Ôn Uyển bút họa, hỏi hoàng đế, vậy tại sao không chịu đem nàng hứa gả cho Yến Kỳ Hiên. Yến Kỳ Hiên cũng không kém, tại sao không lại không
đồng ý?
Con mắt Hoàng đế lóe lóe, làm bộ tùy ý hỏi: “Làm sao, con nhìn trúng tiểu tử kia, tiểu tử kia có cái gì tốt?”
Ôn Uyển gật gật đầu, nghiêm túc viết: “Thứ nhất Yến Kỳ Hiên chừng hai năm nữa nhất định là mỹ nam tử thiên hạ đệ nhất, mỗi ngày nhìn thấy đều vui tai vui mắt, tương lai sinh hài tử nhất định là em bé vô cùng đáng
yêu ,thứ hai Yến Kỳ Hiên rất đáng yêu, tâm tư đơn thuần không có cong
quẹo trong lòng, người như vậy rất dễ thân cận, cũng rất dễ dàng tin
tưởng không sợ có tâm địa gian giảo; thứ ba, là con rất ước ao bầu không khí một nhà của phủ Thuần Vương, cảm giác rất hạnh phúc, đây là thứ
nàng luôn mong muốn nhưng vẫn không chiếm được. Thứ tư, con cùng phu thê Thuần Vương gia quan hệ rất tốt, tất cả mọi người quen thuộc như vậy,
Thuần Vương phi khẳng định không làm khó con. Sau này, nếu có thể trở
thành người một nhà, khẳng định quan hệ như mẹ con. Tổng hợp lại, con
cảm thấy Yến Kỳ Hiên là một thí sinh rất tốt.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển liệt kê ra một loạt chỗ tốt. Hoàng đế ra nhìn
thấy không hỏi hờn dỗi, lại không khỏi bật cười. Nhìn Ôn Uyển, thương
tiếc nói : “Nha đầu con, là một cô nương nhưng lại mở miệng chính là
sinh em bé, mẹ chồng nàng dâu chung đụng, cũng không biết mắc cở. Yến Kỳ Hiên, con với hắn không thích hợp. Con yên tâm, sau này ông ngoại chắc
chắn sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt. Còn cái gì bị mẹ chồng áp chế,
hoàn toàn không cần bận tâm. Thiên hạ này, có ai dám áp chế người hoàng
tộc, trừ phi bọn họ muốn chết. Thuần Vương phi, vậy thì như thế nào. Nha đầu, con phải nhớ kỹ thân phận của chính mình. Con là Hoàng Quý quận
chúa. Trong thiên hạ này, không có nữ nhân nào dám áp chế ngươi.”
Thuần Vương phi đối với người khác mà nói rất được tôn sùng, thế
nhưng ở trong mắt hoàng đế thì rất xem thường. Hừ, tự coi chính mình có
thủ đoạn cao siêu, không bị người ta phát hiện. Thực tế thì ánh mắt nhỏ
hẹp, ngu xuẩn.
Hoàng đế nói rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng Ôn Uyển nghe được lại hãi hùng khiếp vía. Cái gì gọi là không có nữ nhân nào dám áp chế lại
nàng. Đây là ý gì? Thiên hạ này, Thuần Vương phi là Vương phi không
sai. Thế nhưng nữ nhân, sau đó còn có hoàng đế. Ôn Uyển trong lòng hốt
hoảng.
Kỳ thực nàng hoàn toàn tự doạ chính mình, là bị Giác Ngộ đại sư cho
dọa phát sợ, vì lẽ đó liền liên tưởng đến rất nhiều thứ. Hoàng đế lúc
này căn bản là không có ý chuyện này. Ôn Uyển cũng không ý thức được,
tuy rằng nàng ngoài miệng nói không tin, thế nhưng nàng tin tưởng
không chút nghi ngờ. Nói mình không tin, chỉ là muốn tự nói với chính
mình. Đây không phải là sự thật thôi.
