Sau những chuyện phát sinh vừa qua, Ôn
Uyển chậm rãi đem đồ đạc của nàng trong Hành Phương Các quanh minh chính đại chuyển qua ba trạch viện vừa mua ở ngõ Bát Tỉnh. Người trong Bình
gia đều biết nàng đang làm cái gì. Nhưng mà gia chủ người ta cho dù biết cũng làm như không biết, nên bọn họ cũng không dám lên tiếng, Bình gia
bây giờ không một người nào dám trêu chọc nàng.
Tất cả cư dân trong ngõ Bát tỉnh đều là
những người mà văn võ đại thần thống hận nhất, cũng là đề tài bàn tán
của các phu nhân quan viên, là một nhóm Ngự sử những kẻ ăn no rảnh rỗi
không có chuyện gì làm nên đặc biệt thích bới lông tìm vết. Nhưng mà, Ôn Uyển lại vô cùng hài lòng với nơi này .
Không cần phải nói, Ngõ Bát tỉnh này,
tiêu chuẩn trị an là bậc nhất trong kinh thành. Bằng không mấy vị giám
quan ngự sử kia sẽ buộc tội kinh thành phủ doãn bỏ rơi nhiệm vụ, lười
biếng công vụ, mấy vị phủ doãn bôn họ cũng chịu không nổi tội danh như
vậy.
Thật ra thì, quốc công Gia cùng quốc
công phu nhân cũng biết Ôn Uyển đang chuyển tài vật ra ngoài. Trong lòng căn bản xác định là Ôn Uyển chắc chắn sẽ mang đi, nhưng bọn họ cũng
không dám đi mở miệng khuyên giải nàng, ngược lại còn khiến cho những
người khác ngậm chặt miệng.
Ôn Uyển không biết là ông ngoại hoàng đế mặc dù không có ra mặt, nhưng là sau khi cửa hàng bị đốt, hoàng đế cũng đã đem quốc công Gia gọi tới mắng một trận. Vì vậy quốc công Gia biết
rằng, hoàng đế mặc dù trên mặt không nói gì, nhưng là trong lòng có lẽ
rất thích đứa cháu gái này. Nên hắn đối với chuyện của Ôn Uyển cũng là
nhắm một mắt mở một mắt .
Dời đi mấy ngày, phần lớn đồ vật quý giá đều đã chuyển ra ngoài, còn có một vài thứ thì chờ sau này từ từ đem
qua cũng được. Nàng phân ra mười thị vệ còn có một nửa tỳ nữ ở lại trông giữ đồ đạc.
“Thu dọn hành lý, chúng ta đi thôn trang giải sầu”. An bài tốt hết thảy, chỉ mang theo một bao quần áo, chuẩn bị xe ngựa, thu dọn tư trang, đi tị nạn. Nhiều người như vậy nàng cũng chỉ có thể né tránh. Một quận chúa nhỏ bé không quyền không thế như nàng
làm sao đối phó được một đám người huân quý trâm anh cường thịnh như
vậy. Vẫn nên đi thôn trang trốn một chút. Bằng không, nàng thế nào cũng
phải chịu một trận sứt đầu mẻ trán.
Lâm chưởng quỹ nghe được Ôn Uyển tính
toán đi thôn trang nghỉ ngơi một thời gian ngắn, tâm tình đang treo cao rốt cục buông xuống. Chuyện lần này là cây kim so với cọng râu (*), sự
tình càng trầm trọng, vì thế không nên làm căng quá. Nếu không đến lúc
đó, tình hình trầm trọng đi, Quận chúa nhất định là sẽ ăn nhiều mệt. Nói đi nói lại, Quận chúa cũng là người không có chỗ dựa. Chưởng quỹ nghe
xong, tính toán một chút phải lựa chọn hai mươi gia đinh phái người hộ
tống nàng đi thôn trang nghỉ ngơi.
(*) Châm tiêm đối mạch mang: ý chỉ
vào thời điểm tranh chấp, song phương đối chọi gay gắt, thực lực hai bên đều đứng đầu không phân cao thấp.
Vừa mang theo nha hoàn bà Tử lên xe
ngựa, Bình quốc công cũng nghe được tin, lập tức phái bốn mươi thị vệ hộ vệ đi theo. Đối với việc này là giám thị hay là bảo vệ gì đó Ôn Uyển
không thèm để ý .
