Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 165: Q.4 - Chương 165: Tiểu thư Đinh gia (trung)




Edit: Nhạn Linh

Beta: Tiểu Tuyền

Nàng kia lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt Đinh tiểu thư hỏi: “Ngươi tên là gì?” Đinh tiểu thư bị làm cho sợ đến hàm răng cứ run lên, một chữ cũng phun không ra.

Một giọng lỗ mãng lớn tiếng kêu: “Nói chuyện, không nói lời nào, vậy thì ngươi không nói chuyện được, ngươi bị câm sao?”

Ngay cả đầu Ôn Uyển cũng không dám ngẩng lên. Nàng mới vừa rồi đã nhìn lại một cái. Là một nam tử cao lớn thô kệch, cầm trong tay một cây đao.

Tiểu thư kia nhìn thật muốn giết người: “Ta, ta, ta tên là Chỉ Nhi.”

Nàng kia nhìn lại Ôn Uyển, tự tiếu phi tiếu nói: “Còn ngươi?”

Ôn Uyển cúi đầu, toàn thân còn đang phát run (trong hoàng cung những thứ khác không nói, diễn kỹ (biểu diễn kĩ xảo của diễn viên) này luyện thì phải là nhất đẳng, ngay cả Hạ Dao đều không phân biệt rõ ràng lắm lúc nào Ôn Uyển là thật, lúc nào là diễn trò, ở trước mặt mọi người, chẳng qua là cái mâm nhỏ với chút thức ăn thôi (đại khái là chỉ bộc lộ một chút thôi)) “Nô tỳ, nô tỳ gọi Tiểu Thanh, dạ, là một thiếp thân nha hoàn nho nhỏ. Mấy vị hảo hán, van cầu các ngươi ngàn vạn đừng có giết chúng ta. Van cầu các ngươi.” Ba người run run thành một đoàn.

Người đàn ông lỗ mãng kia nhìn Đinh tiểu thư và Ôn Uyển còn có bà vú, ba người bị làm cho sợ đến như cái sàng giần gạo, toàn thân run lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ, dường như hắn là ác quỷ thì có chút buồn cười.

Cô gái kia nhìn ba người, thấy ánh mắt tiểu thư Đinh gia kia “Lão Lục, ta coi tư thái hai cô gái này, đặc biệt là tiểu thư này, cùng Quận chúa tôn quý miêu tả rất giống nhau. Lão Lục, thà rằng giết lầm, tuyệt không bỏ qua cho. Hai người này cũng không thể bỏ qua. Giải quyết đi!” Bất kể là phải hay không, đem hai người này giết chết sạch sẽ là xong.

Ôn Uyển vừa nghe đã cảm giác được, Hắc Bạch vô thường đang thân thiết vẫy gọi nàng. Vừa đặt tay lên ám khí, chuẩn bị tùy thời xuất thủ cũng vừa lớn tiếng gọi: “Cứu mạng a, giết người. Cứu mạng a, giết người. Cứu mạng a! Mau tới, giết người a.” âm thanh kia có thể đạt đến một trăm tám mươi dB (đề xi ben) rồi, gào thét đến mọi người ở nửa sơn cốc đều có thể nghe thấy.

Nam tử lỗ mãng kia cực kỳ tức giận, Ôn Uyển cũng đã chuẩn bị phản kích. Đều đến nước này rồi, bại lộ thì bại lộ đi!

Cũng là Ôn Uyển vận khí tốt. Vừa lúc lại có một đội quan binh lên tới. Tiếng Ôn Uyển kêu cứu vừa rơi xuống, thì nơi xa liền truyền đến một trận vang tiếng hét phẫn nộ: “Người nào, dám ở nơi đâu hành hung.” Nghe giọng nói kia, không dưới hai phút là có thể đến.

Mặc dù Ôn Uyển hét to nhưng không dám trốn. Ẩn núp phía sau lão phụ nhân cùng tiểu thư, hoảng sợ nhìn cả đám. Lúc này trời đã tối. Trên trời cũng không có trăng sáng. Mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ ràng lắm nhưng Ôn Uyển có thể đoán được phương hướng. Nếu học có can đảm tiến lên đây, ám khí của nàng còn có thể dùng hai lần. Tốt nhất là có thể một phát liền hạ được cả ba.

