Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 77: Q.4 - Chương 77: Thượng Đường thành thân ( trung )




Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

“Cũng là vận khí của Thượng Phong nhà chúng ta không tốt, Thượng Đường kia cho dù tài văn, sức lực, cơ trí lớn lên chỗ nào có thể so sánh được với Thượng Phong nhà chúng ta. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Quận Chúa chọn hắn. Nếu là chọn Thượng Phong nhà chúng ta thì hắn cũng sẽ không cưới cái nữ nhi sa cơ thất thế kia.” Nhớ tới cái đệ muội khôn khéo lợi hại kia, thê tử Bình Thượng Qúy liền tức giận, bây giờ lại nhìn thấy đồ cưới của Chân Chân phong hậu như vậy, trong mắt lại càng bốc lên lục quang ( ánh sáng xanh, ý chỉ tiếc xanh mắt ấy ), nếu Thượng Phong làm con thừa tự thì thiên kim của nhà tể tướng chính là em dâu chồng của mình rồi, nghe nói thiên kim nhà tể tướng vô cùng hiền lành nhu thuận vô cùng thương xót người già kẻ nghèo. Đến lúc đó tùy tiện chuyển chút tiền tài thì cả đời cũng không lo.

“Đúng vậy a, vận khí Thượng Phong không có tốt như Thượng Đường. Đây đều là số mệnh.” Trong lòng cũng là khinh bỉ , cái gì mệnh với không mệnh . Có một bà mẹ ruột ở góa lải nhải, hai muội muội không xuất giá, một đại ca không dùng được lại chỉ biết cản trở, hơn nữa lại có một chị dâu không biết liêm sỉ, lòng tham không đáy, có cái gia đình không biết tốt xấu như vậy, Quận Chúa nếu là chọn Bình Thượng Phong mới kỳ quái!

Đến ngày sáu tháng sáu, chính là ngày Thượng Đường thành thân rồi.

Ngày hôm đó tâm tình của Ôn Uyển không tệ. Bắt đầu ăn mặc trang điểm Hạ Xảo quả thực có một đôi tay rất khéo léo, Ôn Uyển dùng nàng, vô cùng thư thái.

Ôn Uyển ngồi ở trên bàn, bữa ăn sáng là dựa theo yêu thích của nàng, là cháo trứng muối thịt nạc thanh đạm, dưa muối thái hạt lựu, một phần rau xào đậu thái sợi, nên nàng ăn hết một chén cháo đầy.

Một lúc sau thì tân khách tới cửa. Đại phu nhân đã sớm thức dậy , hai chị dâu cũng thức dậy cùng Tứ phu nhân cũng tới đây chào hỏi khách khứa.

Tiền viện có Quốc Công Gia cùng Bình Hướng Hi tiếp đón, lại thêm mấy vị đường ca biểu ca ở bên cạnh ứng phó. Nội viện là hoàng thân quốc thích cùng thân quyến huân quý, ngoài ra còn có Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân, còn có hai người con dâu của Đại phu nhân giúp đỡ, cũng sẽ không xảy ra chuyện không may gì.

Chẳng qua ngày hôm đó, Ôn Uyển cũng chính thức xuất hiện. Những thời điểm khác không ra mặt thì không sao, nhưng hôm nay là ngày thành thân chính thức, làm chủ nhân phủ Quận Chúa là nhất định phải đi ra. Biểu hiện đối với hôn lễ này coi trọng, cũng cho cô dâu thể diện.

Ôn Uyển cùng người Bình gia, trừ phu nhân tộc trưởng thì những người khác đều không quen, những người trong tộc ở đó cũng không quên mất cống hiến của nàng. Bởi vì nhờ Ôn Uyển quyên tiền, người trong tộc Bình gia mới có cuộc sống tốt hơn bình thường không ít. Cho nên, gia quyến có thân phận trong Bình gia đều tới đây tham dự hôn sự của Thượng Đường , cũng là để cho Bình Thượng Đường có chút mặt mũi.

“Quốc công phu nhân. Quận Chúa đã tới.” Trân Châu cười bẩm báo nói.

Phần lớn những người trong phòng đều đứng lên.

Ngày hôm đó Ôn Uyển đang mặc một bộ cung trang cẩm tú nhạt màu, sơ qua búi tóc bằng một cây trâm Lưu Vân, một cây trâm song điệp hí bằng bạch ngọc cài lên tóc , ngoài ra bên trên còn cài một đóa hoa mẫu đơn bằng san hô hồng được chạm rỗng. Trên cổ tay trái mang theo vòng tay long phượng, cười nhẹ nhàng mà đi tới.

