định, muốn quận chúa nhận lỗi với
ngươi?” Lời nói của Hạ Ảnh đầy châm chọc. Chuyện năm đó, ngoại trừ Ôn
Uyển ra thì đầu đuôi câu chuyện nàng là người rõ ràng nhất. Tự mình làm ra chuyện đồi phong bại tục, lại còn dám ở đây kiêu ngạo. Nếu như nàng thật sự dám bảo quận chúa nhận lỗi, cũng coi như nàng ta sống đủ rồi.
La thị nghe xong lời này, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, trong
mắt loé ra thống hận. Nếu không do nàng ta, mình cần gì phải hao tổn
nhiều tâm tư như vậy. Xuất hiện tình cảnh này cũng đều là do nha đầu
trước mắt làm hại.
Bất quá, nàng không ngờ tới Ôn Uyển lại dám ở trước mặt mọi người
nhắc tới chuyện năm đó. Lần này nàng ngàn không muốn vạn lần cũng
không muốn đến, nhưng mà bị lão phu nhân bức đi nên không thể không đến, khi tới nàng vẫn còn ôm may mắn. Cũng may tố chất tâm lý của nàng rất
mạnh, rất nhanh liền ổn định: “Quận chúa nói đùa. Năm đó đúng là ta mạo
phạm tới quận chúa, ở đây, kính xin quận chúa bỏ qua, tha thứ cho sự lỗ
mãng năm đó.” Nàng cho dù có điên đi nữa cũng không dám để Ôn Uyển nhận lỗi. Ôn Uyển là ai, ở đây, địa vị Ôn Uyển không thua bất kỳ ai. Chứ
đừng nói hoàng đế đối với Ôn Uyển muốn gì được đó.
Ôn Uyển liếc mắt nhìn La thị, trong mắt tất cả đều là cười lạnh cùng
trào phúng. Liếc mắt nhìn lại thấy sắc mặt La Thập Nương trắng bệch, nên quay đầu khinh thường, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, không tiếp tục nói nữa.
Ở đây rất nhiều phu nhân đều đã thành tinh. Tất cả đều đem vẻ mặt Ôn
Uyển nhìn trong mắt. Các vị phu nhân, đều âm thầm nói, chẳng lẽ hai
người này có cừu oán gì. Một ít người khôn khéo lập tức nhớ lại việc năm đó Từ gia tổn thất một số tiền lớn. Trong này khẳng định là có ẩn tình.
Lời đồn đại La thị trước đó cùng Trấn nam Hầu phủ có qua lại, chuyện
năm đó. Đoán chừng đã không cẩn thận bị quận chúa bắt gặp nên gặp thiệt
thòi lớn.
Phúc Linh nhìn thấy cũng biết là có việc. Nhưng mà nàng cùng La Thập Nương là đứng cùng một trận doanh. Còn nữa đối với Ôn Uyển nàng vẫn có ý kiến. Bất quá, việc này cũng không thể huyên náo quá mức. Vẫn là giảng
hòa mới thỏa đáng “Ôn Uyển, đều chuyện của quá khứ. Cho dù Từ Nhị phu
nhân lúc trước mạo phạm cháu thì đều đã qua lâu rồi, cháu cũng không nên cùng nàng tính toán nữa. Hôm nay là sinh nhật mợ cháu, nói chút chuyện
vui vẻ thì mới tốt.”
Ôn Uyển ngược lại nhìn Công chúa Phúc Linh viết một hồi lâu “Công
chúa điện hạ. Quận chúa nói, ngài là dì của nàng. Cho nên nàng muốn hỏi ngài một chút, nàng nơi nào mất lễ nghi, nơi nào không có gia giáo?
