Edit: Leticia
“Ôn Uyển, đáng ra con phải là Phượng
hoàng kiêu ngạo, cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh để cho người
người kính ngưỡng. Mà không phải là một con gà thấp kém để mặc cho người khi dễ, bị vu oan hãm hại. Ôn Uyển, cậu đã nói nhiều rồi. Con suy nghĩ
kỹ rồi xem phải làm như thế nào, dù sao đây cũng là chuyện của con.”
Thuần vương cảm thấy nói cũng không sai biệt lắm. Nói thêm nữa, cũng
không còn bất kỳ lợi ích gì rồi. Ngược lại sẽ khiến hai con hồ ly một
lớn một nhỏ này hoài nghi.
“Con có thể kiêu ngạo, có thể cao cao
tại thượng, nhưng tuyệt đối sẽ không kiêu căng, cũng sẽ không coi rẻ
người khác, kiêu căng không tốt, coi rẻ người khác lại càng không tốt.”
Ôn Uyển mặc dù rất động tâm, nhưng đối với những lời của Thuần vương vẫn rất kiên định mà biểu đạt lập trường của mình.
Ôn Uyển vừa dứt lời, khiến Thuần vương
nghẹn họng, rồi ngược lại ha hả cười: “Con muốn giống tên hỗn thế ma
vương nhà ta thì sẽ không còn là con nữa rồi. Thế nào, con có muốn tìm
người dạy bảo con hay không?”
Ôn Uyển nghe xong, ánh mắt lóe lên sự
mừng rỡ, lập tức nặng nề gật đầu, Trịnh vương ngồi nhìn, muốn nói gì,
nhưng cuối cùng cũng không có đi đầu phản đối.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, mặc dù nàng
không hiểu hôm nay Thuần vương nói với nàng nhiều như vậy là có ý tứ gì. Nhưng viễn cảnh có thể làm công chúa mà không còn là cô bé lọ lem nữa
vẫn rất hấp dẫn người ta đấy. Ôn Uyển nhìn bộ dạng của Thuần vương, nghĩ nghĩ rồi chỉ chỉ vào Thuần vương, ý nói là cậu đến dạy con à.
Thuần vương không chút suy nghĩ, vô cùng dứt khoát cự tuyệt, tỏ vẻ hắn không có việc gì làm hay sao mà tự nhiên
đi kiếm việc làm gì. Lúc này, thái độ nhất định phải dứt khoát, bằng
không trước mặt hai con hồ ly một lớn một nhỏ hết sức khôn khéo này,
nhất định sẽ nhìn thấu hắn có mưu đồ khác. Đặc biệt là Ôn Uyển, đó là
một tiểu hồ ly vô cùng gian xảo, chỉ biết lừa gạt chiếm tiện nghi của
người khác chứ chưa bao giờ chịu thua thiệt. Dĩ nhiên, lớn cũng khó đối
phó, cho nên, trước tiên phải hết sức thận trọng, không thể để cho hai
con hồ ly lớn nhỏ này nhìn ra tâm tư của hắn.
Ôn Uyển nhìn Thuần vương, lại nhìn Trịnh vương. Nàng tự nhiên là nhìn ra được, Thuần vương có lẽ cũng có hảo tâm mà chỉ bảo cho nàng. Nhưng hôm nay, nhìn hắn như vậy, nhất định là có
điều thỉnh cầu nàng rồi. Nhưng nếu hắn không nói, nàng cũng không vạch
trần. Dù sao, đến lúc đó chờ hắn mở miệng rồi hãy nói.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương, cơ hội lần
này, nàng nhất định phải nắm chặt thật tốt. Đề nghị lần này của Thuần
vương, quả thực có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu được thì đối với nàng tuyệt đối là vạn phần có lợi. Nghĩ tới đây, liền
lôi kéo tay Trịnh vương, trong mắt đều là chờ đợi.
Trịnh vương nhìn đáy mắt chờ đợi của Ôn
Uyển nghĩ tới tính tình Ôn Uyển, còn suy nghĩ về những lời của Thái y,
rốt cục mở miệng “Nếu như ngươi thật có thể giúp cho tương lai của Ôn
Uyển sau này, thì cứ làm như ngươi nói. Ta liền dùng hai phần rưỡi cổ
phần của Minh Nguyệt sơn trang, đổi cho ngươi lấy hai thành cổ phần của
Ôn tuyền thôn trang.” Dựa theo chủ ý của Trịnh vương là muốn để cho nàng đi tiếp nhận huấn luyện khoảng hai ba tháng.
