Edit: Kẹo
Beta: Tuyết Y
Ban đêm, Ôn Uyển mặc đồ ngủ đang chuẩn bị nằm xuống. Đã thấy Yến Kỳ
Hiên mặc một bộ quần áo lót màu hồng nhạt được làm bằng gấm Tô Châu đi
tới. Vừa tiến đến đã cởi nút áo ra, leo lên trên giường ngồi bên cạnh Ôn Uyển, nắm tay Ôn Uyển, vòng xung quanh người hắn.
Ôn Uyển hoảng sợ thật lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
“Không phải là ngươi thích sờ ta sao? Hiện tại ta cho ngươi sờ trước
này, sờ một cái cho đủ đi, ta đã nói ta sẽ giữ lời. Nhưng mà chỉ giới
hạn trong buổi tối hôm nay thôi. Ngươi cũng đừng nghĩ lung tung, ta
thích nữ nhân.” Khuôn mặt căng ra đỏ bừng, thấy Ôn Uyển thừ người ra
thì cho rằng bị sắc đẹp mê hoặc rồi, không quên thêm một câu.
Ôn Uyển không nhịn được cười mắng: “Ngươi cái tên đần độn này, chỉ
trêu đùa ngươi thôi. Ngươi yên tâm, ta không có ý gì khác, cảm thấy
ngươi nhìn vô cùng tốt, mới nhìn nhiều vài cái. Muốn cảm thụ một chút
xem da ngươi rốt cuộc có bao nhiêu trơn mềm. Nếu ngươi đã không thích ta nhìn ngươi, đụng vào ngươi như vậy, say này không nhìn không đụng vào
ngươi là được. Quay về ngủ đi a.”
Yến Kỳ Hiên nghe thế ngây người một lúc lâu, trong lòng có cảm giác
mất mát không nói lên lời, thật lâu mới lắp bắp ấp a ấp úng nói ra:
“Phất Khê, ngươi, ngươi nói, ý của ngươi là, thật ra thì ngươi không
thích ta, không phải là ngươi thích ta mới nhìn ta sờ ta.”
Ôn Uyển ngẩng đầu lên cười ra tiếng: “Ngươi cái tên ngốc tử này,
ngươi thật sự coi ta là sắc quỷ sao. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không
làm chuyện thế này nữa, ta đảm bảo, về sau tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi. Lời ta nói ta sẽ giữ lời, đi về ngủ đi, đã muộn rồi.
Yến Kỳ Hiên nghe thấy lời này, cảm thấy phải chịu khuất nhục vô cùng
lớn: “Giang Thủ Vọng, ngươi không được phép dùng giọng điệu như vậy nói
chuyện với ta, ngươi hãy nhớ kỹ, ta so với ngươi còn lớn hơn, ta là biểu ca của ngươi.”
Ôn Uyển bị hắn gầm lên thì không hiểu nổi suy nghĩ của hắn. Chẳng qua suy nghĩ của hắn cũng chỉ là của tiểu hài tử nên cũng đành dụ dỗ:
“Ngươi so với ta lớn hơn, ngươi là biểu ca của ta, đi ngủ đi, muộn rồi.”
Yến Kỳ Hiên nghe nàng nói thì nổi giận, liền nằm lên giường: “Ta
không đi, ta muốn ngủ ở đây. Ngươi cũng không được đi, hôm nay, ta với
ngươi ngủ cùng nhau.”
Đúng lúc đó Ôn Uyển à ha một cái, nói xong thì đứng dậy: “Ngươi muốn ngủ ở đây cũng được, ngươi ngủ ở trên giường trúc đi.”
Yến Kỳ Hiên một mạch đi lên không thể lại đi xuống. Kéo Ôn Uyển không để cho nàng đi: “Không được, lời ta nói ta phải giữ lời. Hôm nay chúng
ta ngủ cùng nhau, thì phải ngủ cùng nhau.”
