Ở trên xe ngựa, La Thủ Huân lầm
bầm : “Nàng nói xem Ôn Uyển còn là một nữ nhân sao? A? Đây là nữ nhân
sao? Nam nhân cũng không có làm tốt được như vậy? Còn có hai đứa bé kia, ta thật là càng xem càng thích. Khụ, tại sao không phải nhi tử của ta
chứ?” Hai hài tử thân thể tốt, có lễ có nghĩa, hài tử hai tuổi cũng rất
có phong cách quý phái. Đặc biệt là Duệ Ca Nhi, đứa bé kia thật là càng
nhìn hắn càng thích. Chỉ hận không được ôm về nhà mình.
Mai nhi cười
đến sờ soạng bụng: “Những lời này nếu là truyền tới lỗ tai Bạch tướng
quân. Đến lúc đó chàng sẽ chịu trận đó. Nhưng chàng cũng đừng hâm mộ
ghen tỵ, Duệ Ca Nhi này không phải là con rể chàng sao?”
La Thủ Huân
khẽ than thở, con rể như vậy sao có thể so sánh cùng với nhi tử đây! Con rể là người nhà khác, nhi tử là nhà mình “Phu nhân, sau này nàng không
có chuyện gì thì mang theo hài tử đi thăm Ôn Uyển nơi đó nhiều hơn.
Không trông cậy vào hai đứa bé Báo Ca Nhi giống Duệ Ca Nhi. Có thể học
được bốn năm thành là tốt rồi.”
Mai Nhi không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Ôn Uyển vốn bề bộn nhiều việc. Hôm nay phần lớn thời gian đều ở cạnh
hai đứa bé rồi, nơi nào còn có thời gian để cho người khác đem con đưa
tới cửa như vậy. Nhưng biện pháp nàng dạy hài tử đều đã nói với thiếp
rồi.” Hiện tại Ôn Uyển bề bộn nhiều việc, toàn bộ thời gian nhàn rỗi đều đặt ở trên người hai đứa bé. Hôm nay đến thời gian tiếp khách cũng ít.
Mai nhi có thể hiểu được, nàng có thân thiết, cũng thân thiết không qua
được con của mình. Hơn nữa nuôi dạy hài tử, dựa vào là mình, tại sao có
thể dựa vào người khác?
La Thủ Huân nghe được Ôn Uyển nói không lưu
gia sản cho hài tử, muốn hài tử tự mình đi kiếm tiền. Liền sờ sờ lỗ mũi: “Phất Khê chính là phất Khê, ý nghĩ cũng khác hơn người khác.” Hắn cảm
thấy rất đúng. Nhưng cảm giác không giống nhau . Hắn vẫn là hi vọng kiếm tiền đệ lại một của cải thật dày cho nhi tử.
Thái Tử Phi xem sách vỡ lòng của Ôn Uyển, dùng thời gian hai ngày để đọc xong. Đóng lại quyển
sách, khẽ than thở. Vừa lúc Linh Nguyên và Linh Đông cùng nhau đi vào.
Như Vũ nhìn Linh Đông. Sắc mặt có chút phức tạp. Chờ sau khi hài tử đi rồi, Như Vũ nói cùng Dung ma ma: “Ngươi nói xem, nếu đem Linh Đông giao cho
Ôn Uyển nuôi dạy thì thế nào?”
Dung ma ma giật mình: “Nương nương.
Làm sao người có ý nghĩ như vậy. Lúc trước không phải đã cự tuyệt thái
tử sao? Sao hôm nay một mình người lại nảy sinh ý nghĩ như vậy?”
Thái Tử Phi nhìn sách vỡ lòng này “Ta vốn không có ý nghĩ này. Thế nhưng
hiện tại ta suy nghĩ. Tư chất Linh Đông khá kém, không được một nửa
thông minh của Linh Nguyên. Nếu có thể nhận được chỉ điểm của Ôn Uyển,
sau này chắc chắn sẽ không kém.” Phương thức Ôn Uyển giáo dục khác lạ
với người thường. Có lẽ dưới sự dạy dỗ của Ôn Uyển. Linh Đông sẽ có một
đường đi mới. Hơn nữa. . . . . .
Dung ma ma cảm thấy Thái Tử Phi có ý nghĩ kỳ lạ: “Nương nương, cái này không thể nào. Cho dù người có cái ý
nghĩ này, Ôn Uyển Quận chúa cũng sẽ không đáp ứng.” Ôn Uyển Quận chúa tự mình có hai đứa bé, còn phải trông coi chuyện một gian hàng lớn như
vậy. Nơi nào chịu nguyện ý dạy Linh Đông.
