Tâm tình của Hoàng đế không tốt, nên không có ai dám đụng vào họng súng
này. Mặc dù Ôn Uyển không sợ nhưng tuyệt đối không tìm ngược mà đi gặp
hoàng đế. Chẳng qua nàng không đi thì cũng không có nghĩa là hoàng đế
không gặp nàng.
Hoàng đế tuyên chỉ Ôn Uyển vào cung, Hạ Dao có
chút lo lắng nói: “Không phải là liên quan tới chuyện của Tư Thông công
chúa đấy chứ?”
Hạ Ảnh trừng mắt xem thường: “Loại chuyện này
hoàng thượng làm sao có thể thảo luận cùng với quận chúa. Hạ Dao, ta
phát hiện từ khi ngươi lập gia đình thì giống như ngu ngốc hơn rồi.” Làm cậu lại thảo luận chuyện nữ nhi của mình nuôi nam nhân cùng với cháu
gái, đó là chuyện mà một người bình thường không thể nào làm được. Làm
sao hoàng đế có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Sợ là có chuyện quan
trọng khác cần thương lượng.
Hạ Dao chán nản. Cái nữ nhân chết
tiệt này, lá gan càng ngày càng lớn rồi. Nói chuyện cũng càng ngày càng
không có cố kỵ gì nữa. Phải nghĩ biện pháp để quận chúa trị nàng cho
thật tốt.
Ôn Uyển cười nhìn hai người đấu võ mồm . Thấy hai nữ
nhân thường ngày khí phách mười phần lại gây lộn, Ôn Uyển cảm thấy không thể bỏ qua vở kịch hay như vậy được!
Hoàng đế để cho Ôn Uyển tới quả thật không phải vì chuyện của Tư Thông. Dù thế nào loại chuyện như
thế coi như là việc xấu trong nhà, Ôn Uyển lại là vãn bối nên làm sao có thể thảo luận cùng với Ôn Uyển loại chuyện này được. Hoàng đế gọi Ôn
Uyển đi tới là do việc cải tiến xe ngựa gặp vấn đề nên muốn để Ôn Uyển
cho chút ý kiến.
Ôn Uyển nghe được hoàng đế hỏi về việc cải tiến
xe ngựa thì sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại: “Cậu hoàng
đế, con cũng không phải là phu xe a, người hỏi con cái này để làm gì?”
Hoàng đế cũng không nói chế tạo để làm cái gì: “Ta nghe người phía dưới nói,
xe ngựa của con đã cải tiến qua, ngồi cũng thoải mái hơn.” Thật ra thì
làm gì có người phía dưới nào nói. Là do hoàng đế đột nhiên nhớ tới xe
ngựa mà ban đầu Ôn Uyển ngồi, chiếc xe ngựa kia còn có nhiều tính năng
hơn so với những chiếc khác. Hoàng đế bởi vì chuyện này, cố ý hỏi người
ban đầu đã chế tạo xe ngựa cho Ôn Uyển. Còn lấy ra bản thiết kế của Ôn
Uyển, sau đó trải qua mấy lần sửa đổi thiết kế. Hoàng đế nhìn liền cảm
thấy nếu có thể cải tiến xe ngựa thì về sau phương diện đi lại cũng tốt
hơn.
Ôn Uyển nghe thấy là cải tiến xe ngựa thì cười nói: “Dùng
loại lò xo này là để cải tạo sự chấn động khi đường quá xóc nảy. Cậu
hoàng đế làm sao lại nghĩ tới những cái này, chẳng lẽ cậu hoàng đế cũng
muốn tạo một chiếc rồi sau đó đi du ngoạn sao?” Nói đến du ngoạn Ôn Uyển liền nổi lên hứng thú: “Cậu hoàng đế, nếu như đi du ngoạn thì ngàn vạn
lần không thể thiếu phần con được nha.”
