Edit: Tiểu Yến tráng sĩ
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển mang lễ vật mình đã chuẩn bị để vào trong tã lót. Nàng hôn
khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Đông thêm một lát rồi mới đi gặp Như Vũ.
Nàng thấy khí sắc của Như Vũ không tệ, tốt hơn mình tưởng tượng nhiều:
“Phải cố gắng điều dưỡng, cứ dưỡng thân thể cho tốt đã, những thứ khác
để sau.”
Như Vũ nở nụ cười, có thể là nhờ phúc của Ôn Uyển mà hoàng đế ban
thưởng nhiều hơn các hoàng tôn bình thường năm phần. Đây quả là một phần ân sủng.
Sau khi khuôn mặt của Linh Đông lớn dần lên thì không giống hoàng đế
mà giống mẹ bé hơn. Không giống như ca ca của bé chiếm được tiện nghi
từ nét giống hoàng đế.
Như Vũ cười nói: “Không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại sinh cùng ngày với
muội. Thật sự là duyên phận. Chỉ là đứa nhỏ này lại giống ta nhiều hơn,
ít giống phụ hoàng.”
Ôn Uyển không để ý nói: “Giống ai đâu có quan trọng gì. Chỉ cần đứa nhỏ này bình an, khỏe mạnh cứng cáp là tốt rồi.”
Như Vũ nắm lấy tay Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, chuyện này xin lỗi muội.” Chuyện Như Vũ nói chính là về Hải Sĩ Lâm.
Ôn Uyển cười nói: “Chuyện này ta đã quên rồi. Tỷ cũng không cần để
trong lòng.” Hai người đang nói chuyện thì Hạ Dao nói vài câu bên tai Ôn Uyển, nàng liền cáo từ đi về.
Bạch Thế Niên đang ở biên quan xa xôi sau khi nhận được tin tức thì
âm tình bất định. Cảm giác của hắn thật không nói nên lời. Chỉ là, rất
phiền muộn, rất bực bội. Hắn rất muốn trở lại kinh thành. Nếu không về
thì nữ nhân kia thật sự sẽ gả cho người ta mất. Nhưng bây giờ lại không
thoát thân được bởi vì chiến tranh đang càng ngày càng kịch liệt.
Hiện nay bởi vì biên quan kiểm tra rất nghiêm ngặt đối với lương
thực, lại thêm Kỵ Binh Doanh ở một bên luôn nhìn chằm chằm vào, nên
lương thực từ quan nội không thể nói là không có một hạt bị chuyển ra,
nhưng tuyệt đối là ít đến thương cảm. Kết quả tất nhiên là người Mãn
Thanh vì để có lương thực mà điên cuồng cướp đoạt. Từ đầu xuân đến bây
giờ đã đánh đến không dưới bốn mươi trận chiến. Nhưng bởi vì có Kỵ Binh
Doanh xuất lực nên thắng bại cũng cân đối.
Bạch Thế Niên xem lại thư, nhìn những hành động liên tiếp gần đây của Ôn Uyển thì ánh mắt liền ảm đạm xuống. Rốt cuộc nàng còn nhớ rõ lời thề với hắn hay không. Có lẽ, căn bản là nàng không nhớ rõ chuyện này. Nếu
không, vì sao nhận được thư của hắn mà một chữ nàng cũng không có!
Thế nhưng hắn lại không có biện pháp nào khác, cũng không dám mạo
hiểm nói ra, chỉ có thể giấu kín ở trong lòng, dựa vào giết địch mà phát tiết ức khí.
Haiz, Bạch Thế Niên khẽ thở dài. Hiện tại chỉ có thể kì vọng vào lời
nói của Giác Ngộ đại sư, nữ nhân này chính là người mệnh định của hắn,
người khác muốn cướp đoạt cũng cướp không được. Chờ hắn trở về. Hi vọng
nữ nhân nhẫn tâm và tầm mắt cao kia có thể đợi đến khi hắn trở về. Tối
đa hai năm, trước khi ba mươi tuổi nhất định hắn sẽ trở về một chuyến.
Đang suy nghĩ thì trong kinh thành lại gửi thư đến nữa. Nói là Ôn
Uyển nhìn trúng Hải Sĩ Lâm, về sau lại bởi vì một ít nguyên nhân ngoài ý muốn mà không thành. Tuy vậy nhưng cũng bị vài người quan tâm phát
hiện. Đại quản gia của Bạch Thế Niên cũng phát giác được chuyện này.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển có người trong lòng thì lập tức bốc lên
ngọn lửa nóng rực. Nữ nhân chết tiệt này! Thực sự đã ném hắn đến chân
trời rồi.
