Ads
Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển chờ sau khi mình tốt lên một chút, liền nghĩ tới còn có một
chỗ sơ hở, đó chính là tại sao không bắt cóc Yến Kỳ Hiên mà lại bắt cóc
mình. Có điều, nàng cũng đã nghĩ ra một biện pháp. Ở trên mặt đất viết
một hàng chữ, bên trong nói nguyên nhân vì sao bắt cóc mình mà không bắt cóc Yến Kỳ Hiên. Còn nói cho Băng Dao phải làm sao, làm như vậy rồi,
thì sẽ càng không khiến cho người ta tin nàng cùng tên biến thái kia có
liên quan với nhau.
Băng Dao nhìn Ôn Uyển viết, may là nàng luôn luôn bình tĩnh biết kiềm chế, nếu không lúc này cũng không nhịn được mà phải bật cười. Bất quá
tinh tế suy nghĩ lại, thì vô cùng bội phục, chủ tử cũng quá yêu nghiệt
rồi. Trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể nghĩ ra biện pháp trừ bỏ
hậu hoạn sau này, biện pháp này, quả thật tốt vô cùng.
Ở bên trong phủ Trịnh Vương, Trần Bá Thanh nhìn bộ dạng lo âu bất an
của Trịnh Vương, cẩn thận thử nghĩ xem hôm nay có chuyện gì phát sinh
không. Sau đó hỏi Trịnh vương ” Vương gia, có chuyện gì quan trọng sao?
Nếu như có, kính xin nói ra.”
Cùng người như Trần Bá Thanh chung đụng, quý ở chỗ thẳng thắng. Trịnh vương gia chần chờ một chút, cảm thấy chuyện này vẫn không thể mở
miệng. Chuyện này, hay là càng ít người biết đến càng tốt.
Trần Bá Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên lên tiếng
nói”Vương gia, có phải tại vì Phất Khê công tử bị bắt cóc mà lo lắng
hay không?”
Trịnh vương đang lo âu, nên cũng không có suy nghĩ nhiều, nghe lời này liền gật đầu.
Trần Bá Thanh kinh ngạc nhìn Trịnh vương, một đứa bé bị bắt cóc, cùng Trịnh vương gia có quan hệ gì. Việc này, chắc có điều bí ẩn. Hắn lần
nữa hồi tưởng lại ngày đó Tống Lạc Dương truyền tin cho hắn. Trong thiên hạ có ai có thể làm cho người không màng danh lợi, không quan tâm quyền quý như Tống Lạc Dương viết thư cho mình, còn ở trong thư liệt kê từng
cái đủ loại ưu điểm của Trịnh vương, ý tứ trong chữ cũng là hi vọng mình cho Trịnh vương một cơ hội. Có thể nói động đến Tống Lạc Dương , trong
thiên hạ cũng chỉ có một người, đó chính là Ôn Uyển Quận chúa đang ở
thôn trang dưỡng bệnh. Hơn nữa, Tống Lạc Dương đi thu học sinh. Tay
không mà quay về nhưng vẫn vạn phần hưng phấn. Nghĩ tới đủ loại chuyện
của Ôn Uyển Quận chúa lúc trước, một lần nữa hồi tưởng lại Giang Thủ
Vọng gặp may mắn kia , thanh âm khàn khàn khó nghe, lúc này lại nhìn
thấy Trịnh vương đứng ngồi không yên”Vương gia, Giang Thủ Vọng, thật ra
thì chính là Ôn Uyển Quận chúa, lão phu suy đoán rất đúng phải không.”
Trịnh vương cười khổ nói”Tiên sinh đại tài, khụ, Giang Thủ Vọng quả
thật chính là Ôn Uyển. Là phụ hoàng nhìn thấy đứa bé kia lá gan quá
nhỏ, đánh giết mấy hạ nhân liền bị làm cho sợ đến ngày ngày mơ thấy ác
mộng. Nên cố ý để nàng đi ra bên ngoài luyện một chút can đảm. Nào biết
đâu rằng lại gây ra chuyện này?”
Trần Bá Thanh vuốt một ít râu. Không chút lo âu nói”Vương gia cứ yên
tâm đi. Ta nghĩ, Quận chúa nhất định có thể gặp dữ hóa lành .”
Trịnh vương nghe nói như thế, thì có chút mừng rỡ hỏi”Tiên sinh nói lời này là có ý như thế nào?”