Hoàng đế im lặng. Hiện
tại đã lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn chơi. Hoàng đế nghĩ tới đoạn
thời gian trước chuyện Ôn Uyển nữ giả nam trang liền lập tức mất hứng
nói: “Sẽ không thiếu phần con.”
Ôn Uyển cười ha hả mà tạ ơn. Đối
với khuôn mặt thối của hoàng đế thì Ôn Uyển làm như không nhìn thấy.
Hoàng đế tìm thấy thợ thủ công thì nhân cơ hội này cũng hỏi Ôn Uyển rất
nhiều vấn đề, Ôn Uyển đem hết những thứ hiểu biết được đều giải đáp,
những cái không biết thì không cần nói .
Ôn Uyển nhìn ánh sáng
lóe lên trong mắt người kia liền hồ nghi trong lòng. Đây không hẳn chỉ
là cải tiến xe ngựa đi du ngoạn, chắc là còn có những cách dùng khác đi ? Nhưng hoàng đế không nói cho nàng là rốt cục dùng để làm gì, Ôn Uyển
cũng không tiện hỏi. Nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi kiên quyết nửa chữ
không hỏi. Tránh khỏi việc dẫn ra nhiều phiền toán.
Ôn Uyển bị
người này hỏi những thuật ngữ chuyên nghiệp khiến cho nàng cũng không
thể đáp thành lời được. Trong lòng Ôn Uyển phỉ nhổ, đời trước nàng học
quản lý công thương, không phải là xây cất cơ giới. Điệu bộ này là coi
nàng như kỹ sư cơ giới rồi, thật đáng tiếc.
Sau khi Ôn Uyển trả
lời xong hết mọi vấn đề xong, thấy hoàng đế cùng người nọ nói tới rất
tâm đầu ý hợp. Ôn Uyển rất có ánh mắt mà lui ra, trong lòng Ôn Uyển cảm
thấy quái dị. Theo đó mà nói thì bây giờ hoàng đế không hẳn là rất tức
giận. Nhưng vì sao hoàng đế lại giống như một chút không thèm để ý tới
như vậy. ừ, không phải là không để ý mà còn có những chuyện khác để dẫn
dắt hoàng đế dời lực chú ý đi.
Ôn Uyển càng cân nhắc xong càng
cảm thấy là có chuyện này. Chuyện lớn như thế mà hoàng đế cũng không có
tức giận, trạng thái tinh thần còn tốt như vậy. Vậy tất nhiên là có
những chuyện lớn hơn nữa đang thu hút sự chú ý của hắn. Chuyện gì để cho hoàng đế chăm chú tới như vậy. ừ, Ôn Uyển vẫn suy nghĩ.
Ôn Uyển
suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra. Bởi vì gần đây triều đình
không có chuyện lớn gì phát sinh. Ôn Uyển kêu Hạ Ảnh tới đây hỏi: “Cậu
hoàng đế gần đây đang bận cái gì vậy?” bình thường Ôn Uyển không có việc gì thì cũng sẽ không đi hỏi thăm xem hoàng đế đang làm gì. Trong ngày
thường nhiều nhất Ôn Uyển cũng chỉ hỏi tới tình trạng thân thể của hoàng đế, đối với những người khác, có thể việc theo dõi long thể là người
mang hai lòng bất chính. Nhưng Ôn Uyển là tình huống đặc thù, Diệp thái y được hoàng đế ngầm thừa nhận nên tất nhiên là tri vô bất ngôn tri ngôn
bất tẫn ( không biết không nói, biết gì thì sẽ nói hết ). Bởi nói tình
trạng của hoàng đế với Ôn Uyển, nếu như không tốt thì Ôn Uyển liền sẽ
lảm nhảm bên tai hoàng đế, Ôn Uyển lảm nhảm đảm bảo so với một ngàn câu
nói của thái y đều có tác dụng hơn .
Hạ Ảnh thoáng chốc cũng
không hiểu được Ôn Uyển hỏi câu này là có ý gì: “Quận chúa. Hoàng thượng gần đây không khác biệt gì so với thường ngày ? Có chuyện gì sao?”
