Edit: Mèo
Beta: Ly Ly
Ôn Uyển một đường đi tới,
nhìn cảnh trí của phủ Quốc Công, mặc dù không tinh xảo như phủ Triệu
vương, nhưng cũng làm cho người xem thưởng tâm duyệt mục( cảnh đẹp ý vui ). Trong lòng than thở, đây mới thực sự là thế gia. Nhìn như đơn giản,
nhưng khi nhìn kỹ lại, mới thấy nơi này cũng cần nội tình cực kỳ thâm
hậu mới có thể làm được. Mặc dù phủ Bình quốc công cũng nổi danh như phủ Trấn quốc công, nhưng Bình gia lại vứt bỏ thứ bọn họ dựa vào để tồn
vong. Bình gia vốn dĩ lấy quân công (công trạng trong chiến đấu) làm giàu, hôm nay lại phải đi đường văn nhân, làm sao lại không rơi vào tình cảnh như hiện tại. Mà phủ Trấn quốc công vẫn duy trì mọi thứ của
họ như lúc ban đầu.
Có điều Ôn Uyển đột nhiên
nghĩ đến một vấn đề, sắc mặt liền nghiêm nghị. Tại sao Bình gia không có đến một nhân tài, còn người của La gia thì lại háo sắc thành tánh? Hai
phủ Quốc Công đều có đầy đủ khuyết điểm. Quái dị hơn chính là, hai nhà
qua lại nhiều năm như vậy, thế nhưng không có một người nào xuất sắc có
thể làm đảm nhiệm công việc quan trọng. Trước kia nhìn người Bình gia,
nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, nàng chỉ cho rằng là do lão phu nhân
dạy hư nhi tử, làm hư nếp sống của Bình gia, nhưng khi nhìn phủ Trấn
Quốc Công, gia đình như vậy, tại sao cũng không có một nhân tài? Bí mật
của chuyện này rất đáng để bàn luận, Ôn Uyển lại liên tưởng Thuần Vương, có đôi khi người làm việc rất tùy ý nên nàng cũng không suy nghĩ nữa.
Dĩ nhiên, những thứ này tạm
thời không phải là chuyện nàng nên suy nghĩ. Hôm nay, chuyện nàng nên
suy nghĩ chính là, nàng phải làm thế nào mới nắm được đầy đủ tình hình
của phủ Trấn quốc công? Chỉ có lực lượng thuộc về mình mới có thể bảo vệ tốt chính mình, mới có thể không bị bất luận kẻ nào uy hiếp, mới không
cần nơm nớp lo sợ, không cần phải dựa vào sắc mặt người khác mà sống qua ngày.
La Thủ Huân dẫn Ôn Uyển cùng Yến Kì Hiên đi đến chánh viện, liền nhìn thấy một nam tử trung niên
lưng hùm vai gấu, vóc người khôi ngô đứng ở đó. Tướng mạo như vậy, La
Thủ Huân cũng có được năm sáu phần tương tự. Xem ra, đây chính là người
nhiều năm nay Ôn Uyển chỉ nghe kỳ danh không thấy kỳ nhân, Trấn quốc
công gia .
Nam tử kia thấy đoàn người
đi đến liền đứng lên cười vô cùng hòa ái với ba người vừa tiến vào,
giống như đại thúc nhà hàng xóm, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Ôn Uyển nhìn người giống La
Thủ Huân đến sáu phần kia, tướng mạo của Trấn Quốc Công hoàn toàn khác
với suy đoán của Ôn Uyển. Đây không phải là người có khí phách giống với suy nghĩ của Ôn Uyển, cũng không phải là người nhìn đa mưu túc trí,
nhìn vào sẽ cho người ta cảm giác rằng đây tuyệt đối chỉ là một đại thúc vô hại.
Cảm giác đầu tiên Trấn Quốc
Công cho Ôn Uyển chính là người này tuyệt đối không phải là người đơn
giản, mặc dù biểu tình trên mặt nhìn như bình thường, cũng không để lộ
tí khôn khéo nào. Nhìn như một người chững chạc mà không nặng nề, tự
nhiên mà không giả dối, cũng không là người thích khoe khoang, thậm chí
lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự thân thiết từ hắn, nhưng càng như
vậy lại càng không thích hợp. Có thể sống thoải mái dưới tay của Hiền
phi và La lục lão gia cho đến bây giờ thì đã đủ chứng minh người này
thâm tàng bất lộ.
