Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 72: Q.6 - Chương 72: Thẳng thắn




Sau khi Bạch Thế Niên trở về, Ôn Uyển nhìn hắn mặt mày hớn hở, bước đi như gió. Bộ dáng kia, thần sắc kia giống như những người hiện đại trúng xổ số hàng tỉ: “Có chuyện vui gì, nói ta nghe xem?”

Diệp Tuần vốn đang cười nhạo hắn chạy đến ở phủ đệ của thê tử, có thể ăn cơm mềm. Nhưng lúc này lại hận không thể cũng cùng đi theo. Còn nói hắn giữ sáu năm này cũng đáng giá. Đừng nói sáu năm, sáu mươi năm cũng chờ được. Dù sao lời nói khích lệ vui mừng một đống ah. Ý tứ chính là hắn thật sự quá anh minh thần võ i. Bạch Thế Niên đem những bực bội phải chịu từ Diệp Tuần những năm qua thoáng chốc xóa sạch hoàn toàn. Diệp Tuần là một người cứng đầu, nhưng muốn hắn khích lệ ai, Bạch Thế Niên đến nay vẫn chưa nghe thấy qua. Hắn thật không ngờ lần này Diệp Tuần lại khoa trương khen hắn từ đầu tới chân như vậy. Chỉ hi vọng hắn có thể đưa mình tiến vào phủ Quận chúa. Bạch Thế Niên khó được lúc đắc chí cự tuyệt. Bạch Thế Niên thật không biết, mị lực của Phất Khê công tử còn có thể thay hắn ngăn cản những lời đồn đãi này.

Bạch Thế Niên ôm eo Ôn Uyển nói: “Mấy ngày nay, ta đều không đi đâu cả, ở trong nhà cùng nàng được không?” Nếu không có một đống chuyện như vậy, hắn cũng không nỡ cùng Ôn Uyển tách ra. Thời gian ở chung vốn đã rất ít rồi. Hắn hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở cùng một chỗ với Ôn Uyển.

Ôn Uyển tất nhiên vui mừng. Dù sao chuyện trong tay đều cần xử lý. Không xử lý hết thì sang năm làm tiếp. Trong hai tháng này đâu cần gấp như vậy. Vẫn là ở cùng lão công tương đối quan trọng hơn.

Thấy thế tử phi đang xử lý nội vụ, thiếp thân nha hoàn bên người Vương phi là Băng Doanh tới: “Thế tử phi, Vương phi mời người đi qua.”

Sau khi Giang Lâm gặp Thuần Vương phi, trở lại trong phòng ngủ của mình. Bên người chỉ có một nha hoàn hồi môn. Nha hoàn kia sắc mặt phẫn nộ: “Vương phi cũng hơi quá đáng. Đã đến lúc này, bà ấy còn nói những lời này châm ngòi ly gián tình cảm của thế tử và thế tử phi.”

Giang Lâm nhớ tới những lời Vương phi nói vừa rồi, Ôn Uyển chính là một sao chổi. Năm đó vợ chồng bọn hắn ân ái, con cái hiếu thuận. Bây giờ, vợ chồng thất tín, mẫu tử bất hòa. Bảo Giang Lâm coi chừng ngôi sao chổi là Ôn Uyển . Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên là thanh mai trúc mã, giữa hai người có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Thế nhưng Ôn Uyển lại ruồng bỏ Yến Kỳ Hiên. Nếu như phủ Thuần Vương thật vất vả mới yên ổn được, thì Ôn Uyển lại đi ra hô phong hoán vũ.

Giang Lâm kỳ thật không có cách nào hiểu nổi Vương phi. Đã đến nước này rồi, bà còn muốn châm ngòi ly gián. Coi mình là người ngu hay sao? Nếu như nàng náo loạn cùng Yến Kỳ Hiên. Đến cuối cùng chỉ có nàng là không có kết quả tốt. Nàng đối với cuộc sống bây giờ rất thỏa mãn. Về phần nói thế tử và Quận chúa nối lại tình cũ, nàng căn bản không tin. Tuy nàng chưa thấy qua Ôn Uyển Quận chúa, nhưng nghe được những chuyện Ôn Uyển Quận chúa làm. Đây là một nữ nhân cao ngạo đến cỡ nào. Sao có thể cùng một người có vợ dây dưa không rõ? Vương phi châm ngòi làm cho Giang Lâm thấy rất buồn cười. Với sự thông minh của Ôn Uyển Quận chúa, nếu muốn đối phó nàng. Nàng còn có thể sống tới ngày nay sao? Làm người, quan trọng nhất là phải tự mình hiểu lấy.