Ôn Uyển lắc đầu, suy nghĩ sau đó nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết một chút
xem gần đây cậu hoàng đế có chỗ nào khác thường hay không?”
Khác
thường, Hạ Ảnh suy nghĩ xong liền lắc đầu: “Không có gì khác thường cả?
Còn không phải là vẫn giống như trước kia sao. Nếu nói không giống thì
cũng có cái không giống. Bắt đầu từ cuối năm trước, hoàng thượng đã chú
trọng thân thể hơn. Mỗi ngày đều muốn bỏ ra gần nửa ngày rảnh rỗi để rèn luyện thân thể. Đây cũng là nghe theo đề nghị của quận chúa đấy.”
Chuyện này thì Ôn Uyển đã sớm biết rồi : “Không có những thứ khác sao?”
Hạ Ảnh lắc đầu “Quả thật không có. Vâng , hoàng thượng có thể bị Quận chúa ảnh hưởng. Còn dành thời gian rảnh để luyện tập công phu cưỡi ngựa bắn
tên nữa.” Hoàng đế có tài năng văn chương rồi, võ công là nhất đẳng,
cưỡi ngựa bắn cung cũng là nhất lưu. Chẳng qua hoàng đễ đã bỏ bê nhiều
năm như vậy, lúc trước chính vụ bận rộn nên không có thời gian rèn
luyện. Hôm nay chính vụ không có bận rộn thì lại lần nữa dành ra thời
gian cưỡi ngựa bắn cung. Cho nên Hạ Ảnh không thấy có cái gì khác biệt.
Ôn Uyển vừa nghe liền cảm thấy không có chỗ gì đặc biệt. Hơn nữa dành thời gian luyện tập công phu cưỡi ngựa bắn tên đối với thân thể quả thật
cũng có chỗ tốt. Ôn Uyển nghĩ tới có thể là mình quá nhạy cảm. Nếu thật
sự có đại sự gì, trừ phi là cơ mật, nếu không cậu hoàng đế cũng sẽ không giấu nàng. Nghĩ tới đây Ôn Uyển liền buông xuống.
Ngày hôm đó,
Võ Tinh tới đây nói với Ôn Uyển, bên dưới có đề cử một đứa nhỏ tới đây,
Võ Tinh cũng đã tự mình nhìn qua, muốn nhận làm đồ đệ. Tình huống như
thế là cần phải báo cáo một tiếng cho Ôn Uyển để chuẩn bị.
Ôn
Uyển cười nói: “Những năm này chọn lấy nhiều người như vậy, rốt cục cũng có người lọt vào mắt để coi trọng. Rất tốt.” Võ Tinh có truyền nhân y
bát, Ôn Uyển tất nhiên là cao hứng không dứt rồi. Bởi vì đồ đệ của Võ
Tinh sau này nhất định là phải đi theo Minh Duệ hoặc Minh Cẩn. Đây cũng
chính là bồi dưỡng nhân tài đắc lực cho nhi tử của nàng, có thể không
cao hứng hay sao?
Võ Tinh trầm ngâm một chút rồi nói ra: “Lại nói, đứa nhỏ này lúc trước Quận chúa cũng đã nghe nói.”
Ôn Uyển nha một chút: “Ta cũng đã nghe nói rồi? Chuyện khi nào?” Để cho nàng nghe nói qua một cô nhi thì giống như không có.
Ôn Uyển nghe thấy đứa nhỏ mà Võ Tinh coi trọng chính là đứa bé của đôi mẹ con bị sát thủ đuổi giết mấy tháng trước.
