Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 31: Q.6 - Chương 31: Thổ lộ tâm tư cùng Hạ Dao (thượng).




Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Miêu thị, Thượng Kỳ vội vàng đi đến nói “Ta chẳng qua là nói thế thôi, biết đâu lại là khuê nữ thì sao?”

“Được, thiếp nghe tướng công. Nếu là nam tử, sẽ ôm cho tiểu thúc, nhưng ít nhất phải chờ hài tử được ba tuổi thì mới được. Nếu như thiếp sinh nữ nhi thì ôm tiểu nhị qua đó đi.” Miêu thị có chút không đành lòng, nghĩ lại cuộc sống mấy năm qua của trượng phu sống cũng không dễ dàng, nhớ tới những việc mà mẹ chồng đã làm. Trái tim của Miêu thị lại mềm nhũn. Đưa qua đó thì đưa qua thôi, dù sao hiện tại viện bên cạnh cũng đã có cửa thông rồi. Mỗi ngày cũng có thể nhìn thấy hắn. Miêu thị vuốt bụng, nhưng nàng lại hi vọng đây là khuê nữ.

Thượng Kỳ cũng đau lòng nói “Nương tử, khổ cực cho nàng rồi.”

Miêu thị lắc đầu, tựa người vào người trượng phu, thỏa mãn nói không ra lời. Thượng Kỳ đối với nàng rất tốt, mấy năm nay tâm tư của hắn không đặt trên người những nữ nhân khác. Ngay cả tiểu Liên cũng là nha hoàn mà nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến, là lúc nàng có thai không thể hầu hạ tướng công, nên tự mình ra mặt để an bài, mấy năm nay nhìn thấy nàng ta trung thực mới cho dừng uống thuốc tránh thai. Mặc dù mấy năm trước trôi qua có chút không như ý, nhưng có tướng công tốt như vậy, nàng cũng nguyện ý nhượng bộ.

Thượng Kỳ nói với Thượng Lân là sẽ đưa một hài tử sang cho hắn nuôi. Nói không chừng, hài tử mới qua đó, lại có thể lây được một chút hỉ khí, chờ vừa hết kỳ chịu tang lại có luôn hài tử. Đến lúc đó lại ôm hài tử trở về. Vừa nói như thế, Thượng Lân cùng tiểu Hứa thị, đương nhiên là ngàn vạn lần đồng ý.

***********************

“Nương, không đến một tháng nữa, Ôn Uyển sẽ gả vào rồi. Người nói cho con biết, con nên làm thế nào đây? Hiện tại Bạch phủ là do con cùng với Tịch thị quản lý. Đến lúc Ôn Uyển vào cửa, tất nhiên là sẽ chủ trì việc bếp núc. Con nghĩ thừa dịp hôn lễ này, tiện tay vơ vét một khoản, để có tiền thành thân cho Minh Chí. Đến lễ mừng năm mới, Minh Chí đã mười chín tuổi rồi, nếu sang năm vẫn không thành thân, con cũng không biết nói chuyện với Bàng gia như thế nào?” Vẻ mặt của Thanh Hà có chút do dự. Hơn ba năm qua, nàng đã ăn quá nhiều đau khổ, cũng may trượng phu so với trước kia tiến bộ hơn một chút, chỉ có chút phóng túng, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ nàng một chút. Nhưng đối với hai hài tử, vẫn làm trễ nãi hôn sự của chúng, chuyện này trở thành tâm bệnh trong lòng của nàng.