Trần Bá Thanh cười nói”Ta mặc dù chưa từng thấy Ôn Uyển Quận chúa.
Nhưng lúc rãnh rỗi có nghe lão Tống đề cập tới đệ tử đắc ý này của hắn.
Hơn nữa đại danh của Phất Khê công tử ở trong kinh thành. Ôn Uyển Quận
chúa là đứa bé thông tuệ như vậy, tất nhiên có thể tự mình thoát thân.
Vương gia bình tĩnh chớ nóng, lão phu tin tưởng rất nhanh thì có tin tức tốt.” Thật là không nghĩ tới. Tất cả mọi người cho rằng nàng đang bệnh
nặng sắp chết , thế nhưng nàng lại ở trong kinh thành hòa đồng tạo thành mưa gió. Ôn Uyển Quận chúa thật là người phi thường .
Trần Bá Thanh nhìn Trịnh vương cười nói “Khó trách Vương gia ban đầu ở tình cảnh quẫn bách như vậy. Còn có thể khí định thần nhàn, không
hoảng hốt không náo loạn. Thì ra là như vậy.” Nguyên lai là trợ lực lớn
nhất còn không có bắt đầu dùng tới, cho dù tình cảnh sai chút ít, chỉ
cần lá bài tẩy một khi dùng tới. Sẽ thay đổi cục diện, có cái gì mà phải lo âu. Trần Bá kiểm kê trong đầu. Xem ra chính mình lựa chọn không có
sai .
Rất nhanh, liền có tin tức. Nói đến thư bắt cóc khiến Trịnh vương
ngạc nhiên, làm sao mà thành bị bắt cóc rồi, hài tử kia đang yên lành
làm sao sẽ bị bắt cóc chứ?
Thuần Vương ở trong thời gian ngắn nhất, mang theo mười vạn lượng bạc đi chuộc người. Trong thư lưu lại địa chỉ là một rừng cây nhỏ, ở Ô Thất Ma Hắc còn có thể nghe thấy tiếng kêu dã thú. Nên tất cả mọi người sẵn
sàng bày trận địa đón quân địch, Thuần Vương đến một phòng nhỏ hoang
tàn, nhìn thấy trên bàn viết: đi theo phía bên trái 500m, chỉ có thể một người đi. Nếu không. Giết con tin.
Thuần Vương không dám đi, nên kêu một người thị vệ đi qua.
Trong lòng Yến Kỳ Hiên lo lắng không dứt, liền ở trước mặt Thuần
Vương nói ” Phụ vương để cho con đi đi, để con đem ngân phiếu đưa qua?”
“Đem thế tử canh chừng cẩn thận. Không cho hắn chạy loạn , nếu không, xảy ra chuyện gì, ta đem cả nhà các ngươi đưa đến quan ngoại, để cho
Mãn chó ăn tươi các ngươi.” Mãn chó, cũng chính là người Mãn Thanh,
chính là dân tộc du mục ở biên quan Đại Tề. Người Mãn, dũng mãnh thiện
chiến, binh cường mã tráng, nghe nói nơi đó cuộc sống chỉ ăn dê bò, nên
con người rất hung tàn, Mãn tộc cũng là địch nhân lớn nhất của Đại Tề,
là tai hoạ ngầm sâu nhất. Dân chúng Đại Tề triều sợ nơi đó là vì vậy.
“Phụ vương. . . . . .” Kỳ Hiên thật là không cam lòng a, nhưng không
cam tâm nữa cũng vô ích, hắn muốn giãy dụa cũng giãy dụa không ra. Mấy
thị vệ nghe được lệnh rồi , liền nghiêm nghị bày trận. Bọn họ cũng không muốn để cho người cả nhà mình đi làm thức ăn cho dạ dày của những thứ
người Mãn kia.
Thuần Vương cuối cùng trong đám thị vệ cận thân, chọn lựa ra một
người. Thị vệ kia cầm ngân phiếu đến địa phương được viết trong lời
nhắn, đi theo phía trái khoản một dặm . Rồi lại tiếp tục đi theo hướng
trái, ở trên một gốc cây có hàng chữ, ‘để ngân phiếu xuống rồi xoay
người rời đi’. Người nọ không có cam lòng, nhưng cũng chiếu theo bọn họ
nói mà làm việc, để xuống ngân phiếu, xoay người chuẩn bị rời đi thì đầu liền đau nhói, hôn mê bất tỉnh.
