Ôn Uyển đến Ôn Tuyền thôn trang dưỡng bệnh, do Hoàng đế phong tỏa
tin tức nên mọi người chỉ biết là dưỡng bệnh còn tình huống cụ thể, thì
trừ mấy tâm phúc bên cạnh ra. Trên triều đình không người nào biết Ôn
Uyển Quận chúa rốt cuộc đã bệnh gì . Vốn Triệu vương đã nói Ôn Uyển là
yêu nghiệt, nếu hiện tại mà truyền ra ngoài Ôn Uyển dùng mạng của mình
đổi lấy tính mạng của hắn, thì không phải chứng thật Ôn Uyển chính là
yêu nghiệt sao? Hoàng đế không cho phép lời đồn đãi nguy hại đối với Ôn
Uyển truyền ra ngoài.
Cho dù mọi người có điều dị nghị, nhưng cũng không ai dám trắng trợn
đi tìm hiểu. Không nói đến người khác,ngay cả thái tử cũng không dám
hành động thiếu suy nghĩ. Đã trải qua tru diệt, hơn nữa tru diệt vẫn còn tiếp tục, khiến tất cả mọi người đều trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Không dám chọc đến điểm mấu chốt của hoàng đế .
Dĩ nhiên, loại người này không bao gồm Bình Thanh San. Bình Thanh San đến tìm Thượng Kỳ hỏi, Thượng Kỳ nói
mình cũng không biết rõ ràng lắm. Thanh San lập tức không chút nghĩ ngợi vọt tới Ngẫu Hương tạ, mặt mũi tràn đầy tức giận, lớn tiếng
hét:”Bình Thượng Đường, ngươi mau phái người đi gọi Bình Ôn Uyển về đây? Cha cũng bị nhốt vào ngục rồi, cũng sắp bị mất đầu rồi. Nàng còn có tâm tư ở Ôn Tuyền thôn trang trải qua cuộc sống sung sướng như thần tiên.”
Thượng Đường tức giận đến huyệt Thái Dương cũng nhô ra. Tính mạng của Ôn Uyển như treo trên sợi tóc, nhưng đến cái miệng ngu xuẩn này lại
biến thành Ôn Uyển đến thôn trang tiêu dao tự tại. Cái này mà lan
truyền đi ra ngoài, truyền đến tai hoàng thượng, hắn sẽ gánh vác không
nổi. Hôm nay, hoàng thượng không chịu cho bất cứ ai nói một câu Ôn Uyển
không tốt.
Thanh San tiếp tục ác ngôn, dù sao nàng chịu đựng đủ rồi, nữ nhân
này, làm sao lại không chết. Vạn nhất Cha ở trong nhà giam luôn, mà
Nương thì không ra ngoài. Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng sẽ không có
cách nào lập gia đình. Thấy Thượng Đường còn không chịu lên tiếng, nàng
lập tức giận đến không che đậy miệng: “Bình Ôn Uyển lãnh huyết vô tình
thì thôi. Không nghĩ tới, xảy ra chuyện thế này ngươi cũng cụp cái đuôi
lại đi trốn. Chỉ sợ mất mũ Quan của ngươi. Cho dù nuôi một con chó thì
cũng phải nuôi đàng hoàng. Khó trách Bình Ôn Uyển lại chọn ngươi làm con thừa tự.”
Thượng Đường tức giận đến thiếu chút
nữa hộc máu. Lập tức đi qua vung tay lên, đánh đến Thanh San té trên mặt đất. Thanh San bị một tát này muốn hôn mê luôn.
Người chung quanh cũng thấy vậy cũng bị dọa sợ.
“Ngươi còn có mặt mũi nói lời như vậy. Ôn Uyển lúc nào đã mắc nợ các
ngươi, ngươi cứ cắn nàng không tha. Ngươi nói, Ôn Uyển nợ gì của các
ngươi? Tạo điều kiện cho ngươi có được sống tốt, là lỗi lầm sao? Tại sao nàng phải tạo điều kiện cho các ngươi. Người giống như ngươi vậy, căn
bản không biết cái gì gọi là liêm sỉ, vĩnh viễn chỉ có tham lam. Cút.
Không cút đúng không? Người đâu, ném ra ngoài cho ta.” Thượng Đường giận đến mất lý trí, mắng nhiếc không tiếc lời.