Một nam tử khác vẫn không có lên tiếng nói: “Đi thôi, ánh mắt nữ nhân này không phải là mắt hạnh. Nhìn bộ dạng hoảng sợ này, cùng với vẻ trấn định lâm nguy cũng không loạn của Ôn Uyển Quận chúa, tự nhiên không dính dáng gì. Đi thôi. Nhanh lên rời đi lúc này. Quan binh đã lập tức tới rồi, đi.”

Ba người không hoài nghi nửa phần đối với Ôn Uyển, khuôn mặt này, quần áo này, lại nói được, hơn nữa một đứa nha hoàn cũng không làm bọn hắn để trong lòng.

Ba nữ nhân sống sót sau tai nạn, tất cả đều xụi lơ trên mặt đất. Đến bây giờ, cho dù muốn chạy, cũng chạy không được. Một đội quan binh nhanh chóng đến trước mặt các nàng: “Là các ngươi mới gọi giết người sao? Người nào muốn giết các ngươi?”

Quan trên có lệnh. Chỉ cần thấy người thì toàn bộ bắt lại. Ngọc Tuyền tự toàn bộ bị quan binh vây quanh, bất luận kẻ nào cũng không được đi lại. Dám can đảm phản kháng, giết ngay tại chỗ.

Quan quân cầm đầu để cho một đội nhân mã đuổi theo. Chính hắn lưu lại đều tra ba người này: “Các ngươi là người nào? Tại sao la cứu mạng? Người nào muốn giết các ngươi.”

Bà vú lại lặp lại một lần những gì mới trãi qua, nói các nàng là Tam tiểu thư phủ Hà Nam Thủ tuần đạo viên Đinh Đại Hải. Theo phụ thân vào kinh thành nhậm chức. Hôm nay vừa lúc tới Hoàng Tuyền tự dâng hương. Mới vừa rồi gọi cứu mạng, vì có một đám người hung thần ác sát muốn giết bọn họ.

Quan quân kia vung tay lên: “Đem bọn họ đưa đi. Để cho người nhà tới dẫn người.” Nói cách khác, sau khi xác nhận thân phận, mới có thể tới dẫn người. Người không có thân phận. Tất cả đều là người khả nghi, giữ lại cẩn thận để tra hỏi. Có thể dễ nói chuyện như vậy. Là nhìn ba người các nàng vốn tay không tấc sắt, bước đi cao thấp, đứng không vững. Vì họ là phụ nữ và trẻ em, nếu là nam tử. Đặc biệt là nam tử vóc người to con thì toàn bộ phải trói lại, tuyệt đối đừng nghĩ động thêm một bước.

Nam tử cầm đầu phân ra một ít đội, sáu quan binh đem ba người các nàng hộ tống xuống núi. Đinh tiểu thư kia đi vài bước đã đi không nổi. Bà vú kia cũng thoáng lung lay một cái. Ôn Uyển rất không muốn đỡ nữ nhân này, nhưng mà thân là một đứa nha hoàn nếu bước đi như bay, thì nên làm hết phận sự. Nếu không, sẽ khiến cho người hoài nghi. Cho nên, Ôn Uyển giả dạng làm bộ dáng rất suy yếu.

Ôn Uyển làm sao cũng không nghĩ ra, nàng xuống núi không tới một khắc đồng hồ, Trịnh vương liền đem người hướng trên con đường này lên núi tìm người. Nếu như Ôn Uyển biết, nàng tuyệt đối vẫn làm ổ ở đấy. Bây giờ có thể làm cho nàng tín nhiệm hơn nữa là nơi an toàn, trừ hoàng đế ra thì chính là Trịnh vương. Đáng tiếc, Ôn Uyển không thể biết trước.