“Ta nói cho con biết, ngàn vạn lần không thể làm ra việc hồ đồ. Trên danh nghĩa, sản nghiệp của Ôn Uyển lớn như vậy, cũng không có người dám ở dưới mắt của nó gian lận. Thượng Vệ nói, bình thường Ôn Uyển không bao giờ bạc đãi bất kỳ một người làm công nào. Nhưng một khi tra ra, ai có hành động gian lận thì cả đời sẽ không thể trở mình được. Dựa vào bản lĩnh của nó, bên này các con có hành động mờ ám gì. Tương lai chờ lúc Ôn Uyển vào phủ, không cần tốn một ngày là có thể tra rõ ràng mọi chuyện. Hơn nữa, lần này con nói tiền đón dâu của Bạch Thế Niên còn không đủ, phải đi ngân hàng thế chấp mượn ba vạn lượng bạc. Các con ăn bớt ngân lượng, để cho Ôn Uyển vừa vào cửa liền trả số bạc kia. Cho dù nó không quan tâm số tiền này, nhưng cơn tức này nó sẽ không nuốt xuống, đến lúc đó, sẽ không chừa mặt mũi cho con đâu”. Đại phu nhân vội vàng trách mắng.

Thanh Hà cũng không phải là người có lòng tham, nhưng lúc này nàng đang cực kỳ do dự, không biết nên làm hay không: “Nhưng cứ như vậy, sau này con còn có thể làm gì? Nương, những người khác đều giấu dếm gian lận ở bên trong”.

Đại phu nhân tận tình khuyên bảo nói “Ta đã nói với con, đứa nhỏ Ôn Uyển này cuối cùng vẫn là người luôn chiếu cố cho huyết mạch tình thân. Đợi đến khi nó là con gái đã xuất giá, mọi việc con cứ đặt nó lên trên, chuyện gì thì cứ đứng ở bên cạnh nó. Nó nhất định sẽ không để con chịu thiệt. Đứa nhỏ này, ta nhìn nhiều năm như vậy. Là người rất dễ mềm lòng. Bằng không, ban đầu Ngũ thúc con hành động quá đáng thế, nó cũng sẽ không ghi nhớ Ngũ thúc con là phụ thân của mình, còn cho hắn nhiều tiền như vậy. Con không được làm chuyện hồ đồ, bị mấy lượng bạc làm mờ tâm trí, tiền đồ tương lai của mấy hải tử của con toàn bộ còn phải dựa vào Ôn Uyển. Con bây giờ vì lợi ích trước mắt, chiếm một chút tiện nghi. Nhưng sau này, con cùng nàng trở thành xa lạ, tiền đồ của hài tử sẽ không có chỗ dựa vào. Con cần phải hiểu rõ, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Cuộc sống dần trôi, Ôn Uyển tin tưởng con, thì con cũng sẽ có cuộc sống yên bình. Chịu thêm mấy ngày khổ cực để về sau hưởng phúc thì tự bản thân con chọn đi. Thanh Hà, con từ nhỏ chưa từng chịu khổ qua. Nương biết con phải chịu khổ nhiều, nhưng chuyện này một chút cũng không thể nhúng tay vào.”

“Được, con nghe lời mẫu thân.” Thanh Hà suy nghĩ một lúc lâu, vẫn cảm thấy nghe theo lời của mẫu thân mình là đáng tin và ổn thỏa.

Quốc công phu nhân lúc này mới gật đầu nói “Khổ sở rồi cũng qua, tiếp sau sẽ đến những ngày hưởng phúc của con. Thật ra mặc dù hôm nay không có tước vị. Nhưng trượng phu của con cũng đã không còn giống như trước đây. Nguyện ý thành thật sống cùng con. Mà mấy hài tử đều nghe lời con, không có học xấu, còn nên người hơn. Ít nhất con đã thoải mái hơn. Làm người a, phải biết tự thỏa mãn, nếu không biết tự thỏa mãn thì sẽ dễ lâm vào đường cùng. Tự mình phạm phải sai lầm”.

Trong mắt Thanh Hà chứa đầy nước mắt “Nương, con đều hiểu. Người yên tâm, con sẽ sống rất tốt”.

Ôn Uyển tính thời gian, nửa tháng để cho Hạ Dao đống cửa suy nghĩ đã đủ rồi. Nên cho người đi gọi nàng ra gặp mình.

