Sau khi Ôn Uyển quay trở lại phủ đệ được ba ngày liền gửi thiếp mời
cho Tô Chân Chân. Tô Chân Chân trở về đã hơn nửa tháng. Ôn Uyển luôn ở
thôn trang nên không gặp là chuyện bình thường. Lần này trở về, nhất
định phải lại đây gặp được mới thôi.
Ôn Uyển đưa thiệp mời màu đỏ thẫm cho người phía dưới, cười nói: “Đưa thiếp mời cho Tô phu nhân.”
Rốt cuộc thì ở phương diện thân thích thì ca ca và chị dâu vẫn đứng
đầu. Ôn Uyển cũng không muốn bị người ta đặt trên miệng nói ra nói vào.
Đều đã làm được chín mươi chín bước, cũng không kém được bước này.
Hạ Dao đối với cách nói này của Ôn Uyển thật là câm nín nói không nên lời. Đã ra khỏi tộc rồi, còn sợ gì miệng lưỡi thiên hạ. Đơn giản chỉ là vì nàng mềm lòng nên lấy cớ thôi.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút liền nói: “Đúng rồi, đưa thiếp mời cho La phu nhân. Vừa đúng lúc ngày mai có thể tụ họp.”
Trong lòng Ôn Uyển thật ra cũng rất buồn bực. Năm ấy có tất cả tám cô nương, hiện tại chỉ còn có hai người là còn qua lại. Năm người khác,
khụ, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.
Hiếu kỳ của Mai Nhi cũng sắp qua, tuy nhiên với tình cảnh bây giờ thì tốt hơn vẫn khiêm tốn một chút. Ôn Uyển vốn nghĩ rằng Mai nhi sẽ qua,
không nghĩ được rằng đúng lúc đó mẫu thân Mai Nhi lại ngã bệnh, sáng sớm Mai Nhi đã về nhà mẹ đẻ thăm mẫu thân nàng rồi.
Ôn Uyển cảm thấy tám cô nương, trừ nàng là người ngoài biên chế ra (
người ngoài luôn cảm thấy Ôn Uyển sống rất hạnh phúc, nhưng bản thân Ôn
Uyển lại cảm thấy không phải như vậy, Ôn Uyển cảm thấy một nhà bốn miệng không thể đoàn tụ thì không được tính là hạnh phúc ), trong bảy người
bây giờ sống thư thái nhất chính là Mai Nhi. Bây giờ La Thủ Huân đã
không đi dạo tửu lâu nữa (La Thủ Huân mồ hôi dữ dội: Phất Khê a, ta đang giữ đạo hiếu đó. Nếu ta đi dạo tửu lâu thì cái tước vị này thật không
giữ được nữa rồi). Mà La lão phu nhân cũng thật sự an tâm ăn chay niệm
Phật.
Ôn Uyển vốn dĩ còn cho rằng La lão phu nhân vẫn luôn muốn ép buộc,
bằng không thì lúc trước Mai Nhi cũng không trải qua những chuyện kia.
Cho nên sau khi lão quốc công qua đời, Ôn Uyển nghĩ La lão phu nhân sẽ
đưa cái giá thế mẹ chồng ra để nắm quyền. Sự thật chứng tỏ là Ôn Uyển đã lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử rồi. Kể từ khi quốc công gia qua đời
La lão phu nhân liền ở Phật đường ăn chay niệm Phật. Tuyệt đối không
quản đến chuyện của phủ Quốc công. Bây giờ Mai nhi là phu nhân đương
gia, vợ chồng ân ái, dưới gối có hai trai hai gái. Cuộc sống đúng thật
không tệ. Dựa theo cách nói của Mai Nhi chính là khổ tận cam lai.
Người đi Bình gia đưa thiếp mời cũng đã trở lại. Nói Tô phu nhân đã đáp ứng, ngày mai dẫn bốn hài tử lại đây thỉnh an Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngẫm lại, cũng đã năm năm rồi không nhìn thấy bốn hài tử.
Mộng Lan năm nay đã mười ba. Ôn Uyển chợt hiểu ra: “Chân Chân mang hài
tử quay lại. Sợ không chỉ là để Phúc Ca Nhi đi học thôi, chẳng lẽ là
nghị thân cho hài tử Mộng Lan kia?”
