Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 106: Q.6 - Chương 106: Thích Lệ Nương (thượng)




Edit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền Trong thời gian ngắn nhất Ôn Uyển đã thu được tin tức. Hạ Dao sắc mặt lạnh băng: “Quận chúa, để nô tỳ sai người đi giải quyết nữ nhân này.”

Sắc mặt Ôn Uyển có chút ngưng trọng, rồi đứng lên. Hạ Dao không biết Ôn Uyển muốn làm gì, liền đi theo. Lại thấy Ôn Uyển vào thư phòng, Hạ Dao cảm thấy hơi khó hiểu. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, Quận chúa chỉ khi nào gặp chuyện rất khó giải quyết mới bước vào thư phòng để từ từ suy nghĩ. Hôm nay là vì sao. Hạ Dao giật mình, chẳng lẽ Quận chúa là đang suy nghĩ xem có nên giải quyết Thích Lệ Nương hay không?

Lúc Bạch Thế Niên trở về phòng, không thấy Ôn Uyển đâu. Nghe nói Ôn Uyển đang ở thư phòng nên muốn đi vào. Nhưng lại bị Hạ Dao ngăn cản: “Tướng quân, Quận chúa đang ở trong thư phòng có vài chuyện cần suy nghĩ. Tướng quân tạm thời không nên đi vào, để tránh quấy rầy đến Quận chúa.”

Bạch Thế Niên nghi ngờ nhìn Hạ Dao. Hạ Dao trong lúc này đưa mắt ra hiệu cho hắn. Hắn có thể nhìn ra, Hạ Dao và Ôn Uyển vô cùng ăn ý. Cộng thêm Ôn Uyển đối với Hạ Dao hết sức đặc biệt, thế nên, mặc dù cảm thấy rất khó hiểu, Bạch Thế Niên vẫn quay trở về phòng.

Nhưng mà chờ mãi, chờ hơn nửa canh giờ, vẫn không thấy Ôn Uyển đi ra ngoài. Hắn không nhịn được nữa, nhưng vẫn bị Hạ Dao canh giữ ở cửa ngăn cản: “Tướng quân, Quận chúa những khi phải suy nghĩ chuyện gì đó, lâu nhất là hơn ba canh giờ. Ngài kiên nhẫn đợi một chút.”

Bạch Thế Niên không dám liều xông vào, mặc dù chưa từng giao thủ với Hạ Dao, nhưng là thiếp thân hộ vệ mà hoàng thượng chọn cho Ôn Uyển, năng lực tất nhiên là không thể xem thường. Hơn nữa thân phận Hạ Dao đặc thù, hắn cũng không dám đánh. Vì vậy, tận lực để bản thân trở nên bình tĩnh hơn: “Ngươi nói cho ta biết, có phải đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Dao gật đầu: “Dạ, chỉ là chuyện làm ăn thôi, tướng quân không giúp được gì đâu, ngài vẫn nên kiên nhẫn đợi một chút! Chắc rất nhanh sẽ xong thôi.” Khi Ôn Uyển vẫn chưa quyết định có nói với Bạch Thế Niên hay không, nàng tuyệt đối sẽ không hé răng nói nửa câu.

Bạch Thế Niên khựng lại. Những chuyện khác hắn có thể dốc hết sức giúp đỡ, nhưng chuyện làm ăn, sổ sách hắn còn xem không hiểu, làm sao hỗ trợ được. Bạch Thế Niên chán nản, ngoan ngoãn quay về phòng chờ.

Hạ Dao nhìn vẻ mặt như đưa đám của Bạch Thế Niên, nhịn không được bật cười. Bạch Thế Niên vừa rời đi, Ôn Uyển liền đi ra, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Dao: “Có chuyện gì vui thế, khiến ngươi cười vui vẻ như vậy?.”

Hạ Dao kể lại chuyện vừa mới xảy ra, rồi cười nói: “Ngài không nhìn thấy đâu. Vẻ mặt tướng quân giống như quả cà bị phủ đầy sương muối. Quận chúa mau mà đi an ủi tướng quân đi.”

Ôn Uyển cười nói: “Mau sai người mang bữa tối lên, ta đói rồi.” Nói xong thì đi vào trong phòng. Hạ Dao cười đi ra ngoài.

Ôn Uyển đi vào trong phòng, thấy Bạch Thế Niên đang tựa vào trên giường, cầm một quyển sách lật qua lật lại xoạt xoạt.

Thấy Ôn Uyển đi vào, liền từ trên giường bật dậy: “Xử lý xong rồi chứ?”

Ôn Uyển gật đầu: “Còn chưa xử lý ổn thỏa, tạm để đó trước đã. Khi nào về thì phải xử lý. Dù sao ngày mai chúng ta cũng lên đường về rồi. Không cần phải gấp gáp.”