Nhưng thấy đến cuối cùng vẫn không thành thì hắn mới thở một hơi nhẹ
nhõm. Nhưng sau đó thấy chuyện Tống Lạc Dương cưới vợ, Ôn Uyển và Tống
Lạc Dương lại náo loạn một hồi. Nguyên nhân bởi vì sao thì đại quản gia
nói không biết.
Nụ cười trên mặt Bạch Thế Niên một thoáng đã khôi phục lại. Người
khác không biết nhưng hắn còn có thể không biết sao? Nguyên nhân tất
nhiên là không chịu được Tống Lạc Dương đã có một thiếp thất mà còn lấy
vợ rồi. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên lại nhận thức thêm trình độ ghen tị
của nàng lên một tầng cao mới. Người phụ nữ đanh đá như vậy chắc cũng
chỉ có hắn mới chịu nổi thôi. Những người khác có lẽ là sẽ không chịu
được đâu.
Xem đến cuối cùng thấy Ôn Uyển không muốn kết thân nữa tâm tình căng
thẳng của hắn mới chính thức được thả lỏng. Nữ nhân này rốt cục cũng
ngừng giày vò rồi. Hắn nhất định phải an bài thích đáng, nhất định phải
tranh thủ trở về. Ngàn vạn lần phải làm cho nữ nhân kia nhớ rõ lời thề
của bọn họ. Lời hứa của Ôn Uyển quận chúa đáng giá nghìn vàng, thiên hạ
đều biết. Hắn vẫn một mực tuân thủ lấy, không có đạo lý nào nàng lại hủy lời hứa trước được.
Xử lí xong chuyện ở vùng duyên hải rồi, thông qua nói chuyện phiếm
với Hạ Dao, Ôn Uyển lại nghĩ tới việc khuếch trương mở rộng một hạng
nghiệp vụ mới cho ngân hàng, chính là Quỹ bảo hiểm. Ở hiện đại, kẻ có
tiền đều thích mang một vài gia sản quý trọng đến gửi vào quỹ bảo hiểm,
hàng năm thì nộp một phần phí bảo quản cho ngân hàng. Tin tưởng ở đây
cũng có không ít người nguyện ý.
Chưa kể đến, phí bảo quản đồ vật còn phân ra năm cấp, rương bảo quản
cao cấp nhất một năm phải đến một vạn lượng bạc. Còn rương thấp cấp nhất thì phí một năm cũng đến một ngàn lượng. Hơn nữa còn có quy ước bá đạo, đó là bảo quản một ngày thì cũng dựa theo phí một tháng mà tính toán.
Cho dù là như thế, buôn bán vẫn thịnh vượng không còn gì để nói. Nàng thật không ngờ, cái phí bảo quản không hợp thói thường, cao đến dọa
người này, lại trở thành một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của ngân hàng Quảng Nguyên.
Thi Hương dần tới gần, trong kinh thành cũng bắt đầu náo nhiệt xôn
xao lên. Ngay cả Ôn Uyển cũng nghe đến không ít chuyện mới lạ. Bởi vì kì thi Hương hàng năm đều là thời điểm để cho các tài tử lên đài biểu diễn tài nghệ.
Những năm qua nàng không chú ý đến thi Hương lắm. Nhưng năm nay thì
khác. Hoàng đế có ý từ trong đó tuyển ra một vị quận mã. Bởi vậy, nên
nàng phải đặc biệt chú ý rồi.
Đi điều tra trong đám ấy thì có hai thiếu niên thanh danh vang dội
nhất. Một người là nhân sĩ Hà Nam, tên là Hoàng Hiền Đức, năm nay mười
tám, tướng mạo xuất chúng, là giải nguyên Khai Phong. Có thể đoạt được
giải nguyên thì tài học không cần phải nói rồi. Gia tộc Hoàng Hiền Đức, Hoàng gia cũng là danh môn vọng tộc ở Khai Phong, gia tộc thư hương môn đệ.
Một người còn lại là nhân sĩ Tô Châu Giang Tô, tên là Vương Tông Bảo, năm nay mười bảy, tác phong nhanh nhẹn, đỗ giải nguyên Tô Châu. Tổ tiên của Vương Tông Bảo đã từng rất hiển hách, còn làm đến tể phụ, phong
quang vài năm, về sau mới suy tàn. Vị này, hẳn là phải nhận lấy trọng
trách chấn hưng gia tộc rồi.