Cha như vậy coi là cái gì. Tỷ tỷ như vậy coi là cái gì . Ôn Uyển
thiếu nợ bọn họ sao? Còn giận dữ tự cho là đúng như vậy. Giờ khắc này,
Thượng Đường tràn đầy phẫn nộ.
“Ca, hắn đánh ta. Ca, hắn đánh ta.”
Thanh San nhìn Thượng Kỳ đang đi tới đây, liền ôm Thượng Kỳ khóc. Mặt
bên trái đều sưng lên, còn có tơ máu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thượng Kỳ nhìn Thượng Đường tức giận, liền
biết nhất định là Thanh San gây họa ra. Chắc chắn Thanh San đã làm lỗi,
bởi vì Thượng Đường rất ít khi nổi giận. Ít nhất đối với Thượng Kỳ mà
nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thượng Đường nổi giận.
“Ngươi có chí khí như vậy, lập tức cút ngay đi. Nhà này vẫn là của Ôn Uyển. Chưa từng thấy qua súc sinh nào vô tình như vậy. Nuôi con chó so
với nuôi một kẻ vô ơn như ngươi còn tốt hơn.” Thượng Đường giận đến nói
không được mạch lạc. Qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Thượng
Đường nổi giận.
“Tướng công, xin bớt giận. Tức giận như vậy, không đáng giá.” Chân
Chân bận rộn thuận khí cho hắn. Mao mụ mụ thì bưng tới một chén trà,
Thượng Đường uống xong, mới đem hơi thở điều chỉnh lại.
“Thượng Kỳ, đã bảo phải quản tốt muội
muội của ngươi đừng để chạy vào chỗ này của ta. Người tới, đem súc sinh
này mang về Hành Tùng viên, trông coi chặt chẽ, không có mệnh lệnh của
ta, không được ra khỏi sương phòng một bước. Nếu để cho ta biết nàng đi
ra ngoài, ta cắt đứt chân của các ngươi, bán cả nhà ra ngoài.” Thượng
Đường lạnh lùng nói. Lập tức có hai bà tử đi vào, đem người mang
xuống.
“Ca, huynh cứu ta. Ca, huynh cứu cứu ta.” Thanh San cầu khẩn.
Thượng Kỳ cúi đầu, đối với muội muội này hắn rất nhức đầu. Miêu thị
không biết oán trách bao nhiêu lần, nói Thanh San không có giáo dưỡng, không có quy củ, bộ dáng này mà gả ra ngoài sẽ bị người ta nói. Còn
liên lụy đến đời sau.
“Nếu như ngươi cũng tới cầu ta mời Ôn Uyển trở lại, thì trở về cho
ta . Bây giờ Ôn Uyển đang ở thôn trang dưỡng bệnh, đừng có phí công.”
Thượng Đường hết giận rồi, nhưng khẩu khí vẫn cứng ngắc.
Thượng Kỳ hành lễ xin lỗi.
Thượng Đường nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng mới thoải mái một
chút: “Ngươi yên tâm, hoàng thượng nhìn mặt mũi của Ôn Uyển sẽ không làm gì quá với cha. Có thể sẽ chịu chút khổ, những thứ này, ta sẽ chuẩn bị
tốt. Chờ Ôn Uyển trở lại, chỉ cần Ôn Uyển cầu tình với hoàng thượng thì
sẽ không có việc gì .”
Thượng Đường cũng có chút mệt mỏi. Những ngày qua, vô số người tới dò thăm hắn tin tức của Ôn Uyển. Bởi vì Ôn Uyển ở Ôn Tuyền thôn trang nên
toàn bộ tin tức bị phong bế. Hoàng thượng hạ thánh chỉ, ai cũng không
thể đi quấy rầy Ôn Uyển dưỡng bệnh. Nhưng những người này cũng biết, Ôn
Uyển Quận chúa ở trước mặt hoàng thượng rất có thể diện. Nếu có thể cầu
tình, là có thể bớt một phần lỗi.
Không nói người khác, Thượng Vệ cũng bị dính líu vào, hiện tại đã bị
nhốt trong ngục giam. Bản thân Thượng Vệ cũng không phạm sai lầm gì.
Nhưng nhạc phụ hắn là người của Chu vương nên bị người khác cắn chặt
vào. Quốc Công Gia suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng cũng không hữu
dụng.
