Edit: Asita
“Yến Kỳ Hiên, chúng ta cùng đi câu cá.” Xế chiều ngày hôm đó, Ôn Uyển hứng trí bừng bừng, nàng tinh thần hăng hái, tự mình bận rộn thu thập
đồ câu cá, ngồi thuyền nhỏ, đi đến bên đối diện.
Từ bên trái nếu muốn sang bên phải để nghỉ ngơi phải làm một bài thơ
chứng tỏ tài năng, nhưng Yến Kỳ Hiên là chủ nhà, cái hạn chế này không
áp dụng với hắn và Ôn Uyển. Hai người tìm được một phòng nhỏ, lưng dựa
vào núi cao, mặt hướng ra sông, tự nhiên vô cùng. Ôn Uyển ngồi ở bờ
sông, móc mồi câu vào lưỡi câu rồi chậm rãi bỏ dây câu vào trong nước
sau đó ngồi yên lẳng lặng đợi.
“Làm sao còn không cắn câu, còn không cắn câu?” Qua một lúc lâu, Kỳ
Hiên ở bên cạnh kêu. Phao nổi buộc trên dây câu của Ôn Uyển vừa động,
loáng thoáng thấy đuôi một con cá chép trong nước, nhưng bởi vì mấy
tiếng kêu của Yến Kỳ Hiên, nó liền lặn xuống biến mất ở đáy nước. Ôn
Uyển xem xét mặt nước lay động, chỉ còn gợn nước lăn tăn, không thấy gì
nữa.
“Yến Kỳ Hiên, nếu ngươi còn kêu gào, ta liền đá ngươi vào trong
nước.” Ôn Uyển tức giận quát lên, Yến Kỳ Hiên vội vàng ngậm chặt miệng,
đàng hoàng ngồi yên ở đó.
Chỉ chốc lát sau, dây câu lại động, Ôn Uyển nắm đúng thời cơ liền
nhấc cần câu, đã nhìn thấy một con cá chép, vẩy cá lòe lòe sáng lên dưới ánh mặt trời, Đông Thanh ở bên cạnh lập tức tiến tới nhận lấy. Ôn Uyển
lại móc mồi câu cẩn thận, đem dây câu đặt vào trong nước lần nữa, ngồi
dựa trên ghế híp híp mắt lười biếng. Những thứ này nàng làm cực kỳ tự
nhiên, có mấy phần mùi vị của ẩn sĩ (người ở ẩn).
“Không câu nữa, trở về thôi.” Yến Kỳ Hiên ngồi hồi lâu cũng không
thấy con cá nào cắn câu, liền tức giận ném cần câu, đem cả cần câu của
Ôn Uyển ném cùng rồi kéo Ôn Uyển trở về.
Ôn Uyển đã câu được hai con cá, cảm thấy cũng đỡ nghiện, cộng thêm thấy sắc trời cũng đã tối liền đứng dậy cùng trở về.
Buổi tối ăn một bữa cá, ngủ một giấc no say, sau khi tỉnh lại không
thấy Yến Kỳ Hiên, nàng liền biết người này không chịu nổi tịch mịch,
khẳng định đã đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu). Bởi vì quá nóng
nên Ôn Uyển chỉ ở trong viện, không muốn đi đâu cả.
Yến Kỳ Hiên ở cạnh Ôn Uyển đúng là bị ảnh hưởng rất nhiều. Mặc dù
không chặt đứt quan hệ với lũ bạn bè xấu kia nhưng thời gian cùng ở
chung một chỗ với bọn hắn thì giảm đi rất nhiều, một tháng chỉ gặp hai,
ba lần. Chẳng qua hiện ở Minh Nguyệt sơn Trang có sân chơi Xúc Cúc nên
từ khi tới Minh Nguyệt sơn trang chiều nào hắn cũng đi chơi.
Yến Kỳ Hiên rất muốn kéo Ôn Uyển đi cùng nhưng Ôn Uyển kiên quyết
không đồng ý. Trời nóng như vậy, tại sân chạy sẽ mồ hôi đầm đìa, đến lúc đó nhất định sẽ bị hắn bắt cùng đi thay y phục, liền bị lộ bí mật, cho
dù nàng cứng rắn không đi cùng thì cũng rất khó giấu diếm, dễ bị lộ. Cho nên không nói đi đá Xúc cúc, ngay cả đi xem nàng cũng không tới, bị Yến Kỳ Hiên nói là người không thú vị, nàng cũng không thèm quan tâm tới
hắn.