Như Vũ cười sau: “Cũng
không phải là không có một chút cơ hội, ta có năm thành nắm chắc Ôn Uyển đáp ứng.” Chỉ cần vận dụng biện pháp thích đáng, Ôn Uyển không đáp ứng
cũng phải đáp ứng.
Sách của Ôn Uyển rất được hoan nghênh, danh tiếng
vang dội hơn. Sau đó Ôn Uyển lại suy nghĩ xuống. Chuyện này thật ra thì
cũng có chỗ tốt. Sau đó rất nhiều người cũng học theo, đem Thiên Tự Văn, Tam Tự kinh vân vân đều thay đổi dựa theo ý nghĩ của nàng. Sau này hài
tử bắt đầu học tập cũng không cần mất sức nhiều nữa. Vậy đối với đông
đảo nhi đồng nàng đã làm một chuyện tốt. Tích phúc rồi.
Tống Lạc
Dương cử hành một lần tiệc rượu, lần này yến hội tất nhiên là vì việc Ôn Uyển biên soạn sách mà cử hành tiệc rượu. Ôn Uyển hào phóng cho bọn họ
được miễn phí ở trong tiểu hoa viên Túy Hương lâu. Về phần chính chủ.
Quên đi, không có thời gian. Ôn Uyển trả lời Tống Lạc Dương…, thời điểm
này còn không bằng nàng ở nhà theo hai con trai bảo bối nhiều một chút.
Ngày hôm đó Ôn Uyển mang theo hài tử đi vào hoàng cung gặp hoàng đế. Cẩn Ca
Nhi nhìn thấy hoàng đế, liền hướng hoàng đế nhào tới, rất có phong phạm
năm đó của Ôn Uyển.
Hoàng đế một thanh mò hắn lên ôm vào trong ngực.
Cẩn Ca Nhi tinh quái mà hôn hoàng đế một cái “Ông cậu, ông cậu, Minh Cẩn rất nhớ người.” Tên tiểu tử này miệng ngọt giống như lau đường, để cho
Ôn Uyển dở khóc dở cười. Quả thực chính là lau mềm lòng của người già.
Hoàng đế là một. Hạo thân vương là hai. Chân chính có thể nói người gặp
người thích, hoa gặp hoa nở.
Thế nhưng, để cho Cẩn Ca Nhi nhức đầu
chính là, những người này, cũng không bao gồm người mẫu thân kia của bé. Người mẹ kia, tựa hồ thích ca ca giống ông cụ non bình thường hay khi
dễ hắn nhiều hơn.
Cẩn Ca Nhi nhăn cái lỗ mũi nhỏ lại mà cáo trạng
“Ông cậu. Người không biết đâu, mẹ chỉ ôm ca ca, không ôm con. Còn có,
Tảo Hoa Cao ăn ngon như vậy, mẹ không để cho con ăn, chỉ cho ca ca ăn.”
Cẩn Ca Nhi biết, mẫu thân sợ ông cậu. Cho nên nắm lấy cơ hội mà hướng
hoàng đế kiện cáo Ôn Uyển. Mặc dù trở về sẽ bị Ôn Uyển thu thập rất thảm thiết. Nhưng mà Cẩn Ca Nhi lại chơi cái trò chơi này không biết mệt.
Hoàng đế lập tức để cho người mang một đĩa Tảo Hoa Cao đi lên, chuẩn bị cho
hắn ăn đủ một lần. Ôn Uyển hung hăng nhìn hắn một cái. Trong lòng nhưng
muốn vuốt trán, tiểu tử thúi này làm sao không biết nhớ lâu vậy.
Duệ
Ca Nhi ra vẻ người lớn nói ” Nếu đệ ăn bánh ngọt nhiều mà không ăn cơm,
mẹ tức giận sẽ không kể chuyện xưa cho đệ nghe, chỉ kể cho một mình
huynh nghe, đến lúc đó đệ đừng khóc nhè.”
Cẩn Ca Nhi cầm bánh ngọt
nhìn hoàng đế, nhìn lại Ôn Uyển, lại đáng thương mà nhìn Duệ Ca Nhi.
Cuối cùng híc híc đáng thương mà đem bánh ngọt trên tay thả lại trong
mâm “Mẹ nói, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai cái Tảo Hoa Cao. Hôm nay con đã
ăn xong hai cái bánh ngọt. Không ăn nữa.”
Hoàng đế nghẹn họng mà nhìn Duệ Ca Nhi trân trối, Ôn Uyển ôm lấy Duệ Ca Nhi, ở trên mặt Duệ Ca Nhi
hôn một cái, cười ha ha. Nhi tử ông cụ non này của nàng, cực kỳ đáng
yêu.
