Edit: Le Le
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển biết Chân Chân đã trở về. Ở bên ngoài dưỡng bệnh một năm khí
sắc đã tốt lên nhiều, căn cứ theo lời đại phu nói thì thân thể nàng ấy
đã dưỡng rất khá rồi, dưỡng thêm một năm nữa sẽ không để lại nhiều trở
ngại. Đương nhiên, nếu muốn dưỡng tốt hoàn toàn là điều không thể nào.
Ôn Uyển nghe thấy bảo chỉ cần dưỡng tốt sẽ không có vấn đề gì cả nên cũng yên tâm hơn.
Ôn Uyển liền phát thiếp mời, muốn cùng Mai nhi, Như Vũ, Vũ Đồng tụ
họp. Đáng tiếc, Như Vũ cho người đến nói nàng bận không đi được, còn Vũ
Đồng thì cho người đến nói nàng cũng không tới được, nguyên nhân là vì
hai ngày trước vừa mới biết mình đang mang thai nên không tiện đến (đầu
năm Vũ Đồng đã gả cho Kỳ Phong).
Ôn Uyển khẽ thở dài một tiếng. Xem ra sau này mối quan hệ với Như Vũ
và Vũ Đồng cũng sẽ lạnh nhạt dần, hôm nay cũng chỉ còn lại hai người là
chị dâu và Mai nhi thôi.
Hạ Dao nhìn thấy sắc mặt Ôn Uyển không vui thì cười nói: “Quận chúa,
người nên vui mừng mới đúng. Người không cần phải giống như Thái Tử Phi
và Lục hoàng tử phi mỗi ngày đều co đầu rút cổ ở bên trong hậu viện.
Người hiện tại mặc dù bận rộn nhưng không có ai sống thoải mái được như
Quận chúa đâu.”
Ôn Uyển nở nụ cười, đúng vậy a, làm người phải nên biết thế nào là
đủ, không nên chỉ nghĩ về những cái đã mất đi hoặc là không chiếm được
mà nên nghĩ đến thứ mình đang có. So với rất nhiều người thì nàng đã
hạnh phúc lắm rồi. Cái gọi là biết tự thỏa mãn sẽ thấy vui vẻ, đó mới
chính là hạnh phúc. Nàng thiếu chút nữa đã quên mất chủ định ban đầu của mình.
Hôm sau Chân Chân mang theo ba đứa trẻ tới. Ôn Uyển nhìn ba tiểu cô
nương xinh xắn linh hoạt nhà mình, sau khi hành lễ gặp mặt xong liền để
cho người dẫn đi.
Chân Chân nhìn thấy Ôn Uyển mà khẽ giật mình. Lúc này Ôn Uyển đang
mặc bộ váy dài chấm đất, viền váy thêu lá anh thảo màu xanh, trên đầu
tùy ý dùng dây lụa màu xanh da trời cột tóc, đồ trang sức gì cũng không
mang theo, nhìn qua thanh nhã tự nhiên khiến người khác không nỡ dời đi
tầm mắt.
Để cho Chân Chân thất thố không phải là dung mạo Ôn Uyển càng ngày
càng lộ ra xinh đẹp mà là Ôn Uyển cho nàng một loại cảm giác. Loại cảm
giác này, nàng chỉ gặp ở trên người tổ phụ, ngay đến trên người phụ thân cũng chưa gặp qua.
Ôn Uyển bị Chân Chân nhìn đến không chớp mắt liền trêu ghẹo nói: “May mắn ta không phải là nam nhân. Nếu không, bị chị dâu nhìn như vậy cũng
sẽ cảm thấy mở cờ trong bụng ah.”
Chân Chân cũng ý thức được mình thất thố: “Mới một năm không gặp, trổ mã càng xinh đẹp động lòng người rồi, khiến ta nhìn cũng thấy mất hồn
luôn, không biết nhị lang nhà ai có cái phúc phận này đây.”
Mai nhi tới đúng lúc hai người đang cười.
Trong mắt Ôn Uyển là khuôn mặt đang u sầu của Mai nhi: “Làm sao vậy? Không phải là La Thủ Huân lại giở trò gì đấy chứ?”
Mai nhi nghe xong giả vờ mang bộ dáng phẫn nộ nói: “Ta nghe sao giống như ngươi ngóng trông hắn có thể làm được việc gì, thỉnh thoảng lại
giày vò ta một phát, khiến ta càng thêm bức bối. Ngươi ở bên cạnh nhìn thấy sẽ vui vẻ đúng không? Nữ nhân không có lương tâm, thiệt thòi ta
mỗi ngày còn nhớ thương ngươi.”