Thời gian nửa tháng để Hạ Dao đóng cửa suy nghĩ đã xong, liền đi đến gặp Ôn Uyển. Ôn Uyển thấy nàng gầy đi không ít. Nhưng tinh thần không tệ, đặc biệt là ánh mắt kia, đã trở lại giống như thời điểm Ôn Uyển gặp Hạ Dao lúc đầu, trong bình tĩnh mang theo lạnh nhạt.

Ôn Uyển nhìn thấy Hạ Dao như vậy, trong lòng rất hài lòng. Nhàn nhạt nói “Đã nghĩ thông suốt?”

Sắc mặt Hạ Dao có chút ảo não, đóng cửa suy nghĩ nửa tháng, nàng không ngừng xem xét lại bản thân mình. Cho nên lần này gặp mặt Ôn Uyển thấy có chút không được tự nhiên nói “Dạ, Quận chúa. Mặc dù nô tỳ muốn tốt cho Quận Chúa, nhưng lại quên mất bổn phận của mình. Nếu cứ hành động tùy ý như vậy ở trong tình huống nguy hiểm, thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.”

Ôn Uyển gật đầu nói “Được rồi. Thật ra lần này để ngươi đóng cửa suy nghĩ trong nửa tháng, bởi vì thứ nhất gần đây phát hiện hành động của ngươi đã nóng nảy lên rất nhiều, không có bình tĩnh như trước đây. Còn thêm nữa là ta không muốn ngươi xen vào chuyện giữa ta và Bạch Thế Niên. Cậu Hoàng Đế đã hạ thánh chỉ tứ hôn rồi”.

Nếu là nói, trên đời này còn có người để Ôn Uyển tín nhiệm, đó chính là Hạ Dao. Cũng bởi vì hơn một năm nay, Hạ Dao trước mặt nàng luôn luôn nhắc nhở, đề cập đến Bạch Thế Niên, nàng mới chính thức tín nhiệm Hạ Dao. Bởi vì như vậy, chứng tỏ Hạ Dao thật sự muốn tốt cho nàng, mà không có suy nghĩ đến nguy hiểm. Không chỉ là nguy hiểm đối với nàng, mà đối với triều đình cũng có rất nhiều nguy cơ. Nhưng Hạ Dao lại không để ý đến những chuyện này. Chỉ hi vọng nàng có thể có được hạnh phúc. Đối với phần tâm ý này, Ôn Uyển rất cảm động. Cho nên lúc này nàng càng cần Hạ Dao giữ tâm trí minh mẫn. Không thể vì ngoại vật mà bị ảnh hưởng.

Hạ Dao phải đóng cửa suy nghĩ, đối với tin tức ở bên ngoài bị phong bế. Đến bây giờ Nàng cũng không biết chuyện này. Nghe được Ôn Uyển thông báo như vậy, nếu như là dĩ vãng thì nhất định sẽ rất mừng rỡ, nhưng hiện tại, nàng lại nhíu mày nói “Trước đây đúng là nô tỳ bị che mắt. Bạch Thế Niên tuy rất tốt, nhưng gả cho Bạch Thế Niên, tình cảnh của Quận chúa sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Hơn nữa càng thêm vất vả.”

Ôn Uyển rất hài lòng nói “ Xem ra, nửa tháng qua đóng cửa tự suy nghĩ, thật là không uổng phí”. Thấy sắc mặt Hạ Dao không tốt, Ôn Uyển rất tâm lý nói “Ngươi cũng là người, hơn nữa còn là nữ nhân, nữ nhân là động vật dễ mềm lòng nhất. Mặc dù ngươi đã trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, nhưng ngươi vẫn có thất tình lục dục. Cộng thêm ở bên cạnh ta cũng chịu ảnh hưởng rất lớn (Đây mới là mấu chốt). Nếu như không phải bởi vì ta là người trong cuộc, thấy một nam nhân tình thâm ý trọng như vậy. Tất nhiên là muốn thành toàn. Thật ra ta không có vì chuyện này mà trách cứ ngươi. Ta bắt ngươi đóng cửa suy nghĩ hơn nửa tháng, chỉ là muốn ngươi tỉnh táo một chút.”