Giang Lâm vừa trở lại tiểu viện, chợt nghe tin tức nói, Yến Kỳ Hiên chuẩn bị đưa thiếp mời, đi bái phỏng Ôn Uyển, Giang Lâm nghe được không biết là cái tư vị gì. Vội vàng đi qua Bạch Ngọc Viên, muốn nói với Yến Kỳ Hiên làm thế là không thỏa đáng. Nhưng Yến Kỳ Hiên vẫn muốn gặp Ôn Uyển. Ôn Uyển không đến gặp hắn, vậy thì hắn tự mình đi gặp. Bất kể như thế nào, hắn đều muốn gặp Ôn Uyển một lần. Giang Lâm khuyên nhủ như thế nào cũng vô dụng.

Lúc Giang Lâm đi ra, sắc mặt vô cùng khó coi. Tâm phúc bên người an ủi nói ra: “Thế tử phi, chuyện thế tử muốn làm người cũng ngăn không được. Cũng may Ôn Uyển Quận chúa đã thành thân rồi.”

Giang Lâm lại thở dài một tiếng: “Cho dù Ôn Uyển Quận chúa không có kết hôn, cũng không có chuyện gì với thế tử gia.” Đường đường Tôn Quý Quận chúa, chẳng lẽ lại cùng Yến Kỳ Hiên dây dưa không rõ. Hoàng gia còn gánh không nổi cái mấy mặt này sao? Lại nói, Ôn Uyển Quận chúa không có tình ý này. Nếu như nàng suy đoán không sai. Ôn Uyển Quận chúa sẽ không nhận thiếp mời. Thế tử, cũng chỉ có thể thương tâm không công thôi.

Ôn Uyển nhận được thiếp mời của phủ Thuần Vương, nhìn thiếp mời đỏ thẫm chữ vàng, tiện tay đem nó ném ở trên mặt bàn. Bạch Thế Niên vừa vặn từ trong phòng đi tới. Nghe Hạ Dao nói thế tử Thuần Vương thổ huyết, bây giờ đang bệnh nằm ở trên giường. Nhìn thiếp mời trên bàn. Quay đầu lại nhìn Ôn Uyển nói: “Nàng có ý định đi không?”

Ôn Uyển cười cười gật đầu với Bạch Thế Niên.

Còn chưa nói xong, người đã bị Bạch Thế Niên ôm lấy. Bạch Thế Niên hung hăng nói: “Không cho phép đi. Hắn ốm liệt giường là chuyện của hắn, bên cạnh hắn cũng không phải không có người chăm sóc. Không cho phép đi.” Đem Ôn Uyển ôm chặt đến độ không thở nổi.

Hạ Dao thấy động tác của Bạch Thế Niên, đã sớm lui xuống. Đứng ở ngoài cửa nghe Bạch Thế Niên hung hăng nói thế liền cười một tiếng. Kết hôn hơn nửa tháng rồi, Hạ Dao lần đầu tiên thấy Bạch Thế Niên trở mặt. Quận chúa rỏ ràng cố ý muốn trêu trọc tướng quân rồi.

Ôn Uyển cười đến rất giảo hoạt: “Là chàng nói, để cho ta đi thăm hắn mà. Đều nói trượng phu là trời, làm thê tử không thể không tuân theo. Ta nghe lời chàng.” Kỳ thật nàng vừa mới căn dặn đưa thiếp mời trả về. Bây giờ chỉ cố ý trêu chọc Bạch Thế Niên thôi!

Giọng của Bạch Thế Niên thoáng chốc đề cao: “Ta nói lúc nào?” Sau khi nói xong lại cảm giác mình phản ứng vô cùng kịch liệt: “Nàng nói, ta nói không cho phép nàng đi thăm hắn. Không cho phép đi, nghe rõ chưa.”