Ôn Uyển mang theo hơn sáu mươi thị vệ,
mười nha hoàn bà Tử, thoạt nhìn, đội ngũ rất hoành tráng, khí thế ngất
trời mà đi thôn trang . Trên thực tế có người nào biết, đây chỉ là một
đứa bé gái đáng thương phải đi lánh nạn.
Trên danh nghĩa, thôn trang của Ôn Uyển
là do Lâm quản sự đứng ra mua. Mua hơn hai mươi khuynh, tính ra thì hơn
hai ngàn mẫu. Mua đất đai cũng là mua thiên hạ, cho nên giá tiền muốn
cao hơn bình thường một chút. Đây cũng không phải Lâm Đại quản sự làm
việc bất lợi, ngược lại, Ôn Uyển lại cảm thấy Lâm quản sự làm việc vô
cùng hợp ý nàng. Lúc trước Ôn Uyển yêu cầu có núi có suối có rừng cây,
suối tất nhiên là suối nước từ trên núi chảy xuống.
Ôn Uyển lúc đầu còn oán giận hai nhà
chuyện bé xé ra to. Chờ trên đường gặp một đám người gây khó khăn chặn
đường không cho nàng đi tiếp, nói muốn thu tiền bảo vệ. Không đưa, phía
trước liền xuất hiện hơn trăm người, Ôn Uyển mới biết nàng rốt cuộc vẫn
còn quá mức ngây thơ .
Bên người nàng có hơn sáu mươi thị vệ,
một người hét lớn: “Các ngươi muốn tìm cái chết phải không, xe ngựa của
chủ tử nhà chúng ta các ngươi cũng dám ngăn đón? nếu các ngươi không
tránh ra cũng chớ có trách ta đao kiếm không có mắt”
Trên dưới trăm người hai mặt nhìn nhau,
sau khi dò xét tướng mạo đám người phía trước, quay đầu cùng nhìn về ba người đương đứng ở giữa :”Khánh ca, cái này không giống như ngươi nói.
Tại sao lại có nhiều hộ vệ như vậy, nhìn không giống như là người bình
thường”
Người tên là Khánh ca quát lạnh “Sợ cái
gì, đó là to tiếng uy hiếp thôi. Không cần sợ bọn họ, chỉ cần ngươi đem
nàng ngăn lại, giá cũ cũng tăng gấp đôi”
Trên dưới gần một trăm anh nông dân nghe xong lời nói lập tức giơ cuốc, gậy gộc, thậm chí còn có người cầm lấy
cái xẻng , tất cả đều không biết sợ là gì hướng đoàn người Ôn Uyển xông
lên.
“Các ngươi muốn chết, các huynh đệ, lên
cho ta”. Thị vệ cầm đầu là người trong vương phủ, thấy một đám điêu dân lại dám mạo phạm chủ tử bọn họ thì lập tức giận dữ.
Ở cổ đại, bình dân mạo phạm quý tộc có
thể trực tiếp chém giết mà không cần bất kỳ lý do nào chớ đừng nói chi
là trắng trợn khiêu khích như vậy, quả thực có thể nói chính là tạo
phản. Cho dù đem toàn bộ người ở hiện trường giết đi cũng sẽ không có
người nào dám hé một câu . Những dân chúng này quả thực chính là đi tìm
cái chết.
Mấy người nông dân nhìn một nhóm thị vệ
người nào cũng lộ ra đao kiếm sáng lóa, có vài người bị làm cho sợ đến
chân mềm nhũn, những người khác tất cả đều lui về phía sau. Đám thị vệ
tất cả đều trong tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch, thủ lĩnh thị vệ
nghiêng lỗ tai chờ chỉ thị, chỉ cần nhận được mệnh lệnh, hét một tiếng,
tất cả thị vệ lập tức động thủ giết người.
Hai bên cứ giằng co dây dưa như vậy, Thủ lĩnh thị vệ đợi hồi lâu cũng chưa nghe thấy chủ tử ra lệnh. Chỉ thấy
một cô gái mặc lam y từ trong xe ngựa chui ra, đứng trên xe ngựa trừng
mắt nhìn mọi người một cái: “Chủ tử của chúng ta hỏi, nơi này người
nào là chủ sự, đứng ra nói cho rõ. Nếu như hôm nay không cho chủ tử một lời giải thích rõ ràng, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các
ngươi”.