Bạch Thế Niên kéo tay Ôn Uyển: “Vợ, khi nào về kinh thành, hãy nói với hoàng thượng, nàng bây giờ không thể bị mệt nhọc, những việc này hãy giao cho người khác đi! Không được làm cho bản thân mệt mỏi, nàng đang mang hài tử trong mình đấy!” Là phụ nữ có thai, sao có thể để bị mệt nhọc được!

Ôn Uyển cười một tiếng “Hiện tại thái y vẫn chưa chắc chắn. Nếu chắc chắn rồi, cậu hoàng đế nhất định sẽ phái người tới tiếp quản thay. Chàng yên tâm, ta tự biết chừng mực, sẽ không khiến bản thân phải mệt mỏi.”

Thấy ánh mắt lo lắng Bạch Thế Niên, nàng cười kéo tay hắn: “Yên tâm, sẽ không để cho con chàng chịu khổ đâu, được chưa. Đã muộn thế này rồi. Ta chưa đi ra, chàng cũng không biết đường mà đi ăn trước. Mau đi ăn thôi.” Chuyện này, tạm thời dừng lại.

Đến ngày hôm sau, Hạ Dao vốn rất rõ tính tình của Ôn Uyển, thấy không có mặt Bạch Thế Niên, bèn lén lút hỏi: “Quận chúa, có phải Thích Lệ Nương có gì đó không ổn?” Nhìn thì có vẻ như không có gì không ổn. Nhưng Ôn Uyển như vậy, nàng không thể không nghĩ nhiều.

Vẻ mặt Ôn Uyển có chút ngưng trọng “Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều. Nhưng để cẩn thận hơn, ngươi hãy đi thu thập thêm một chút tin tức về Thích Lệ Nương. Chung quy ta vẫn cảm thấy, có chỗ nào đó là lạ. Hôm qua ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra.”

Mặt Hạ Dao đanh lại: “Quận chúa. Nếu không, trực tiếp giết nàng ta luôn đi.” Rất ít khi nàng nhìn thấy, có chuyện khiến Ôn Uyển khó giải quyết như vậy. Trực giác cảm thấy nên xử lý như vậy.

Ôn Uyển khoát tay áo: “Không được hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện này, trước khi rõ được ngọn ngành, cứ tạm thời để đấy.” Nàng đột nhiên rất muốn gặp Thích Lệ Nương. Để xem nữ nhân này, là thật si hay giả si. Thật si thì đơn giản, chỉ là bồi một phần đồ cưới thật dày. Dàn xếp sao cho ổn thỏa. Nếu là giả si, vậy thì chuyện sẽ rất phức tạp.

Trong lòng Ôn Uyển lúc này hi vọng, là bản thân đã quá đa nghi. Nhưng để chắc chắn, vẫn nên điều tra thêm một chút. Nếu là không có chuyện gì thì coi như là nàng tự làm khổ mình một chút, còn nếu có vấn đề, thì liên quan tới hạnh phúc nửa đời còn lại của nàng, không được qua loa.

Hạ Dao thấy vẻ mặt Ôn Uyển, cẩn thận hỏi: “Quận chúa, có nói cho tướng quân biết, ngày mai Thích Lệ Nương có lẽ là sẽ đến kinh thành không? Nói cho ngài ấy biết, để ngài ấy có chuẩn bị một chút. Xem nên xử lý chuyện này ra sao?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Ta tạm thời không có ý định nói cho hắn biết. Về phần Thích Lệ Nương, tạm thời không cần phải quản, nàng ta muốn làm cái gì thì cứ để nàng ta làm. Chỉ cần biết hướng đi của nàng ta là được rồi. Những cái khác, ta đã có ý định khác .”

Hạ Dao thấy khó hiểu: “Quận chúa, có thật là Thích Lệ Nương có gì đó không ổn không?” Hẳn là không có đâu, Thích Lệ Nương là con gái ruột của Thích Tuyền, coi như là quý nữ. Có thể có cái gì không ổn chứ? Lại nói, Thích Tuyền chỉ cần không điên, sẽ không dám có ý xấu gì.

Ôn Uyển lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa. Ta suy nghĩ nửa ngày, mà vẫn không nghĩ thông suốt. Nhưng ta vẫn có cảm giác, có chỗ nào đó là lạ. Thôi cứ tạm thời không tìm. Cũng không cần gấp, cứ để đó trước đã. Chờ thấy người rồi hãy nói. Nếu thật sự là người bụng dạ khó lường, có phòng bị vẫn hơn.”

Hạ Dao gật đầu: “Nô tỳ sẽ phái người đi theo dõi nàng ta.” Hạ Dao cũng cho là Ôn Uyển quá đa nghi, nhưng ở vị trí này, cẩn thận cũng tốt, cẩn thận đa tâm mới có thể an toàn hơn.