Duệ Ca Nhi mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Ôn Uyển một cái, lầm bầm :
“Mẹ, con là nam tử hán rồi. Tại sao có thể tùy tiện hôn con? Hơn nữa,
còn hôn đến khuôn mặt con toàn nước miếng.” Ôn Uyển ấm ức. Ông cụ non
chính là ông cụ non, đảo mắt cái đã không đáng yêu nữa.
Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển ăn thiệt thòi, cười ha ha.
Ôn Uyển giả làm bộ dạng cười khổ không thôi: “Khụ, hiện tại đã bị ghét bỏ
rồi. Sau này già rồi, còn muốn dựa vào bọn nó, dựa vào không được rồi.”
Duệ Ca Nhi nghe lời này, lập tức ôm cổ Ôn Uyển: “Mẹ, không có đâu. Con và
đệ đệ sau này nhất định sẽ hiếu kính mẹ. Nhưng mà mẹ, sau này người
không nên hơi một tí là hôn con ở chỗ có người. Con lớn rồi. Nam tử hán
đại trượng phu, sao có thể bị nữ nhân hôn tùy tiện.”
Hoàng đế thấy
mỗi lần Minh Cẩn bộ dạng nhỏ tới đều kiện cáo, nhìn lại Minh Duệ lại như người lớn, cười đến không chịu được. Ngay cả Tôn công công mặc dù không có bật cười, nhưng bả vai cũng run lên một cái .
Cẩn Ca Nhi không
cam lòng yếu thế: “Đúng đúng đúng, mẹ, con và ca ca sau này nhất định
sẽ hiếu thuận với mẹ. Mẹ. Người yên tâm.”
Ôn Uyển cười đến thoải mái: “Yên tâm, dĩ nhiên yên tâm.”
Hoàng đế ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt cũng tràn đầy tươi cười. Hai năm qua, Ôn
Uyển thay đổi rất nhiều. Có thể tự mình Ôn Uyển cũng không có phát hiện
nụ cười trên mặt nhiều hơn. Không mặt ủ mày chau hoặc là nói đi xa nữa.
Càng không có này loại cảm giác xa cách thật giống như tùy thời chuẩn bị rời đi cái thế giới này để cho hoàng đế lo lắng hãi hùng. Hôm nay thoạt nhìn Ôn Uyển rất tốt.
Sau khi hài tử được Hạ Dao dẫn đi. Ôn Uyển và
hoàng đế nói một chút kế hoạch với chuyện làm ăn. Ôn Uyển không phải là
muốn hoàng đế nghĩ kế cho nàng. Ôn Uyển nói với hoàng đế, ý cũng là báo
cáo một chút để chuẩn bị.
Hoàng đế gật đầu, nhìn Ôn Uyển vung tay
lên. Tất cả mọi người trong cung điện đi xuống. Bao gồm Tôn công công
cũng không ở lại. Ôn Uyển cảm thấy quái dị mà nhìn hoàng đế, có cái gì
cơ mật muốn nói với nàng sao?
Hoàng đế cười híp mắt nói: “Nha đầu,
con từ trong hoàng tử Hoàng Tôn, chọn lựa một người vừa ý. Chăm sóc bồi
dưỡng cho hoàng gia một hài tử để cho cậu hài lòng nhé.” nghe được lời
này của hoàng đế, tràn đầy ẩn ý. Chính là muốn Ôn Uyển dạy ra một người
cho hắn hài lòng.
Ôn Uyển cũng là bỏ qua ẩn ý trong chuyện này. Sau
khi nghe được ý tứ của hoàng đế, lập tức nhìn chằm chằm hoàng đế: “Cậu
hoàng đế, người cho rằng hài tử là con chó con mèo à, tùy tiện nuôi là
nuôi được sao? Phải tốn hao bao nhiêu công sức, người biết không?”
Hoàng đế thật lâu không thấy Ôn Uyển phát giận. Cười ha ha nói “Con chiếu cố
giống như Minh Duệ và Minh Cẩn là được. Nhiều hài tử, cũng không cản trở nhiều.” Ý của Hoàng đế, hai con dê cũng dạy, thì ba con dê cũng là dạy.