Ôn Uyển cười đến ngất ngây. Ai bảo ngươi gả cho một thứ ‘sứt sẹo’ như vậy, hắn thế là phản ứng bình thường rồi.
Mai nhi nhìn Ôn Uyển nói: “Gần đây ta lo tiền bạc đến phát sầu đây.
Hiện tại La gia đã chia ra ở riêng rồi, trong nhà cũng không còn nhiều
tiền. Ôn Uyển, về sau đồ cưới của con gái ta, chính là con dâu tương lai của ngươi, tất cả đều trông cậy vào ngươi đó.”
Ôn Uyển cười đến như mèo thấy mỡ, run lên một cái: “Ta còn chưa từng
nghe qua bắt mẹ chồng kiêm cả đồ cưới của con dâu đó a. Ngươi làm mẹ
kiểu này quả thật quá có lợi rồi”
Chân Chân nghĩ một chút cũng tiếp lời nói: “Ôn Uyển, nếu có cái chủ ý gì tốt, ngươi cũng nghĩ cho chúng ta một ít đi. Chúng ta không trông
mong có thể làm lớn, một tháng có thể kiếm chút ít tiền cũng tốt.”
Ôn Uyển lấy làm kỳ quái: “chị dâu, ngươi cũng thiếu tiền sao?”
Chân Chân im lặng, mới vừa rồi còn đang nói đồ cưới, thoáng cái đã
quên rồi: “Đợi đám Mộng Lan xuất giá, dù sao cũng phải mua nhiều đồ cưới mới tốt. Hiện tại phải tích lũy dần cho tụi nhỏ rồi. Nếu không, chỉ có
đồ cưới của ta thôi, sau khi chia cho ba tỷ muội chúng thì đã không còn
nhiều nữa.”
Ôn Uyển cười nhìn bụng Mai nhi: “Cũng đúng, nữ nhân này, con gái nàng còn chưa thấy mà đã bắt đầu tích lũy đồ cưới cho con gái. Cũng nên
cân nhắc cho ba đứa nha đầu này rồi.”
Con mắt Mai nhi sáng ngời, xem ra thật sự có hi vọng rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không bán hương liệu đi. Các
ngươi mở cửa hàng bán hương liệu. Thuyền biển của ta cũng có nhập một
ít hương liệu, đến lúc đó ta dựa theo giá cả mà đại hành thương cung
cấp, cung cấp nguồn hàng cho các ngươi. Về phần một số chủng loại ở nội
địa, ta sẽ sai người ở Giang Nam đi tìm, có lẽ có thể tìm được nguồn
cung cấp tốt, đến lúc đó giá cả giảm xuống thấp nhất có thể cho các
ngươi. Chính các ngươi tự tìm chưởng quầy cùng tiểu nhị, nếu làm tốt,
lợi tức chênh lệch một năm thu được cũng không nhỏ.” Làm tốt, một năm
trôi qua, không nói nhiều, một hai vạn lượng bạc tiền thu là khẳng định được. Đây là vốn riêng, cũng là lợi tức không tệ. Quanh năm suốt tháng, lãi nhiều là có thể tích lũy một phần đồ cưới phong phú.
Con mắt Mai nhi sáng ngời. Từ hoàng đế cho tới một ít phu nhân láng
giềng thân cận, ai mà không cần hương liệu (chỉ là phẩm cấp không giống
nhau thôi). Ôn Uyển dùng giá cả thấp nhất cung cấp nguồn hàng cho các
nàng, nếu làm tốt thì tiền lời hàng năm sẽ là một số tiền lớn.
Chân Chân không hiểu việc buôn bán này lắm, nhưng thấy Ôn Uyển nói
như vậy, lại nhìn thần sắc của Mai nhi, chỉ nghĩ đến lợi nhuận của giá
chênh lệch, nguy hiểm cũng nhỏ nên cảm thấy cũng không tệ. Tiền trong
tay để đấy cũng là tiền chết, còn không bằng đi theo Ôn Uyển làm chút ít buôn bán.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Chị dâu, Mai nhi, chờ đến lúc các ngươi
khai trương, ta lại để cho Hạ Hương ở một bên đi giúp các ngươi. Nàng là một cao thủ điều chế hương. Chỗ hoa cỏ kia qua tay nàng điều chế đều
trở thành hương liệu rất tốt. Cho nên ta phái một tay thiện nghệ như
nàng cho các ngươi, các ngươi cũng không nên nói ta không quan tâm nhé.” Vấn đề là nàng sự thật không có thời gian đi làm mấy việc này, hơn nữa
chỉ ăn lợi nhuận từ giá chênh lệch, không phải cần nhiều kỹ thuật sống
nên nàng không cần phải lo lắng nhiều.