Cơm nước xong, lại giống như thường lệ, hai người đi ra ngoài tản bộ tiêu thực. Lúc hai người ở chung một chỗ, người nói nhiều ngược lại lại là Bạch Thế Niên. Theo cách nói của Ôn Uyển thì là, rất thích nghe Bạch Thế Niên nói chuyện với nàng, vì vậy muốn Bạch Thế Niên nói nhiều hơn. Bạch Thế Niên nói chuyện trong khoảng thời gian này, đoán chừng nhiều ngang với hắn nói chuyện cả năm ở biên quan. Nhưng mà, hắn rất vui với điều này.

Buổi tối khi đi ngủ, Bạch Thế Niên vuốt ve bụng Ôn Uyển: “Vợ, nàng nói xem, chúng ta nên đặt tên cho con chúng ta là gì. Nàng thấy tên Minh Võ như thế nào?”

Ôn Uyển lộ ra biểu tình ghét bỏ: “Khó nghe chết đi được. Chàng xem hài tử nhà khác ấy, được đặt tên kêu biết bao, còn chàng thì đặt tên khó nghe như vậy, hài tử sau này nhất định sẽ rất ấm ức.”

Bạch Thế Niên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi dò: “Vậy còn Minh Kiệt?”

Ôn Uyển dùng vẻ mặt bác bỏ sáu cái tên mà Bạch Thế Niên đưa ra, rốt cuộc không chịu nổi nữa, mới cười nói: “Chàng đừng nghĩ nữa. Đại danh của hài tử nhất định sẽ là do cậu hoàng đế đặt. Chàng bây giờ nghĩ, tương lai cũng không dùng được. Hay bây giờ thử nghĩ xem nên lấy nhũ danh nào thật hay cho hài tử đi.”

Bạch Thế Niên ngừng lại. Quyền lợi đặt tên cho con bị tước đoạt, hắn không dám có gì oán trách. Có thể được hoàng thượng đặt tên cho con mình, đó là vinh quang, bao nhiêu người trông mong đỏ mắt mà không được: “Nhũ danh thì để cho nàng đặt đi!”

Ôn Uyển mới không phí công suy nghĩ. Là nam hay nữ, khi nào sinh ra mới biết được. Hiện tại nghĩ cũng không dùng được : “Ờ, để ta suy nghĩ thật kỹ đã. Mệt rồi, muốn ngủ.” Ôn Uyển càng ngày càng khẳng định, nàng nhất định là mang thai. Hiện giờ, nàng ăn được ngủ được hơn rất nhiều so với trước kia (⊙﹏⊙b đổ mồ hôi, là nguyên nhân tâm lý thôi). Ôn Uyển ngủ thiếp đi, còn Bạch Thế Niên vẫn ánh mắt lấp lánh nhìn Ôn Uyển.

La Thủ Huân suy xét mấy ngày, cuối cùng vẫn là giữ thê bỏ thiếp. Viết một tờ từ thư cho Đậu Thị, sai người đuổi nàng về Đậu gia. Đương nhiên, trong lúc đó, cũng đưa cho nàng không ít vàng bạc, kể cả mấy món đồ trang sức ngày thường hay dùng cũng đóng gói luôn vào đó. Đồng thời, mấy cơ thiếp gây chuyện, toàn bộ đều bị bán ra ngoài.

Chuyện này là để cho người trong phủ Quốc công biết, vị trí của Mai Nhi ở phủ Quốc công không thể lay chuyển.

Người phía dưới, đặc biệt là cơ thiếp trong hậu viện của La Thủ Huân, lại càng không dám làm xằng nữa. Bình Nhi biết tin tức, vui mừng nói: “Phu nhân, Đậu Thị bị hưu, phu nhân cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Phu nhân cuối cùng đã khổ tận cam lai rồi.” Đậu Thị là nhị phòng, là tiểu thiếp, địa vị không giống với những cơ thiếp khác. Khi phu nhân mới gả tới đây, đã bị không ít giày vò. Giờ bị hưu rồi, người được lợi nhất vẫn là phu nhân. Những cơ thiếp khác, không thể so sánh với.

Song, trên mặt Mai Nhi lại chỉ có vẻ thản nhiên, không một chút vui mừng. Đậu Thị bị hưu, đáng lẽ nàng phải rất cao hứng. Nhưng mà Mai Nhi cao hứng không nổi, ngược lại, chỉ cảm thấy không tư không vị. Đậu Thị ngay từ thời điểm Thái phu nhân qua đời, đã định trước là phải nhận kết cục như vậy. Bởi vì, quốc công phu nhân căm hận Thái phu nhân và Lục lão gia tới thấu xương. Mấy năm qua, Đậu Thị có thể bình yên sống tại đây, là nhờ có thế tử che chở, lão phu nhân không muốn vì chuyện này mà ầm ĩ với thế tử. Nhưng đến lúc này, rốt cuộc đã không thể dễ dàng tha thứ được nữa.