Ôn Uyển choáng váng, tiểu hài tử này sao lại kỳ quặc như thế, giọng
điệu lập tức không tốt: “Yến Kỳ Hiên. Ngươi không thấy nóng sao, ta
không chịu được nóng. Nếu không thì ngươi ngủ trên giường đi, còn không thì trở về chỗ ngươi ngủ đi.”
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển nổi giận thì dáng vẻ kiêu căng liền xuống
thấp. Một nửa là tủi thân một nửa là khó chịu leo lên đến bên cạnh
giường trúc, vẫn không quên nói thầm: “Ngủ giường trúc thì nằm giường
trúc, hung dữ như vậy làm cái gì.”
Đông Thanh đứng ở bên cạnh, không khách khí dùng giọng điệu của Ôn Uyển nói: “Do ngươi tự tìm đánh thôi.”
Ôn Uyển cười trộm. Đông Thanh này, lúc nào cũng tìm cơ hội để tổn hại Yến Kỳ Hiên. Đã trở thành sở thích. Cũng không biết có phải là Thuần
Vương gia đối xử quá hà khắc với hắn không, nếu không thì sao cứ hễ có
cơ hội, là cứ đắc chí như thế chứ! Ôn Uyển đắp chăn đi ngủ, mặc kệ Yến
Kỳ Hiên mãi quấn quít đến nửa đêm vẫn còn không ngủ được.
Lúc nửa đêm, Ôn Uyển bị âm thanh va chạm làm giật mình tỉnh giấc. Mở
mắt ra, thì thấy Yến Kỳ Hiên vẻ mặt vô tội ngã trên mặt đất. Mà Băng Dao thì đứng đó, vẻ mặt không chút thay đổi “Làm sao thế?”
Băng Dao nói: “Thế tử gia muốn trèo lên giường công tử. Ta tưởng rằng có kẻ trộm, cho nên liền đánh một cái. Nhưng mà quên mất Thế tử cũng ở
trong phòng chúng ta.”
Ôn Uyển nghe muốn cười lại cười không nổi, ngay cả Băng Dao mà lại
không biết sao. Đây chỉ là mượn cớ. Dĩ nhiên, chắc chắn Băng Dao sẽ
không xuống tay nặng. Cho nên cũng không cần lo lắng tên gia hỏa này sẽ
bị thương. Nhưng mà Ôn Uyển nghĩ tới một vấn đề, tên gia hỏa này đang
ngủ ngon, leo lên giường mình làm cái gì.
Yến Kỳ Hiên ấp úng nói: “Ta lạnh. Nghĩ rằng nếu hai người ôm nhau ngủ thì sẽ ấm áp hơn.”
Ôn Uyển sau khi nghe lý do khập khiễng này, khóe miệng giật giật. Mặc dù ở trong vùng núi này nửa đêm trời sẽ mát hơn nên cần phải đắp chăn.
Nhưng dù sao cũng là cuối tháng bảy mà, trời ạ, tai ách giáng xuống rồi. Trời nóng thế này, hai người ôm nhau ngủ, trừ khi đầu có bệnh. Ôn Uyển
cũng không có ôm ấp tình cảm thương hương tiếc ngọc, nghe cái cớ rách
nát này. So với Băng giao còn tức giận hơn, ngay lập tức để Băng Dao
quăng hắn ra ngoài, kéo về phòng ngủ của hắn đi. Tự mình cũng cài cửa
vào, trèo lên giường. Trong lòng mắng mấy tiếng, cái tai họa này, ít khi mình có giấc ngủ tốt như vậy, thế mà lại bị hắn lãng phí rồi.