“Làm sao lâu như vậy mà còn không có động tĩnh, đi lên xem một
chút.” Chờ mấy người đi lên, thì nhìn thấy người đưa tiền đã hôn mê,
ngân phiếu cũng không cánh mà bay.
Người ta ở chỗ bí mật bên trong trăm người, lấy đi mười vạn lượng.
Đây chính là công khai tát mặt mình. Thuần Vương hiện tại cũng chẳng
quan tâm đến mặt mũi, nhìn xem có thể có người nào từ trong đất chui ra
không.
“Người đâu, người đi đâu rồi, giặc cướp này, thế nhưng không nói đạo nghĩa, người đâu?” Thuần Vương muốn điên rồi. Xài nhiều tiền như vậy,
người phải mang về lại không thấy. Không chỉ có xui xẻo, còn phải tổn
thất một số tiền lớn như vậy, hắn thua lỗ lớn a.
“Vương gia, trên cây có một tờ giấy.” Thị vệ bay đi lên, đem tờ giấy lấy xuống.
Trên giấy viết: nhìn thấy các ngươi còn biết giữ chữ tín, ta cũng sẽ
không giết con tin. Đi theo hướng đông, cách nơi này hơn hai mươi dặm,
có một lều cỏ nhỏ bỏ hoang, người đang nơi đó.
Thuần Vương lập tức mang người, theo hướng Đông đuổi qua. Ở trong núi rừng, thật đúng là có một nhà cỏ hoang nhỏ . Đi vào, thì nhìn thấy Ôn
Uyển bị trói. Khi tìm được, Ôn Uyển vẫn còn hôn mê, trong hôn mê tay
chân Ôn Uyển tất cả đều bị trói lại, trói đặc biệt kín. ( bởi vì áo
khoác của nàng đã bị tên biến thái xé kia nát rồi, dứt khoát lợi dụng
nó, cố ý biến thành dường như bị cướp rồi đem áo khoác xé nát làm sợi
dây để dùng. Như vậy cũng sẽ không khiến cho người ta hoài nghi ).
Mọi người vừa đi vào, đã nghe trong phòng có mùi máu tươi nồng nặc.
Mọi người thấy bên cạnh Ôn Uyển còn đặt một cỗ thi thể, trên tay, trên
cổ đều có mấy lỗ to, từ bên trong máu chảy ra đã đọng lại. Mà Ôn Uyển ở
trong hôn mê, khóe miệng còn đọng lại vết máu. Càng làm cho mọi người
câm nín chính là, bên cạnh Ôn Uyển đang hôn mê, còn dùng máu viết mấy
chữ: để ngươi làm ra vẻ kiêu ngạo, tự cho là cao ngạo thanh cao, đồ chơi buồn nôn, mùi vị của thịt người cùng máu người, sẽ làm ngươi cả đời
cũng không quên được, ha ha. . . . . . Xem ngươi như thế nào có thể làm
ra vẻ kiêu ngạo nữa.”
Thuần Vương nhìn tình cảnh này, một hồi lâu không có phục hồi tinh
thần lại. Cái này là có ý gì, chẳng lẽ là người rất biến thái, không ưa
Ôn Uyển cao ngạo thanh cao, cho nên, buộc nàng ăn thịt người uống máu
người. Thế này cũng quá buồn nôn rồi, đứa nhỏ này lại bị người ta ép ăn máu người, đáng thương, chờ nàng tỉnh lại, còn không biết phải làm sao
đối mặt.
“Phất Khê, Phất Khê, Phất Khê ngươi làm sao vậy?” Nhìn người té trên
mặt đất, nhiều người như vậy đi vào mà mí mắt cũng không động một chút , Kỳ Hiên lo âu kêu lên. Thị vệ bên cạnh liền đem hắn đè xuống.
“Phụ vương, Phất Khê, hắn không phải là, có phải hay không. . . . .
.” cái chữ chết này, Kỳ Hiên làm sao cũng nói không ra khỏi miệng . Đây
là bằng hữu của hắn, người tốt nhất, cũng là bằng hữu duy nhất . Phất
Khê đối với mình tốt như vậy, mình còn không có báo đáp lại thì hắn đã
chết rồi. Không thể , Phất Khê không thể chết . Nghĩ đến Phất Khê nếu
quả thật chết đi rồi, tim của Yến Kỳ Hiên , đột nhiên đau.