Bình Nhi thấy vẻ mặt của Mai nhi: “Phu nhân, người làm sao vậy?” Đáng lẽ phải rất cao hứng chứ, sao vẻ mặt phu nhân lại chẳng có chút vui vẻ nào vậy?

Mai nhi không nói gì, nàng chỉ đang suy nghĩ, thế tử có đáng để nàng giao phó chân tâm không. Có lẽ. Chỉ làm phu thê tương kính như tân là được rồi. Nếu thật sự giao phó chân tâm, nhất định sẽ chỉ nhận lấy đau thương. Bởi vì Mai nhi không dám bảo đảm, sau khi nàng giao phó trái tim, La Thủ Huân sẽ vì nàng mà dừng chân.

Mai Nhi nghĩ tới đây, chỉ cười khổ, làm sao có thể. Có câu, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Sau này nhìn thấy những nữ nhân mĩ mạo yểu điệu, La Thủ Huân nhất định vẫn sẽ thu phòng. Làm gì có chuyện sau này sẽ tu thân dưỡng tính, sẽ không nạp mỹ nhân, sẽ không đến chốn lầu xanh phong lưu khoái hoạt nữa?

Cứ như vậy đi, cứ như vậy mà sống, ngược lại sẽ ít đi một phần ràng buộc. Nàng không có năng lực như Ôn Uyển, cũng không có dũng khí đập nồi dìm thuyền như Ôn Uyển (Mai Nhi biết Ôn Uyển nếu không tìm được một nửa thực sự của mình thì cả đời sẽ không gả), cho nên, nàng chỉ có thể giữ thật chặt trái tim của chính mình.

Trong lúc Mai Nhi đang âu sầu, thì nghe thấy tiếng khóc của con trai Tiểu Báo Tử. Cũng chẳng còn thời gian để xuân thương thu buồn nữa, dỗ con mới là đại sự.

Mai Nhi ôm con trai, nghĩ tới những rối rắm vừa rồi, không kìm được bật cười. Suy nghĩ của nàng mới nực cười đến cỡ nào. Làm sao lại đi so sánh với Ôn Uyển chứ? Ôn Uyển có cuộc sống của Ôn Uyển, nàng có cuộc sống của chính nàng. Trên đời này không có Ôn Uyển thứ hai, Ôn Uyển có hàng ngàn vận khí hàng vạn phúc khi`, nhưng điều kiện tiên quyết là trên người nàng chảy dòng máu của hoàng tộc, lại là cháu gái duy nhất của đương kim Thánh thượng.

Nếu không, cũng không có Ôn Uyển của hôm nay. Cho dù như thế, cũng đã phải trải qua trăm ngàn khó khăn, gian khổ. Mai Nhi ôm con trai, thì thầm nói: “Có hậu phúc như vậy tất nhiên là tốt. Nhưng phúc khí như vậy không phải muốn là có được. Là người, nên biết tự thỏa mãn.” Nàng hiện tại so với rất nhiều người, đã là rất hạnh phúc rồi.

Chẳng hạn như thứ tỷ Mẫu Đơn của nàng, khi còn ở nhà thì ngang ngược, kiêu ngạo cỡ nào, thường xuyên gây khó dễ cho nàng. Hiện tại, cuộc sống ở Vương gia lại khổ không tả nổi. Trượng phu của nàng cũng là một kẻ ham mê nữ sắc, trong phòng có không biết bao nhiêu nữ nhân. Vương gia nếu không phải nể mặt thế tử phu nhân của phủ Quốc công là nàng, có khi đã hưu nàng ta rồi. Cho nên, cuộc sống như thế này, đã là rất tốt rồi.

Thích Lệ Nương là chiều mùng hai tháng hai đến kinh thành. Nhưng kỳ cục là, sau khi đến kinh thành, không trực tiếp tới phủ tướng quân, cũng không tới Thích gia, mà là tới khách điếm ở. Người ở kinh thành đều đang rất tò mò, nghe nói ngày mai quận chúa Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên sẽ trở lại kinh thành. Không biết, ngày mai sẽ có kịch hay gì đây.

Ôn Uyển ở trong thời gian ngắn nhất đã nhận được tin tức: “Ở tại khách điếm, không đến phủ đệ, cũng không đến Thích gia? Nàng ta muốn làm gì?” Nhà trượng phu không đến, nhà mẹ đẻ cũng không về. Trực tiếp đến khách điếm ở, nữ nhân này, đang diễn trò gì đây. Chẳng lẽ, thật sự có ẩn tình gì đó?