Hiện tại ai lại muốn phản thần trộn lẫn cùng một chỗ, không, e rằng
chỉ cần có một chút liên lạc thôi thì cả nhà đều chịu tai ương. Hoàng đế ra tay tàn nhẫn. Cha bọn họ có qua lại với Mao gia. Nếu như không phải
có Ôn Uyển ở phía trên đỡ lấy, thì một nhà bọn họ, nơi nào còn an nhàn
như vậy. Kết quả khẳng định là xét nhà diệt tộc. Có thể có thời gian an nhàn như hiện tại mà còn không biết đủ.
Thượng Kỳ có chút áy náy:”Đã cực khổ cho huynh rồi, ta cũng không giúp được gì.”
Khẩu khí của Thượng Đường cứng nhắc:”Đệ không nên cho là Ôn Uyển
không giúp mọi người. Ôn Uyển ở thôn trang không sai. Nhưng nếu không
phải có Ôn Uyển, đệ nghĩ rằng một đại gia tộc chúng ta còn có cuộc sống
an nhàn như hiện tại sao? E rằng đã sớm vào ngục rồi. Cha cũng sớm bị
chém đầu ném tới bãi tha ma. Hôm nay, chuyện bên ngoài đệ quả thật không giúp được gì, ta cũng không trách đệ. Nhưng đệ phải quản tốt bên trong
cho ta. Không nên để người không có đầu óc đến náo loạn. Còn có, nhanh
chóng chuẩn bị đồ cưới cho Thanh San, chờ qua chuyện lần này rồi liền
đem nàng gả ra ngoài. Về phần Diêu thị, đệ để thê tử của đệ nói cho nàng biết, nếu còn náo loạn nữa thì cút về Diêu gia đi. Bình gia ta không
phải là cưới con dâu không nổi.”
Thượng Kỳ cung kính nhận mệnh.
Lúc trở về viện vẻ mặt Thượng Kỳ rất mỏi mệt. Miêu thị thấy trượng
phu như vậy cũng biết hắn ở chỗ Thượng Đường chịu ủy khuất. Chuyện của
Thanh San nàng đã biết. Chỉ có thể than thở, cùng một phụ thân sao lại
một trời một vực như vậy?
Thượng Kỳ không oán hận Thượng Đường, nhưng hắn rất khó chịu, mẫu
thân bị giam không ra được. Phụ thân bị giam hắn cũng bất lực. Muội muội thì chỉ biết gây thêm phiền toái. Đệ đệ thì mặc kệ mọi việc, tất cả đều để mặc cho Diêu thị.
Ngày hôm đó Ôn Uyển đang đi dạo, đột nhiên bụng bị một trận quặn đau. Gần đây Ôn Uyển vẫn muốn đem thân thể dưỡng tốt, nên quên mất hơn nửa
năm không có nguyệt sự.
Lần này, Ôn Uyển lại đau đến chết đi
sống lại. Đau đến chịu không nổi nói: “Hạ Dao, ngươi đánh ta ngất xỉu
đi, hôn mê là tốt rồi.”
Hạ Dao không có cách nào khác, chỉ đành phải điểm huyệt cho nàng hôn mê bất tỉnh.
Đau bốn ngày, khiến Ôn Uyển lại một lần nữa trải qua mùi vị sống không bằng chết rồi mới hết.
Đảo mắt đã đến tháng ba mùa xuân. Mùa đông này đặc biệt khá dài, vào
tháng hai còn rơi một trận tuyết nhỏ, nhưng tuyết này rất nhanh tan ra,
mặt trời vừa ló dạng thì mùa xuân cũng theo tới, thời tiết cũng mỗi ngày một ấm hơn.
Ôn Uyển cảm thấy cuộc sống mùa đông đặc biệt dài, vì nàng vẫn giam
mình trong phòng như ngủ đông, làm tổ trong phòng đến muốn mốc meo rồi.
Thấy ngày hôm đó ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân xinh đẹp, rốt cục sau ba
tháng nàng cũng ra khỏi nhà giam nhỏ để đi lại trong sân.