“Không có việc gì , bọn cướp kia nói không giết con tin . Hẳn là hôn
mê thôi.” Thuần Vương cảnh giác nói. Thị vệ bên cạnh liền đi ra phía
trước.
Thị vệ cẩn thận đi tới bên cạnh Ôn Uyển đem đầu ngón tay đặt ở trên
mũi của nàng, hướng về phía Thuần Vương báo: “Vương gia, có hô hấp,
chẳng qua là hôn mê, chắc là bị hạ độc .”
Xác nhận không có nguy hiểm, thị vệ mới đem Kỳ Hiên buông ra. Kỳ Hiên chạy như bay đến bên cạnh Ôn Uyển, lôi kéo tay Ôn Uyển dùng sức lay
động”Phất Khê, ngươi tỉnh, ngươi tỉnh a!”
Lay động hồi lâu, Ôn Uyển vẫn còn đang trong hôn mê, cứ như vậy để
xuống cũng không được. Đành cho người mang băng ca tới, đem người mang
lên trên, khiêng vào trong xe ngựa, khi về đến Vương Phủ, người vẫn ở
trong hôn mê.
Hoàng cung
“Hoàng thượng, chủ tử vô sự. Chuyện kia, đã suy nghĩ biện pháp che
đậy rồi, sẽ không bị người phát hiện.” Băng Dao lúc này tự mình hướng
hoàng đế hồi báo.
“Đứa bé kia, có hay không. . . . . .” Hoàng đế đều không dám hỏi
tiếp, cũng không biết đứa bé này có bị hạ độc thủ hay không a. Mặc dù
trên mặt ông bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hối hận không kịp.
“Không có, mặc dù thuộc hạ không biết Quận chúa dùng phương pháp gì,
nhưng là thuộc hạ dám lấy tánh mạng đảm bảo, Quận chúa không có gặp phải cái gì. Lúc chúng ta đi vào , y phục của Quận chúa đều còn nguyên vẹn,
vẻ mặt cũng hoàn hảo. Khi nhìn thấy chúng ta cũng rất bình tĩnh, không
có kinh sợ. Hơn nữa, lúc chúng ta mang theo Quận chúa thoát ra ngoài,
nàng cũng không có vẻ mặt thống khổ. Ngay cả biện pháp giải quyết cũng
là Quận chúa tự mình nghĩ ra , có thể bình tĩnh nghĩ ra biện pháp giải
quyết, nếu quả thật là có chuyện, thì Quận chúa cũng sẽ không lạnh nhạt
như vậy. Bất quá, Quận chúa bị kích thích như thế, đoán chừng mấy ngày
kế tiếp sẽ không sống khá giả .” Băng Dao rất khẳng định nói.
“Vậy thì tốt, cho nàng hảo hảo ở tại Thuần Vương Phủ dưỡng thân thể.
Thân thể dưỡng tốt rồi, hãy trở lại. Ở bên ngoài, luôn luôn không an
toàn.” Hoàng đế thật hận hiện tại không được đem người đón trở lại.
Nhưng mà hiện giờ đem người đón trở lại, với tình trạng nửa chết nửa
sống mà đón về Giang Nam, cộng thêm chuyện khốn kiếp kia, thì thế nào
cũng sẽ làm cho người ta đem lòng sinh nghi, đem phương hướng hoài nghi
chuyển đến trên đầu Ôn Uyển. Cho nên hoàng đế tạm thời chỉ có thể kiềm
chế. Đợi chờ cơ hội tốt nhất.
“Cũng may cái nha đầu kia thông minh cơ trí , chuyện như vậy cũng có thể hóa hiểm vi di ( hóa dữ thành lành ), nên không có chuyện gì.” Hoàng đế tự nhủ. Nói trở lại ông cũng không
biết là nên thay Ôn Uyển tức giận, hay là buồn cười. Bộ dạng hiện tại
của Ôn Uyển như khối Than đen, không ngờ lại bị người ta cướp sắc, nói
ra, quỷ cũng đều không tin. Nhưng chuyện hết lần này tới lần khác lại
xảy ra.
Nếu như xảy ra ở trên thân người khác, nói không chừng hoàng đế còn
có thể đem nó xem như một chuyện cười. Nhưng khổ là nó lại xảy ra ở trên người Ôn Uyển mà mình thương yêu nhất. Nếu có thể, hoàng đế còn muốn
nói một tiếng, đứa bé này quá xui xẻo rồi .