Ôn Uyển càng nghĩ càng thấy, nàng không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Thích Lệ Nương. Ôn Uyển cùng Hạ Dao nói vài chuyện không đâu được một lát, thì Bạch Thế Niên đi vào. Ôn Uyển bảo Hạ Dao lui xuống, rồi nhận lấy chiếc khăn, lau tóc cho Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển câu được chăng nói mấy lời nhàn thoại với Bạch Thế Niên. Nhưng vẫn không nói chuyện Thích Lệ Nương đến kinh thành cho Bạch Thế Niên biết. Không phải là nàng cố ý giấu diếm, mà căn cứ vào hiểu biết của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên sau khi biết chuyện nhất định sẽ sai người áp giải Thích Lệ Nương về phủ tướng quân rồi giam lại. Nàng vẫn chưa tra ra Thích Lệ Nương rốt cuộc có chứa tâm tư gì, nếu nàng ta đã thích diễn kịch, vậy cứ để cho nàng ta diễn đủ đi. Chỉ là không biết, Bạch Thế Niên sau này có tìm nàng tính sổ không nữa. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển ngừng tay: “Đang nghĩ gì vậy?”

Ôn Uyển cười nói: “Đang nghĩ chuyện vừa rồi.” Ôn Uyển đang do dự có nên nói cho Bạch Thế Niên biết hay không? Nếu nói ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, còn nếu không nói, lại sợ Bạch Thế Niên sẽ tức giận.

Bạch Thế Niên cười nói: “Có thể nói thì cứ nói, còn không thể nói thì thôi. Đối với mấy chuyện này ta có biết gì đâu. Không thể giúp nàng được.” Bạch Thế Niên cho là Ôn Uyển đang nói tới chuyện làm ăn. Đối với chuyện làm ăn, hắn thật sự không biết cái gì.

Ôn Uyển không nghĩ tới Bạch Thế Niên lại thoải mái như vậy, cười đến vui vẻ: “Vậy sau khi chàng biết chuyện, không được phép tức giận, người nào tức giận là quỷ hẹp hòi.”

Bạch Thế Niên dở khóc dở cười: “Không tức giận, nhất định không tức giận.” Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, hắn đâu đến mức hẹp hòi như vậy. Bạch Thế Niên đâu biết, Ôn Uyển là đang đào hố bẫy hắn! Bạch Thế Niên vuốt lưng Ôn Uyển: “Vợ, ngày mai phải trở về rồi. Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường. Cũng không biết có chịu được xóc này không?”

Ôn Uyển vừa nghe, tâm tình gì cũng không có:”Thế Niên. Ta thật sự không muốn trở về. Nếu có thể ở chỗ này, cứ như vậy sống cả đời, thì tốt biết bao.” Nói xong liền ôm Bạch Thế Niên luyến tiếc không rời.

“Ta cũng không nỡ! Nhưng điều này là không thể. Thư giãn một tí là đủ rồi. Biên quan, còn cần ta cùng các tướng sĩ che chở.” Trong mắt Bạch Thế Niên cũng có vẻ không muốn, nhưng không hề hứa hẹn lung tung. Nếu đã quyết định chọn con đường này, thì không thể bỏ dở giữa chừng.

Ôn Uyển mệt mỏi nói: “Ta biết.” Aizz, bất kể là cổ đại hay hiện tại, gả cho quân nhân đều không phải sự lựa chọn tốt. Có thể tùy quân thì đỡ, còn không thể tùy quân thì “chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều”, chỉ có thể khổ sở chờ đợi ngày gặp nhau.

Hiện đại tốt hơn, ít nhất còn có kỳ nghỉ phép về thăm người thân. Nam nếu không thể ở bên cạnh vợ con thì cũng có thể hỏi thăm, một năm còn được gặp mặt một hai lần, còn có thể làm Ngưu Lang Chức Nữ. Nàng hiện tại ngay cả Ngưu Lang Chức Nữ cũng không làm được. Giao thông không phát triển, từ biên quan ra roi thúc ngựa đi đi về về kinh thành cũng phải mất hai ba tháng, hơn nữa, thân là tướng lĩnh lại càng không thể tùy ý đi lại. Lần này còn may hắn không phải là người đứng đầu. Nếu được thăng lên làm tướng lĩnh trấn giữ biên quan, lại càng khó trở về. Cứ như Thích Tuyền canh giữ biên quan, hơn ba mươi năm mới trở về hai lần. Ôn Uyển nghĩ tới phải đợi tới mười năm sau, ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày, trong lòng không khỏi thấy sợ hãi.