Nàng thật sự không biết chính mình làm sai chỗ nào, mà ngài lại ở trước mặt của tất cả các quý phu nhân nơi đây nói quận chúa mất lễ nghi,
không có gia giáo. Càng hoang đường hơn là muốn quận chúa xin lỗi một
thiếp thất. Công chúa điện hạ, quận chúa xin ngài chỉ ra nàng không đúng chỗ nào. Thỉnh ngài nói ra nguyên nhân. Nếu như ngài nói có lý, quận
chúa nói chờ tiệc rượu xong thì sẽ tiến cung, cầu hoàng thượng chọn một
vị ma ma nghiêm khắc để dạy lễ nghi cho nàng. Nàng nhất định sẽ khắc
khổ nỗ lực học.”
Tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Ôn Uyển đều kinh ngạc vạn phần.
Trịnh vương phi đã sớm biết tính tình Ôn Uyển quái dị, lúc trước mình
hơi lộ vẻ mặt không thích thì Ôn Uyển liền không cho nàng mặt mũi, hiện
tại công chúa Phúc Linh ở trước mặt nhiều người như vậy, hạ thấp mặt mũi của Ôn Uyển , nếu Ôn Uyển có thể nhẹ nhàng buông tha, đó mới gọi là kỳ
quái đấy.
Chỉ là trong lòng Trịnh vương phi cũng cảm thấy lạ, trước đó bà cố ý thu thập rất nhiều tin tức về Ôn Uyển. Biểu hiện của Ôn Uyển vẫn luôn
là khiêm tốn biết lễ. Đối với người khác cũng rất hòa ái. Nhưng hiện tại bà nhìn thấy, không giống những gì mà đã cho người thu thập.
Công chúa Phúc Linh tức giận đến sắc mặt tím lại. Bởi vì dựa theo
bình thường mà nói, La Thập Nương mặc dù là bình thê, nhưng ở trước mặt
các vị phu nhân vẫn thấp hơn một cái đầu. Sở dĩ họ không biểu lộ ra
ngoài. Cũng là nhìn thế lực sau lưng nàng ta, cũng nhìn mặt mũi của
Hiền phi nương nương. Nhưng mà Ôn Uyển là quý quận chúa nhị phẩm, cấp
bậc ngang hàng với Hiền phi. Nó đúng là không cần cho một bình thê mặt
mũi gì. Cho nên, lời này của Ôn Uyển, nói hết sức rõ ràng. Lời này là
trực tiếp nói Công chúa Phúc Linh giúp người ngoài bắt nạt một đứa bé
như nàng, cũng chính là trực tiếp đánh vào mặt của nàng.
Bất quá Phúc Linh cũng là người từng trải, nên việc tức giận cũng
chỉ là trong nháy mắt .Sau đó cười nói “Làm sao lại thế chứ, dì là dì
của cháu. Đều nói Ôn Uyển nhà chúng ta, ngoan ngoãn đáng yêu, phụ hoàng
cũng khen ngợi không ngớt. Chỉ là ngày hôm nay là sinh nhật của mợ cháu, dì lúc này mới lắm miệng nói một câu cũng là vì muốn tốt cho cháu. Nếu
cháu không muốn nghe, thì sau này ta không nói là được.”
Rất thành công đem cầu đá về cho Ôn Uyển, ý tứ chính là Ôn Uyển bất
kính với trưởng bối. Đối với việc trưởng bối uyển chuyển phê bình không
tiếp thu được, lại muốn chống đối.
Ôn Uyển nghe xong lời này, nở nụ cười. Nàng hôm nay còn không muốn
giảng hoà như thế “Công chúa điện hạ, quận chúa muốn hỏi công chúa điện
hạ một chút. Nàng chỉ cùng La thị đề cập chuyện năm đó, rồi thuận miệng hỏi hai câu. Ngài liền nói nàng không ai giáo dục, mất lễ nghi. Quận
chúa ở đây hỏi công chúa, nàng nơi nào thiếu lễ nghi? Ý của ngài là
nàng không có ai dạy dỗ? Bởi vì mẫu thân của quận chúa, công chúa Phúc
Huy mất sớm, nên muốn nạt một đứa bé không có mẫu thân như nàng. Bằng không, tại sao nàng chỉ nói vài câu với một người ngoài, thì ngài liền lên tiếng răn dạy, mà La thị mạo phạm quận chúa, ngài chỉ nói chuyện đã qua rồi thì thôi. Công chúa điện hạ, quận chúa hỏi ngài, ngài là dì của nàng hay là dì của La thị? Bằng không, sao cứ luôn giúp người ngoài nói chuyện như thế. Công chúa điện hạ, đây rốt cuộc là tại sao? Quận chúa
hỏi ngài, ngài chán ghét nàng như vậy sao?”