Ôn Uyển có chút kinh ngạc, Hạ Ảnh không phải đã cho tiền, còn cho người
đưa tới cửa thành hay sao? Theo đó mà nói thì hiện tại đã tới nhà rồi,
làm sao mà đứa nhỏ lại bị đưa tới Từ Thiện Đường được : “Chẳng lẽ mẹ hắn cuối cùng vẫn bị giết ư ?” Trừ nguyên nhân này ra Ôn Uyển thật đúng
không tìm ra được lý do nào khác. Nếu như vậy, thì nam nhân kia thật sự
đáng chết rồi. Đã tới nước này còn không yên lòng, vẫn đi giết chết vợ
cùng với nhi tử. Đến cầm thú cũng không bằng nữa.
Võ Tinh lắc
đầu: “Không phải như vậy. Nữ nhân kia là bị bệnh chết nên để lại đứa nhỏ này bị đưa tới Từ Thiện Đường. Người phía dưới nói tư chất của đứa nhỏ
này không tệ, khác với mấy đứa trước đã đưa tới đây. Thuộc hạ xuống để
xem thấy căn cốt của đứa nhỏ này không tệ , ngộ tính cũng rất tốt cho
nên mới nghĩ tới chuyện thu đứa nhỏ này làm đồ đệ. Quận chúa, người cảm
thấy thuộc hạ có thể thu dùng người như vậy hay không?” Dựa theo ý nghĩ
lúc ban đầu của Võ Tinh thì hắn muốn nhận một cô nhi . Cô nhi thì sẽ
không có gánh nặng ở trên người, sau này sẽ khăng khăng một mực trung
thành. Người có thân nhân sau này lớn lên có thể sẽ phân tâm.
Ôn
Uyển cũng thường xuyên cho người đi tới Từ Thiện Đường để chọn cô nhi ở
trong viện. Đầu tiên là chọn những người có căn cốt tốt thích hợp để
luyện võ, sau đó chọn lựa thật tốt thì cho Hạ Dao nhìn qua. Đáng tiếc
đến bây giờ mới được, cũng là một người mà võ tinh nhìn trúng. Hạ Dao
cùng với Hạ Ảnh còn không có nhìn trúng. Những đứa trẻ khác nếu như có
căn cốt tốt đều thả vào một chỗ đặc biệt để huấn luyện. Những đứa bé
khác nếu như có tư chất tốt và có am hiểu riêng thì sẽ để bồi dưỡng. Bối dưỡng tốt rồi liền cho đi các nơi để lịch lãm. Đây cũng chính là thành
viên trong tổ chức của Ôn Uyển.
Dĩ nhiên, về phần những đứa nhỏ
khác không được lựa chọn thì cũng để cho bọn họ học được một nghề, sau
đó cho bọn họ tự mình đi ra ngoài làm việc, tự lực cánh sinh cũng không
phải là vấn đề gì.
Ôn Uyển thành lập thành viên của tổ chức mình
như thế thì hao phí cũng rất lớn, thời gian cũng dài. Hôm nay người bồi
dưỡng được mặc dù không nhiều lắm nhưng đều là những người có thể khiến
cho nàng yên tâm. Có thành viên của tổ chức này Ôn Uyển cũng yên tâm .
Ôn Uyển đối với việc người có phải là cô nhi hay không cũng không quá để
ý. Bình thường muốn cô nhi vì sợ người nhà bị bắt, bị uy hiếp sẽ làm ra
chuyện phản bội chủ tử. Nhưng đứa nhỏ này mặc dù hắn không phải là cô
nhi, cũng không khác gì so với cô nhi: “Về điều này thì không có chuyện
gì, chủ yếu là phẩm tính của đứa bé này như thế nào?” Nếu phẩm tính
không tốt, cho dù ngộ tính có khá hơn nữa, tư chất cao tới đâu căn cốt
tốt tới thế nào thì Ôn Uyển cũng không cần.
Nàng không phải là
bồi dưỡng sát thủ, sau này để cho bọn họ kiếm tiền hay thế nào. Nàng
muốn bồi dưỡng thế lực của chính mình. Mà người phía dưới cần dạy đầu
tiên chính là Tử, Trung. Người có phẩm tính không tốt thì không đáng tin cậy. Có dạy nữa cũng không thể trung thành được.