Ôn Uyển xem tư liệu về hai người do hoàng đế cho người mang tới, họ
đều chưa đến hai mươi. Người được gọi là thiếu niên, bình thường đều
không cưới vợ trước khi thi Hương. Bởi vì một khi đậu Tiến sĩ sẽ có rất
nhiều chỗ trống tốt để lựa chọn. Nếu có lựa chọn tốt, lại có trợ lực của gia tộc vợ thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới con đường làm quan.
Ôn Uyển lại cho Đông Thanh mang tài liệu chi tiết đến. Ôn Uyển lấy
làm kỳ quái hỏi: “Hạ Dao, không phải đều nói là gian khổ học tập khổ đọc mười năm sao? Tại sao ta nhìn thế nào cũng là thiếu niên tài tử không
ít vậy?”
Hạ Dao nghe xong, phủ lên vai Ôn Uyển một chiếc áo lông cừu rồi nói:
“Quận chúa, nếu giống như lời người nói thì bọn họ cũng chỉ có thể về
quê hết thôi. Nói không chừng, quận chúa còn có thể tam nguyên cập đệ (đậu giải Nhất ở cả 3 cuộc thi thi Hương, thi Hội, thi Đình) đấy!”
Ôn Uyển nghe xong thì không nhịn được bật cười: “Ngươi nghĩ tam
nguyên cập đệ là rau cải trắng, ở đâu đều có thể nhặt được à? Tam nguyên cập đệ, có thơ đã nói “tam nguyên cập đệ tài ngàn khoảnh, nhất phẩm
đương triều lộc vạn chung” ta nổi danh như hiện giờ là nhờ có lão sư làm đèn soi đường, thân phận cũng chiếm tiện nghi lớn. Chứ như tài học của
ta, có thể khảo đỗ tú tài đã thấy quá đủ rồi.” Nói đùa vậy thôi, chứ
nhìn lần trước Thượng Đường đi thi, nàng quả thật kinh hãi đảm chiến
luôn. May mắn nàng là nữ tử không cần đi thi, nếu không thế nào cũng
phải mất một tầng da. Lần đầu tiên nàng cảm thấy may mắn vì chính mình
là nữ tử.
Ôn Uyển dụng tâm với hai người này, hoàng đế cũng đặc biệt lưu ý họ.
Sau khi biết họ chưa cưới vợ thì càng chú ý. Nếu thật sự không tệ thì sẽ giữ lại cho Ôn Uyển. Nói không chừng thật có thể lọt vào mắt Ôn Uyển.
Ngay trong lúc này, Ôn Uyển lại nhận được một tin tức: Bạch Thế Niên
đã có con. Lòng nàng lập tức trầm xuống nhưng rất nhanh đã khôi phục
lại. Thấy sắc mặt Hạ Dao đen đến không thể đen hơn nữa thì trong lòng
nàng thấy ấm áp, cười nói: “Ta đã sớm nói rồi, nam nhân không thể giữ
mãi được đâu. Ngươi còn chưa tin? Hiện tại, đây là chuyện gì?”
Hạ Dao lắc đầu nói: “Không thể có chuyện này được. Lúc trước một chút tin tức cũng không có, ngay cả tin tức mang thai cũng chưa có, ở đâu
lại nhảy ra một nhi tử mập mạp được? Nhất định tin tức sai rồi.”
Ôn Uyển thấy bộ dạng của Hạ Dao thì nói: “Không sao, dù sao ta cũng
không ôm kì vọng gì với hắn. Nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy. Nhất định có thể chọn lựa được một người tốt.”
Hạ Dao mím môi không nói, gương mặt tức giận đến đỏ bừng. Bạch Thế
Niên hắn muốn làm cái gì? Ở thời khắc mấu chốt như vậy mà lại làm ra
chuyện như thế? Thật sự khiến nàng mất hết tinh thần làm việc mà. Vốn
nàng đã có kế hoạch, dù sao hiện nay quận chúa cũng không có ý định chọn người khiến Hoàng đế vô cùng tức giận. Vì vậy sau đợt thi Hương này
nàng chỉ cần mơ hồ đề nghị tìm người chưa kết hôn trong quân doanh. Đến
lúc đó tìm biện pháp để cho Bạch Thế Niên trở lại kinh thành một chuyến
là được (ở trong mắt Hạ Dao, Ôn Uyển không thể chọn được một người
hợp ý. Như Hải Sĩ Lâm, cho dù không có người ngoài nhúng tay thì quận
chúa cũng không có khả năng yên tâm gả cho. Không thử một lần ba bận,
quận chúa tuyệt đối sẽ không buông lỏng cảnh giác). Hạ Dao thật sự là muốn đâm Bạch Thế Niên một đao, tại thời khắc mấu chốt thế mà lại lòi ra một đứa con trai.