Trên mặt Hạ Dao lộ vẻ cười khổ. Quận chúa nói thì nói như vậy. Nhưng có thể giữ vững tâm trí của mình nhiều năm, không phải nàng nói mê hoặc là bị mê hoặc ngay. Có thể thấy được tâm trí của Quận chúa kiên định như thế nào? Dù gì, nàng cũng đã trải qua huấn luyện, nhưng so sánh với Quận chúa, nàng thấy rất tự ti. Nàng biết Quận chúa coi trọng nhất vẫn là cái mạng của mình. Nào dám cầm mạng nhỏ của mình ra làm trò đùa. Tất nhiên sẽ cực kỳ cẩn trọng.

Ôn Uyển nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Dao. Lúc này lại lên tiếng nói “Hạ Dao, ta nghe cậu nói, ngươi là nữ nhi tôn thất, dựa theo bối phận mà nói, ngươi là biểu tỷ của ta. Mặc dù trên bề ngoài ngươi là hộ vệ của ta, nhưng ta đối đãi với ngươi như người thân của mình. Ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất. Tương lai có rất nhiều chuyện ta phải dựa vào ngươi. Cho nên ngươi nhất định không được vì chuyện bên ngoài mà bị ảnh hưởng. Đến lúc Bạch Thế Niên đi biên quan, ta một mình phải chống đỡ cái nhà này, còn phải đảm bảo cung cấp vật tư cho tiền tuyến, giữ vững cân bằng đối với hoàng cung, lại còn phải chiếu cố đến hài tử. Nếu không có sự trợ giúp của ngươi, một mình ta sẽ chống đỡ không nổi. Cho nên, ta mới cắn răng để ngươi đóng cửa tự suy nghĩ, hi vọng ngươi có thể khôi phục sự bình tĩnh.”

Hạ Dao có chút áy náy nói: “Quận chúa, người yên tâm. Sau này, nô tỳ sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.”

Ôn Uyển gật đầu.

Hạ Dao suy nghĩ một lúc lâu, sau khi tâm tư bình tĩnh lại, lại có chút không hiểu nói: “Quận chúa, người đã biết về sau khi gả cho Bạch Thế Niên sẽ có nguy cơ trùng trùng, tại sao còn muốn gả cho hắn?” Trước kia nàng không phải là không biết, chẳng qua là hi vọng Ôn Uyển có thể nhận được hạnh phúc, nên cố ý quên đi.

Ôn Uyển lắc đầu cười khổ nói: “Bởi vì ta là nữ nhân, nữ nhân đều là động vật khi gặp tình cảm sẽ dễ bị mềm lòng. Đối với nam nhân tốt như vậy. Cho dù đường đi phía trước là nguy cơ trùng trùng, ta cũng không nỡ buông tha cho hắn. Hơn nữa, thêm một Bạch Thế Niên, tình cảnh của ta cũng không thể xấu hơn được nữa. Dù sao cũng đã nguy cơ trùng trùng, có thêm hắn cũng không lắm. Chỉ cần tình toán tốt, tương lai sẽ không nhất định là nguy cơ trùng trùng”.

Hạ Dao lặng lẽ nói “Quận chúa có biện pháp để phá giải hay không?”

Ôn Uyển gật đầu nói “Bởi vì ta chịu khổ hai năm qua, nên cậu lo lắng ta không lấy chồng. Vì vậy chuyện của Bạch Thế Niên vừa lộ ra, cộng thêm cậu cũng muốn lung lạc Bạch Thế Niên, nên đã đáp ứng. Có điều vì ta không tự nguyện, cậu Hoàng đế càng thêm thương ta. Cậu đã hứa với ta, cho ta điều động tất cả tài nguyên để xây dựng đảo. Những người chúng ta đã bồi dưỡng, hôm nay có thể quanh minh chính đại dùng rồi. Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi xử lý.”

