Editor: Van Nguyen
“Toàn bộ chứng cớ đều đã thu thập đầy đủ. , chúng ta cần làm thế nào?” La Xa lãnh tĩnh hỏi .
Trịnh vương nhìn những tài liệu trong tay, khẽ thở dài một tiếng. Dựa theo ý đồ của hắn, là từng bước từng bước giết tất cả tại chỗ mới có
thể giải mối hận này. Nhưng mà hắn cũng không có quyền hạn bực này, hắn
có thể giết, tối đa cũng chỉ là bậc tiểu quan như Tri phủ. Còn Tổng đốc
Tuần phủ, được giữ lại cho phụ hoàng xử trí. Nhưng mà đến kinh thành,
đoán chừng trọng tội sẽ biến thành tội nhẹ rồi. Khụ, nhưng nếu giết sẽ
khiến mình rước lấy vô số phiền toái. Chỉ là vượt qua điều này, hắn liền không xong rồi. Thật vất vả mới nắm được cơ hội tốt như vậy, còn trông
cậy vào chuyện xấu này để có thể trở về kinh thành a.
Cho nên Trịnh vương kiềm chế sát ý trong lòng, viết mật báo tám trăm
dặm cấp tốc đưa về kinh thành . Còn bản thân mang theo quan binh, đến
lương thương Thái Phong hành. Tìm được em vợ của Mã tổng đốc uống một
chén trà, thuận lợi mượn về lương thực, hẳn là có thể duy trì mấy ngày.
Về phần Tri Phủ cùng Tri huyện nơi này, bị thị vệ hắn xử lý rồi. Hắn tự mình chọn lựa người có tài đức, tạm thời đảm nhiệm những chức vụ đầu não ở nơi này. Quan viên nơi này cũng đều biết danh tiếng hung hăng của Trịnh vương, cộng thêm một màn giết gà dọa khỉ vừa rồi, mọi người lại
càng bực tức cũng không dám thốt một tiếng. Vô cùng thức thời
Ngõ Bát Tỉnh
“Quận chúa, Ngọc Phi Dương đưa tới thiếp, muốn gặp Quận chúa một
lần.” Ôn Uyển nhìn thiếp, lắc đầu, đã ba lần rồi, Ôn Uyển cũng có chút
phiền chán. Nhưng là nghĩ tới lúc trước dù sao cũng từng hợp tác, viết
bốn chữ, liền cho người ta đưa đi, không hề để tâm nữa.
Ngọc Phi Dương nhìn bốn chữ trong tay, trầm mặc thật lâu, bên cạnh
đại chưởng quỹ nghiêng người xem qua, chỉ thấy trên đó viết ‘ thương
nhân cũng có nghĩa ’.
“Hay cho một cái ‘ thương nhân cũng có nghĩa ’. Vì bốn chữ này,
Ngọc mỗ, bất cứ giá nào cũng phải đánh cược một phen a. Lão Khôn, ngàn
dặm truyền tin cho cha và Lục đệ, bằng tốc độ nhanh nhất đem lương thực đồ dùng, đưa đến Hà Nam đi. Nói cho bọn hắn biết, nhất định phải bằng
tốc độ nhanh nhất.” Ngọc Phi Dương nắm chặt quả tay.
“Thiếu đông gia, cái này, nếu chỗ lương thực này vận chuyển ra ngoài, sẽ là một đi không trở lại a . Chuyện này sẽ khiến chúng ta cùng Triệu
vương hoàn toàn trở mặt rồi? Nhị lão gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ .
Thiếu đông gia, người cần phải nghĩ kỹ đó. Mặc dù hiện tại tình cảnh của Trịnh vương so với trước tốt hơn nhiều nhưng thế lực của Triệu vương, Trịnh vương hiện tại không thể so sánh được .” Lão Khôn khổ công khuyên nhủ.
“Chính là bởi vì Trịnh vương hiện tại thế lực không thể cùng Triệu
vương so sánh, ta bây giờ tìm tới nương tựa, còn có thể kiếm được một
chỗ. Đến tương lai, thời điểm Trịnh vương cùng Triệu vương ngồi ngang
hàng, ta mới tìm đến cửa, Trịnh vương cũng sẽ chẳng thèm ngó tới .” Ngọc Phi Dương trong mắt rực lửa.