Ôn Uyển ôm eo Bạch Thế Niên: “Đồ ngốc, trêu đùa chàng thôi, ta đã cự tuyệt rồi. Ta thăm hắn làm cái gì, chẳng lẽ lại ngại chưa đủ bận rộn sao?” Không nói để mình đi thăm hắn. Dù cho Yến Kỳ Hiên có tới gặp nàng, nàng cũng không muốn gặp. Gặp mặt thì có gì để nói đây?

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nói dứt khoát như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng: “Ta nghĩ nàng nghe thấy hắn vì nàng thổ huyết, muốn đi trấn an hắn.” Nếu không phải như thế, hắn sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy. Hắn thực sự sợ hãi Ôn Uyển sẽ đi thăm Yến Kỳ Hiên. Cũng không phải là hắn ích kỹ, hắn chỉ không muốn Ôn Uyển đi thăm Yến Kỳ Hiên.

Ôn Uyển cầm tay Bạch Thế Niên nói: “Không nói ta và hắn đã không có bất cứ quan hệ gì, sẽ không đi thăm hắn. Cho dù thực sự có, suy bụng ta ra bụng người, nếu như đổi lại là chàng, chàng sẽ như thế nào?”

Bạch Thế Niên hiểu tiếp lời nói: “Đương nhiên không đi.” Cuối cùng bỏ thêm một câu: “Ta cũng sẽ không có chuyện như vậy.”

Ôn Uyển cười rất thoải mái: “Giấu đầu lòi đuôi.” Nếu như Bạch Thế Niên không có nói láo, thế thì nàng là mối tình đầu của Bạch Thế Niên rồi, làm gì có những nữ nhân khác. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển cảm thấy ông trời đối với nàng thật sự rất hậu đãi. Cho nàng một nam nhân tốt như vậy.

Sau khi Yến Kỳ Hiên biết được tin Ôn Uyển cự tuyệt gặp hắn, trong nháy mắt mờ mịt. Phất Khê thực sự hận hắn như vậy sao? Hận đến ngay cả gặp đều không muốn gặp hắn sao? Phất Khê, thật sự sẽ không tha thứ cho hắn rồi.

Nếu như nói Yến Kỳ Hiên là người thống khổ nhất, thì Bình Hướng Hi tuyệt đối là người kinh ngạc nhất, nói đúng ra là người hối hận nhất.

Bình Hướng Hi biết được Ôn Uyển là Phất Khê công tử trong truyền thuyết, mà hắn là phụ thân, vậy mà năm đó không có một chút phát giác. Bình Hướng Hi sau khi ngây ngốc cả buổi, liền kêu Miêu thị nói hắn muốn đi gặp Ôn Uyển.

Miêu thị toát đầy mồ hôi trán. Ôn Uyển bây giờ, không phải ai muốn gặp là có thể gặp được. Hơn nữa, cha chồng dường như đã quên chuyện ông cùng Ôn Uyển đã đoạn tuyệt quan hệ cha con. Giờ chỉ là một người xa lạ, e là cả đời đều không muốn gặp lại. Bình Hướng Hi càng hối hận và bi thương, lại ngã bệnh. Ngũ phòng Bình gia, lại người ngã ngựa đổ.

Mai nhi đã sớm biết rõ, nên không có cảm giác gì.

Như Vũ tuy bị Ôn Uyển cự tuyệt gặp mặt, nhưng lại càng thêm kiên định muốn liên minh cùng Ôn Uyển. Đương nhiên, cho dù không thể liên minh cũng cố gắng có quan hệ tốt.

Chân Chân trong nháy mắt kinh ngạc, đến lúc nhi tử khóc, mới vội vàng đi dỗ hài tử.

Vũ Đồng cảm thấy Ôn Uyển thật sự là giấu quá sâu, trong nội tâm có một loại sợ hãi theo bản năng. Tuy ý tứ trượng phu là để cho nàng cùng Ôn Uyển lui tới nhiều hơn. Nhưng mà nàng cũng biết, khúc mắc cùng Ôn Uyển, muốn giải trừ đâu có dễ dàng như vậy.