Võ Tinh gật
đầu: “Đã quan sát hai tháng. Người phía dưới nói không tệ. Minh Duệ và
Minh Cẩn cũng lớn, tới lúc đó bên cạnh khẳng định cần mấy thị vệ thiếp
thân. Thuộc hạ tính toán trước dạy hai năm rồi nhìn một chút. Sau đó thả vào bên cạnh Minh Duệ cùng với Minh Cẩn. Người như vậy thì so với những người khác sẽ trung thành hơn.” Về phần Linh Đông cũng không có ở trong phạm vi suy nghĩ của Võ Tinh. Lại nói cái gì phải đặt trước ở bên cạnh
hắn hai năm, một là dạy dỗ, hai là cần xem xét phẩm tính .
Ôn
Uyển gật đầu. Nếu những đứa bé này đi theo lớn lên cùng với Minh Duệ và
Minh Cẩn. Mặc dù trên mặt nói là thị vệ, nhưng bên trong cũng sẽ nhiều
hơn một phần tình nghĩa huynh đệ. Chỉ cần không phải là người phẩm hạnh
không đoan chính, là người lòng muông dạ thú thì loại thị vệ như thế này về sau sẽ là tâm phúc của bọn nhỏ “Nhân số ở đây cũng không nhiều lắm,
nếu muốn tinh luyện, thà rằng ở trong vạn người chỉ cần một người, không được lẫn lộn thật giả.”
Võ Tinh gật đầu: “Quận chúa. Thuộc hạ
biết.” Chính vì nguyên nhân này nên khiến cho bọn họ rất khó lựa chọn
được những người thích hợp. Hiện tại thật vất vả mới có một người nên
nhất định cần phải dạy bảo cho thật tốt.
Ôn Uyển nghĩ đến hiện
tại mới có một người, để công bằng thì ít nhất còn phải cần một người
nữa. Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Cứ tìm cho thật tốt, thế nào cũng cần phải có hai người.” Bên cạnh mỗi đứa nhỏ ít nhất phải có một người.
Võ Tinh hiểu Ôn Uyển muốn xử lý sự việc công bằng, một người thì tới lúc
đó cũng sẽ không tiện phân chia: “Quận chúa, thuộc hạ cũng đang để cho
người đi tìm kiếm.” Thế nào cũng phải tìm hai người, huấn luyện thật tốt để tương lai làm thị vệ thiếp thân của đại công tử và nhị công tử, như
vậy thì quận chúa có thể yên tâm được rồi.
Ôn Uyển gật đầu, Võ
Tinh làm việc nàng rất yên tâm: “Nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận. Hiện tại cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chúng
ta, phải cam đoan không được để cho người ta tìm người nhét vào.” Chuyện như vậy không thể đếm hết. Ôn Uyển không muốn chuyện như thế xảy ra ở
trên người mình. Người ở bên ngoài mưu tính không đáng sợ, đáng sợ chính là hoạ từ trong nhà.
Sắc mặt Võ Tinh ngưng trọng : “Quận chúa
yên tâm, không tra rõ ràng lai lịch tuyệt đối sẽ không để người đi vào,
càng không thể thả vào bên cạnh của công tử.” Nếu ngay cả điểm này cũng
không làm được, để cho người ta thừa dịp chỗ trống mà vào, vậy thì chỉ
có thể lấy chết tạ tội thôi.
Tối hôm đó, Linh Đông cùng Minh Cẩn
đang luyện chữ ở trong phòng, còn Minh Duệ thì đi phòng luyện công để
luyện công. Ôn Uyển rời khỏi thư phòng, đi phòng luyện công . Thấy Minh
Duệ đang luyện công một mình trong phòng, vẻ mặt kia hết sức chăm chú ,
Ôn Uyển lắc đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi nói xem Minh Duệ có phải là Võ
khúc tinh quân hạ phàm hay không ? Nếu không thì làm sao lại si mê như
vậy chứ?” Đúng vậy, Minh Duệ không phải là thích, mà là si mê. Nếu không phải bắt buộc hắn học tập, bắt buộc hắn nghỉ ngơi, Ôn Uyển thật cảm
thấy, một ngày có mười hai canh giờ hắn đều dùng để luyện công.