Sáng hôm sau, Ôn Uyển đang ngủ thật say, cửa lại bị gõ vang chấn
động. Ôn Uyển không còn cách nào đành bò dậy mở cửa. Thấy hắn vẫn mặc
quần áo tối hôm qua, cổ áo còn nới lỏng, sa tanh màu hồng phấn càng làm
tôn lên làn da trắng nõn mềm mại mê người, cộng thêm bộ dạng lười nhác
vì còn buồn ngủ, thấy vậy Ôn Uyển nuốt nước bọt một cái. Trong lòng thầm mắng tai họa, liền quay đầu đi.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Ôn Uyển đi phố mỹ thực ăn đồ các thứ,
Yến Kỳ Hiên đi theo đuôi ở phía sau. Đến phố chợ, những người kia thấy
nàng tất cả đều ùa đến. Ôn Uyển bị hù dọa đến mức co cẳng bỏ chạy, Yến
Kỳ Hiên bám đuôi theo sau. Những người kia chạy đuổi theo ở phía sau còn gọi Giang công tử . . . . .
“Ông trời ơi, không nghĩ tới ta đi đến cổ đại, còn trở thành một siêu cấp siêu sao.” Ôn Uyển chạy trở về sân nhỏ, trong lòng vẫn còn khiếp sợ thầm kêu.
Đại danh của Ôn Uyển, sau khi được các vị thiếu nhiên quần là áo lụa
truyền bá lần nữa, càng ngày càng vang dội. Ôn Uyển ngốc ở trong sân,
lại có rất nhiều người đưa thiếp mời tới đây. Nếu không phải biết đây là biệt viện của Thuần Vương phủ, Ôn Uyển nghi ngờ bọn họ sẽ xông vào rồi
tìm nàng đòi ký tên.
Ôn Uyển nghĩ tới kẻ đầu sỏ kia làm hại nàng không thể được sống thoải mái, nổi cáu một trận với Yến Kỳ Hiên. Sau đó, rất buồn bực mà oa ở
trong sân vài ngày, không dám tùy ý đi ra ngoài. Khỏi phải bị người khác chạy đuổi theo.
Nhưng mà cũng may Yến Kỳ Hiên là một người có lương tâm, mỗi ngày đều theo đuôi lấy lòng Ôn Uyển. Đáng tiếc, Ôn Uyển không tiếp nhận, còn hơi một tí là nổi giận, quăng sắc mặt cho Yến Kỳ Hiên xem. Dù sao bây giờ
Ôn Uyển nghĩ thế nào, thì làm thế đó. Bực mình.
“Đừng tức giận nữa đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, sau này ta
sẽ không khoe khoang, sẽ không nói lung tung, có được không. Phất Khê,
ngươi làm thế nào cũng được, đừng phớt lờ ta, có được không.” Kỳ Hiên
phục thấp làm thiếp [hạ mình], đáng thương.
Ôn Uyển quay đầu, kiên quyết dạy cho hắn một bài học. Khiến cho Yến
Kỳ Hiên gãi đầu gãi tai, không có chút biện pháp. Dụ dỗ thật lâu, thấy
vậy Ôn Uyển quả thật muốn cười. Tên ngốc tử này, thật thú vị. Trước kia
sao lại không phát hiện ra hắn đáng yêu thế này nhỉ!
Nhưng mà người này đúng là không chịu nổi yên tĩnh, đóng cửa được ba
ngày liền đi ra ngoài. Ôn Uyển cũng biết tính tình của hắn, chỉ cần bây
giờ hắn biết mức độ quan trọng của đồng tiền, không vung tiền bừa bãi.
Bị người khác xem như kẻ tiêu tiền như nước, thì nhiệm vụ của nàng cũng
hoàn thành. Dù sao bây giờ nàng biết phải chừng mực một chút, nàng đã
muốn cố gắng hết sức làm xong chuyện đã đáp ứng với Thuần Vương rồi. Kế
tiếp phải dạy dỗ thế nào, là chuyện của Thuần Vương. Ôn Uyển cũng lười
đi quản chuyện của hắn.
Băng Dao thấy Ôn Uyển không đi ra ngoài, cười nói: “Công tử, ngươi lo lắng cái gì chứ. Cứ đi ra ngoài là được. Nói ra bên ngoài, ai dám tới
gần ba trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn), đánh một trận. Xem ai còn dám lại gần.”