Ôn Uyển thấy phần lớn mọi người đều đứng lên. Nên mời tất cả mọi người ngồi xuống. Sau khi nàng ngồi xuống cũng khách sáo mấy câu rồi sau đó cũng không nói gì nữa. Những người khác có hứng thú tiếp cận, Ôn Uyển cũng chỉ là mỉm cười gật đầu. mọi chuyện chiêu đãi hàn huyên đều rơi xuống người Quốc Công phu nhân cùng tứ phu nhân, Ôn Uyển làm chủ nhà chẳng qua là mang ý nghĩa tượng trưng thôi.

Mọi người đều vui vẻ mà nói rất nhiều. Phần lớn là khen ngợi Ôn Uyển, nịnh nọt Ôn Uyển . Ôn Uyển cũng đều cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng gật đầu hoặc là lắc đầu. Cũng không có để cho Hạ Dao thuật lại lời của nàng, chỉ cần tỏ vẻ đang lắng nghe bọn họ nói là được. Còn những cái khác. Nói ít cho thỏa đáng. Đại phu nhân cười ha ha ở bên cạnh tiếp lời, không khí nhất thời rất thân thiện.

“A, làm sao không thấy Ngũ đệ muội. Ngày đại hỉ lớn như vậy, Ngũ đệ muội không phải là nên có ở đây hay sao? Dù thế nào thì chén trà này của con dâu không thể không uống.” Không biết là người nào không có mắt, đột ngột mà lớn tiếng kêu lên.

Một số người đang ngồi đều kinh hãi mà nhìn lên người phát ra tiếng kêu kia. Ôn Uyển là Hoàng Qúy Quận Chúa, mẹ ruột của nàng chỉ có một chính là công chúa Phúc Huy. Những người khác muốn làm mẫu thân của nàng, cũng giống như là muốn tạo phản rồi, còn nữa, những chuyện của Ôn Uyển cùng An Thị kia thì những người ngồi đây người nào mà không biết, người này cũng quá không có ánh mắt rồi.

Người nói lên lời này hoàn toàn chính là cố ý tới kiếm chuyện, tất cả mọi người đều nhìn người nói lời quái đản kia, dĩ nhiên lại là Bình gia Tam phu nhân.

Đại phu nhân giận đến mặt đều đỏ hồng cả. Người khác không đến phá, chính người nhà mình lại muốn phá đi thể diện của người nhà mình, chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.

Ôn Uyển mặt không thay đổi nhìn Tam phu nhân. Phản ứng gì cũng không có. Hạ Dao khinh thường nói “Trà của con dâu này, chỉ có mẫu thân của Quận Chúa, Công Chúa Điện Hạ mới có tư cách uống. Những người khác, đều không tư cách này. Đông thị, vậy thì ngươi cho là, cái An Thị ti tiện kia có thể cao quý hơn cả công chúa nhà chúng ta sao?”

“An Thị cũng là mẫu thân của Thất thiếu gia , Thất thiếu gia làm như vậy chính là Đại bất hiếu.” Tam phu nhân cũng không có trả lời câu hỏi của Hạ Dao…, ngược lại thét lên đến chói tai. Coi như nàng còn chút thông minh, không có nói là mẫu thân của Ôn Uyển. Ôn Uyển là con gái ruột của công chúa nhưng Thượng Đường thì không phải vậy, nếu thật muốn xoi mói về lễ nghi thì cũng có thể xoi mói được .

Nếu như là lúc trước, Tam phu nhân còn có thể cố kỵ một hai. Nhưng mà hiện tại cuộc sống mà bà đang trải qua có thể nói là nước sôi lửa bỏng. Mà hết thảy đầu sỏ gây nên chuyện này chính là Ôn Uyển, Ôn Uyển đã không để cho bà sống khá giả, thì nó cũng đừng hi vọng sống an bình.

“Bị bệnh thì nên đi mời đại phu xem một chút.” Thế tử phu nhân ở một bên, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói. Hiện tại sắc mặt của nàng cũng rất khó coi, vốn là một cuộc hôn lễ như vậy nếu nói ra thì Bình gia cũng có chút phong quang, vậy mà người nhà mình lại đến để náo loạn.

“Chẳng lẽ ta có nói sai à, nếu Ngũ đệ đã cưới An Thị, thì tất nhiên nàng là mẫu thân của Thượng Đường. Nếu không để cho mẫu thân tới tham gia hôn lễ của nhi tử, vậy còn có chuyện nào bất hiếu hơn so với chuyện này.” Tam phu nhân đã bất chấp tất cả rồi rồi, bà chính là muốn Ôn Uyển phải xấu mặt. Mấy ngày nay bà chịu đủ rồi, bị tiểu thiếp chèn ép ghê gớm, cả đời này của bà cho tới bây giờ còn chưa từng trải qua uất ức như vậy, lại thêm chuyện của Bình Thượng Đường với con gái của hắn càng khiến cho mọi người đối với bà có bất mãn rất lớn, khiến bên ngoài đều cho rằng bà là người có lỗi, mà tất cả những chuyện này đều do cái khắc tinh này làm hại.