Trên mặt Ôn Uyển vẫn còn có chút khổ sở nhìn Hoàng Đế. Lẽ nào nàng
cùng Yến Kỳ Hiên, thật là có duyên không phận sao? Hoàng đế nghiêng đầu
đi không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Ôn Uyển vô cùng biết nhìn sắc mặt người khác. Nên không nói nữa, chỉ
tiếp tục xoa bóp cho Hoàng đế , trên tay lực đạo nhào nặn vừa đúng.
Hoàng đế thoải mái nhắm hai mắt lại.
Chờ Ôn Uyển đi rồi, Hoàng đế nhìn theo bóng lưng của nàng, nhẹ nhàng
thở dài một tiếng. Ông tất nhiên là biết chuyện tình của Ôn Uyển cùng
Yến Kỳ Hiên. Nếu không cũng sẽ không thẳng thắn nói ra nguyên nhân nàng
thích Yến Kỳ Hiên. Hoàng đế tin tưởng Ôn Uyển. Ông biết đứa bé này vì ăn quá nhiều khổ nên muốn có một gia đình hòa thuận vui vẻ. Thế nhưng, ông không thể đáp ứng.
Ôn Uyển trở lại phủ quận chúa. Vẫn cứ hiền muộn trong lòng. Đều nói
quân tâm khó dò, bây giờ nhìn lại quả thật là như thế. Lòng của ông
ngoại Hoàng đế a, cùng sâu như đáy biển giống lòng dạ phụ nữ, và cũng
không sờ tới được. Đối với bàn tính trong lòng của lão hồ ly ngàn năm,
nàng không nên ủy khuất đầu óc của mình để suy đoán thì tốt hơn, đỡ phải chết một ít tế bào não! Hiện tại không đáp ứng liền thôi, nhưng mà dù
sao vẫn có cơ hội.
“Quận chúa, Kỳ Mộ thiếu gia gởi thiệp cho người . Nói mời người đi
cỡi ngựa. Chỉ dạy người cưỡi ngựa. Quận chúa, có đi hay là không.” Hạ
Ảnh nhỏ giọng hỏi.
Phí lời, tự nhiên là không đi. Ôn Uyển mới không cùng với bọn hắn hòa hợp đâu! Cái này là cổ đại, là địa phương biến thái. Dân gian cũng có
câu nói, biểu ca biểu muội một nhà thân càng thêm thân. Nàng mới không
cần theo chân bọn thân quen. Đến thời điểm truyền ra tin đồn nàng dù có một trăm cái miệng cũng đều nói không rõ ràng. Vẫn là cách bọn họ xa
một chút, về sau cũng dễ kiếm cớ hơn.
Kỳ Mộ đối với Ôn Uyển từ chối , cũng đoán được một nửa. Dù sao, nam
nữ khác nhau. Hơn nữa, biểu muội rất khôn khéo, hẳn là không muốn để
người ta biết nàng sẽ cỡi ngựa bắn cung.
Kỳ Phong nghe được Ôn Uyển từ chối thì thở phào nhẹ nhõm. Bằng không, chắc sẽ đem hắn hù đến chết mất. Cũng không biết Tam ca có phải điên
rồi hay không? Nhất định phải đem chính mình cùng biểu muội hợp lại một
chỗ.
“Quận chúa, phủ Trấn Nam Hầu gởi thiệp cho người.” Ôn Uyển cầm cái
thiếp mời, nhìn cũng không nhìn liền vứt sang một bên, chính mình còn
đang bận rộn đây, không có thời gian đâu mà đi ứng phó những tiệc rượu
tẻ nhạt này.
“Hài tử trong nhà phải nên cùng hài tử khác cùng nhau chơi đùa, hiếm
thấy có cơ hội như thế, mời con thì con liền đi đi. Đừng bởi vì thiếu
kiên nhẫn, liền không đi. Chuyện này đối với con sau này sẽ không
tốt đâu” Cũng không biết Hoàng đế từ nơi nào nghe được chút gió, hoặc là phải nói là gió thổi đến tai, nhìn Ôn Uyển gần đây đều là ở bên cạnh
ông, nên bảo nàng đi ra ngoài cùng hài tử cùng lứa chơi đùa.