“Thiếu đông gia, đây là ván cược lớn. Hiện tại không có bất kỳ dấu
hiệu rõ ràng Trịnh vương có vốn liếng cùng Triệu vương tranh một phen
sống mái, người hạ tiền đánh cuộc như vậy, quả thực quá nguy hiểm.” Lão
Khôn không đồng ý nói.
“Trịnh vương có tư cách này.” Lão Khôn không hiểu rõ nhìn Ngọc Phi Dương.
“Cái tư cách này chính là Quý Quận chúa Ôn Uyển. Xem bộ dạng Ôn Uyển Quận chúa cùng Trịnh vương, nàng nhất định sẽ đứng về phía Trịnh
vương. Hiền phi cùng Triệu vương là nhân vật nào, Ôn Uyển Quận chúa ở
trong tay bọn họ, còn chưa bị thua thiệt đâu. Mấy năm này danh tiếng
của Quý Quận chúa bị truyền thành như vậy, nhưng nàng một chút cũng
không thèm quan tâm, nên làm như thế nào vẫn làm như vậy. Nhưng chỉ cần
nàng một lần phản kích, sẽ đem mấy năm mưu tính của Hiền phi bọn họ,
tất cả đều lật đổ. Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ, đứa trẻ này
có trí khôn phi thường, còn có sự chịu đựng cùng khả năng ẩn nhẫn cực
mạnh. Trịnh vương văn thải vũ lược không thua cho Triệu vương. Trước kia hắn thua ở chỗ xuất thân, thua ở chỗ không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Nhưng mà bây giờ, bên trong có Ôn Uyển Quận chúa, ngoài có Tô Tướng đại
nhân, cùng Hạo thân vương là quan hệ cậu cháu, thật là hảo hữu chí giao. Nhân mạch quan hệ, Trịnh vương cũng không có thua Triệu vương. Ta dám
đoán chắc, sau lần này, Trịnh vương nhất định sẽ ở lại kinh thành .”
Ngọc Phi Dương nói xong tự tin vô cùng.
“Vậy, nếu thật muốn tìm nơi nương tựa ở Trịnh vương, chính là cùng
Nhị lão gia trở mặt, trưởng lão trong gia tộc có thể sẽ không đáp ứng?”
Lão khôn sắc mặt do dự nói.
“Những năm này, chúng ta hàng năm cầm bao nhiêu tiền hiến cho cái động không đáy kia, nhưng cũng không nhận được lợi ích chân chính.
Triệu vương cũng chỉ là lợi dụng chúng ta, cũng không có thật lòng đem
chúng ta để ở trong lòng. Ở trong lòng hắn, chúng ta cũng chỉ là thương
hộ hạ lưu. Nhị thúc một nhà không vì gia tộc có bất kỳ cống hiến nào,
nhưng ỷ vào muội muội được sủng ái, đang ở trong gia tộc diễu võ dương
oai, đến phụ thân cũng phải nhượng bộ thối lui một hai phần. Muội muội
tại sao có thể được Triệu vương xem trọng như vậy, còn không phải là do
chúng ta ra tiền bạc lớn. Dĩ vãng chúng ta căn bản nhất định phải cột
chặt vào Triệu vương, nên tất cả cố mà nhẫn nhịn . Nhưng bây giờ không
giống như vậy, hắn muốn ồn ào, ta sẽ cùng hắn nháo. Những năm này uất
khí của ta cũng đủ lắm rồi, hắn náo, thì liền phân gia.” Ngọc Phi Dương ở thời điểm mấu chốt vô cùng quyết đoán .
“Tuy là vậy, cũng chỉ có thể là suy đoán của người?” Lão Khôn do dự.
“Tìm nơi nương tựa ở Trịnh vương, như lời ngươi nói, tương đương với là một vụ cá cược chân chính. Mà nguyên nhân ta cá, không phải ở Trịnh vương mà là ở Ôn Uyển Quận chúa. Qua nhiều năm như vậy, ta lần đầu tiên bị tính toán mà chưa tìm được đường sống. Lần này, cũng đáng cho chúng
ta đánh cuộc một trận. Khôn thúc, ngươi không cần do dự . Như vậy ngược
lại lại tốt hơn. Ngươi nghĩ xem, nếu như cuối cùng là Triệu vương bị
thua, Ngọc gia chúng ta toàn gia sẽ bị diệt. Hiện tại, bất kể là phương
nào, chúng ta cũng đều không có đường sống .” Ngọc Phi Dương lời mà
nói…, rốt cục cũng khiến lão Khôn chưởng quỹ gật đầu, đi ra ngoài
truyền tin.