Hứa Tịnh Thu sau khi biết liền nhìn nhi tử. Trong nội tâm không rõ là tư vị gì. Nếu Ôn Uyển không có lạnh lùng như vậy, sau lần đó không triệt để đoạn tuyệt quan hệ với nàng. Có lẽ nàng có thể tiến thêm hai bước. Như vậy, về sau nàng và nhi tử cũng có thể có một tương lại tốt. Hôm nay Ôn Uyển lại càng không phải là chỗ nàng có thể dựa vào để đi lên. Hứa Tịnh Thu tự nhủ: “Ôn Uyển, vì sao ngươi không thể giúp đỡ ta nhiều hơn chứ? Ta chỉ muốn được sống tốt hơn một chút.”

Ngay cả Y Y được tin tức này, chỉ có cười khổ.

Dư Kính sau khi biết rõ tin tức, nói với Dư phu nhân : “Hồi đó, ta đã làm ra quyết định sai lầm.” Nói xong, trên mặt đầy hối hận. Nếu như năm đó Tống Lạc Dương nói cho ông biết, Ôn Uyển là Phất Khê công tử, ông sẽ không đi một bước kia. Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.

Dư phu nhân nhìn thần sắc trượng phu, an ủi: “Người cũng đừng lo lắng quá. Chuyện cũng không có tệ như vậy, còn có thể cứu vãn được.”

Dư Kính vui mừng nói: “Phu nhân có diệu kế gì?”

Dư phu nhân cười bưng chén trà cho Dư Kính: “Có thể có diệu kế gì? Ta chỉ biết là, Ôn Uyển Quận chúa vô cùng yêu thương mấy cháu gái. Mấy hài tử kia tuy còn nhỏ, nhưng Ôn Uyển Quận chúa đã phái ma ma trong nội cung ở phủ đệ dạy bảo. Lớn lên tất nhiên là tốt. Nếu có thể cùng Bình đại nhân kết thân gia, thì cũng có qua lại đôi chút cùng Ôn Uyển Quận chúa.”

Dư Kính quyền nắm trong tay là Binh Bộ Thượng Thư, muốn dùng đích trưởng tôn của mình cùng Bình Thượng Đường kết thân, có lẽ cũng không thành vấn đề.

Phủ Tôn Quý Quận chúa, trong phòng ngủ ở bên trong chiếc đỉnh ba chân có phiêu tán ra mùi thơm nhàn nhạt làm cho người thanh thản thoải mái, lúc Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên đi ra phòng khách, nhìn thấy trên ghế phòng khách đã phủ lên một lớp da báo dày. Bạch Thế Niên thấy trên mặt ghế da báo mềm mại, đường vằn rõ ràng, màu sắc tươi sáng rõ nét, vừa cười vừa nói: “Trải da báo làm gì, trải da hổ không phải tốt hơn sao?”

Đây là vừa rồi Ôn Uyển nói, hai cái ghế ngồi có chút lạnh. Hạ Dao mới sai người làm trải đệm lên hai cái ghế. Ôn Uyển thường xuyên ngồi trên ghế đều phải trải đệm da lông.

Ôn Uyển vui mừng nói: “Vậy chàng bắn một con hổ tới đây, ta đang chờ dùng.”

Bạch Thế Niên thẳng thắn cười nói: “Tốt, không có vấn đề. Muốn bao nhiêu ta đánh cho nàng bấy nhiêu.”

Hai người đang cười nói, chợt nghe Hạ Ngữ nói La phu nhân cùng Thất phu nhân đưa thư tới. Bởi vì Ôn Uyển không muốn gặp bất cứ ai, cho nên hai người đều dùng phương pháp gửi thư đến.