Hạ Dao nghe đến đó nói “Quận chúa lúc trước chịu khổ, chính là muốn tạo ra hiện tượng giả tạo để Hoàng thượng nghĩ rằng Quận chúa không muốn lập gia đình. Chính là muốn Hoàng thượng đau lòng, đồng ý để cho Quận chúa xây dựng đảo”. Khó trách, khó trách nàng cảm thấy quái dị. Chọn lựa, rồi lại liều mạng để cho mình chịu khổ. Hành hạ đến cuối cùng Hoàng thượng cảm thấy càng ngày càng nóng nảy. Hận không tìm được người đem Quận chúa đóng gói mang đi, mà Quận chúa lại thông minh lão luyện nơi nơi bố trí, không vội, không hoảng hốt.

Ôn Uyển không có trả lời nói “Bạch Thế Niên không làm ta thất vọng. Có thể chịu đựng được sáu năm, ta tin tưởng ta cũng giống hắn có thể chịu đựng qua được mười năm”.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao nói “Thật ra chuyện lần này, không phải chỉ vì để cho ngươi đầu óc tỉnh táo. Quan trọng hơn là ta muốn để cho Hạ Ảnh đi nói với cậu. Nếu ta không gả cho Bạch Thế Niên, thì đời này không lấy ai. Hạ Ảnh đối với cậu Hoàng đế rất trung thành, sống ở bên cạnh ta hơn mười năm, ta cũng không thay đổi được nàng. Đã như vậy thì lời của nàng so với lời của ngươi, cậu Hoàng đế sẽ tin tưởng hơn”. Nói đến chuyện này, Ôn Uyển nghĩ có chút không hiểu. Tại sao Hạ Ảnh có chết thì tính tình vẫn như vậy, nhất định phải đem toàn bộ hành động của nàng báo cáo với cậu hoàng đế.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao trước mặt, lại nghĩ đến Hạ Ảnh, ánh mắt Ôn Uyển có một tia lãnh ý. Đến giờ này, nàng rốt cuộc ngộ ra một đạo lý, cậu Hoàng đế thương nàng không giống như ông ngoại Hoàng đế, cũng không tín nhiệm nàng như ông ngoại Hoàng đế. Chỉ cần so sánh giữa người của ông ngoại Hoàng đế và cậu Hoàng đế cho nàng là có thể nhìn ra. Cậu Hoàng đế cho nàng là người trung thành với cậu Hoàng đế, còn ông ngoại Hoàng đế cho nàng lại là người nhất mực trung thành với nàng. So sánh rõ ràng và chính xác nhất chính là Hạ Ảnh với Hạ Dao. Cùng là ám vệ, Hạ Dao cũng có điểm mấu chốt, nhưng ở thời điểm không có vượt qua điểm mấu chốt, Hạ Dao có thể giúp đỡ nàng làm bất cứ chuyện gì. Nhưng Hạ Ảnh lại không giống vậy, trái tim của nàng ấy căn bản là không có đặt ở trên người mình. Có kết quả như vậy là dựa vào mệnh lệnh ban đầu của hai người không giống nhau. Nghĩ đến những thứ này, Ôn Uyển rất bất đắc dĩ nói “Thật ra thì ai nguyện ý muốn tính toán như vậy chứ? Tính tới tính lui cũng rất mệt mỏi, nhưng vô tình nhất là gia đình đế vương. Nếu không có nhiều người có tâm nhãn, đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết”. Ban đầu còn cảm thấy mình cẩn thận quá, hôm nay xem ra tâm tư cẩn thận nho nhỏ của mình thật không phải là sai. Sau này lại càng phải chú ý, tâm tư càng phải cẩn thận hơn.

Hạ Dao gật đầu nói “Quận chúa yên tâm, Hoàng thượng hôm nay thân thể khỏe mạnh, chúng ta còn có thời gian. Chờ đến sau khi Hoàng thượng trăm tuổi, đến lúc đó thế lực của chúng ta đã mạnh mẽ, có thể bảo vệ được Quận chúa và tiểu chủ tử tương lai rồi.”