Diễn trò phải làm toàn bộ, Ngọc Phi Dương phát động thương nhân trong kinh thành, hắn dẫn đầu hiến mười vạn lượng, những thương nhân khác tất cả cũng rối rít theo đuôi. Đám người giàu có nhất nước tự nhiên là
thương nhân. Như vậy cũng quyên được năm mươi vạn lượng bạc. Hoàng đế
long nhan cực kỳ vui mừng, sau khi biết nguyên nhân, liền trọng thưởng
Ôn Uyển. Người phát động Ngọc Phi Dương khiến cho người khác quyên tiền
lại không có gì cả.
Ôn Uyển nhận được tin tức, liền suy nghĩ một chút. Thiên hạ giàu có
nhất , vừa vặn chính là những thương nhân bị quan lại quyền quý xem
thường. Nếu để cho bọn họ xuất tiền, tận lực quyên tiền, cũng lành mạnh
hơn những quan viên quyên tiền kia gấp trăm ngàn lần. Bởi vì Ôn Uyển
dẫn đầu, tất cả quan viên kinh thành đều hiến bổng lộc. Chỗ nào quan
viên còn có thể chạy. Cũng may có hoàng đế ở phía sau hạ thánh chỉ, nếu
không, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện tình gì đây
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, nếu cho những thương nhân không có địa vị kia một chút ngon ngọt, nhất định có thể đưa đến hiệu quả vô cùng lớn. Cho nên ở ngày thứ hai thời điểm phụng bồi hoàng đế, nửa cười giỡn nửa nghiêm túc viết “Ông ngoại hoàng đế, muốn cho con ngựa chạy mau, thì
phải cho con ngựa ăn cỏ. Con ngựa có cỏ ăn, mới ra sức mà chạy. Người
nói đạo lý này có đúng không.”
“Ha ha, ha ha, ngươi cái nha đầu này. . . . . . Tốt, truyền trẫm khẩu dụ, trẫm chuẩn bị ban thưởng ‘ Nghĩa thương’ hai chữ, cho ba thương hộ
quyên tiền nhiều nhất.” Người phía dưới liền bùng nổ rồi. Chớ xem thường hai chữ Nghĩa thương này, có hai chữ này, đặt tại nhà mình, cũng sẽ
tránh được không ít phiền toái. Đặc biệt là những đại thương nhân, được
người đời nhắc tên, cũng là chuyện tình quang tông diệu tổ, vô thượng
vinh quang. Cho nên, hoàng đế vừa mở kim khẩu, phía dưới liền diễn ra
cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Cuối cùng chọn ra ba vị, một là thủ phủ Khương gia, một là tấn thương nhân Lý gia, và cuối cùng chính là Hiệu buôn Lợi Phát Ngọc gia. Chỉ một câu nói, cuối cùng có thể quyên tới tám mươi vạn ngân lượng
Hoàng đế cũng không nuốt lời, quả nhiên viết hai chữ ‘ Nghĩa thương ’ mô phỏng trên cờ xí ban cho ba gia tộc ( chính bản do hoàng đế viết bọn họ còn không có tư cách nhận được ).
Ôn Uyển than thở , hoàng đế chính là hoàng đế a, hai chữ giá trị trăm vạn hoàng kim. Còn hơn cả những cố gắng của nàng mấy năm qua, thực sự
là vô cùng hâm mộ a.
Ngọc Phi Dương nhìn mấy chữ ‘ Nghĩa thương ’ màu vàng trên cờ xí
trong tay, hai mươi vạn lượng đổi một mặt cờ xí này, đáng giá a. Nếu như lúc trước trong lòng hắn cũng có một phần do dự, hiện tại cũng đã kiên
định hơn với quyết tâm của mình “Khôn thúc, phụ thân có truyền tin trở
lại?”