Ôn Uyển cười tủm tỉm an ủi: “Ta tin nam nhân có thể quản được dây
lưng quần của mình thì hắn đã không phải là nam nhân, mà là thái giám.”
Hạ Dao trầm mặc một thoáng rồi nói: “Quận chúa, thuộc hạ sẽ phái
người đi thăm dò lại. Nếu như đứa bé kia thật sự là của Bạch Thế Niên.
Về sau thuộc hạ quyết sẽ không nhắc tới người này trước mặt người nữa”.
Điểm mấu chốt của Ôn Uyển, Hạ Dao rất rõ ràng, nhưng nàng vẫn chưa tin.
Không có đạo lý đã giữ vững được thời gian dài mà bây giờ lại kiên trì
không được. Nàng nhất định phải phái người đi tra rõ ràng, nếu như chứng minh đúng thật sự là nhi tử của Bạch Thế Niên, vậy quên đi. Còn nếu như không đúng, đó là con của kẻ khác, Bạch Thế Niên có thể vì quận chúa
thủ thân như ngọc, vậy nàng sẽ tìm cách để Bạch Thế Niên trở về. Để cho
hai người họ sớm định ngày ra. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn
cũng xảy ra vấn đề.
Ôn Uyển trở lại thư phòng, lấy ra bức tranh kia nhìn lại. Lúc này Ôn
Uyển rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Thế nhưng đôi tay cầm bức họa thì lại nắm chặt lại. Đã xác nhận được thân phận của nàng rồi, còn đợi
nhiều năm như vậy. Không có đạo lý đến bây giờ lại đi muốn những nữ nhân khác được. Sự thật về đứa bé kia, chỉ có cách giải thích duy nhất chính là bị tính kế. Tùy tiện để cho một nữ nhân có thể tính kế được, Đại
tướng quân như hắn thực nên đổi thành Bạch hồ đồ đi.
Trước kia thì bị người ta mưu tính khiến ba nghìn tướng sĩ trở thành
dã quỷ chết oan. Hiện giờ, lại bị tính kế nữa. Nếu chuyện này quả thật
là bị tính kế, vậy hắn đúng là có lớn mà không có khôn rồi. Đến giờ mà
còn bị nữ nhân tính kế bò lên giường để sinh ra hài tử thì bao cố gắng
lâu nay quả là đáng tiếc. Nhưng, đáng tiếc cũng chỉ là đáng tiếc thôi!
Ôn Uyển tựa ở trên ghế hoa văn hình hoa hồng. Qua một hồi lâu, tâm
tình bình phục lại thì cầm lấy bức họa mang cất về chỗ cũ, lại cho người mang bàn vẽ ra ngoài sân.
Tâm tư Ôn Uyển bay đến thôn quê, họa ra một bức điền viên (nông thôn) đồ. Bức họa diễn tả cảnh trên cánh đồng, một con trâu bị mục đồng
còng đang nhàn nhã khoan khoái cúi đầu ăn những cọng cỏ xanh mượt trên
mặt đất.
Hạ Ảnh nhìn thì thấy rất kỳ quái: “Quận chúa, trâu bị mục đồng còng, làm sao còn có thể tham ăn cỏ được?”
Hạ Dao thầm khinh bỉ Ôn Uyển. Lúc trước muốn truyền tin tức thì nàng
không cho, hiện tại truyền ra tin đã có nhi tử thì mới hối hận. Thật là, nên quý trọng thì không biết quý trọng.
Đáng tiếc, để Hạ Dao thất vọng chính là Ôn Uyển mặt không hề đổi sắc. Chuyện nên làm thì cứ làm, như thể không bị ảnh hưởng gì vì chuyện vừa
rồi. Rốt cuộc Hạ Dao cũng biết, quận chúa đối với việc cưới gả thật sự
là thiếu tâm nhãn. Không đúng, phải nói là vô tâm a.