Ôn Uyển nổi giận: “Cậu hoàng đế, con trông coi chuyện làm ăn lớn như vậu,
còn có một đống chuyện vặt của phủ Quận chúa và phủ Tướng quân, xong còn phải tỉ mỉ chiếu cố hai đứa bé. Bây giờ người còn muốn ném gói đồ cho
con, người cho rằng con thật có ba đầu sáu tay sao?” Sau đó cảnh giác mà nhìn hoàng đế: ” Cậu hoàng đế, người thật đem con làm bò để sai khiến
đúng không? Con không chết vì mệt thì người cảm thấy lỗ đúng không?
Người nếu muốn con nhân tiện dạy thêm một hài tử cũng được. Những thứ
chuyện ngổn ngang kia người nhanh chóng tìm người tới nhận đi. Con còn
vui mừng ngày ngày phụng bồi Đại Bảo Tiểu Bảo nhà con. Thuận tiện giúp
người chỉ dạy một quần áo lụa là đi ra ngoài.”
Hoàng đế cười ha ha
nói: “Ta bảo con dạy một chút, nơi nào đáng sợ như con nói vậy?” Hoàng
đế cứ tưởng rằng Ôn Uyển sẽ rất vui lòng tiếp nhận. Không nghĩ tới Ôn
Uyển phản ứng lớn như vậy.
Ôn Uyển hừ hừ nói: “Người cho rằng hài tử
là món đồ chơi, tùy tiện nói một chút là dạy được. Tính tình hài tử
không giống nhau, năng lực tiếp nhận không giống nhau, biện pháp dạy
cũng không giống nhau. Tỉ như Đại Bảo trầm ổn, Tiểu Bảo nghịch ngợm gây
sự không chịu ngồi yên một chỗ. Những thứ này phải đối đãi khác nhau.
Hơn nữa năng lực tiếp nhận của hài tử cũng không giống nhau, dạy lúc bắt đầu sẽ phải đặc biệt chú ý, không thể nhanh cũng không có thể chậm. Mặt khác sinh hoạt hàng ngày của hài tử cũng phải đặc biệt chú ý. Không thể mặc nhiều, mặc nhiều sẽ có con rận làm hài tử khó chịu, mặc ít thì bị
lạnh. Còn phải suy nghĩ hài tử ăn cái gì tốt đối với thân thể. . . . .
.” Ôn Uyển thao thao bất tuyệt nói một trận. Dù sao cũng trải qua nuôi
con. Nên được Ôn Uyển tổng kết ra tới.
Hoàng đế sắc mặt mỉm cười mà
nghe. Cái nha đầu này, nuôi dạy hài tử cũng dạy ra tinh hoa. Ở trong ấn
tượng của hoàng đế, nuôi một hài tử nơi nào cần phiền toái như vậy .
Hoàng đế nghe xong Ôn Uyển thao thao bất tuyệt, vốn cũng chỉ là xem một chút ý của Ôn Uyển. Hôm nay nghe xong Ôn Uyển nói quá trình nuôi con, ngược
lại quyết định chủ ý: “Ôn Uyển, có cứ theo hướng đó mà dạy một chút. Con từ trong hoàng tử chọn lựa một đứa mà mình vừa lòng đi.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Không cần. Con không muốn còn trẻ phải mất sớm.”
Hoàng đế nhìn thấy thái độ Ôn Uyển kiên quyết, chết không buông miệng bất đắc dĩ nói: “Con không phải rất thích hài tử Linh Đông kia sao? Ta nghe nói Linh Đông cũng rất thích Minh Duệ và Minh Cẩn. Đứa bé kia mặc dù không
quá cơ trí, nhưng tính tình không tệ. Con không phải nói muốn bồi dưỡng
một người thừa kế sao? Linh Đông có lẽ không tệ.” Thái độ Ôn Uyển lúc
trước rất rõ ràng, hai đứa bé sẽ không thừa kế y bát của nàng. Nhưng
tương lai chuyện làm ăn này cũng không biết để cho người nào thừa kế.
Điều Ôn Uyển băn khoăn hoàng đế biết rất rõ, Ôn Uyển chiếm cứ bút làm ăn lớn như vậy không thành vấn đề. Nếu để cho Minh Duệ hoặc là Minh Cẩn
tiếp nhận, thì tương lai là họa không phải là phúc.
Trong mắt Ôn Uyển dần hiện ra mũi nhọn sắc bén. Nguyên tưởng rằng hoàng đế sẽ bỏ đi ý
nghĩ, lại không ngờ hoàng đế đã sớm có chủ ý tốt rồi. Lập tức thẳng thắn nói: “Cậu hoàng đế, người phải biết Linh Đông và con có cùng ngày sinh
nhật, nếu con chỉ là thân với Linh Đông một chút thì không gì đáng
trách. Nhưng người muốn con nuôi dạy Linh Đông trở thành người thừa kế y bát, Linh Đông là con thứ của thái tử. Nếu để cho hắn đi theo con đường buôn bán, uhm, đối với thanh danh của thái tử sẽ không tốt.” Làm thương nhân, tài phú có nhưng danh tiếng không có.