Lão khôn gật đầu”Lão gia đồng ý đề nghị của thiếu gia, cũng dựa theo
thiếu gia nói mà chuẩn bị. Nhị lão gia biết được tin tức, cùng lão gia
náo loạn một hồi. Hiện tại trưởng lão trong tộc cũng rối rít đứng ra,
không đồng ý phương án của ngươi, còn hạ lệnh, lương thảo không thể vận
chuyển.”
Ngọc Phi Dương gật đầu, cái này cũng là chuyện hắn đã đoán trước
“Ngươi lập tức đi đưa tin. Tiền sẽ do phòng chúng ta chi, hết thảy dựa
theo quy củ làm việc. Nếu như trước kia ta chỉ là suy đoán, còn có thành phần ở bên trong. Hiện tại, ta đã có bảy phần nắm chắc. Ôn Uyển Quận
chúa, quả là người phi thường .”
Lão Khôn cũng gật đầu”Dạ, người yên tâm, ta hiện tại dùng chim bồ câu truyền tin.”
Ôn Uyển cũng không biết rằng, nàng bất tri bất giác trở thành danh
nhân trong kinh thành. Tên của nàng không ngừng truyền khắp cả kinh
thành, ở trong quan viên cũng có danh tiếng tốt, còn trong giới thương
nhân, thì danh khí vô cùng lớn, thậm chí được ví như nhân vật truyền kỳ
trong giới thương nhân.
Hoàng đế bổ nhiệm Chu vương làm khâm sai, Trầm Hộc hàn Lâm viện làm
phó khâm sai, đi Giang Nam gom góp ngân lượng giúp nạn dân thiên tai.
Chu vương là bị hoàng đế cưỡng chế đi , cái tính nóng như lửa kia cũng
có chỗ tốt , nhất định tới Giang Nam có thể kiếm về không ít tiền bạc.
Mà phó khâm sai Trầm Hộc, cũng chính là Bảng nhãn, cũng chủ động cầu
hoàng thượng, nói đi Giang Nam hiệp trợ Chu vương giúp nạn thiên tai .
Trầm Hộc vốn dĩ là bậc danh tài ở một dải Giang Nam, hành động lần này
thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Đến Giang Nam, Chu vương đi bức bách những muối thương, nghiệp quan, một bên phải dâng tiền, một bên ở trong lòng chửi má nó. Trịnh vương
đi cứu tế nạn dân, liền có danh tiếng thật tốt. Mình tựa như người xin
cơm hướng những thương nhân gian trá này đòi tiền, hắn sao lại mệnh khổ như vậy, bị coi như con bò để sai khiến. Chu vương ngày đó cũng đi tìm Ôn Uyển , Ôn Uyển nghe được tin tức hướng về phía hắn vẻ mặt ủy khuất,
tỏ vẻ mình tuyệt đối không có chủ ý quyên tiền đó. Chỉ nói là muốn kiếm
chút tiền chênh lệch, căn bản cũng không có nói là vì Đại Tề vương triều hiến cái gì …. Chu vương ngay lúc đó buồn bực không nói nữa, hắn cũng
tin tưởng Ôn Uyển sẽ không nói dối lừa gạt hắn , bởi vì không cần thiết. Hoàng đế làm như vậy, rõ ràng chính là cố ý đem Ôn Uyển dựng thành một
cái tượng đài, để cho mọi người tất cả đều đi theo, thậm chí còn phải
không thể không theo a. Nếu không, ngươi chính là bất trung bất nghĩa,
hắn làm sao lại mệnh khổ như vậy, trở thành tội nhân chuyên làm những
chuyện xấu a.
Cái này nha đầu chết tiệt kia, làm chuyện luôn ngoài dự đoán mọi
người. Ít nhất trước đó nên tiết lộ một chút, hắn đây là vừa xuất tiền
còn vừa là tội nhân, thật là một người mệnh khổ . Trong lòng vốn hận Ôn
Uyển, cũng đem Trịnh vương mắng mỏ. Chuyên có được lợi, trở lại kinh
thành cần phải đánh cho hắn một trận, mới giảm bớt oán hận trong lòng.
Ngươi nói mệnh hắn có phải thật quá tốt hay không, có một đứa cháu gái
luôn vì hắn khăng khăng nhất mực, mình làm sao lại không có một người
toàn tâm toàn ý vì mình như vậy a.