Bạch Thế Niên vô cùng áy náy: “Vợ. . . . . .” Ôn Uyển kìm nén chua xót trong lòng, cầm tay Bạch Thế Niên đặt lên bụng: “Không sao, chàng đi rồi, ít nhất còn có hài tử ở bên cạnh ta! Chàng đấy, ở biên quan mười năm, phải chăm sóc bản thân cho tốt vào.” Lại nghĩ, bầu không khí như vậy không tốt lắm, quay sang hung hăng nói: “Ta nói cho chàng biết, ta ở kinh thành chờ chàng, chàng ở biên quan không được trêu hoa gheo nguyệt gì, càng không cho phép xảy ra chuyện ầm ĩ nào. Bằng không, ta sẽ cho chàng biết tay.”

Bạch Thế Niên biết ý tứ của Ôn Uyển, cười híp mắt nói: “Nàng cho ta biết tay thế nào?”

Ôn Uyển quay đầu giảo hoạt cười: “Để cho hài tử của chàng nhận người khác làm cha, chàng cảm thấy như thế nào?” Hậu quả trực tiếp của những lời này, là khiến cho Bạch Thế Niên tức điên lên, hung hăng trừng trị Ôn Uyển một trận. Nếu không phải Bạch Thế Niên nghĩ tới Ôn Uyển đang mang thai, thì nàng còn bị chỉnh cho thê thảm hơn.

Ôn Uyển rốt cuộc cười đến thiếu chút nữa không thở nổi. Bạch Thế Niên hung ác nói: “Ôn Uyển, lần này bỏ qua cho nàng. Lần sau mà còn nói như vậy, sẽ không được tha dễ dàng như vậy đâu.”

Ôn Uyển vẫn cười. Xem ra lần này thật sự đã chọc giận Bạch Thế Niên rồi, ngay cả tên cũng bị gọi thẳng ra. Tuy biết là Ôn Uyển chỉ nói đùa, nhưng lời nói đùa này vẫn khiến cho hắn nghĩ tới mà thấy sợ hãi. Thử nghĩ xem, nếu con hắn gọi người khác là cha, vậy cũng đồng nghĩa với việc vợ hắn tái giá, nghĩ đến đây đầu hắn đã bốc khói rồi. Lúc này hắn rốt cuộc đã có thể hiểu được Ôn Uyển ngày đó tại sao lại tức giận đến vậy. Cho dù biết là giả, nhưng là vừa nghĩ tới, hừ, cho dù chỉ là một phần vạn khả năng, cũng chịu không được: “Vợ, nàng yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Ôn Uyển cũng chỉ nói giỡn: “Ta tin chàng.”

Bạch Thế Niên lại có một ý tưởng khác: “Vợ, chờ sau khi hài tử ra đời, nàng vẽ chân dung hài tử rồi gửi cho ta nhé. Được không?” Câu phía sau, đã có chút trầm xuống.

Ôn Uyển lập tức gật đầu: “Được. Đợi sau khi sinh con, ta sẽ vẽ một bức, cho chàng xem.” Cho dù là như vậy, tính toán thời gian, ở cữ một tháng, đường đi nhanh nhất cũng phải hơn một tháng, như vậy, hắn có thể thấy bức tranh của con, ít nhất cũng phải hai ba tháng sau. Nhưng mà, như vậy còn hơn là không có. Hai người lại nói chuyện thêm chút nữa, Ôn Uyển chịu không được nữa phải đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau đã thức dậy, đồ đạc đã sớm thu thập xong . Ôn Uyển tắm rửa xong, liền lên xe ngựa. Đệm lót xe ngựa so với trước đây dày thêm một tầng, chắc là sợ Ôn Uyển sẽ bị xóc nảy. Ôn Uyển không khỏi phì cười, nàng đâu mảnh mai đến vậy, nàng còn muốn cưỡi ngựa cơ! Hai người ở trong xe ngựa, Ôn Uyển nhìn thấy người ở bên ngoài.

Hộ vệ bên người Bạch Thế Niên, so với hộ vệ bên người nàng, Ôn Uyển vẫn cảm thấy, ừm, có vẻ không mạnh bằng hộ vệ bên người nàng: “Hộ vệ thiếp thân của chàng, võ công cao đến mức nào?” Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hộ vệ chính là đạo phòng tuyến cuối cùng. Nếu võ công quá thấp, thì sẽ không ổn.

Bạch Thế Niên có chút kinh ngạc, nhưng cười nói: “So với thiếp thân hộ vệ của nàng thì tất nhiên là không thể sánh được. Sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện này?” Ôn Uyển rơi vào trầm tư: “Ta muốn tìm cho chàng hai cao thủ, chàng thấy thế nào? Những hộ vệ này của chàng, mặc dù nhìn không tầm thường. Nhưng ta cảm giác, so với Võ Tinh và Hạ Dao, bọn họ còn kém xa.” Mặc dù Ôn Uyển không tập võ, nhưng nhãn lực cũng không đến nỗi nào. Thật sự là cảm thấy kém xa.