Lúc này Ôn Uyển chợt cảm thấy đắc ý, lúc ra khỏi cửa, liền dẫn theo
mười thị vệ. Theo lời mà Ôn Uyển nói, còn thật sự đánh một tên gia hỏa
không có quy củ muốn xông lên. Gọi Giang công tử, ta muốn nghe ngươi
thổi từ khúc. Kết quả, bị thị vệ đánh gần chết, còn hôn mê. Bởi vì thị
vệ hung ác, nên không ai dám mạo phạm mà đều kiêng kị Ôn Uyển. Cuối cùng Ôn Uyển cũng lấy lại được tự do.
Ôn Uyển cảm thấy có chút áy náy. Người ta chỉ đơn thuần là tôn sùng
mình. Mặc dù nàng là vì tự do của mình, nhưng dù sao vẫn không hợp đạo
lý. Cho nên để Đông Thanh căn dặn lang trung tốt, dùng thuốc tốt nhất.
Hết lòng chiếu cố vị công tử kia.
Băng Dao thấy Ôn Uyển đánh người, còn lén lút gọi lang trung đi xem
cho người nọ, lắc đầu cười. Thật ra thì thị vệ ra tay có chừng mực, mặc
dù ngất đi. Nhưng không đánh vào chỗ hiểm, cũng chỉ bị thương ngoài da.
Tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khỏi. Lại không nghĩ rằng chủ tử để ở
trong lòng như vậy. Băng Dao lắc đầu, suy cho cùng tiểu chủ tử vẫn còn
quá thiện tâm. Bản tính của người ta, dù sửa chữa thế nào cũng không
thay đổi được.
Trong kinh thành, Hoàng Đế nhận được tin tức thì bật cười. Cũng không biết, Ôn Uyển thổi sáo tài giỏi đến mức hay như thế. Cái nha đầu này,
rốt cuộc còn giấu diếm hắn bao nhiêu thứ a! Xem ra, để cho cái nha đầu
này đi ra bên ngoài chơi đùa một năm, thật sự là đúng. Bằng không, ngày
ngày đóng cửa ở trong nhà, thật đúng là không nhìn ra cái nha đầu này
còn có nhiều tài hoa không bộc lộ như vậy.
Trịnh Vương gần đây bị bức bách đến mức không thở nổi. Triệu Vương
dạo này học được sự tinh ranh biết nghe lời hơn. Không hề ra mặt bới
lông tìm vết người của hắn nữa. Bây giờ lại đổi thành Chu Vương bới lông tìm vết gây khó dễ cho hắn. Chu Vương là một người tính tình nóng nảy,
sĩ diện, lại càng không nói đạo lý. Dù sao cũng bị Hoàng Đế mắng. Cũng
là cháu ngoại trai thắp đèn như thường lệ [ý là một người làm cảm thấy làm một chuyện hay một phương pháp nào đó nhưng kết quả cũng như lúc ban đầu ko thay đổi]. Lúc trước Trịnh Vương đúng là ngầm chịu không ít thiệt thòi. Còn lúc này, là công khai bị ăn thiệt thòi rồi.
Trịnh Vương nghe được tin Ôn Uyển ở Minh Nguyệt sơn trang lại nổi
danh, ngược lại cũng lộ ra nụ cười hiếm có. Cái nha đầu này, đi ra ngoài mới nửa năm, ngược lại tiếng tăm đã lan truyền làm chấn động mọi người. Khụ, nếu Ôn Uyển là bé trai, thì tốt rồi. Ít nhất, bên cạnh cũng có một người được việc có thể hoàn toàn tin tưởng.