“Để cho bọn họ chuẩn bị thuyền bè, ngày mai ta muốn đi chơi thuyền
trên sông.” Ôn Uyển nhìn trời, ngày mai không biết là trời nắng hay mưa
dầm, liền Đông Thanh đi phân phó bên dưới.
Chơi thuyền trên sông.
Ở thôn trang có hai mươi tám con thuyền nhỏ, là đặc biệt chuẩn bị cho các sĩ tử du ngoạn. Thuyền nhỏ đi ngược dòng dọc theo bờ sông cũng là
một kiểu giải sầu.Ôn Uyển rất muốn đi thử nghiệm một lần, nếu mai trời
mưa thì càng tốt.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Ôn Uyển liền thức dậy leo núi, đến khi
nàng trở về Yến Kỳ Hiên vẫn còn đang ngủ say. Ôn Uyển cũng không còn
muốn quản tới hắn, chỉ cho người phía dưới thu dọn đồ đạc ăn cơm trước.
Trường Thuận vội tới hỏi, biết Ôn Uyển muốn đi chơi thuyền trên sông
liền vội vàng chạy tới Đông sương phòng, đánh thức Yến Kỳ Hiên còn đang
ngủ đem tin tức này báo cho hắn biết. Yến Kỳ Hiên nhanh chóng bò dậy,
rửa mặt xong đã thấy Ôn Uyển muốn đi ra ngoài nên vội chạy qua lôi kéo
Ôn Uyển, nói hắn cũng muốn đi.
Ôn Uyển nhìn từ đầu tới chân đánh giá hắn, nhíu mày hỏi:” Ngươi biết bơi?”
“Phất Khê, ta không biết bơi.” Yến Kỳ Hiên nghe hỏi, mặt liền nhăn nhó.
“Không biết bơi vậy ngươi không nên đi, ta đi cùng với Đông Thanh
thôi.”Ôn Uyển không để ý hắn mặt mũi ai oán, chuyện nàng đã quyết định,
chỉ cần không có gì bất ngờ thì sẽ không thay đổi.
Yến Kỳ Hiên làm sao chịu một mình ở nhà, cho dù không biết bơi hắn
cũng muốn đi theo. Dù sao Đông Thanh và người chèo thuyền đều giỏi bơi
lội nên không phải lo lắng, hơn nữa còn có thị vệ khác theo ở phía sau.
“Hai bờ sông nghe tiếng vượn hót, thuyền nhẹ đi qua vạn dặm núi non.
Đại khái cảnh sắc cũng như thế này đi.” Ôn Uyển nhìn dãy núi trùng điệp
bốn phía, phong cảnh mịt mờ, nàng thậm chí muốn dứt khoát ẩn cư sống
cuộc sống nơi thiên nhiên giống Nam Sơn ẩn sĩ. Cuộc sống như vậy thật
nhiều thích ý, nhiều vẻ đẹp. Nhân sinh nên giống cuộc sống của lão sư,
trải qua như nhàn vân dã hạc (mây bay, hạc lẻ loi, ý chỉ cuộc sống phiêu du không bị quản thúc) thật tốt.
” Chỉ là một cái thuyền, xung quanh không phải cây chính là nước, có
cái gì đẹp? Như thế này còn không bằng ta đi đá cầu hai hiệp a!” Yến Kỳ
Hiên nói thầm.
Ôn Uyển cười nhạt không nói gì, Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không thèm
nhìn hắn, sợ nói nhiều khiến Ôn Uyển giận sẽ một cước đạp hắn vào trong
nước sông thì phiền toái nên không dám nói nữa. Vạn nhất thật chọc giận
hắn ta, một cước đem mình đạp xuống sông, nếu không được người ta cứu
kịp thời có thể có nguy hiểm, mình dù sao cũng không biết bơi.
Gió nhẹ nhàng phất qua, lá cây hai bên lay động, cây núi âm vang, từ
rừng cây xanh xanh thỉnh thoảng truyền tới tiếng vượn hót, dưới thân
thuyền tiếng dòng sông róc rách lững lờ trôi cùng tiếng chim véo von
uyển chuyển, nhẹ nhàng than thở, thật là phong cảnh như tranh.