Câu hỏi của Ôn Uyển, vô cùng sắc bén. Công chúa Phúc Linh rất khó trả lời câu này. Bởi vì vừa rồi bà đúng là thiên vị. Công chúa Phúc Linh
cũng không thể trợn mắt nói lời bịa đặt, ngay ở trước mặt nhiều người
có thân phận địa vị mà nói không có. Còn nói có, thì không phải là bà
tự tát vào miệng mình à. Giúp đỡ người ngoài đến bắt nạt cháu gái của
mình, sẽ bị người ta nói như thế nào. Không nói những người khác, chỉ
riêng hoàng đế thôi không chừng cũng sẽ sinh lòng không thích.
Công chúa Phúc Linh tự nhiên cũng biết lời này của Ôn Uyển sắc bén
cực điểm, thế nhưng bà cũng không sợ cái nha đầu chết tiệt này “Nha đầu
này, cháu nói cái gì vậy. Dì cũng không biết đầu đuôi câu chuyện thế
nào, xem ra là Từ Nhị phu nhân xác thực đắc tội với cháu. Cũng được, dì
liền không nhúng tay chuyện của cháu. Ngược lại nha đầu cháu, từ trước
đến giờ đều là người có chủ ý.”
Ôn Uyển nghe xong lời này, lộ ra một nụ cười cực kỳ trào phúng. Thấy
vậy hỏa khí của Công chúa Phúc Linh bốc lên ba trượng. Cũng may sự chịu
đựng không tệ nên đã nhẫn nại xuống. Ôn Uyển thẳng tắp nhìn về phía
Trịnh vương phi, ý tứ là, ngươi xem đó mà làm thôi!
Các phu nhân xung quanh nhìn thấy Ôn Uyển không tiếp lời, mà lộ ra
vẻ mặt như vậy. Rồi nhìn Trịnh vương phi thì trong lòng than thở không
thôi. Ôn Uyển nếu như tiếp tục đối đầu với Công chúa Phúc Linh , làm sao cũng đều không đúng. Nói là hiểu lầm, hành động trước đó có điểm chuyện bé xé ra to. Nói không phải hiểu lầm thì sự tình đến cùng giải quyết
như thế nào đây?
Ý tứ Ôn Uyển nhìn về phía Trịnh vương phi cũng hết sức rõ ràng, nếu
ta là ngươi mời tới, hiện tại ta đã bị làm khó dễ, ngươi không giải
quyết, vậy ta có thể sẽ lập tức trở về nhà. .
Trong kinh thành có lời đồn Ôn Uyển cùng Trịnh vương phi quan hệ
không tốt, thế nhưng Ôn Uyển là cháu của Trịnh vương, nếu như Trịnh
vương phi không giúp cho tốt, đến lúc đó Trịnh vương phi cũng sẽ không
được Trịnh vương chào đón.
Trong lòng Trịnh vương phi cũng vô cùng kinh ngạc không ngờ Ôn Uyển
lại cường thế như vậy, nhưng thấy Ôn Uyển nhìn phía bà. Cũng biết là
nàng muốn chính mình đứng ra giảng hòa. Bằng không, hôm nay sẽ phải
giằng co đến phía trên. Đến lúc đó Ôn Uyển bị thiệt thòi, bà cũng không được tốt. Cười nói “Ôn Uyển đứa nhỏ này, lễ nghi đương nhiên là nhất
đẳng, chẳng qua là tính khí giống Vương gia chúng ta, cực kì quật cường, nói chuyện cũng không có kiêng kỵ. Muốn đổi cũng đổi không được. Kính
xin hoàng tỷ tha thứ.”