Ôn Uyển trước tiên mở thư tín của Mai nhi. Thư không phải là Mai nhi ghi, mà là La Thủ Huân ghi, La Thủ Huân nói hắn muốn gặp Ôn Uyển một lần, thuân tiện kêu Ôn Uyển đi gặp Yến Kỳ Hiên một chút. Yến Kỳ Hiên bây giờ bệnh tình nặng thêm. Bởi vì Yến Kỳ Hiên hôm nay nhận định Ôn Uyển đang hận hắn. Nếu cái khúc mắc này không gỡ được, bệnh tình sẽ càng ngày càng nặng. La Thủ Huân hi vọng Ôn Uyển có thể gặp Yến Kỳ Hiên một lần, ở trước mặt hắn nói rõ ràng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự làm cho Yến Kỳ Hiên có chuyện không hay gì xảy ra, đối với Ôn Uyển cũng không tốt.

Ôn Uyển đem thư tín đưa cho Bạch Thế Niên, đợi sau khi Bạch Thế Niên xem xong nói: “Chàng cảm thấy ta gặp hay không gặp thì tốt? Ta nghe lời chàng. Chàng nói gặp thì gặp, nói không gặp ta sẽ không gặp.”

Bạch Thế Niên trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu như Yến Kỳ Hiên thực sự vì thế bệnh tình nặng thêm để lại di chứng, thậm chí vì thế tráng niên mất sớm, vợ à, nàng có áy náy hay không?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Không biết.” Thấy Bạch Thế Niên mang bộ dáng không thể tin liền nở nụ cười: “Chàng đừng có nhìn ta như vậy. Ta năm đó, kỳ thật đã cầu ông ngoại hoàng đế đáp ứng hôn sự của ta và hắn. Nhưng vì tình cảnh của ta lúc đó vô cùng nguy hiểm. Thuần Vương bảo ta không nên nói cho hắn biết. Về sau, cậu hoàng đế được lập làm thái tử, tất cả đều kết thúc rồi…”

Bạch Thế Niên mắt trợn tròn, ngược lại cười nói: “Nàng lại lừa gạt ta đúng hay không?” Làm sao có thể, Ôn Uyển làm sao có thể có hôn ước cùng Yến Kỳ Hiên. Mà một chút phong thanh hắn đều không nghe thấy. Bạch Thế Niên hi vọng Ôn Uyển vì để cho hắn ghen, đang nói giỡn với hắn.

Ôn Uyển lắc đầu: “Ta không muốn dấu diếm chàng, là thật không có lừa chàng.”

Bạch Thế Niên cầm tay Ôn Uyển, nắm chặt làm cho cánh tay Ôn Uyển đau nhức: “Không thể nào. Nếu như tiên hoàng đáp ứng hôn sự của hai người, tại sao…” Lời nói phía sau hắn không thể thốt ra được. Nếu Ôn Uyển gả cho Yến Kỳ Hiên, vậy hắn làm sao bây giờ?

Cánh tay Ôn Uyển mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng cũng không có tức giận. Chậm rãi nói: “Là ta tự mình buông tay. Bởi vì, Yến Kỳ Hiên phản bội ước định của ta và hắn. Hắn có thông phòng, hơn nữa còn có hài tử. Mặc dù hài tử mất. Nhưng mà, ta không thể dễ dàng tha thứ.” Dừng lại một chút rồi nói “ Bởi vì hắn vẫn cho là ta đã chết, ở điểm này ta vẫn luôn áy náy. Cho nên, ta đã nói với hắn, thật ra ta chính là Phất Khê. Nhưng mà hắn không tin, cho nên ta buông tay.”

Bạch Thế Niên khó khăn hỏi: “Tại sao hắn lại không tin?” Bạch Thế Niên nghĩ tới Ôn Uyển đã từng thích Yến Kỳ Hiên, trong ngực liền đau nhức, hơn nữa, vợ thiếu chút nữa bay mất, càng làm cho hắn kinh hãi.

Ôn Uyển lắc đầu: “Rất đơn giản, trong lòng hắn không có ta. Trong lòng hắn chính là Phất Khê công tử, không phải là Bình Ôn Uyển ta.” Nhìn thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên rất bi thương. Ôn Uyển ôm Bạch Thế Niên ôn nhu nói: “Bạch Thế Niên, hắn không giống với chàng. Hắn thích là Phất Khê, chàng thích là ta. Cho nên ta mới gả cho chàng.”