Hoàng đế khoát khoát
tay: “Chỉ cần con nguyện ý là được.” Hoàng đế thấy Ôn Uyển nhả ra liền
quyết định. Về phần thái tử và Linh Đông, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Ôn Uyển trầm ngâm chốc lát nói: “Nếu là như vậy bản thân con không có ý
kiến, con cũng muốn có một người thừa kế y bát. Nhưng một khi con nuôi
dạy Linh Đông, phía sau nhất định sẽ sinh ra không biết bao nhiêu chuyện đi ra ngoài. Con sợ đến lúc đó ý tốt của cậu hoàng đế, sẽ trở thành bùa đòi mạng của Linh Đông.”
Thật lâu Hoàng đế không nghe thấy Ôn Uyển
thẳng thắn nói thế. Nghe Ôn Uyển lời nói…, hoàng đế ngược lại thở phào
nhẹ nhõm: “Nếu con nguyện ý dạy thì đó là phúc khí của nó. Cái gì bùa
đòi mạng không bùa đòi mạng.” Suy nghĩ của Ôn Uyển, hắn không phải không có cân nhắc tới. Chẳng qua là hoàng đế cũng có suy tính của mình.
Ôn Uyển lâm vào trầm tư, ban đầu nàng từng có tính toán như vậy, mượn hơi
một hoàng tử hoặc là Hoàng Tôn, sau đó trợ giúp thượng vị. Nhưng theo
hài tử trưởng thành, nàng đã bỏ đi ý nghĩ này. Thay vì bồi dưỡng hài tử
của người khác, còn không bằng bồi dưỡng tốt hài tử của chính mình. Để
cho bọn chúng tự mình có thể chịu đựng mưa gió. Nhưng ở thời điểm nàng
bỏ cuộc, hoàng đế lại đưa cho nàng cơ hội này: “Cậu hoàng đế làm sao đột nhiên có cái ý nghĩ này?” Đang tốt lành, sao lại muốn đem Linh Đông cho nàng.
Hoàng đế không trả lời vấn đề của Ôn Uyển, chẳng qua là cười: “Nói xong rồi, thì không thể đổi ý.”
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt hoàng đế cười như không cười, chuyện này có thể là
hoàng đế bị người nào đó khơi mào tâm tư . Người nào khơi mào lên ý niệm trong đầu hoàng đế, chẳng lẽ là Hải Như Vũ? Hoàng đế nổi lên tâm tư,
nên thuận thế dung nước đẩy thuyền.
Ôn Uyển trong lòng thất kinh, nếu không phải thì tốt, nếu thật như lời của nàng thì phải cảnh giác rồi.
Ôn Uyển nghĩ tới thật sự là Hải Như Vũ, thì trong lòng không rõ, Linh
Đông cũng là nhi tử của nàng. Vì trải tốt đường cho Linh Nguyên, vì ổn
định địa vị của thái tử điện hạ, chẳng lẽ muốn ném Linh Đông ra sao? Hải Như Vũ chẳng lẽ không biết, Linh Đông đến bên người nàng tất nhiên sẽ
trở thành cái đinh trong mắt, gai đâm trong thịt của rất nhiều người.
Sau này bẫy rập và ám hại nhằm vào Linh Đông, tất nhiên là tầng tầng lớp lớp. Chuyện này đối với hài tử Linh Đông kia, rất không công bình. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, tại sao Hải Như Vũ có thể nhẫn tâm như vậy?
Ôn Uyển âm thầm tự nói với mình, là mình suy nghĩ nhiều rồi. Khụ, hoàng đế đang yên lành làm sao có cái ý nghĩ này, hơn nữa cái bộ dáng này điển hình là không thể từ chối. Ôn Uyển khóc than một tiếng cho chính mình mệnh khổ. Ngửa đầu nói: “Cậu hoàng đế, Linh Đông là con
thứ của thái tử điện hạ, thân phận quý trọng. Chuyện con dạy này quá mức trọng đại, hiện tại con không thể trả lời chắc chắn cho người được.
Người phải để cho con suy nghĩ thật kỹ.” Hiện tại Ôn Uyển không thể có
phán đoán chuẩn xác rõ ràng nhất. Nàng cần phải có thời gian tỉnh táo,
suy nghĩ thật kỹ. Đây cũng không phải là làm ăn mà thất bại thì có thể
làm lại.