Ôn Uyển đang xoa bóp cho hoàng đế, đột nhiên thấy hoàng đế nói như
vậy. Nửa ngày đều không phản ứng lại, Hoàng Đế là có ý gì. Thấy hoàng đế nói để cho mình đi ra ngoài. Ôn Uyển mất hứng bĩu môi “Không đi.” Mất
hứng, nhưng lực đạo trên tay lại thoả đáng, không nặng cũng không nhẹ.
Thái độ Ôn Uyển rất là kiên quyết, biểu thị không đi. Bọn họ đấu nhau mắc mớ gì đến mình. Chính mình cũng không phải là bong hoa nát trước
đây mà mặc cho bọn họ ghét cái này chê cái kia.
“Quận chúa, phủ Thuần vương gởi thiệp cho người .” Ôn Uyển cầm thiếp
mời cảm thấy có chút kỳ quái, nên hỏi là mời những ai. Vừa hỏi thì biết
là công chúa Phúc Linh, phu nhân Khúc thị, La thị của Trấn Nam Hầu, tất
cả đều sẽ đi. Ôn Uyển liền cảm thấy vô vị nên cho người vứt sang một bên .
Ôn Uyển trở lại trong nhà,liền hỏi Hạ Ảnh “Gần đây xảy ra chuyện gì?
Tại sao người gửi thiếp mời cho ta lại nhiều như thế? Rõ ràng từ chối
rồi mà cũng đến mời. Không phải xảy ra chuyện gì mà ta không biết chứ?”
Hạ Ảnh lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có. Gần đây gió êm sóng lặng, chuyện
gì đều không có. Vương gia đến Giang Nam xử trí nạn lụt cũng không tồi.
Trong lòng Ôn Uyển dần hiện ra nghi hoặc. Luôn cảm thấy là lạ. Thế
nhưng thấy Hạ Ảnh nói không có nên cũng bỏ qua. Bất kể có hay không
chuyện gì nàng cũng không biết. Hừ, ta liền ở tại mảnh đất nhỏ này đó,
nhìn xem ngươi như thế nào làm khó dễ được ta. Ở nhà cùng là hoàng cung, xem các ngươi có thể nghĩ ra chủ ý gì, cái gì ta cũng không có hứng
thú. Ở cũng không thể thì trực tiếp tới phủ đệ của nàng mà giết nàng đi
“Quận chúa, phủ Trịnh vương có thiếp mời.” Ôn Uyển nhận thiếp mời,
buồn bực. Cậu Trịnh vương còn ở bên ngoài làm đại sự, làm sao mà Vương
phi còn có tâm tình thế. Nhìn kỹ lại hóa ra là sinh nhật của Vương phi.
Tuy rằng Ôn Uyển đối với người trong phủ Trịnh Vương đều có một tầng
xa cách nhưng dù sao cũng là gia đình của cậu. Thêm vào ở bên ngoài một
năm nay, đối với những lễ nghi quan trọng này lại có một thêm một tầng
hiểu biết khác. Vì lẽ đó lần trước một bộ ngọc sức còn có một bộ văn
phòng tứ bảo quý giá, Ôn Uyển mới không hề nghĩ ngợi liền nhận, chính là vì phần ân tình này. Để nói cho người khác biết, quan hệ bọn họ rất
tốt. Tuy nhiên chỉ vẻn vẹn như vậy.
Ôn Uyển nhìn thiếp mời, sai người ta đi chuẩn bị một phần lễ vật long trọng. Cũng chuẩn bị đi dự tiệc nên cho người trở về báo lại, ngày ấy
sẽ đến.
Hạ Ảnh thấy thái độ của Ôn Uyển ,vốn định đem lời khuyên nói ra, liền nuốt trở về. Hiện tại Vương gia ở Giang Nam, quận chúa cùng phủ Trịnh
vương cần phải duy trì quan hệ chặt chẽ.