Bạch Thế Niên mặc dù chưa từng giao thủ với Hạ Dao và Võ Tinh, nhưng hắn cũng không dám chắc có thể thắng được hai người: “Năng lực tác chiến đơn lẻ thì có thể không bằng bọn họ, nhưng nếu cùng nhau chiến đấu, Hạ Dao cùng Võ Tinh chưa chắc đánh lại bọn họ. Những cao thủ này, nàng vẫn nên để bên người thì tốt hơn. Ta có thể bảo vệ tốt bản thân. Nàng yên tâm đi.”

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên thật sự không muốn, lập tức bắt đầu không nói đạo lý: “Ta nói thật với chàng chứ, ta tìm cao thủ không chỉ là để bảo vệ chàng, mà còn là bố trí cho chàng một tấm lá chắn. Mặc dù chàng nói toàn lời thề son sắt, nhưng ai nói trước được chuyện vạn nhất. Không phải là ta không tin tưởng chàng, mà là không yên tâm người bên cạnh chàng. Bằng không, làm sao có thể để cho Thích Lệ Nương, một nữ nhân có thể dễ dàng bày kế hãm hại chàng như vậy. Vạn nhất sau này chàng bị người ta hạ dược, bị nàng ta trèo lên giường. Sau đó lại sinh hạ hài tử. Ta không muốn dễ dàng như vậy đi làm mẹ của con kẻ khác. Ta nói cho chàng biết, thu cũng phải thu, không thu cũng phải thu.” Đây đúng là không nói đạo lý.

Bạch Thế Niên có chút bất đắc dĩ: “Nàng thiếu tin tưởng ta đến thế sao?”

Ôn Uyển hừ hừ nói: “Đương nhiên. Chàng không nghĩ lại quá khứ huy hoàng của chàng đi. Lúc ở Giang Nam, trêu chọc phải một Lý Ngọc Tuyết, lúc ở biên quan lại trêu chọc một Thích Lệ Nương. Ai biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì chứ! Hơn nữa, không phải là ta hù dọa chàng đâu. Vạn nhất Thích Lệ Nương bởi vì ghen ghét, muốn trả thù chàng, mua chuộc tâm phúc bên cạnh chàng. Đến lúc đó lại trộm bản đồ bày binh bố trận của chàng, làm hại chính là hàng ngàn vạn người. Chàng sẽ không chỉ chịu tổn thất đến thế đâu.”

Bạch Thế Niên lắc đầu cười nói: “Rõ ràng là bản thân đang ghen, lại nói toàn lời đại nghĩa như vậy.”

Ôn Uyển vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bạch Thế Niên, ta không nói đùa đâu. Lòng ghen ghét của nữ nhân có lực sát thương ngang với đao kiếm trong nam nhân. Ta nói như vậy, có thể là chàng thấy rằng ta đang hù dọa, cũng có thể cảm thấy ta là bình dấm chua. Nhưng nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra thì sao? Đến lúc đó chàng như thế nào đối mặt với hai mươi vạn tướng sĩ ở biên quan?” Bạch Thế Niên sửng sốt.

Ôn Uyển nghiêm mặt nói: “Có một số việc phải phòng bị. Qua nhiều năm như vậy, ta có thể sống đến bây giờ, không chỉ là dựa vào vận khí và phúc khí, mà còn phải dựa vào sự thận trọng của bản thân. Lần tới biên quan này của chàng, nguy cơ trùng trùng, ngàn vạn lần không thể lơ là sơ suất. Thế Niên, ta đối với người bên cạnh chàng không yên tâm. Không phải là ta không tin bọn họ, ngược lại, ta tin tưởng bọn họ, giống như chàng tin tưởng bọn họ. Nhưng mà bọn họ không giống như tâm phúc bên cạnh ta. Tâm phúc bên cạnh ta, không có một người nào có bất kỳ nhược điểm nào. Mà những tâm phúc này của chàng đều có nhược điểm của chính bọn họ. Sợ là sợ kẻ địch của chàng nắm được nhược điểm của bọn họ, buộc bọn họ phải phản bội chàng. Đến lúc đó, hối hận cũng không kịp. Kẻ địch không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là nội bộ xuất hiện gian tế.”

Bạch Thế Niên đùa nghịch tóc của Ôn Uyển, hồi lâu không nói gì. Ôn Uyển nói không sai. Hắn cưới Ôn Uyển, cũng đồng nghĩa với việc giáng cho Thích Tuyền một cái bạt tai, hai bên coi như đã kết thù. Thích Tuyền ngoài mặt sẽ không tỏ vẻ gì, sau lưng nhất định sẽ động tay chân. Lần này quay trở lại biên quan, đúng là nguy cơ trùng trùng. Ôn Uyển đã lo lắng thay cho hắn. “Được, tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của nàng. Nàng nha. . . . . .” Vì vậy, vốn là một hành động ghen tuông, đã bị Ôn Uyển khéo léo chuyển thành hành vi của một vợ tốt biết lo lắng cho trượng phu.