Thuần Vương ngẩn người, tiền lời từ Minh Nguyệt sơn trang hàng năm là gần ba mươi vạn lượng, Ôn tuyền thôn trang một năm thu vào là gần năm sáu vạn, khoản mua bán này cực kỳ có lời.
Thậm chí có thể nói, đó là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, đối
với Thuần Vương mà nói hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn. Hắn thận
trọng là quá đúng rồi. Thấy không đã kiếm được tiền lời rồi
Thuần vương ha hả cười”Tốt, đây là làm
ăn không lỗ, chỉ có tiền lời. Cứ tính ở trên người của ta. Ta nhất định
đào tạo Quận chúa thành một Quận chúa kiêu ngạo, cao quý nhất triều ta.”
Ôn Uyển bĩu môi, viết ra vài nét, ý là,
cậu không nên khoác lác. Sau đó nhìn Trịnh vương, trong mắt có áy náy,
chuyện làm ăn này, cậu thua lỗ rất nhiều. Trịnh vương nhìn Ôn Uyển có
chút xấu hổ, cười nói”Không có chuyện gì, chẳng phải hai phần năm cổ
phẩn của Ôn tuyền thôn trang cũng đều là Ôn Uyển cho cậu à, chỉ cần có
thể để cho Ôn Uyển tốt, những thứ này chỉ là vật ngoài thân. Không có
cũng được.” Tiền tài vật chất Trịnh vương thật đúng là không coi trọng.
Nếu như tương lai hắn thua những thứ đó chỉ là mây bay. Nếu như thắng,
cho dù hắn không nói, đến lúc đó tất cả cũng đều đưa cho nàng. Chẳng qua là cái bộ dạng nha đầu này, khụ, xem ra, thật sự cần để cho Thuần vương hảo hảo dạy dỗ nàng. Nếu không với cái bộ dáng này, tương lai chắc
chắn sẽ phải lo lắng nhiều.
Ôn Uyển nghe vậy, thật sự là vạn phần
cảm động, cảm động đến nỗi đầu nàng cũng nóng lên. Cảm thấy trên đời
này, đối xử tốt nhất với mình chính là cậu a, cậu không hổ là cậu ruột.
Ôn Uyển vẫn luôn là một hài tử tốt, thiện tâm, cảm thấy cậu đối với mình thật tốt. Nhìn Trịnh vương càng nhìn càng cảm thấy cậu bị tổn thất
nặng, nàng sẽ không để cho hắn chịu thiệt đâu. Sau này nàng sẽ đền bù
tổn thất cho hắn. Bởi vì nhất thời cảm động lại thêm hưng phấn quá độ
liền viết một hàng chữ trên tay Trịnh vương.
Cũng bởi vì hàng chữ này, mà trở thành
chuyện ảo não nhất nhiều năm về sau của Ôn Uyển . Nàng khi đó hoàn toàn
là đầu óc bị nóng rồi, căn bản không suy nghĩ hậu quả. Thế nên bị cậu
lợi dụng triệt để, khiến cho nàng phải làm trâu làm bò. Cũng bởi vì trải qua chuyện này, chiếm được thiên đại giáo huấn, những năm tháng về sau, Ôn Uyển không bao giờ nóng đầu óc nữa, một lần cũng không có.
Trịnh vương cảm nhận được Ôn Uyển viết,
ngạc nhiên nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển cười híp mắt, gật gật đầu để khẳng định với Trịnh vương. Trịnh vương nhìn Ôn Uyển, mặt lộ vẻ khiếp sợ: “Con nói là thật sự?”
Ôn Uyển không chút do dự gật đầu. Nàng
hiện tại chỉ cần vừa nghĩ có thể đi ra ngoài thông khí, thì nàng đã muốn nhảy lên rồi! Rốt cục đã giải quyết được vấn đề khó hiểu nhất trong
lòng nàng rồi.