Mọi người thấy trận thế như vậy, dù có
là kẻ ngốc đi nữa cũng biết bọn họ mạo phạm đến người không thể mạo
phạm. Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về một chỗ, mới vừa rồi kêu Khánh
ca cầm đầu tổ ba người đã không thấy bóng dáng. Bên trong đám người bắt
đầu hoảng hốt. Thoạt nhìn những người này không giống như là dân chúng
bình dân, cũng không giống là đào phạm nói lúc trước a
Thị vệ trưởng chờ được có chút không
nhịn được”Đi, đem trưởng thôn các ngươi tìm đến cho ta. Ta xem một chút
đến tột cùng là hạng người nào cho các ngươi ăn tim gấu gan báo dám vây
khốn đánh giết chủ tử nhà chúng ta. Chỉ cần dựa vào những thứ này, hiện
tại ta có giết tất cả các ngươi cũng không quá đáng”
Một đứa trẻ nhanh chân chạy vào trong thôn , rất nhanh có một lão đầu râu mép hoa râm bị bọn họ kéo ra ngoài.
Hạ Ảnh đã quay vào trong xe ngựa, thị vệ trưởng nghe được lời nói của Hạ Ảnh vừa rồi, biết chủ tử không chuẩn bị mở sát giới nên trong lòng có tính toán, nhìn lão nhân kia quát
lên”Ngươi chính là thôn trưởng nơi này sao? Nói một chút, tại sao lại
vây công chủ tử nhà chúng ta “
Lão nhân râu mép hoa râm cung kính nhìn
thị vệ trưởng”Vị quan gia này, ta không phải là thôn trưởng, ta chỉ là
người có bối phận lớn nhất trong thôn này , mọi người đều gọi ta là thúc công”
Thị vệ trưởng sắc mặt trầm xuống: “Ta
quản ngươi cái gì thúc công thúc bà . Nói, vì sao các ngươi một cái thôn nhỏ cũng dám vây công Quận chúa, chẳng lẻ là tính tạo phản sao?”
Dân chúng mặc dù không có kiến thức,
nhưng tạo phản thì biết, đó là trọng tội chém đầu. Lục thúc công kia
nghe một chút liền sợ đến mặt trắng bệch chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất trong miệng thẳng kêu: “Quý nhân tha mạng, quý nhân tha mạng, bọn họ
đều không cố tình , cầu xin quý nhân tha mạng”
Những người khác nghe được hai từ tạo
phản, nhìn lại thúc công bọn họ kính trọng nhất thế nhưng lại quỳ gối
trước xe ngựa, thẳng kêu tha mạng, mọi người ở đương trường bị kinh
hách quá mức, tất cả cũng quỳ trên mặt đất cầu xin tha mạng.
“Câm mồm, nói, rốt cuộc là tại sao lại
vây công xe ngựa của Quận chúa. Nếu không nói, ta hiện tại đem các ngươi toàn bộ giết chết” thị vệ trưởng vừa nghe liền biết chuyện này có quỷ
quái. Hét lớn một tiếng, đem tất cả âm thanh van xin kêu khóc ngăn chặn, lớn tiếng hỏi.
Thật ra thì hỏi ra kết quả rất đơn giản. Chính là thôn dân nơi này nghe được tin tức một quan viên tham ô nhận
hối lộ bị ném vào đại lao, gia quyến của hắn mang theo kim ngân tài bảo
chạy trốn. Có một kẻ giả mạo quan sai chạy đến thôn bọn họ , xin bọn họ
chặn lại, đem tất cả người đến đều trói lại. Khi nào xong việc sẽ trả
hai lượng tiền công.
Ôn Uyển nghe xong lắc đầu “Quên đi, cũng chỉ là một đám dân chúng không hiểu rõ sự tình. Thả bọn họ, kêu bọn họ
nhường đường. Nói cho bọn họ biết, sau này cần phải chịu khó suy nghĩ,
mở rộng tầm mắt, lần này may là đụng phải ta, không so đo cùng bọn họ.