Lúc trước Ôn Uyển phản đối việc định thân quá sớm, chính là lo lắng
xảy ra chuyện đối tượng định thân bị chết non hoặc là lớn lên không đàng hoàng. Nếu như vậy thì chẳng phải gây hại cho hài tử nhà mình hay sao.
Nhưng nếu từ hôn, thì sau này khi định mối nào cũng bị hạ thấp mất một
bậc.
Hạ Dao cảm thấy cách nghĩ của Ôn Uyển rất đúng. Nhưng cách làm này
cũng không ổn cho lắm: “Mặc dù nói cách nghĩ của Quận chúa rất tốt,
nhưng nếu như chờ đến mười lăm tuổi mới định thân, người tốt đều bị chọn hết rồi. Đến lúc đó lại khó chọn được người vừa ý.” Hạ Dao vẫn thấy suy nghĩ của Ôn Uyển không phù hợp với hiện thực.
Ôn Uyển phản bác nói: “Không phải trước kia ngươi vẫn luôn lo lắng
không ai thèm lấy, mọi người cũng lo lắng ta không ai thèm lấy sao?
Không phải ta bây giờ sống thật tốt, nhi tử hiếu thuận khả ái, thật sự
rất tốt à.”
Hạ Dao không nhịn được bật cười. Cũng không để ý Ôn Uyển đã muốn đen
mặt: “Quận chúa, người nói thật tốt a. Người như thế nào lại không nhớ
đến vài năm trước người để cho hoàng thượng đầu to bằng cái đấu. Người
trong kinh thành đều bị hoàng thượng lôi ra lựa chọn cũng không tìm ra
được một người trong số đó. Trên đầu hoàng thượng tóc bạc không ít,
không biết là buồn bực thế nào đâu. Cho tới khi sau này, hoàng thượng
lại cảm thấy người này cũng được , người kia cũng xong. Nếu không phải
có Tướng quân thì Quận chúa người vẫn còn phải đợi dài dài a.”
Hạ Dao còn kém không nói nếu không phải Bạch Thế Niên lấy nàng thì bây giờ nhất định nàng đã thành gái lỡ thì không ai thèm lấy.
Ôn Uyển mắt mở to trừng Hạ Dao một cái, nữ nhân này càng ngày càng
làm càn. Càng ngày càng lên mặt, phải tìm cơ hội để giết chết cái khí
thế này của nàng ta a.
Đến ngày thứ hai, Chân Chân dẫn bốn hài tử đến cửa. Ôn Uyển không đi ra ngoài đón, cũng chỉ ngồi chờ trong phòng khách.
Chân Chân tiến vào phòng khách. Nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế trên, trong nháy mắt liền hoảng hốt.
Hôm nay Ôn Uyển tiếp khách không thân mật như người nhà giống như dĩ
vãng. Cho nên trang phục trên người tương đối chính thức. Chỉ thấy Ôn
Uyển mặc một thân váy dài màu đỏ. Trên váy thêu chữ phúc phú quý xinh
đẹp vô cùng. Ống tay áo cùng váy áo đều kết trân châu, quanh co xoay
vòng thành hình phượng hoàng. Đầu tóc đen tuyền chải thành búi cao, đeo
một cành trâm phượng hoàng điểm phỉ thuý có tua cờ. Cành trâm phượng
hoàng điểm phỉ thuý không phải là vật phàm, thân phượng và lông phượng
đều dùng phỉ thuý ghép thành, hai mặt bên đều dùng san hô đỏ, trân châu
đen khảm thành phượng mắt, hồng bảo thạch làm miệng chim, trê miệng chim đang ngậm hai sợi chuỗi ngọc thạch tạo thành tua cờ.
Hạ Dao cũng có chút không hiểu chuyển biến của Ôn Uyển. Khi còn là cô nương đáng lẽ phải ăn mặc diễm lệ một chút thì hết lần này đến lần khác nàng lại ăn mặc rất mộc mạc, không biết thì còn tưởng là thanh tâm quả
dục giống như người xuất gia. Bây giờ ngược lại sau khi sinh hài tử lại
bắt đầu chưng diện. Đương nhiên cho dù là mặc trang phục như thế nào
cũng đều rất đẹp. Nhưng Ôn Uyển ăn mặc điên đảo như vậy lại khiến người
khác cảm thấy cực kỳ quái dị.