Trong vườn mặc dù không thể nói là muôn hồng nghìn tía, nhưng đã có
không ít hoa nở, xanh đỏ tím hồng cũng có một phen phong cảnh đẹp. Ôn
Uyển đi được vài bước thì muốn cởi bỏ áo choàng thật dầy trên người ra.
Đáng tiếc nàng không có can đảm này. Cũng may ông trời phù hộ, từ tháng
mười đến bây giờ nàng không có sinh bệnh lần nào, thậm chí cảm mạo cũng
không. Nếu không, Ôn Uyển nghĩ lại không rét mà run, Ôn Uyển đi một lát
liền nói: ” Hiện tại là lúc hoa đào nở.”
Hạ Dao lắc đầu, chủ tử nhà nàng thật
đúng là có tính tình như một ẩn sĩ. Năm đó sao lại đi theo Tống Lạc
Dương chứ? Với tính tình này, khụ, nhận sai thầy rồi.
Tháng ba mùa xuân, chim hót hoa nở, là lúc màu xanh giao nhau, thiên hình vạn trạng. Xa xa là hình dáng màu xanh mơ hồ của các ngọn núi.
Những gốc hoa đào đang nở rộ, mỗi một gốc hoa đào đều là xinh đẹp
muôn màu. Có loại thấp bé xinh xắn là đào thọ tinh xinh đẹp khả ái, có cành sao rủ xuống, có cành rủ xuống dạng xòe ô, có lá màu hồng màu
tím, màu sắc và hoa văn tô đậm lá đào màu tím.
Đáng tiếc, giống hoa quá ít nên trồng cũng ít đi, mới được hơn ba
mươi gốc cây. Nếu là trăm gốc cây thì cảnh sắc càng thêm xinh đẹp đồ sộ.
Hạ Dao thấy trong mắt Ôn Uyển có vẻ say mê liền cười nói: “Quận chúa, người có thể đem cảnh ghi vào trong lòng, nhưng tuyệt đối không thể vẽ
tranh ở chỗ này. Gió bắt đầu thổi rồi, người không thể hóng gió.”
Ôn Uyển lầm bầm rồi đi trở về. Nhưng mà chờ thời điểm ngâm suối nước nóng, cũng có thể ở trong suối ngắm hoa đào lay động trong gió .
Cũng từ ngày đó trở đi, chỉ cần thời tiết tốt, mỗi ngày Ôn Uyển đều
ngắm hoa đào. Không còn quấn quýt việc chỉ ở nơi rộng có một mẫu ba
phần, khi tâm tình tốt lên, thân thể cũng bắt đầu tốt hơn.
Người của Bạch gia, quả thật như Ôn Uyển suy nghĩ. Bị giam không bao
lâu là được thả ra. Nhưng tước vị và toàn bộ gia sản đều bị triều đình
tịch thu. Người một nhà thì được thả ra, một chút tài vật cũng không
được nhận lại, một nhóm người phải đến ở trong phủ tướng quân. Nên không đến nổi lưu lạc đầu đường.
Bạch lão phu nhân tuổi đã lớn lại bị kinh sợ, nên lần này phải chịu
tội nhiều. Thời điểm ở trong ngục bà đã bị bệnh. Sau khi trở lại phủ
tướng quân, bệnh tình càng tăng thêm. Kéo dài được mấy ngày, thì qua đời rồi. Hoàng đế nghe thấy liền động lòng trắc ẩn, đem cáo mệnh của lão
phu nhân trả lại cho lão phu nhân, biểu thị ân huệ của hoàng đế, để cho
lão phu nhân phong quang mà hạ táng.
Túc trực bên linh cữu của lão phu nhân, Thanh Hà nghĩ tới trượng phu
và cha chồng trời lạnh mà chỉ có xiêm y mỏng nên phái thiếp thân nha
hoàn của mình mang y phục đi qua. Bởi vì người của Bạch gia chuyển đến
không lâu, buổi tối trong cảnh tối lửa tắt đèn nên di chuyển một chút
liền đi lầm đường. Cũng không biết đã đi đến nơi nào. Đang định quay trở lại thì nghe thấy âm thanh hai người một nam một nữ nói khẽ. Nhưng nghe xong liền thấy không bình thường.
Nha hoàn Tiểu Mạc giấu mình ở chỗ không có người thấy. Không dám cử
động nữa. Loại việc xấu xa này rất muốn mạng người, nàng sợ bị phát
hiện.