Nếu là lần sau gặp phải một vị quyền quý khác, chết lúc nào cũng không
biết”.
Thị vệ trưởng thở dài trong lòng, vị chủ tử này, tính tình cũng quá mềm yếu rồi, bị khi dễ lên đầu còn nhẫn
nhịn như vậy. Nhưng mà chủ tử đã không truy cứu, hắn cũng không nên nói
cái gì nữa.
Dân chúng nghe xong, liền dạt sang hai
bên ven đường nhường lối cho đoàn người đi tiếp. Rất nhiều người còn
không biết chuyện gì xảy ra, chuyện đã kết thúc. Một người đi đến cạnh
lão đầu râu bạc phía trước, hỏi”Thúc công, Quận chúa cái quái gì ở đây?
Có phải nghĩ sai hay không, đây chính là hai lượng bạc a. Mỗi người hai
lượng bạc, trong thôn mấy trăm lượng bạc a” những người khác, tất cả đều nhìn lão đầu.
Lão đầu giận đến mức nắm lấy một cây gậy gỗ của thôn dân bên cạnh, bất kể cái gì, một gậy một gậy đánh xuống:
“Ngươi, cái đồ tai họa, ngươi thiếu chút nữa khiến cho tất cả mọi người
chết trong tay ngươi. Ngươi cái đồ tai họa, ta đánh chết ngươi đồ tai
họa”
Những người bên cạnh thấy thế vội vàng
ngăn cản, cẩn thận hỏi”thúc công, vị Quận chúa kia đến tột cùng là hạng người gì a?” Những người khác cũng tất cả đều nhìn về phía thúc công
này, hai lượng bạc cứ như vậy không có , tất cả đều thịt đau a.
Lão đầu tử nhìn chung quanh mấy kẻ
không cam lòng đang nhìn xe ngựa mới đi được không xa, nổi giận đùng
đùng: “Các ngươi bọn khốn kiếp kia. Quận chúa chính là quý nhân, chúng
ta há có thể to gan trêu chọc vào. Các ngươi vây công nàng như vậy, chỉ
cần nàng nói một câu có thể giết các ngươi, quan phủ cũng sẽ không thốt
một tiếng”
Nam nhân mỏ nhọn râu mép mạnh miệng: “Không thể nào! Nếu là quý nhân, làm sao sẽ thả chúng ta dễ
dàng như vậy. Thúc công, những người này có thể chỉ là giả mạo”.
Lục thúc công giận đến râu mép run lên
một cái “Mấy người các ngươi tất cả đều là đồ ngu, nếu không phải quý
nhân người ta tâm địa thiện lương, tất cả các ngươi hiện tại đềuđã là
người chết. Lại còn giả mạo, ngươi muốn chết phải không?”
Đột nhiên một thôn dân lớn tiếng”Ta nhớ
ra rồi. Ta nhớ ra rồi, trong năm rồi ta đi bán đồ trong kinh thành, nghe người qua đường nói, nói Quận chúa kia là cháu gái hoàng đế gì đó.
Trời ạ, chúng ta lại đi vây công cháu ngoại của hoàng thượng”.
Người vừa nói xong, chân cũng mềm
nhũn.Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều thành thật úp sấp, hướng phương
hướng xe ngựa quỳ lạy . Chờ xe ngựa hồi lâu không còn nhìn thấy bóng
dáng nữa, trong bụng mọi người đều thấp thỏm lo âu, tức khí đem nhị cẩu
tử lúc trước ngăn cản bọn họ tới đè xuống đánh cho một trận.
Một thôn dân hoảng loạn nói “Thúc công,
nếu là Quận chúa nương nương lát nữa quay đầu lại trị tội chúng ta,
chúng ta làm sao bây giờ”
Lão đầu giọng căm hận nói”Đó cũng là
đáng đời các ngươi, đã chết cũng không oan uổng” sống đến từng tuổi như
vậy, mới vừa rồi hắn bị kinh sợ đến bảy hồn mất hết sáu. Thiếu chút nữa
cũng bị bọn nhóc này hại chết.
Dân làng sống cuộc sống thấp thỏm đề
phòng suốt một thời gian dài. Một năm sau thấy không có người tới mới
chính thức tin tưởng, người nọ là quý nhân không so đo.