Ôn Uyển nhìn Trấn quốc công, biết những thứ nàng cần phải học, còn rất nhiều rất nhiều. Hiện tại, sở học của nàng cũng chỉ là một chút da lông, mà những người giống như
Trấn Quốc Công này, mới thật sự là cao thủ.
Trấn Quốc Công nhìn Ôn Uyển
và Yến Kì Hiên đi tới, cười vô cùng hiền lành “Không nghĩ tới, thật
không nghĩ tới, Giang công tử thật sự tới đây a. Ta còn tưởng rằng Thủ
Huân nhà ta lừa gạt ta đây?”
La Thủ Huân cảm thấy rất mất mặt, lầm bầm nói ” Cha, con lừa gạt cha lúc nào?”
Nhìn sơ qua thấy tâm tình
của Trấn Quốc Công khá tốt, giọng nói như chuông đồng, cười a a nói
“Không có lừa gạt, đúng là không có lừa gạt. Chỉ là ta nghe nói Giang
công tử vẫn ở trong phủ Thuần Vương, không đi ra ngoài, nên khi nghe
tiểu tử nhà ta nói ngươi sẽ đến nhà ta làm khách, có chút không tin mà
thôi. Giang công tử, ta đánh cờ cũng rất khá, không biết có thể đánh với Giang công tử mấy ván không? Dĩ nhiên, nếu hiện tại Giang công tử không có tâm tình này, ta cũng không cưỡng cầu, chờ lúc Giang công tử có hứng thú, chúng ta đánh cũng không muộn.”
Ôn Uyển thấy Trấn Quốc Công ở trước mặt nhi tử, lại không có một chút kiêu ngạo nào, ở trước mặt mấy
đứa trẻ như bọn họ, cũng có thể hiền hoà như vậy. Cho dù bản chất của
người này như thế nào, nhưng với phần thái độ này, ở thời đại này, đã là rất hiếm. Thời đại này đều dạy phụ vi tôn (lấy lời cha làm đầu), làm phụ thân thì phải biết giữ mặt mũi của mình, nhi tử ở cùng với phụ
thân cũng giống như ở cùng với Diêm vương vậy. Đứa nhỏ La Thủ Huân này
thật có phúc khí, có phụ thân tốt như vậy, là một việc vô cùng hạnh
phúc.
Ôn Uyển cười gật đầu, tỏ vẻ
có thể, cũng chỉ là tiện tay đánh một ván cờ. Đối với nàng mà nói, chỉ
là thú tiêu khiển mà thôi. Nếu đã tới đây, thì cũng phải cho chủ nhà
người ta một chút mặt mũi. Hơn nữa, trong lòng Ôn Uyển cũng muốn đánh
với người này một ván cờ, như vậy ít nhất trong lòng nàng cũng có được
một chút cơ sở.
Trấn Quốc Công nghe Ôn Uyển
đồng ý đánh cờ với hắn, vô cùng mừng rỡ, lập tức kêu hạ nhân lấy bàn cờ
ra. Kể từ sau hôm tỷ thí đó, Thiếu niên Kỳ Vương vẫn co đầu rút cổ trong Vương Phủ, không đi ra ngoài, chuyện này hắn biết rõ. Lúc trước con hắn nói có thể mời Phất Khê công tử đến nhà làm khách, hắn còn bán tín bán
nghi, không nghĩ tới lại là thật. Hôm nay, có thể đánh cờ tận hứng rồi.
Ôn Uyển cười nói “Thư
phòng.” Nói cách khác, nàng không có ý định đánh cờ trong phòng khách,
mà muốn đi đến một nơi tương đối an tĩnh, không có ai làm ồn.
Trấn Quốc Công đương nhiên là đáp ứng.
Ôn Uyển vào thư phòng của
Trấn Quốc Công. Bên trong gia cụ rất ít, trừ một bàn đọc sách lớn và giá sách, mặt khác kê một cái bàn tròn hắc đàn mộc, vây quanh cái bàn có
sáu cái ghế. Trong phòng cũng không có thêm thứ nào khác, thoạt nhìn vô
cùng rộng rãi.