Hạ Dao cũng đè thấp âm thanh nói: “Minh Duệ nếu là sao Võ khúc hạ phàm, vậy thì Minh Cẩn chính là sao Văn Khúc hạ phàm rồi.”
Ôn Uyển bật cười: “Ngươi có từng thấy sao Văn Khúc nào lười như vậy
không?” Nếu bàn về tư chất thì trong ba đứa bé Minh Cẩn nhất định là đứa có tư chất tốt nhất. Đối với chuyện này Ôn Uyển cũng không chút nghi
ngờ nào.
Không chỉ có Ôn Uyển nói như vậy, Phương tiên sinh cũng
cho là như thế . Ba hài tử, Minh Duệ học được tốt nhất, năng lực lĩnh
ngộ cũng mạnh nhất, chỉ một chút liền hiểu; Linh Đông là chăm chỉ nhất,
đều nói cần cù bù kém cỏi, huống chi Linh Đông cũng không ngu ngốc, hơn
nữa Linh Đông rất biết suy luận, thường thường có thể suy một ra ba. Còn Minh Cẩn thì có trí nhớ rất tốt, thứ đã học qua một lần có thể nhớ được bảy tám phần, mặc dù không có khoa trương tới mức đã gặp qua là không
quên được, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Lúc trước ba đứa bé ở
trong hoàn cảnh dạy bảo rộng rãi của Ôn Uyển thì nhìn Minh Cẩn là kém
cỏi nhất. Nhưng bây giờ dưới sự dạy dỗ nghiêm nghị của Phương tiên sinh, đột nhiên lộ ra ưu điểm của Minh Cẩn. Đáng tiếc Minh Cẩn lại thuộc loại người không đánh thì không động đậy. So sánh với trước đó, lúc trước Ôn Uyển bố trí cần viết một trăm chữ to Minh Cẩn viết đầy một trăm chữ to
là sẽ không động tay viết nhiều thêm một chữ .
Phương tiên sinh
cũng đã đề nghị với Ôn Uyển, nói hắn nguyện ý dạy bảo Minh Cẩn thật tốt. Ý tứ cũng chính là để cho Minh Cẩn nghiên cứu học vấn cho thật tốt rồi, đi theo hắn học tập, đừng có học võ nữa.
Sau này làm học giả, Ôn Uyển không có ý kiến. Nhưng Ôn Uyển lại không muốn để cho đứa nhỏ suốt
ngày phải ngồi ở trong lớp học mà học tập. Ôn Uyển cho rằng học tập quan trọng nhưng thân thể cũng quan trọng giống như vậy. Ở thời đại thiếu y
thiếu thuốc này thì có một thân thể cường kiện là quan trọng nhất.
Phương tiên sinh đối với vấn đề này không phản bác được. Nhưng may Ôn Uyển
không ngăn cản những yêu cầu nghiêm khắc của hắn đối với Minh Cẩn. Cho
nên, Phương tiên sinh đối với Minh Cẩn lại càng trọng điểm dạy.
Minh Cẩn càng cảm thấy cuộc sống đen tối. Văn võ Lão sư đối với hắn đều cực
kỳ nghiêm nghị. Trước kia đi theo mẹ là cuộc sống tiêu dao tự tại tới cỡ nào, tại sao hiện tại một đi không trở lại? Nhưng hết lần này tới lần
khác tên xấu Linh Đông này còn nói cho hắn biết tiên sinh là vì tốt cho
hắn. Tốt cho hắn cái gì chứ? Còn không phải là đi nghĩ biện pháp hành hạ hắn hay sao. Thật hư.