Trịnh vương thấy bộ dáng của Ôn Uyển,
đầu tiên là sững sờ nhìn Ôn Uyển hồi lâu, cuối cùng ánh mắt thay đổi
nhìn thẳng vào nàng, qua thật lâu lại chuyển thành trầm tư, qua nửa ngày sắc mặt mới khôi phục bình tĩnh. Nói một câu mà Ôn Uyển không
hiểu:”Tốt.”
Thuần vương tỉ mỉ chú ý vẻ mặt biến hóa
của Trịnh vương, trong lòng âm thầm kinh hãi. Nửa thăm dò nửa trêu
đùa:”Ôn Uyển, con nói chuyện gì mà để cho cậu Trịnh vương vui vẻ như
vậy.”
Ôn Uyển nghiêng đầu, cười híp mắt, ý
chính là không nói cho cậu biết, đây là bí mật riêng của cậu cháu nàng.
Mà Trịnh vương lại càng sẽ không nói với hắn.
“Chờ qua sang năm, cậu liền bắt đầu dạy bảo con. Hiện tại, cậu có việc phải đi trước.” Thuần vương nói xong liền rời đi.
Trịnh vương thì ở lại với Ôn Uyển, ăn
cơm xong lên xe ngựa. Trịnh vương ngồi lên xe, để cho Hạ Ảnh đi ra
ngoài, rồi hỏi: ” Ôn Uyển, điều con vừa mới nói cùng cậu, có thật không? Con thật có thể làm được như điều vừa nói với cậu?”
Ôn Uyển nhìn bộ dáng của Trịnh vương, có chút không rõ, nhưng vẫn là gật đầu.
Trịnh vương lại hỏi “Nắm chắc được mấy phần?”
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, viết ở trên
tay Trịnh vương “Nếu như điều kiện cho phép, con cảm thấy có. . . . .
.” Rồi đến thời khắc mấu chốt nàng cảm thấy vướng mắc. Nàng nhanh chóng
nghĩ đến lúc trước triều đình trợ giúp nạn thiên tai cũng không có bạc,
hơn nữa cậu Trịnh vương trông coi Hộ bộ. Lúc này nàng mới hậu tri hậu
giác nghĩ ra hàm ý trong đó, những điều vừa rồi viết ra, cộng thêm thái
độ của Trịnh vương.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương, há hốc mồm, không thể nào, sẽ không phải là coi lời của nàng là sự thật chứ! Nàng
chẳng qua là thuận miệng nói một chút thôi, nàng đảm đương không nổi a!
Liền vội vàng tỏ vẻ là mình nói giỡn, khoác lác đấy, không phải là thật, sau này kiếm tiền gấp mười lần thì còn có thể. Nhiều hơn nữa thì cũng
không có cách nào khác. Lại vội vàng tỏ vẻ mới vừa rồi là mình nói đùa
đấy, không phải sự thật đâu!
Trịnh vương nhìn Ôn Uyển suy nghĩ xoay
chuyển nhanh như vậy, cái nha đầu này rất tinh ranh. Muốn hỏi thêm nữa
cũng không hỏi ra bất luận điều gì. Cũng chỉ cười mà không hề tiếp tục
đề tài này nữa. Ôn Uyển thấy Trịnh vương không nói, tự nhiên cũng giữ
vững trầm mặc. Nàng cũng nhìn không ra bất cứ biểu tình gì từ trên mặt
của Trịnh vương, nghĩ có lẽ cậu Trịnh vương cũng cho là nàng đang nói
đùa! Lại một lần tự an ủi có lẽ mình nói cậu đã hiểu.
Thuần vương trở lại trong phủ, gọi mấy
vị phụ tá tới, dựa vào suy đoán của hắn cộng thêm lúc ấy có một tùy tùng đứng bên cạnh, hai người suy nghĩ cả buổi, rồi nói đại khái tình cảnh
lúc ấy với mấy vị phụ tá, lại đem những nét bút của Ôn Uyển trong trí
nhớ viết ra ngoài. Mấy phụ tá suy nghĩ hồi lâu.