Bạch Thế Niên nghe những lời này, tâm tình buồn bực mới dễ chịu đi chút ít: “Phất Khê không phải là nàng sao? Có gì mà không giống như vậy?”

Ôn Uyển cười nói: “Không giống. Phất Khê, đại biểu cho tất cả phẩm chất tốt đẹp, tài hoa đầy người. Mà ta, đại biểu là người tâm kế thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt, nói ra tiếng xấu của ta cũng không đủ. Mà chàng chuyện đã cách nhiều năm rồi nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn nhất đã nhận ra ta. Hơn nữa biết rõ ta là nữ nhân có đầy tiếng xấu này. Trong tình huống ta không muốn gả vẫn nguyện ý chờ đợi. Ai thật tình, ta có thể cảm nhận được cả.”

Bạch Thế Niên ngạc nhiên. Ôn Uyển lúc đầu gả cho hắn đối với hắn không có tình cảm hắn đều biết. Nhưng mà nghe Ôn Uyển nói như vậy, Bạch Thế Niên lại nhịn không được hỏi: “Vợ, nàng đối với Yến Kỳ Hiên…”

Ôn Uyển cười khổ nói: “Yến Kỳ Hiên là người rất đơn thuần, bởi vì phần đơn thuần này, làm cho ta cùng hắn ở chung một chỗ rất thoải mái. Cũng bởi vì như thế, ta liền quên mất rất nhiều thứ không cân xứng. Kết quả đã hại hắn, đối với chuyện này, ta thật sự có lỗi.”

Trong nội tâm Bạch Thế Niên có loại tư vị nói không nên lời. Ôn Uyển không có yêu thích Yến Kỳ Hiên, hắn hẳn cao hứng mới phải. Vì sao một chút hắn cũng không cao hứng?

Ôn Uyển nhìn ra Bạch Thế Niên có gút mắc: “Không biết chàng có nghe được một câu, nhà đế vương không có tình thân. Ngay cả thân tình đều không thể tin tưởng, chàng cho rằng ta sẽ tin tưởng tình yêu nam nữ sao? Tình yêu, đối với ta lúc đó mà nói chính là nhược điểm, bị người khác bắt được nhược điểm này chỉ có một con đường chết.” Ôn Uyển ngừng một chút nói: “Bạch Thế Niên, ta cho chàng biết, là không muốn giấu diếm chàng, càng không muốn tương lai có một ngày chàng nghe được chuyện này từ người khác.”

Bạch Thế Niên có thể tưởng tượng được, một nữ tử câm bị gia tộc ruồng bỏ, phải dựa vào chính mình đi tới địa vị như ngày hôm này, quá trình có bao nhiêu đau khổ cùng gian nan.

Ôn Uyển được Bạch Thế Niên ôm lấy, suy nghĩ một chút rồi hạ thấp giọng nói: “Bạch Thế Niên, ta nghĩ ta thích chàng rồi.” Giọng nói rất nhỏ, nhưng vì thời điểm này, trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh vô cùng, cho nên Bạch Thế Niên vẫn nghe được. Bạch Thế Niên mừng rỡ: “Thật sự? Vợ, nàng nói lại một lần nữa đi.”

Ôn Uyển chết cũng không muốn nói. Bạch Thế Niên dỗ dành cả buổi cũng không dỗ được Ôn Uyển nói ra, Ôn Uyển nhìn thần sắc vô cùng ảo não của Bạch Thế Niên, liền ha ha cười không ngừng.

Hai người náo loạn một trận, trước lúc dùng bữa tối, Ôn Uyển đem thiếp mời trả lại cho Hạ Ngữ: “Nói cho người đưa thư tới. Ngày hôm sau, mời bọn hắn đến quý phủ làm khách.” Nhưng mà, gặp mặt thế này cũng cần có kỹ xảo. Muốn gặp, thì cùng gặp một chỗ a. Năm đó ba người, hôm nay cũng đã cưới vợ lập gia đình. Không biết lúc gặp nhau, sẽ như thế nào?