Tô Chân Chân hoảng hốt không phải là do Ôn Uyển mặc trang phục đẹp đẽ quý giá, mà là dung nhan của Ôn Uyển càng ngày càng xuất chúng. Một đôi mắt hạnh trong suốt sáng ngời, đôi lông mày lá liễu, dáng người càng
ngày càng thon thả, còn có làn da kia nữa. Mềm mại, nõn nà giống như trẻ sơ sinh.
Chân Chân lúc trước cũng từng nghe nói sau khi Ôn Uyển sinh hài tử so với trước kia thì càng ngày càng xinh đẹp, nàng còn có một chút hoài
nghi, hôm nay nhìn thấy, thật sự đẹp hơn trước khi sinh hài tử rất
nhiều. Chân Chân liền cảm thấy hoảng hốt, nhiều ngày trước nàng còn đi
bái phỏng những khuê tú trước kia. Không nói đến Phong Vương phi nằm
triền miên trên giường bệnh. Thái tử phi Như Vũ rất có khí thế, nhưng
nhìn thì cảm thấy rất mệt mỏi. Trên mặt La phu nhân Mai nhi lộ ra vẻ
điềm đạm, nhìn ra được cuộc sống của nàng trôi qua rất tốt. Về phần Hứa
nương nương trong cung, nhan sắc càng ngày càng diễm lệ, nhưng nếu so
với Ôn uyển thì vẫn kém hơn một chút. Thật giống như ông trời đặc biệt
hậu đãi với Ôn Uyển, trên người nàng không chỉ không thấy dấu vết của
năm tháng, mà ngược lại càng ngày càng xinh đẹp. Trong lòng Chân Chân
cười khổ, lại càng không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt khi Ôn Uyển nhìn thấy Chân Chân liền không thể tin
được. Hôm nay Chân Chân mặc một kiện xiêm y kim sắc đỏ sẫm, chải búi tóc Mẫu Đơn, ở giữa cài một cây trâm san hô đỏ quấn tơ vàng ròng thả xuống, cài thêm kim bộ giao khảm hồng bảo thạch. Trang phục cực kỳ tinh xảo,
hẳn là trước khi ra cửa đã chuẩn bị tỉ mỉ một phen. Nhưng mà mặc trên
người xiêm y hoa lệ phú quý tinh xảo như thế nào cũng không che dấu được nếp nhăn nơi khóe mắt.
Ôn Uyển rớt mồ hôi, nàng năm nay mới hai mươi năm tuổi, Chân Chân lớn hơn nàng bốn tuổi, năm nay mới hai mươi tám tuổi. Nhưng lại có nếp nhăn sâu như vậy, hơn nữa cả người lại lộ ra một thân khí chất già cả. Thật, không phải là Ôn Uyển khoe khoang. Nếu cho nàng đứng cùng với Chân
Chân, tuyệt đối không nhận ra được bối phận của hai người.
Ôn Uyển không biết được, trừ bỏ việc Chân Chân sinh con khiến nhan
sắc xuống cấp, gia sự phiền lòng hơn nữa còn bị kinh hãi khiến cho nàng
càng xuống sắc hơn. Còn có một nguyên nhân, chính là Chân Chân nghĩ rằng mình đã già. Ở thời đại này nữ nhân ba mươi tuổi đều đã lên chức tổ mẫu, Chân Chân nghĩ đến nữ nhi của mình cũng đã mười ba, qua hai năm
nữa sẽ lập gia đình, nói không chừng đảo mắt một cái đã lên chức tổ mẫu. Không nói riêng gì Chân Chân, ngay cả Mai Nhi cũng nghĩ như vậy.
Không giống như Ôn Uyển, bởi vì là người hiện đại. Cho dù đã sinh
sống ở cổ đại được mười tám năm, cũng không thể xóa được ý nghĩ thâm căn cố đế trong đầu nàng. Ôn Uyển nhận định, đừng nói hai mươi lăm tuổi là
tuổi hào hoa phong nhã, cho dù là ba lươi năm tuổi, Ôn Uyển cũng không
cảm thấy mình già. Tâm tính cũng là nguyên nhân trọng yếu quyết định
dung mạo.