Ôn Uyển đi tới mũi thuyền, mở rộng hai cánh tay, cảm thụ được gió
sông thổi qua thật thoải mái, nếu ngày ngày đều được trải qua cuộc sống
như thế này thì thật tốt. Ôn Uyển nhìn xung quanh, nghĩ tới không biết
lúc nào mình mới có thể thật sự sống một cuộc sống thư thái thích thú
như vậy.
“Phất Khê, cảnh sắc nơi này đúng là không tệ nha.” Yến Kỳ Hiên yên
tĩnh lại, ngồi xổm xuống mạn thuyền nhúng tay vào nước thấy nổi lên từng vòng rung động, xoay đầu lại cười với Ôn Uyển, nụ cười kia vô cùng rực
rỡ.
Yến Kỳ Hiên lúc này mặc một bộ Nguyệt hoa cẩm phục, tóc dùng Ngọc
quan màu tím buộc lại, Ngọc trong trẻo, da thịt trong suốt sáng bóng
dưới ánh mặt trời, phảng phất như có thể chiết xạ ánh sáng, ngũ quan
tinh tế như đao khắc, đôi mắt phượng, con ngươi đen giống bảo thạch thâm trầm nhất lại sáng ngời giống ánh sao, khóe miệng còn treo một nụ cười
vô cùng ngây thơ, vô tư.
Ôn Uyển thấy vậy tim liền đập nhanh, vội quay đầu đi rồi không nhịn
được lại phải quay đầu lại ngắm nhìn. Hắn ta quả thực chính là tai họa,
chính là tới khảo nghiệm ý chí của nàng nha. Nhưng mà nàng rất muốn bấm
hai cái lên mặt hắn, khụ, sao lại có thể có người xinh đẹp như vậy đây?
Ôn Uyển ngắm Yến Kỳ Hiên nhất thời bị mê hoặc thất thần đến quên cả nháy mắt.
“Phất Khê, ngươi đang nhìn cái gì? Ngươi có phải lại đang nghĩ tới
mấy thứ xấu xa hay không, ta, ta nhổ vào, thật khiến ta chán ghét.” Yến
Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển nhìn mình thì thật cao hứng, nhưng lại thấy Ôn Uyển không chớp mắt nhìn hắn, một chút liền nhớ ra người này lần trước nhìn
đào hát cũng là vẻ mặt mắt híp híp đầy háo sắc như thế. Hắn hậu tri hậu
giác nhớ tới người này vốn thích nam sắc, cái bộ dáng này nhất định
không phải là đang suy nghĩ chuỵện tốt, liền vục nước hất tới Ôn Uyển.
Ôn Uyển bị hắn gọi hồi, trên người bị thấm ướt nhưng không hề tức
giận. Thấy nụ cười vui sướng cùng nam tử đẹp như tranh thật là thưởng
tâm duyệt mục (hài lòng đẹp mắt), Ôn Uyển hướng về phía Yến Kỳ Hiên đang tức giận mỉm cười.
“Ngươi còn nhỏ tuổi không học cái tốt, ngươi là đồ sắc quỷ” Yến Kỳ Hiên tức giận mắng.
Yến Kỳ Hiên vừa tức vừa giận tới dậm chân, Ôn Uyển nhìn càng híp mắt
cười, một chút cũng không thấy phiền. Yến Kỳ Hiên thấy bộ dáng vô lại
của nàng, chỉ muốn đi tới đẩy nàng vào trong nước rồi tính. Kẻ này thật
là hám sắc chưa từng thấy, còn nhỏ tuổi nhưng đã thích nam sắc, thật là xấu xa.
Ôn Uyển không để ý tới Yến Kỳ Hiên trong lòng quấn quýt, lại nhìn về
phong cảnh như vẽ, say mê trong đó. Nàng lấy cây sáo từ trong tay áo,
đặt ở khóe miệng, nhẹ nhàng mà tấu nhạc, thổi một thủ khúc thanh bình
khoan khoái “Nghi Hà Hoan ca”. Thủ khúc này là khúc Ôn Uyển thích nhất,
cũng học được tốt nhất. Ở chỗ phong cảnh như vẽ thế này, đứng cạnh một
mỹ nhân, thổi một thủ khúc tươi đẹp êm ái, tất cả đều tốt đẹp nói không
lên lời.