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển muốn hắn cùng đi gặp mặt, vừa cười vừa nói: “Kỳ thật, nàng có đi một mình gặp hắn, cũng không có chuyện gì. Ta cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.” Nếu không phải sau khi nghe Ôn Uyển nói câu nói kia, hắn không ăn giấm chua mới kỳ quái.

Ôn Uyển buồn cười nói: “Ta có nói chàng là người hẹp hỏi sao? Chỉ là nam nữ hữu biệt, ta là một nữ nhân đã gả cho người ta, làm sao có thể gặp nam nhân khác?”

Bạch Thế Niên tràn ngập nghi hoặc hỏi: “À? Nguyên lai vợ ta là người quy củ như vậy. Cũng không biết năm đó là ai nữ giả nam trang, còn dương danh thiên hạ.”

Ôn Uyển dùng sức véo Bạch Thế Niên một cái, dung hết sức mình buồn bực nói: “Da dày thịt béo, nhéo cũng nhéo không nổi, quá thiệt thòi.”

Bạch Thế Niên cười quỷ dị, cúi người ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu.

Ôn Uyển chán ghét mắng: “Không biết xấu hổ, làm sao cái gì cũng đều nói ra miệng được.” Nói xong thì mặt đỏ bừng. Trong lòng mắng, tên khốn kiếp này, cũng không biết có phải là ở cùng những người dưới đáy giang hồ quá lâu không mà cái gì cũng dám nói. Cũng không sợ mất mặt. Nghĩ đến lời Bạch Thế Niên vừa nói, lại đỏ mặt, lúc này là thật sự đỏ mặt.

Bạch Thế Niên cười ha ha không ngừng. Hắn rốt cuộc biết làm thế nào để đối phó Ôn Uyển rồi. Ôn Uyển da mặt mỏng, không nghe được tiết mục ăn mặn, chỉ cần vừa nói đến tiết mục ăn mặn nghe xong cam đoan sẽ xấu hổ, nếu không sẽ cùng hắn náo loạn.

Về phần Chân Chân đưa thư tới, cũng đã nói Dư Kính muốn cùng nhà nàng kết thân. Đem Mộng Lan gả cho đích trưởng tôn nhà hắn. Bình Thượng Đường có chút động tâm, Chân Chân cũng thấy rất tốt.

Dư Kính không biết là Ôn Uyển đã sớm nói với Bình Thượng Đường cùng Chân Chân, trước khi làm mai phải nói trước cùng nàng và được nàng đồng ý. Ý của Ôn Uyển vốn là, muốn cho hài tử ít nhất qua mười lăm tuổi sau khi cập kê mới đề cập đến. Nhưng Chân Chân thật sự cảm thấy khó khăn, sau mười lăm tuổi cập kê, rất nhiều cô nương đều đang chuẩn bị kết hôn rồi. Đến lúc đó những người nghị thân tốt đều bị chọn hết. Mộng Lan các nàng, cũng không có nam nhân như Bạch Thế Niên chờ đợi đâu! Cho nên Ôn Uyển chỉ có thể giảm xuống yêu cầu nói sau mười tuổi hãy nói. Với tuổi này, nằm trong phạm vi tiếp nhận của Chân Chân.

Trưởng tôn của Dư Kính năm nay mười tuổi, hơn Mộng Lan hai tuổi. Từng đặc điểm đều không tệ, coi như là là đối tượng mà các phu nhân trong kinh thành nhắm trúng. Chân Chân đương nhiên đồng ý rồi. Chỉ tiếc, ý nghĩ này của Dư Kính nhất định rơi vào khoảng không.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, hơn nữa mày nhíu lại giống như bà lão vậy. Thì vừa cười vừa nói: “Không đồng ý thì cự tuyệt là được.”

Ôn Uyển gật đầu. Ôn Uyển sở dĩ không vui, là vì đối với Dự Kính nàng thật sự chán ghét. Bình Thượng Đường không nhìn ra Dư Kính đang hướng về phía nàng. Nàng còn nhìn không ra sao? Vứt bỏ ân oán hai nhà, người như vậy, làm sao yên tâm được.