Thuần vương cũng biết rõ Trịnh vương là
loại người nào. Đây chân chính là người Thái Sơn sụp ở trước mắt mà mặt
cũng không biến sắc, có thể làm cho hắn động dung như thế, lộ ra vẻ mặt
như vậy không biết đến tột cùng là Ôn Uyển viết những gì? Hắn rất muốn
biết. Cho nên vội vã về để tìm hiểu. Nghĩ hồi lâu cũng không biết, phải
gọi cả chưởng quỹ đứng ở bên cạnh lúc đó, để cho hắn nhớ lại tình huống
khi ấy. Hoặc là có thể nói, Ôn Uyển lúc ấy rốt cuộc viết những gì.
Chưởng quỹ kia có khả năng sát ngôn quan sắc(nhìn mặt nói chuyện) nhiều
năm như vậy, bản lĩnh không kém, cũng bắt chước được bốn năm phần
Trong đó có một môn khách, nghĩ đi nghĩ
lại nhiều lần, nói ra giải thích cảm thấy hợp lý nhất: “Ý tứ của Ôn Uyển Quận chúa hẳn là gấp trăm lần nghìn lần. Ý tứ của Quận chúa muốn nói
với Trịnh vương có thể là, tương lai nàng có thể trả lại cho Trịnh vương gấp trăm lần nghìn lần. Đoán chừng chính là như vậy, nếu không, với sự
sắc sảo của Trịnh vương cũng không thể nào có vẻ mặt như vậy.” Những môn khách khác, cân nhắc một lúc rồi cũng tỏ vẻ tán thành, cho rằng giải
thích này là hợp lý nhất .
Không sai, đúng là Ôn Uyển viết ở trên
tay Trịnh vương: “Cậu, chờ sau này, con sẽ trả lại cậu gấp trăm lần
nghìn lần số tiền kia. Hai thành cổ phần của nàng bán được hơn hai mươi
vạn lượng, hai phần rưỡi cổ phần của Trịnh vương cũng có thể bán được ba mươi vạn lượng. Tính toán gấp trăm nghìn lần ba mươi vạn lượng thì sẽ
là bao nhiêu tiền a. Trịnh vương trông coi Hộ bộ, mỗi ngày vì không có
tiền mà phải loay hoay đến choáng váng đầu óc, thấy Ôn Uyển tự tin như
vậy, có thể không khiếp sợ sao.
Thuần vương trầm mặc không nói. Gấp trăm lần nghìn lần, đó là hơn trăm triệu lượng bạc a. Xem ra đó là chủ ý do
nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy. Qua đó hắn thấy được đứa bé này có khả năng phú quốc chi tài(có tài làm giàu
cho đất nước). Hiện tại thứ quốc gia cần nhất tự nhiên là tiền tài. Nếu
như Hoàng thượng thấy Ôn Uyển có khả năng làm giàu cho quốc gia thì lợi
thế của Trịnh vương tăng cũng không phải chỉ thêm nửa lần hay một lần
thôi đâu.
Ngay từ đầu, Thuần vương luôn không nghĩ là Ôn Uyển chỉ nói mạnh miệng. Nếu như là những người khác, hắn nghe
xong chỉ biết nói một câu cuồng vọng. Nhưng đây là Ôn Uyển, Ôn Uyển
trong ấn tượng của hắn là người làm việc vô cùng cẩn thận, thậm chí có
thể nói có chút cứng nhắc. Hắn biết rõ Ôn Uyển là người khi làm người
làm việc đều vô cùng có nguyên tắc, người như vậy, nếu dám viết ra lời
này, thì nhất định là có mười phần nắm chắc.
Nếu như hôm nay không phải bị Trịnh
vương làm cảm động, nàng không muốn bỗng dưng chiếm tiện nghi lớn như
vậy của Trịnh vương, nàng tuyệt đối sẽ không viết như vậy. Phú quốc chi
tài, Thuần vương nghĩ tới đây, lại nghĩ đến Ôn Uyển còn để cho hắn tự
mình dạy dỗ. Thì tâm tình sôi trào, sau này đi theo nàng cũng được thơm
lây, chỉ cần dính vào một chút thôi thì Thuần vương phủ bọn họ sẽ không
phải phát sầu về tiền bạc rồi. Hắn cũng không cần lo lắng không có bạc
để chi tiêu. Mỹ nhân bảo vật gì, tất cả đều có thể sẽ bay vào túi hắn a! Hắn kích động giống như mình cũng sắp đi theo Trịnh vương rồi.