Chân Chân dẫn bốn hài tử hành lễ, lần này gặp mặt hành lễ là quốc lễ. Dĩ vãng Ôn Uyển không cần việc lễ nghi này, miễn trừ lễ nghi cho Chân
Chân. Tuy nhiên bây giờ, Ôn Uyển đều dựa hết theo quy củ.
Sau khi hành lễ, Ôn Uyển nhìn mấy hài tử, cười nói: “Bốn năm không gặp, đều đã lớn như thế này rồi.”
Trong bốn đứa nhỏ biến hóa lớn nhất chính là Phúc Ca Nhi. Phúc Ca Nhi tám tuổi, vóc dáng rất cao. Mặc một thân hoa văn ám hoa, ngũ quan giống Tô Dương nhiều hơn một chút. Một đôi tròng mắt có chứa một chút tia đen tối. Phúc Ca Nhi không còn là tiểu hài tử béo tròn chắc nịch như lúc
trước nữa.
Ba cô nương đều chuẩn bị lễ vật cho Ôn Uyển. Mộng Lan chuẩn bị cho Ôn Uyển một đôi giày, vãn bối ở cổ đại vì biểu hiện hiếu tâm sẽ làm giày
cho trưởng bối. Ôn Uyển có cảm tình tốt đối với Mộng Lan. Mỗi tiếng nói
cử động của Mộng Lan đều ôn nhu dễ gần, đoan trang hào phóng, lộ ra một
thân khí chất có giáo dưỡng tốt, làm cho người ta muốn thân cận. Hơn nữa dung mạo cũng rất tốt, kế thừa được hết những ưu điểm của Bình Thượng
Đường cùng Tô Chân, mặc dù mới mười ba tuổi, nhưng có thể nhìn thấy được khẳng định sau này nàng sẽ là một mĩ nhân.
Ôn Uyển nhận giày, nghĩ đến ngụ ý này, có chút buồn cười. Nàng cũng
là trưởng bối của người khác rồi, khụ, năm tháng khiến người già đi a!
Mặt khác lễ vật của Mộng Tuyền và Mộng Nam chuẩn bị Ôn Uyển đều để
nha hoàn nhận lấy. Đều là do bản thân hài tử làm ra, cũng là một phần
hiếu tâm.
Mộng Tuyền đã mười một tuổi, đỉnh đầu chải búi tóc đồng tâm, phía
trên cài vài cành kim bộ giao. Vừa mới Hành lễ xong, các tua cờ liền rũ
xuống lay động, lắc lư ở trên trán. Lộ ra vẻ đáng yêu. Diện mạo cũng
không được tốt như Mộng Lan, nhưng không kém, mặt mày linh mĩ, một đôi
mắt như hắc thủy tinh rạng rỡ tràn đầy sức sống. So với Mộng Lan, Mộng
Tuyền càng nhiều hơn vài phần yêu kiều xinh đẹp.
Mộng Nam năm nay chín tuổi, xinh xắn lanh lợi, trên mặt cũng mang
theo nụ cười nhẹ. Dung mạo còn chưa nẩy nở, chưa thể đánh giá. Tuy nhiên nếu không có biến hóa gì lớn thì cũng không thể quá kém được.
Nghi lễ quy củ của ba cô nương đều là nhất đẳng vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết được dạy dỗ tỉ mỉ. Trong lòng Ôn Uyển thầm gật đầu, ba ma ma
giáo dưỡng được đưa qua cũng không trộm lười. Ngó thấy thần thái của ba
hài tử, không có học tính tình của Tô Chân Chân. Như vậy cũng là tốt
rồi.
Ôn Uyển nhìn ba cô nương, trong lúc này đột nhiên xuất thần. Chớp mắt nàng đã đi đến thế giới này được hai mươi năm. Đời trước cũng sống đến
năm hai mươi bốn tuổi. Đúng là bỗng nhiên được lợi. Cũng không biết có
phải ở trong một cái nháy mắt, cả đời liền trôi qua như vậy hay không?
Khụ, đều nói nhìn hài tử mới cảm giác được thời gian trôi qua nhanh.
Giống như bây giờ, bản thân Ôn Uyển sâu sắc hiểu được câu nói ấy.