Thường ngày, Ôn Uyển trang điểm đều lấy thanh nhã làm chủ. Bình
thường dự họp tiệc rượu hoặc là đi nhà ai làm khách mới có thể ăn mặc
trịnh trọng. Ở trong hoàng cung, vẫn là hoàng đế nhìn nàng quá đơn giản, dặn dò người trong phủ nội vụ làm một chút xiêm y đẹp mắt cho nàng. Ép
buộc nàng mặc vào. Bất quá, ngày hôm nay , trang điểm không thể quá cao, cũng không có thể quá thấp.
Hạ Ngữ từ trong cái rương lấy ra một cung trang mới tinh. Cùng Hạ Ảnh đồng thời hầu hạ Ôn Uyển trang phục thỏa đáng, đỡ Ôn Uyển ngồi vào
trước bàn trang điểm, cầm lược chải đầu cho nàng, phân ra một nửa tóc
lấy Trâm hoa kế cài lại,phần tóc còn lại chia làm ba lọn, bắt đầu thắt
bím tóc, thắt đến cuối sợi tóc, thì dùng một hạt ngọc trai có tua buộc
kĩ. Trên đầu dùng đồ trang sức, là chuỗi hạt châu hoa cùng trâm Ngọc
Linh Lung còn có trâm Ngọc Quyết đều là Vương phi tặng.
Ôn Uyển soi gương, đem đầu trái phải lắc lư một chút, cuối cùng tay
trái bỏ thêm một vòng tay thất bảo, trên eo đeo một khối ngọc bội ngọc
bích đằng hoa . Gật gật đầu, tương đối hài lòng.
Lên cái xe ngựa phiên bản hào hoa của chính mình. Dọc theo đường ngắm phong cảnh. Hạ ảnh thấy Ôn Uyển tâm tình không tệ, ngược lại cũng yên
tâm.
Trịnh vương phi sinh nhật ba mươi hai tuổi, xe ngựa tới lui, vô cùng náo nhiệt.
Ôn Uyển đến vương phủ, liền xuống cỗ kiệu. Đối với vương phủ, Ôn Uyển tương đối quen thuộc. Nàng ở đây thời gian dài như vậy, phảng phất
không khác gì hậu hoa viên nhà mình. Bất quá, hiện tại người quản gia
không giống nhau, tâm tình cũng không giống nhau. Nhìn phong cảnh quen
thuộc nhưng lại cảm giác vô cùng xa lạ.
“Quận chúa tới, Vương phi đang chờ ạ!” Giai Nhất tự mình chờ ở bên
ngoài, vừa thấy Ôn Uyển, liền tiến lên nghênh tiếp. Trên mặt biểu hiện,
thêm vào nhiệt tình bắt chuyện, thật là so với khách quý càng quý hơn.
Ôn Uyển nhìn nàng một cái, cũng không nói bất kỳ lời nào. Trực tiếp
ngồi vào kiệu nhỏ, mãi cho đến chính viện. Nhìn thái độ của Ôn Uyển ,
trong lòng Giai Nhất vô cùng kinh ngạc, đây là ý gì, nàng không hiểu
được thái độ của Ôn Uyển, nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi.
“Đến rồi, Ôn Uyển, ngồi ở đây. Ha ha, đứa bé này, trước đây làm sao
đều ăn mặc rất đơn giản như thế, cô nương nhà người ta, còn không phải
đem mình trang phục đến thật xinh đẹp. Hết lần này tới lần khác cháu
lại yêu thích giản dị. Nhưng mà hôm nay cháu ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, sau
này nhé, phải mặc thật xinh đẹp như thế mới tốt.” Trịnh vương phi lôi
kéo Ôn Uyển, nhìn quần áo màu xanh ngọc thêu kim phượng của nàng, trên
người mang mấy thứ đồ trang sức là bà tặng, trên cổ đeo bảo thạch hạng quyển vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ. So sánh với những nữ tử
trang điểm lộng lẫy nơi này, cũng không chút nào thua kém. Nha đầu
này, xem ra không phải không có trang phục, chỉ là không thích mặc trang phục phú quý như vậy.
Trên thực tế, thì Ôn Uyển ghét những đồ trang sức này vì nó quá nặng.