“Trân Châu, Tam phu nhân bệnh đến hồ đồ rồi. Mau đỡ Tam phu nhân đi xuống.” Quốc công phu nhân ngăn lại lửa giận ở đáy lòng, nhàn nhạt nói.

Ôn Uyển cũng không có động tác gì, nhưng Hạ Dao đã gọi hai bà tử đi vào, hai bà tử tiến lên đỡ, nhưng Tam phu nhân giãy dụa thoát ra, mội trong hai bà tử đó ván xuống một cái tát, miệng Tam phu nhân lập tức sưng phồng lên. Tam phu nhân còn muốn giãy dụa tiếp, thì hai bà tử đó đã trực tiếp cầm khăn lông nhét vào miệng ngăn lại.

Một trái một phải, đem Tam phu nhân đang giãy dụa không ngừng kiềm chế rồi kéo đi ra ngoài. Từ lúc Tam phu nhân giãy dụa đến lúc bị kéo đi ra ngoài, chỉ ở trong nháy mắt liền hoàn thành. Tất cả động tác đều rất nhanh chóng, làm việc vô cùng lưu loát, khiến cho tất cả mọi người ở chỗ này đều bị dọa sợ.

” Nếu các ngươi tới chúc mừng thì phủ Quận Chúa rất hoan nghênh. Nếu như muốn đến gây chuyện thì đừng trách ta không khách khí. Phủ Quận Chúa, cũng không phải là địa phương để mặc người khác giương oai.” Hạ Dao liếc mắt nhìn tất cả mọi người rồi lớn tiếng nói.

Người phía dưới nhìn Ôn Uyển không chút cố kỵ Tam phu nhân là trưởng bối, trực tiếp vả miệng, mà nha hoàn kia lớn tiếng nói như vậy, Quận Chúa chẳng qua chỉ nhàn nhạt cười. Thần sắc trên mặt dường như vẫn giống như lúc đầu, trong lòng mọi người liền phát lạnh. Đều nói kể từ sau khi xảy ra sự kiện ở Vương Phủ, tính tình của Ôn Uyển Quận Chúa đã thay đổi lớn. Bây giờ nhìn lại, quả thật như thế.

Đại phu nhân dùng tứ lưỡng bát thiên kim ( khéo léo chuyển chủ đề ) nói”Tốt lắm, hôm nay là ngày đại hỉ không nên nói những chuyện mất hứng như thế này. Mọi người đến đây tự nhiên là chúc mừng rồi, nếu không chúc mừng thì tới nơi này làm gì a. Tam đệ muội là bị ma ám nên ăn nói lung tung thôi, mấy ngày nay Tam đệ vẫn để cho nàng ở nhà dưỡng bệnh, cũng không biết hôm nay như thế nào lại chạy tới đây, cho nên đừng cố kỵ những cái này, người tới đều là khách, mọi người tùy hứng a .” . Trên mặt Quốc công phu nhân vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mãnh liệt dao động.

Không ngờ Ôn Uyển tuyệt không chút cố kỵ trong phòng này còn đang có rất nhiều tân khách, ngay cả Tiền viện, cũng có rất nhiều người. Cứ đĩnh đạc mà kêu người đánh Tam phu nhân rồi mang xuống như vậy, thử nghĩ mà xem, chuyện này nếu truyền đi ra ngoài, đối với nàng có bao nhiêu cái hại.

Để cho Đại phu nhân kinh hãi không phải là Tam phu nhân bị đánh, mà là Ôn Uyển lúc trước tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. Ôn Uyển trước kia làm việc đều rất hòa hoãn, nhiều nhất là không thèm để ý nữa mà xoay người rời đi . nhưng bây giờ thái độ lại quá cường ngạnh như vậy. Từ lúc nào mà Ôn Uyển trở nên mạnh mẽ, không hề cố kỵ luân lý thân tình nữa rồi. Bắt đầu dùng thế để dọa người. Chẳng lẽ, chuyện ở trong phủ Trịnh Vương thật sự đã khiến cho tính tình Ôn Uyển đại biến. Nàng trở thành như vậy đến tột cùng là tốt hay xấu. Đại phu nhân nhất thời khó mà quyết định.