Ở Bình quốc công phủ, Bình quốc công phu nhân nghe lời trượng phu
nói, chân mày nhăn càng chặt. Cuối cùng rốt cuộc không nhịn được “Quốc
công Gia, dù hắn không vì hai đứa con trai của hắn mà suy nghĩ, thì cũng phải vì Bình gia suy nghĩ một chút. Ôn Uyển ở thôn trang dưỡng bệnh nửa năm. Trịnh Vương vừa đến ngày hưu mộc được nghỉ ngơi, thì liền đến thôn trang để chăm sóc Ôn Uyển. Lão Ngũ với tư cách là phụ thân của Ôn Uyển, đến bây giờ đã nửa năm rồi, thế nhưng cũng không đến một lần nào. Bây
giờ lan truyền ra bên ngoài, bên ngoài nói rất khó nghe. Còn tiếp tục
như vậy, mọi người Bình gia chúng ta sẽ bị nước bọt dìm chết đuối.”
Quốc công gia cũng nổi trận lôi đình “Sao ta lại không biết chứ?
Nhưng mà ta bảo hắn đi, hắn cũng không đi. Lần đầu tiên bảo hắn đi, ngày thứ hai hắn liền sinh bệnh. Lần thứ hai bắt hắn đi, ở trên đường lại
trẹo trân. Lần thứ ba ta nói tự mình đi cùng hắn, ngày hôm sau hắn bị
tiêu chảy. Lần này ta lại bảo hắn đi, hắn trực tiếp nói với ta, Ôn Uyển
chính là khắc tinh của hắn. Bằng không, tại sao hắn vừa nói đi thăm
nàng, hắn liền xảy ra vấn đề. Cho nên, lần này có chết cũng không muốn
đi.”
Đại phu nhân tức giận đến mức trán cũng bốc khói xanh “Khắc, khắc,
khắc. Đây là lời nói hỗn trướng của ai? Có phải là Phạm di nương kia nói hay không. Đuổi nàng ta ra mang bán đi. Lắm mồm khiêu khích trượng phu
gây rắc rối, chẳng phải là do lúc trước Ôn Uyển hạ thấp mặt mũi của nàng sao. Ôn Uyển bằng lòng tham gia yến tiệc đầy tháng của thứ muội, đã là
cho mặt mũi lớn bằng trời rồi. Vậy mà không cầm gương soi xem, một thiếp thất, chẳng lẽ nàng ta còn vọng tưởng để cho Ôn Uyển phải cung kính,
kính trọng nàng. Thật đúng là thứ không lên được mặt bàn, ta vẫn không
hiểu, lão Ngũ rốt cuộc làm sao vậy?”
Đại phu nhân thật sự tức giận muốn bốc hỏa, nàng cũng đã đi thôn
trang rồi, nhưng mà không thể vào được. Chỉ nói dưỡng bệnh. Nhưng lại
không biết tình hình cụ thể thế nào. Mà Bình Hướng Hi người cha ruột
này, đừng nói đến việc đi thôn trang thăm nàng ấy, ngay cả một lời nói
quan tâm cũng không có, chuyện này cũng lan truyền ra rồi. Bây giờ mấy
lần nàng đi ra ngoài, những phu nhân kia đều nói gần nói xa hỏi bệnh
tình của Ôn Uyển, còn ở bên cạnh bắt bí ở bên cạnh khơi mào hỏi, làm phụ thân sao lại không đi thăm con gái ruột của mình vậy chứ. Làm cho nàng
chật vật không chịu nổi.
Đừng nói Đại phu nhân, ngay cả Quốc công gia cũng đều tức giận đến cả người phát run. Ôn Uyển bệnh nặng, mà cái đệ đệ không biết điều kia đến cả hỏi cũng không hỏi một tiếng. Còn cái thứ nữ có cũng được mà không
có cũng không sao kia, vừa đau đầu nhức óc, liền ở đó hô to gọi nhỏ. Hắn còn chưa nói lần này lão Ngũ lấy cái cớ gì, nếu nói ra phu nhân có thể
sẽ lại càng tức giận. Lý do lần này, vậy mà lại là thân thể tiểu nữ nhi
không thoải mái, hắn không thể bỏ đi, nếu đi sẽ không có người chăm sóc
bảo bối trong lòng của hắn.