Đi khoản một khắc chung thì xuống núi. Ba người bị sáu quan binh này đưa đến trong một lều. Ôn Uyển nhìn lại, có hai lều, một cái là vải đen, một cái là vải xanh. Đoàn người các nàng vào chính là vải xanh. Còn không có đi vào, đã nghe trong lều truyền ra tiếng trẻ con khóc.

Bà vú rốt cuộc cũng là từ nhà quan đi ra. Nhìn thấy tình thế này, đã biết là xảy ra chuyện lớn: “Quan gia, có thể nói cho chúng ta một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không?”

Quan binh kia quét mắt nhìn kỹ các nàng một cái: “Các ngươi không nên biết đến, cũng đừng có hỏi loạn.” Mọi người liền im miệng.

Đoàn người đi vào lều. Bên trong có rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Phía trước là một nhóm phụ nhân ăn mặc không tầm thường, vừa nhìn cũng là người không phú cũng quý. Không thấy được phụ nhân nào là nhà bình thường. Đoán chừng một cái lều khác là dân chúng tầm thường. Cũng không biết lúc nào có thể trở về kinh thành đây.

Bà vú và Ôn Uyển tìm chỗ đặt chân, bọn họ hầu hạ tiểu thư ngồi xuống. Ôn Uyển rất cơ trí đi tới, cùng một đứa nha hoàn bắt chuyện: “Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại đem toàn bộ chúng ta đều bắt lại? Sẽ không đem chúng ta toàn bộ mang đi bán chứ?” Ôn Uyển tiếng nói thanh thúy, nói chuyện lại ngọt, bộ dáng cũng rất chân thành.

Nha hoàn kia thở dài một tiếng: “Để cho những lính sai kia nghe thấy sẽ không xong đó. Ta cho ngươi biết, nghe nói Quận chúa tôn quý bị ám sát, hiện tại sống chết không rõ. Mọi người, đều là tìm Quận chúa. Về phần chúng ta, chỉ cần kiểm tra xác nhận thân phận, có người đảm bảo là có thể đi.”

Trong quân doanh tất cả mọi người nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ôn Uyển lại xen lẫn trong những phụ nhân này. Chủ yếu là nằm mơ cũng không nghĩ đến, Ôn Uyển Quận chúa có thể nói chuyện, còn có thể giả ngây giả dại.

Ôn Uyển sở dĩ không hướng quan binh cầu cứu, là vì nàng bây giờ không tin ai cả. Không bại lộ thân phận thì nàng sẽ an toàn. Nhưng bại lộ thân phận rồi, ai dám bảo đảm họ có phải là người của Triệu vương hay không?

Trong lòng Ôn Uyển hiểu, nàng chỉ cần tìm được trưởng quan cao nhất quân đội, biểu lộ thân phận, hiện tại tình thế của Trịnh vương rất tốt. Chỉ kém hoàng đế mở miệng vàng, nên chỉ huy này chỉ cần không phải ngu dốt, về đến nhà, cũng biết phải làm sao ngậm miệng. Nếu không, một khi để lộ tin tức, đừng bảo là sau này, ông ngoại hoàng đế tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Nhưng theo lời hai thích khách kia mà nói…, cấp cao trong quân đội cũng tham dự vào. Nàng không lo lắng cái tên tướng lĩnh cấp cao này có làm khó dễ nàng như thế nào. Nhưng người nàng sợ chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ kia. Đầu của nàng, chỉ cần một kiếm của người ta vung lên thôi. Hiện tại người nọ tìm không ra mình cũng coi như xong, dù sao Ngọc Tuyền Sơn lớn như vậy, lại nhiều người, hiện tại còn hỗn loạn, chỉ cần nàng không ló đầu ra, muốn tìm được nàng là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Nếu nàng đi tìm tướng lĩnh cấp cao kia, một khi tin tức bị tiết lộ ra ngoài, vị trí chính xác ở trong quân doanh một khi truyền đi, dựa vào bản lĩnh của thiên hạ đệ nhất cao thủ đó. Cho dù quan binh bên cạnh có nhiều gấp mấy lần, nàng tuyệt đối sẽ phải chết. Còn kéo theo không ít tánh mạng vô tội. Không bằng cứ như vậy, đi theo nữ nhân này trở lại kinh thành.