Tam phu nhân cũng không có bị bắt đi ra ngoài, nếu thật sự muốn kéo ra ngoài thì quá là mất mặt. Hai bà Tử đưa bà ta tới sương phòng rồi đóng cửa lại. Đến sương phòng, Tam phu nhân vẫn còn đang giãy dụa, hai bà Tử kìa nhịn không được liền trái phải cùng lúc đánh cho bà ta ngất đi mới thôi.

Cho dù ngất đi, hai bà tử cũng vẫn ở đó để coi chừng. Sợ bà ta chạy đi. Nếu thật để bà ta chạy ra bên ngoài hô hoán loạn xạ, để cho người ngoại viện nhìn thấy, đến lúc đó Quận Chúa sẽ không tha cho các nàng.

Tiền viện rất náo nhiệt, tân khách lục tục tới chúc mừng. Đến lúc trưa thì ngoài cửa đã chật đầy tân khách. Không ngừng có mấy nhà vương phủ mà Ôn Uyển giao hảo trước giờ, đều là chủ nhân tự mình tới cửa, như Hải gia, Phương gia, Hoa gia, Dư gia, Tưởng gia ,mấy vị phu nhân đó đều lần lượt tới của, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Đại phu nhân mời phu nhân toàn bộ phúc làm xong một loạt lễ nghi rồi đội rước dâu và kiệu hoa chính thức lên đường.

Thượng Đường đang mặc lễ phục, phía trước còn đeo dãy lụa đỏ. Cỡi lên tuấn mã đi phía trước kiệu hoa, mấy người có phẩm cấp cũng khoác lụa hồng che ở hai bên kiệu hoa. Hạ nhân phủ Quận Chúa đều đang mặc quần áo mới tinh, cầm trong tay nhạc cụ cổ, đèn lồng, lư hương, một đường ồn ào náo động rước dâu.

Tuy nói hiện tại là thời điểm đầu hạ, nhưng mà Tô phủ treo lụa đỏ, dán giấy hồng trước cửa, lúc này cũng đã thắp đèn lồng đỏ thấm lên khiến cho nơi nơi đểu sáng rực rỡ , rất là sáng lạng.

Tô gia bên kia, ra thêm một vài vấn đề khó khăn, khiến cho Thượng Đường gấp tới độ trán ứa ra mồ hôi. Nhờ những người bên cạnh hỗ trợ mới miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.

Kiệu hoa hướng phía khuê phòng ở hậu viện đi đón tân nương, còn Thượng Đường thì đến chính đường, dập đầu ba cái cho nhạc phụ nhạc mẫu cùng Tô Tướng, hành lễ tạ ơn người thân, sau đó lại đến trước khuê phòng cách đó vái chào một vái sâu, thúc dục trang điểm để rước dâu.

Dựa theo quy củ là huynh trưởng của tân nương phải ôm lên kiệu hoa, Tô Dương đem cô dâu ôm vào kiệu hoa. Sau lại là một loạt lễ nghi, mới đem cô dâu đón ra cửa.

Ra cửa xong Thượng Đường liền lau cái trán đầy mồ hôi. Cưới vợ thật không dễ dàng a.

Màn kiệu nhấc lên, cũng là lúc Đại phu nhân mời tới người toàn phúc lấy ra son phấn từ phía trên bàn Thiên Địa (bàn thờ trời đất của hôn lễ cổ trung quốc ) mà trang điểm thêm cho cô dâu, sau đó lại giúp nàng hạ kiệu.

Cô dâu một thân trang phục lộng lẫy, cầm trong tay quả táo, vững vàng tương xứng mà đi qua ngạch cửa, chậu than rồi giẫm lên thảm đỏ, do hai vị phu nhân toàn phúc mà đại phu nhân bên này mời tới vịn đi vào hỉ đường, đứng ở bên người Thượng Đường.

Hai người song song quỳ xuống trước bàn thiên địa ( bàn thờ trời đất của hôn lễ cổ trung quốc ), y theo quy củ mà cúi lạy trời đất, mỗi một đầu của dải lụa hỉ đỏ thẫm sẽ cột chung cả hai người cùng vào động phòng.

Hai nhân vật mới dựa theo người mời riêng biệt chỉ phương hướng mà ngồi vào trong màn, sau đó phu nhân đón dâu bắt đầu vung màn lên. Nàng ở một bên đem các quả nhãn, vải, táo đỏ, hạt dẻ, đậu phộng cùng các loại quả mừng ném vào trong màn trướng, vừa lẩm bẩm các lời cát tường chúc phúc hai người rồi sau đó rời khỏi màn trướng, buộc dải lụa hồng lên đòn cân ( cây gậy mà tân lang dùng để vén khăn che mặt của cô dâu ) rồi dâng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.