Tình cảnh giao hòa, cộng với tiếng sáo du dương rất cảm động, kể cả
Yến Kỳ Hiên vốn không thông thạo âm luật cũng say mê lắng nghe.
Có lẽ là quá khoan khoái, quá vui sướng, mấy con cá trong sông cũng
tới tham gia náo nhiệt, lúc bắt đầu chỉ có một, hai con, tiếp theo thì
ba bốn con, càng ngày càng nhiều, một đàn cá như cùng nhảy múa khiến mặt sông toát ra sôi trào, khiến cảnh sắc vốn mê li càng tăng thêm mấy phần sinh động.
Thấy vậy tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Phất Khê, không nghĩ tới, ngươi thổi khúc này lại dễ nghe như vậy,
ngươi nhìn, kể cả mấy con cá cũng chạy tới tham gia nhảy múa. Phất Khê,
có cái gì ngươi không làm được không?” Yến Kỳ Hiên không hề có một lời
ghen tị, mà chính là tràn đầy ngưỡng mộ, sùng bái.
“Đâu phải vì tiếng sáo của ta, mấy con cá kia là vừa lúc muốn hoạt
động một chút, ta chỉ gặp dịp.” Ôn Uyển cười nói, nàng không phải không
biết trời cao đất rộng, thủ khúc này nàng mới chỉ đạt được 8 phần, nhưng thành tích này cũng khiến Ôn Uyển thỏa mãn. Nếu không phải lão sư bắt
buộc, nàng cũng không muốn học chơi nhạc khí, không nghĩ tới, nhiều năm
học, giờ nàng thổi sáo cũng không tồi.
“Công tử thật khiêm nhường, hướng về phía cảnh đẹp, thổi được thần
khúc như vậy, mấy con cá mới có thể chạy tới như thế. Tại hạ đường đột,
xin được hỏi tôn tính đại danh (tên) của tiểu công tử?” Hai người đang
say mê trong cảnh đẹp, chẳng biết lúc nào có một chiếc thuyền nhỏ đã tới gần, trên thuyền có một thư sinh.
“Kẻ hèn này họ Giang, vị tiên sinh này quá khen, mới vừa rồi chẳng
qua là đúng dịp, tài nghệ của ta như thế nào, ta trong lòng đều biết.”
Đông Thanh vội đứng ở bên cạnh Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn về hướng vị sĩ tử
trên thuyền đối diện, vẻ mặt ôn hòa nói.
Lúc này tâm tình Ôn Uyển vô cùng tốt, nên nói chuyện cũng không còn
lạnh như băng, ngược lại khôi phục diện mạo cũ khiêm tốn hữu lễ. Bởi vì
cách khá xa nên mặc dù Đông Thanh bên cạnh nói cũng sẽ không bị phát
giác. Ôn Uyển rất có tự tin.
“Chẳng lẽ công tử chính là người được truyền tụng trong kinh thành
Giang Thủ Vọng, Giang công tử?” Sĩ tử kia bộ dáng khoảng hai bốn hai lăm tuổi, nghe được Ôn Uyển nói như thế, lập tức liền kích động.
“Chỉ là một chút hư danh, nói quá sự thật. Nhà đò, trở về thôi.” Ôn
Uyển thấy đáy mắt hắn bừng sáng, không có hứng thú lại tiếp tục hàn
huyên.
“Không nghĩ tới ta lần này thật may mắn, xem được kỳ quan khó gặp
này, Giang công tử quả nhiên là đại tài, đại tài a. Giang công tử, không biết ta có thể thỉnh cầu được nghe một khúc nữa hay không?” Người nọ
kích động vạn phần, chỉ hận không thể cùng đi, ở phía sau lớn tiếng kêu.
“Thổi một khúc cũng phải nhìn tâm tình, công tử nhà ta hiện tại không có tâm tình này.” Ôn Uyển hơi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, xoay người
kêu nhà đò lái thuyền trở về, chỉ có Đông Thanh đứng bên cạnh giải
thích. Đông Thanh cố ý giải thích, nàng dùng giọng nói thật nên âm thanh khác nhau rất nhiều.