Hạ Hương cảm thấy nhiệm vụ Ôn Uyển đưa cho cũng chỉ là việc rất nhỏ
nên nhân cơ hội này giải thích với hai người: “Hương liệu không nên chỉ
có chút hương liệu đắt đỏ vốn có trên thị trường.Theo ý kiến của nô tỳ, những hương liệu đó cũng cần nhưng mà quan trọng nhất là cửa hàng của
mọi người phải có loại hương đặc sắc thuộc về mình, có tiếng tăm rồi mới có thể kiếm càng nhiều tiền. Thất phu nhân, La phu nhân, đây là túi
hương hoa nhài ta làm, hai người ngửi thử xem, xem hương vị như thế
nào?” Cá nhân hai người cảm thấy cùng mùi hương ban đầu rất khác biệt.
Hạ Hương cũng nói với họ là bên trong đã bỏ thêm một chút dược liệu.
Dược liệu cũng có điểm đặc biệt, tùy theo người mang mà có hiệu quả khác nhau. Hai người nghe đến sững sờ, một cái túi hương còn có nhiều kiểu
hương như vậy.
Ôn Uyển ở bên cạnh nhìn thấy vậy không ngừng cười: “Hạ Hương, ngươi
cũng đừng khoe khoang nữa, biết ngươi là người trong nghề rồi. Chị dâu,
Mai nhi, đến lúc đó các ngươi chọn lựa ra hai ba người linh hoạt nhanh
nhẹn, đối với mỗi loại hương có chút hiểu biết nhất định, lại để cho Hạ
Hương dạy bảo vài ngày, chắc có lẽ cũng không có vấn đề gì.”
Mai nhi cười nói: “Ôn Uyển, vậy xem như ngươi cùng Chân Chân mỗi
người chiếm bốn thành, ta chiếm hai thành. Ngươi xem như vậy được
không?”
Ôn Uyển cười nói: “Nữ nhi của ta còn không biết ở nơi nào, không cần
gấp như các ngươi. Cỗ này ta cũng cần phải có, xem như là cô cô và dì
thêm trang cho chúng. Bên này cháu gái của ta có ba đứa, ta làm chủ
rồi, Mai nhi ngươi chịu thiệt thòi một chút cầm bốn thành, chị dâu bên
này cầm sáu thành. Ngươi xem thế nào?”
Mai nhi tất nhiên là đồng ý. Nói là đặt mua đồ cưới, nhưng con gái nàng còn chưa thấy bóng dáng đâu.
Ba người hàn huyên vui vẻ một hồi. Hôm nay Mai nhi không đưa tiểu Hổ
và tiểu Báo tới. Ôn Uyển cảm thấy nữ hài tử cổ đại thật sự để cho nàng
không biết nói cái gì. Mộng Lan mới có bốn tuổi, nhìn cái quy củ kia, Ôn Uyển cũng không quá nhiều can thiệp, lại nói, ma ma giáo dưỡng này đều do nàng đi mời về. Quy tắc xã hội này chính là thế, ngươi phải thích
ứng thì mới hợp với ánh mắt của người ta, tầm thường quá thì không tốt,
cho dù được tính là tốt thì cũng phải trải qua trùng trùng điệp điệp
trắc trở mới có được. Như nàng vậy, việc hôn phối tuyệt đối sẽ vô cùng
gian nan.
Tiễn hai người về xong, Ôn Uyển cũng đi ngủ trưa. Vốn là muốn cho ba
đứa bé ở lại nhưng mà gần đây nàng thật sự rất bận, không cách nào cùng
hài tử chơi đùa.
Ôn Uyển đi vào cung, thời điểm gặp hoàng đế, nhìn thấy sắc mặt của
hắn có chút phiền muộn: “Cậu hoàng đế, có phải lại xảy ra chuyện gì hay
không?”
“Ừ, nhận được mật báo Đại Hãn của Mãn Thanh đát tử đã bệnh nặng. Đoán chừng tối đa cũng chỉ có thể chịu đựng được một năm nữa. Đến lúc đó Mãn Thanh đát tử tất nhiên sẽ nội loạn, chúng ta bên này phải nhanh chóng
mở rộng quân đội, đến lúc đó có thể thừa cơ đánh bại bọn chúng. Nhưng
mà quân nhu, trang bị, ngựa đều cần dùng bạc, muốn mở rộng quân đội thì
không thể.” Hoàng đế oán hận.
Ôn Uyển không lên tiếng. Thuế má hằng năm ít như vậy, tiền trong tay
Hoàng đế hai năm qua cũng sắp hết, tiền Ôn Uyển kiếm được toàn bộ đều mở rộng Kỵ Binh Doanh. Hơn nữa sản nghiệp của nàng hiện tại đang trong
giai đoạn mở rộng, không có khả năng điều đại bộ phận tiền bạc đi ra.