Nghe tiếng xe ngựa đều đều cọc cạch, Ôn Uyển, ngược lại dùng thanh âm không ai nghe thấy khẽ thở dài một chút, trong mũi có chút cay cay. Cúi đầu xuống, không để cho người khác thấy. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển ở trong lòng, có câu mỹ nhân trong lòng, anh hùng tận. Không nghĩ tới, hắn cũng có ngày này. Ở trên trán Ôn Uyển hôn một cái, lầm bầm nói: “Vợ, ta nhất định sẽ bình an trở về. Sau này, sẽ không chia lìa nữa.” Mười năm, Bạch Thế Niên nghĩ đến con số này, cảm thấy thật xa xôi. Sau này đêm dài đằng đẵng, phải thế nào vượt qua đây!

Hạ Ảnh khẽ gọi:”Tướng quân, Quận chúa.” Thấy trong xe ngựa không có âm thanh nào, liền cùng Hạ Ngữ liếc mắt nhìn nhau, Hạ Ngữ đang muốn lại gần xe ngựa nghe ngóng, chợt nghe thấy người ở bên trong hỏi có chuyện gì. Hạ Dao ngập ngừng nói: “Quận chúa, tướng quân, nô tỳ có thể đi vào không?” Mở cửa xe, phía ngoài gió lạnh thổi vào. Hiện giờ đã là tháng hai rồi, không phải là lúc tiết trời lạnh lẽo. Hạ Dao đi vào, nhìn Bạch Thế Niên, ý là có ngài ở đây, không tiện nói chuyện.

Ôn Uyển hàm chứa ý cười: “Có lời cứ nói đi!”

Đáng tiếc Hạ Dao vẫn nhìn Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên cười khổ, đây không phải là ngại mình cản trở sao, liền rất thức thời đi ra ngoài.

Ôn Uyển chờ Bạch Thế Niên đi ra ngoài, sắc mặt liền trầm xuống: “Thích Lệ Nương đã bày trò gì?” Có thể khiến cho Hạ Dao tránh Bạch Thế Niên, cũng chỉ có chuyện này.

Hạ Dao sắc mặt âm trầm: “Nữ nhân này, đang ở trong kinh thành. Hơn nữa, là ở chỗ cách đại môn không xa. Hẳn là đang chờ Quận chúa và Tướng quân.”

Trong mắt Ôn Uyển có lãnh ý: “Nói như vậy, nàng ta muốn ở kinh thành diễn một hồi kịch hay.” Ôn Uyển nói xong câu đó thì tay nắm thật chặt. Nữ nhân này, chẳng lẽ thật sự là đúng như suy đoán của nàng.

Hạ Dao gật đầu: “Quận chúa, hay là giải quyết nàng ta luôn đi.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Không cần. Chuyện nên xảy ra rồi sẽ xảy ra, muốn giải quyết thì ta đã sớm bảo ngươi đi giải quyết. Lúc trước là không muốn lạm sát kẻ vô tội, hiện tại, cứ để xem xét thêm đã. Nàng ta muốn hát hí khúc, vậy cứ để nàng ta diễn. Bản thân ta cũng muốn xem, nàng ta muốn xướng khúc gì.”

Hạ Dao đối với chuyện này có chút khó hiểu: “Quận chúa, nữ nhân này tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu. Quận chúa, vẫn nên giải quyết sớm đi.” Giải quyết, cũng đồng nghĩa với giải trừ phiền toái.

Ôn Uyển hàm ý sâu sắc: “Ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Lúc trước còn sợ bản thân đa nghi, nhưng hiện tại ta có một loại cảm giác. Thích Lệ Nương không phải là kẻ ngốc. Rất có thể là giả vờ si tình. Ngươi nghĩ mà xem, có mấy tiểu thư khuê các chịu tình nguyện đi làm tiểu thiếp, hơn nữa trượng phu ba năm không bước vào phòng, nàng ta vẫn có thể yên ổn sống ở hậu viện. Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Hạ Dao mở to hai mắt nhìn: “Quận chúa, người là nói nàng ta là gian tế? Điều này sao có thể?” Đường đường là nữ nhi của một Đại nguyên soái, làm sao có thể đi làm gian tế. Hơn nữa, ở bên cạnh Bạch Thế Niên, làm như vậy là vì cái gì. Đúng là khiến cho người ta khó có thể tin.

Ôn Uyển lắc đầu: “Ta mới chỉ là nghi ngờ thôi. Cụ thể như thế nào, ta hiện tại vẫn chưa không rõ ràng. Chờ sau khi thấy người rồi lại phán đoán tiếp.”

Hạ Dao gật đầu, nếu thật như thế, thì phải cẩn thận ứng phó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.