Ôn Uyển bất đắc dĩ cười nói “Chút thế lực này đã coi là cái gì, nhét kẽ răng của người ta cũng không đủ. Nhưng cậu Hoàng đế đã hứa với ta, cho dù sau này hắn trăm tuổi rồi, cũng sẽ bảo vệ cho ta cả đời vinh hoa phú quý. Cậu không phải là người dễ dàng xuất ngôn đồng ý, nếu cậu đã hứa hẹn với ta, sau này nhất định sẽ có sự chuẩn bị. Trong lòng Hoàng đế thì không đối xử với ta như thế nào. Nhưng ta thành thân rồi, đã không phải chỉ có một mình ta như trước nữa”.

Hạ Dao hơi lo lắng nói “Quận chúa, xây dựng đảo cũng phải từ từ, tương lai lúc nguy nan sẽ nơi để tránh né, nhưng như vậy cũng không phải là kế sách hay, thiên hạ to lớn, nơi nào mà không phải vương thổ.” Hoàng Đế nếu thật muốn giết người, thì chạy trốn đến trên đảo cũng không nhất định thoát được.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng nói “Xây dựng đảo quả thật cũng không phải là một kế sách hay. Lấy công lao to lớn của ta, cho dù tân hoàng tại vị, chỉ cần đầu óc không bị hỏng, sẽ không đụng đến ta. Dù nói như thế nào, thì ta cũng là người của Hoàng gia, muốn giết ta thì phải nghĩ kĩ. Ta hiện tại đã không phải là đứa cô nhi mười năm trước, không có chỗ nương tựa nữa. Ta chỉ lo lắng lưu lại mối họa cho hài tử. Hôm nay, lại có lời hứa của cậu Hoàng đế, ta lại càng không cần lo lắng nữa, nhất định có thể phúc thọ an khang. Năm hòn đảo cũng không phải giữ lại cho ta, mà giữ lại cho hài tử của ta. Coi như ta lưu lại cho chúng một đường lui.”

Hạ Dao có chút khó hiểu.

Ôn Uyển cười nói “Cậu Hoàng đế đã đáp ứng, tương lai sẽ thiết lập hải quân, do ta chịu trách nhiệm. Tướng lãnh hải quân nếu do ta bổ nhiệm, ta nắm quân quyền hải quân trong tay thì còn sợ gì nữa.”

Hạ Dao rất lo lắng nói “Quận chúa như vậy chẳng phải là có nguy hiểm sao?” Vốn chính là quân quyền cùng binh quyền kết hợp, giờ lại tiếp tục nắm giữ quân quyền của hải quân, không phải là đem mình đặt trên đống lửa à?

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng nói “Hải quân ít nhất mấy năm nữa mới có thể thành lập, chi phí của hải quân sẽ vô cùng lớn. Đóng một chiếc thuyền lớn, sẽ hao phí vài chục vạn lượng bạc. Chờ tương lai Bạch Thế Niên đánh bại bọn người Mãn thanh, sẽ nộp binh quyền lên. Đến lúc đó trong ngoài Đại tề đều yên bình, ta mới có thể tạo dựng hải quân. Lúc đó, ta sẽ để cho Bạch Thế Niên giúp ta thành lập hải quân. Về phần sản nghiệp trên danh nghĩa của ta như ngân hàng tư nhân sau này sẽ về quốc khố. Những lợi nhuận từ việc buôn bán ở trên biển, lưu ly phường, vườn trà sẽ lấy ra để xây dựng hải quân. Cho nên chuyện ngươi lo lắng sẽ không xảy ra. Về phần nói càng thêm nguy hiểm, thì ta đã ở trên đống lửa rồi, thêm một thanh củi đốt cũng không có ý nghĩa gì nhiều lắm. Chỉ cần hài tử có bản lãnh, có thể tiếp nhận hậu thuẫn này thì ta không lo lắng nhiều lắm. Ngược lại, nếu không có bản lãnh, lại càng không phải lo lắng, trực tiếp để chúng sống trên đảo là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.