Cuối cùng Đại phu nhân, chỉ đành sờ sờ trán.
Quốc công gia giận dữ nói: “Thôi đi, trông cậy vào cái lão Ngũ không
có đầu óc trong nhà này, cái gì cũng muộn mất rồi. Ngày mai, ta đi thôn
trang xem một chút. Thuận tiện hỏi một chút xem nơi đó thiếu cái gì, ta
cũng tiện đặt mua mang qua. Dù sao, đứa nhỏ kia một mình lẻ loi trơ trọi ở thôn trang dưỡng bệnh, nghĩ đến lại khiến người khác khó chịu. Khụ,
nàng nói đứa nhỏ kia có chỗ nào không tốt. Lúc đầu ta còn tưởng trong
lòng đứa nhỏ này sẽ oán hận Bình gia, nhưng mấy năm qua, mặc dù nàng
không thân cận với người Bình gia. Nhưng mà chẳng qua là xa cách, cũng
không có làm chuyện gì không tốt gây bất lợi cho Bình gia. Cho tới bây
giờ cũng không ở trước mặt Hoàng Thượng nói xấu Bình gia một câu nào.
Đối với lão Ngũ, lại càng tốt đến mức không có lời gì để nói. Nàng nói
tâm của Lão ngũ sao lại bị mỡ heo che mất rồi, sao lại nhìn không chu
đáo thế chứ? Trước kia bị một cái An thị lừa gạt, bây giờ lại bị một cái di nương lừa gạt. Khụ, hài tử tốt như vậy, sao hắn lại không có mắt
nhìn như thế?”
Đại phu nhân cũng không biết nói gì. Chẳng qua phân phó xuống để
chuẩn bị tốt một chút đồ vật tinh tế. Chuẩn bị để Quốc công gia đưa đến
thôn trang.
“Quốc công gia, Tứ lão gia tới” Quốc công gia nghe được là Tứ lão gia đến, chân mày cau chặt mới giãn ra một chút. Dưới hắn có bốn đệ đệ, lão Nhị thì khỏi nói rồi. Lão Tam trước kia chỉ luôn luôn muốn chiếm tiện
nghi của tập thể, kiếm nhiều điểm béo bở một chút, trong mắt cũng chỉ có tiền. Lão Ngũ, lúc trước nhìn thấy còn khá tốt, hiện tại nếu không phải vì chuyện này của Ôn Uyển, hắn cũng không muốn đi gặp hắn ta. Cũng may, còn có một đệ đệ bình thường có thể giúp hắn chia sẻ một chút.
Tứ lão gia đi tới, hỏi nói: “Đại ca, nghe nói ngày mai huynh muốn đi thôn trang thăm Ôn Uyển?” Quốc công gia gật đầu.
Tứ lão gia bảo tùy tùng mang một cái hộp đến đây. Nói với Quốc công
gia : “Đại ca, đây là một cây nhân sâm mà ta tìm được khi còn giữ chức.
Đây là loại tốt, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cũng là lúc ta còn
tại nhiệm đúng lúc gặp được, bằng không, có hao phí nhiều bạc hơn cũng
không mua được. Vốn là định khi chịu tang kết thúc dùng khi thăm viếng
qua lại, bất quá bây giờ Ôn Uyển bị bệnh nặng cần dùng hơn. Hi vọng vật
này có thể có chút tác dụng với Ôn Uyển. Ta vốn định ngày mai sẽ cùng đi với đại ca nhìn một chút, nhưng mà trong nhà có chút việc, không đi
được. Cho nên, chỉ có thể làm phiền đại ca rồi.”
Quốc công gia gật đầu, Tứ lão gia kể từ khi Ôn Uyển ngã bệnh, cũng là cách một tháng đi một lần. Ba lần trước đều đi cùng hắn. Lần này, nếu
nói có việc, thì nhất định là có việc rồi. Để người tiếp nhận hộp gấm,
hai huynh đệ nói mấy câu, Tứ lão gia liền đi ra ngoài.