Điều khiến Ôn Uyển không nghĩ tới chính là, cái mông của các nàng còn không có ngồi ấm, đã nghe đến nói người Đinh gia đến đón tiểu thư nhà bọn họ.

Ôn Uyển ngạc nhiên, đây là tốc độ gì, tốc độ của thần tiên sao? Nếu không, sao có thể nhanh vậy. Chẳng lẽ nhà của bọn hắn có thể đoán biết trước.

Đinh tiểu thư tức giận vạn phần: “Tên khốn kia đúng là âm hồn bất tán.” Nàng cho là có thể tránh thoát ngày mai, không nghĩ tới, lão già này là kẻ dối trá như vậy. Đinh tiểu thư nhìn Ôn Uyển ở bên cạnh một cái, cũng may nàng có chuẩn bị trước.

Ôn Uyển rất nhanh liền gặp được người tới đây đón Đinh tiểu thư, là một quản gia thoạt nhìn khôn khéo và giỏi giang: “Tam tiểu thư, lão nô tìm người một ngày rồi. Cùng lão nô trở về đi thôi!”

Tiểu thư kia thấy không có biện pháp khác, chỉ oán hận trừng mắt liếc nam tử kia. Đàng hoàng lên kiệu, bà vú cùng Ôn Uyển ở cỗ kiệu bên cạnh.

Ban đầu Ôn Uyển còn lo lắng ở trong lòng. Bởi vì người này vừa nhìn chính là bộ dáng Đại quản gia khôn khéo, vạn nhất nhận ra mình không phải nha hoàn thật sự, phải ở lại chỗ này một mình thì nàng có thể bị xui xẻo. Quỷ dị chính là, cái Đại quản gia kia một chút phản ứng cũng không có.

Ôn Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn, đoán chừng là do trời tối, cho nên xem không rõ ràng. Như vậy cũng tốt, rốt cục có thể rời đi cái địa phương quỷ quái này, trở lại kinh thành. Trở lại kinh thành thì có biện pháp.

Bọn họ đi đường ban đêm, buổi tối không còn trăng sáng cũng không có sao, quản gia sai người đốt đuốc đi phía trước. Cũng không biết đi bao lâu, chân Ôn Uyển đã cứng như đá rồi. Trong lòng Ôn Uyển oán thầm không dứt. Thật là keo kiệt. Sao không chuẩn bị chiếc xe ngựa, lại đi mang một cỗ kiệu. Làm cho nàng ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Lại còn không dám lên tiếng kêu khổ kêu mệt.

Ôn Uyển ở trên đường một chút cũng không muốn chạy trốn. Dù sao nàng cũng phải trở lại kinh thành, đang vừa lúc. Trở lại kinh thành, thì sẽ có biện pháp.

Ở trong hoàng cung, hoàng đế hỏi: “Đã tối rồi, còn không có tìm được người sao?”

Sắc mặt Ôn công công nặng nề: “Còn không có tin tức.” sau khi Ôn công công rời khỏi đây, hoàng đế lắc lắc một Ám linh, trước mặt dần hiện ra một cái bóng màu đen.

Hoàng đế nhìn thấy bóng đen xuất hiện hỏi: “Đã điều tra xong?”

Người này sắc mặt thấy không rõ lắm: “Đã điều tra xong. Là Ngũ hoàng tử dùng số tiền lớn, mời sát thủ đứng đầu trong giang hồ. Ngay cả thiên hạ đệ nhất sát thủ Liễu Thác cũng mời. Còn có, tinh nhuệ trong phủ Triệu vương đã xuất động một nửa.” Liễu Thác xuất thủ, giá là hai mươi vạn lượng bạc. Nếu như thất bại, còn không có thất bại, Liễu Thác từ trước đến nay chưa từng thất bại. Chỉ thất bại duy nhất là đụng với Ôn Uyển, cái này ngoài dự đoán. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời, vẫn không thể nói, hắn chắc chắn sẽ thất thủ.

Hoàng đế nghĩ tới tin tức có được, sắc mặt âm tình bất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.