Ôn Uyển viết xong hồi âm, để cho Hạ Ngữ đem thư tín đưa ra ngoài. Ôn Uyển không nói ân oán gì, chỉ nói bây giờ hài tử còn nhỏ, qua hai năm rồi nói sau. Nghĩ một chút lại nói với Bạch Thế Niên: “Dư Kính người này, chàng đừng thâm giao cùng ông ta. Trong kinh thành có ta ở đây, bất kể là Binh bộ hay là Hộ Bộ đấy, vật gì nên cho các người cũng sẽ không ít đi.” Người ích kỉ, lại không có nguyên tắc làm người như vậy, tuyệt đối không thể thâm giao. Nếu không, sẽ có ngày bị ông ta bán đứng.

Bạch Thế Niên biết rõ lúc trước Ôn Uyển cùng con gái của Dư Kính là khuê tú. Bây giờ nghe được Ôn Uyển nói như vậy, liền biết rõ có chuyện xảy ra. Bạch Thế Niên mặt lạnh nói: “Có phải ông ta đã làm cái gì đối với nàng hay không?”

Ôn Uyển đem chuyện tình lần trước nói cùng Bạch Thế Niên: “Kỳ thật, ông ta hoàn toàn có thể trực tiếp dâng tấu trần thuật chuyện này. Nhưng vì tránh đắc tội với thái tử cùng hoàng hậu mà giữ kín không nói ra. Đợi đến lúc chuyện trở thành kết cục đã định, mới đưa việc này nói cho ta biết. Ông ta khẳng định sau khi ta biết rõ chuyện này sẽ không đứng ngoài quan sát. Ông ta liền ngồi ở một bên ngư ông đắc lợi.” Việc này một khi sáng tỏ, người liên quan đến đều chạy không thoát. Dư Kính cũng là một người có thủ đoạn có năng lực, người bên trên rớt xuống, tất nhiên sẽ đến phiên ông ta đi lên. Đây cũng là lý do cậu hoàng đế rất tự nhiên dung ông ta. Ngay cả Ôn Uyển cũng không thể phủ nhận, Dư Kính xác thực là thần tử có năng lực. Cho nên Ôn Uyển không có phát biểu ý kiến.

Bạch Thế Niên nghe xong, trong lòng vô cùng đau đớn. Đây cũng là chỗ bi thương trong hoàn cảnh của Ôn Uyển. Người ở bên cạnh đều lợi dụng nàng, muốn từ trên người nàng đạt được chỗ tốt thì cũng thôi đi, ngay cả tội xấu như vậy cũng tính toán để cho Ôn Uyển gánh vác: “Vì sao còn để cho ông ta tự tại đến bây giờ?” Nếu Ôn Uyển thật có lòng muốn trả thù Dư Kính, Dư Kính không có khả năng có thời gian tiêu diêu tự tại như vậy

Ôn Uyển chui trong ngực Bạch Thế Niên, không cho Bạch Thế Niên thấy sự lạnh giá trên mặt nàng. Nàng không báo thù, nàng tất nhiên là không trả thù. Bởi vì Ôn Uyển biết rõ, hoàng đế trọng dụng Dư Kính, là vì coi trọng điểm ấy của Dư Kính. Dùng tâm tư của Dư Kính, tương lai trăm phần trăm là bị cuốn vào đoạt đích. Nói đúng ra, ông ta đã bị cuốn vào rồi. Ông ta đứng bên trận doanh của Tam hoàng tử, chẳng qua ông ta vẫn ẩn nấp kĩ mà thôi, cậu hoàng đế sớm đã biết nhất thanh nhị sở. Ý nghĩ trong lòng này không cần nói với Bạch Thế Niên, bởi vì liên lụy tới rất nhiều chuyện. Ôn Uyển chỉ là hạ thấp thanh âm nói ra : “Dư Y Y cùng ta tương giao một thời gian, ta không muốn làm cho nàng nhà tan cửa nát.”

Bạch Thế Niên vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của Ôn Uyển: “Nàng là đồ ngốc.” Bị người ta khi dễ đến nước này rồi, người khác đều không có coi nàng là bằng hữu, còn ở sau lưng đâm một đao. Lại dễ dàng tha thứ và khinh địch như vậy. Khụ, vợ hắn quá mềm lòng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.