Câu khách sáo ai mà không biết nói. Phúc Linh cười nói “Ta tất nhiên
là biết. Tam Hoàng tỷ mất sớm, ta là dì, tự nhiên là coi nàng là nữ nhi
thân sinh mà thương yêu.”
Ôn Uyển nghe xong lời này, mặt không chút thay đổi.
Câu khách sáo giảng hòa đi qua, không khí lúc này đã tốt hơn. Trịnh
vương phi tiếp tục giới thiệu các quý phu nhân với Ôn Uyển: “Chuyện đã
qua đề cập đến làm cái gì, đến, đây là Trần phu nhân. . .”
Ôn Uyển đối với hành động của Trịnh vương phi cảm thấy rất. Muốn nàng cùng những phu nhân này quen biết làm cái gì. Chờ sau này nàng lập gia
đình thì những phu nhân này cũng đã lớn tuổi phải chờ nuôi dưỡng, cũng
không giao thiệp được gì. Bất quá, nàng không thể làm mất mặt Trịnh
vương phi. Đối mặt với mọi người, thái độ vẫn như trước đó không khác
nhau chút nào, đều là mỉm cười nhàn nhạt, thế nhưng cái mỉm cười này,
như đeo một lớp mặt nạ. Không hề có một chút gần gũi.
La Thập Nương ở một bên bị mọi người lạnh nhạt, vẫn cúi đầu. Từ phu
nhân nhìn nàng ta, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý. Đừng tưởng rằng ỷ vào chỗ
dựa là Hiền phi, là có thể muốn làm gì thì làm. Ở trong mắt quyền quý
chân chính, ngươi cũng chỉ là một đồ vật không ra gì. Vừa nãy Hoàng quý
Quận chúa chính miệng nói ngươi là thiếp đó.
Ôn Uyển nghe các vị phu nhân nói về xiêm y đồ trang sức rất là nhàm chán. Nên ngồi ở trên ghế như đi vào cõi thần tiên.
“Đi theo tỷ muội cùng nhau chơi đùa đi! Như Vũ, con mang theo Ôn Uyển đến hậu hoa viên, cùng một đám cô nương chơi đùa đi thôi!” Vương phi
nhìn Ôn Uyển như đi vào cõi thần tiên, còn thiếu một chút là híp mắt
ngủ, một chút cũng không kiêng kỵ có các vị phu nhân ở đây. Nên cười
định bảo nha hoàn bên người dẫn nàng tới hậu viện. Nhưng ngẫm lại cảm
thấy không được tốt, liền đem Thế tử phi gọi đến.
Bởi vì Ôn Uyển là người cuối cùng đến, cho nên, mới không thấy đám
cô nương khác, họ đều bị Tư Thông dẫn vào trong vườn chơi đùa.
“Vâng, mẫu phi. Ôn Uyển muội muội, bên này.” Như Vũ gả tới đây cũng
hơn một tháng, nhìn sắc mặt nàng hồng hào, nên có thể đoán ra thời gian
qua sống không tệ.
“Ôn Uyển muội muội, đã hơn một tháng qua mẫu phi đưa cho muội không
ít thiếp mời, muội cũng không tới thăm một chút. Ta rất muốn nói chuyện
với muội nhưng chờ mãi muội vẫn không tới.” Như Vũ nửa là oán giận, nửa
là chờ đợi. Ôn Uyển không so với người nhà của mình, nàng ấy có thể tùy tiện ra vào vương phủ. Trước đây nàng chỉ biết là Vương gia thương yêu quận chúa, nhưng không biết là nguyên nhân gì. Vương phi đối với Ôn
Uyển cũng nhượng bộ mấy phần. Đừng bảo là để cho Ôn Uyển cố ý giúp đỡ
nàng, dù Ôn Uyển chỉ cần thường xuyên đến thăm một chút, cùng nàng trò chuyện thôi cũng có thể giúp nàng ở trong vương phủ đứng vững gót chân rồi. Bởi vì Ôn Uyển ở trong phủ Trịnh vương, là sự tồn tại đặc biệt.