Nếu không, một khi dây chuyền tài chính bị gãy, toàn bộ sẽ xảy ra vấn
đề. Ôn Uyển không muốn thất bại trong gang tấc.
Có thể đây đúng là cơ hội tốt. Một khi cho người Mãn Thanh trọng
thương, ít nhất có thể đổi lấy mười năm thái bình cho biên quan. Đến
lúc đó, Ôn Uyển tuyệt đối tin tưởng, ngoại trừ phản loạn trong nước, cả
nước góp sức không sợ không diệt được người Mãn Thanh.
Đáng tiếc, bằng này bạc phải đi nơi nào kiếm chứ, đây không phải số
lượng nhỏ. Ôn Uyển bày tỏ, đây không phải là áp lực bình thường.
Ôn Uyển mang tâm sự nặng nề trở về phủ đệ. Vừa về tới phủ đệ đã phát
hiện Chân chân vẫn còn đang ở đây. Ôn Uyển thấy lạ liền hỏi thăm. Hạ
Hương vừa cười vừa nói nàng ấy có về nhưng sau đó liền quay trở lại.
Chân Chân có chút xấu hổ hỏi: “Ôn Uyển, ta muốn đi chùa cầu con trai
nhưng ta cũng không biết chùa miếu ở chỗ nào linh nghiệm nhất.”
Ôn Uyển liền hiểu, nàng muốn mình cho người đi hỏi thăm một chút. Mặt Ôn Uyển lộ vẻ trầm tư:”Nếu là cầu con trai, tốt nhất hãy đi nơi chuyên
môn cầu con trai mà bái cầu cho thỏa đáng. Ai cũng có chuyên môn riêng
của mình, Bồ Tát cũng có bộ phận không thuộc trách nhiệm mình trông coi. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đi cầu không phải là miếu của Tống Tử nương
nương chân chính, chỉ đi ăn theo mọi người, Tống Tử nương nương dĩ nhiên là không thể nào đồng ý cho ngươi, nên mỗi lần đều bị bỏ qua. Lần này
không nên qua quýt, phải thành tâm tìm miếu chân chính của Tống Tử nương nương.”
Chân Chân vui mừng nói: “Đúng, đúng, đúng, ngươi nói đúng. Giờ ta
trở về nghe ngóng. Ôn Uyển, thông tin của ngươi rộng hơn ta, ngươi cũng
giúp ta đi hỏi thăm một chút được không?”
Chút việc nhỏ chỉ cần phân phó người phía dưới đi làm là được, Ôn
Uyển tất nhiên là đáp ứng. Chỉ mấy tháng nữa là thủ hiếu xong rồi, nếu
Chân Chân lại không sinh được nhi tử thì không cần người khác, đoán
chừng chính nàng ta cũng mắc bệnh điên luôn.
Chân Chân đi rồi, Ôn Uyển liền vào thư phòng đến buổi tối mới đi ra.
Đáng tiếc, Ôn Uyển vắt hết óc vẫn không nghĩ được biện pháp nào tốt.
Sáng hôm sau lời Ôn Uyển phân phó đã có hồi đáo, Hạ Thiêm tới: “Quận
chúa, thăm dò được rồi, cách thôn Thập Lí hơn mười dặm bên ngoài có
miếu cầu con trai. Nghe nói rất linh nghiệm, ở trên thôn trang cũng có
rất nhiều người tới tấp đi cầu, đều nói có thể trở thành sự thật. Chỉ
là nơi đó hơi vắng vẻ, đường đi cũng không tốt.”
Ôn Uyển phái người đi nói cho Chân Chân biết tin tức tốt này. Thế
nhưng cũng vì thế mà nàng có cái đuôi đi theo, chính là Chân Chân. Chân
Chân gấp đến độ nước mắt lưng tròng.” Ôn Uyển, ngươi mau nói với tướng
công ta đi, hắn cứ nói là đi Hoàng giác tự tốt hơn”. Bản thân nàng cũng
đã đi tìm nơi rồi, đều không được thỏa mãn. Ôn Uyển tìm cho nàng một chỗ linh nghiệm tốt, tất nhiên là phải đi rồi. Nhưng Thượng Đường vẫn không tin, không cách nào khác ngàn cầu vạn cầu, vẫn đành phải tìm đến Ôn
Uyển.
Ôn Uyển cười bảo Thượng Đường đi cùng Chân Chân, chọn một ngày hoàng
đạo, coi như là đi chơi giải sầu, tâm tình thư thái rồi mới nghĩ đến
những chuyện khác được.