Ôn Uyển quét mắt về phía bàn đọc sách và giá sách của Trấn Quốc Công. Trên bàn sách bày mực, nghiên
mực Đoan Khê, giấy, các loại bút. Loại mực chế luyện tinh tế, quanh thân nước sơn, vẻ ngoài đen nhánh, đẹp đẽ quý giá, cực phú quí. Nghiên mực
Đoan Khê được điêu khắc từ đá, ngược lại cực trang nghiêm. Những thứ này không tồi, nhưng thứ khiến cho Ôn Uyển coi trọng nhất chính là bút lông làm từ tê giác có hoa văn treo ở trung tâm.
Nắp bút thẳng tắp từ trên
cao xuống, tương ứng xuyên qua tâm của hình dạng hoa văn trang sức, chỗ
cầm bút dùng cỏ xoăn làm khớp nổi, xúc cảm thoải mái dễ chịu, nối liền
tự động, liền một mạch nhưng lại không có cảm giác đường đột gượng ép.
Chiều dài của bút này trên dưới 20 cm, chính diện sơn màu đen, hai phía
sơn màu hồng, cho người ta cảm giác vững vàng nhưng sâu sắc, ngòi bút
mượt mà uyển chuyển, được mài bằng phẳng cặn kẽ. Nước sơn quét ở phía
ngoài nhiều hơn, bởi vì nắp và thân bút đậy lại, thường không khớp mà dễ bị rạn nứt, nhưng cây bút này lại không bị chút rạn nứt nào, lại càng
trân quý khó tìm.
Thứ Ôn Uyển tôn trọng nhất
chính là khiêm tốn trong xa hoa. Mặc dù trong thư phòng của Trấn Quốc
Công không có trưng bày bất kỳ tranh chữ cổ quý trọng nào, nhưng chỉ với một cây bút lông tùy ý là đủ để thể hiện được căn nguyên của thế gia
trăm năm. Những người tới đây tuyệt đối sẽ không nói chủ nhà đơn sơ keo
kiệt, ngược lại sẽ cho rằng mình có phúc lắm mới được tăng trưởng thêm
kiến thức.
Ôn Uyển nhìn về hướng giá
sách, ngoại trừ các loại sách binh pháp, còn lại cơ bản là các loại sách lịch sử và các loại sách có tính thực dụng. Ôn Uyển cười cười, không
nói gì.
Trấn Quốc Công thấy Ôn Uyển
sau khi đi vào, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng ông cũng nhìn
ra, Ôn Uyển đang đánh giá cách bố trí trong phòng. Trong mắt của nàng có xem kỹ cùng suy tính, càng nhiều hơn là than thở.
Trấn Quốc Công cười nói
“Giang công tử thích bút lông tê giác tâm hoa văn này? Nếu Giang công tử không chê bút lông này là thứ ta đã dùng qua, xin mời nhận lấy.”
Ôn Uyển lắc đầu nói “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác.” Cây bút này được treo ở trên
giá bút, tất nhiên là đồ thường xuyên dùng. Nếu là thường xuyên dùng,
thì tất nhiên là tiện tay, là vật yêu thích.
Hạ nhân mang bàn cờ tới, Ôn
Uyển và Trấn Quốc Công cùng ngồi xuống, bắt đầu đánh cờ. Đánh chưa được
bao lâu, trong lòng Ôn Uyển âm thầm gật đầu, Trấn Quốc Công đánh cờ vô
cùng ổn trọng, hơn nữa còn am hiểu bố cục.
Những thứ khác không nói,
riêng cách đánh cờ trầm ổn, cũng có thể thấy được Trấn Quốc Công là một
người lấy ổn trọng làm đầu. Xem ra, người xưa nói qua cách đánh cờ có
thể biết được bản chất của một người là thật. Vị Trấn Quốc Công này còn
thâm sâu hơn so với tưởng tượng của nàng.
La Thủ Huân và Yến Kì Hiên ở bên cạnh xem, không tạo ra một tiếng động nào.
Đánh gần một canh giờ, Trấn
Quốc Công bị Ôn Uyển bao vây hoàn toàn, lúc này trong tay Ôn Uyển đang
cầm một quân cờ trắng, chỉ cần nàng hạ quân cờ này xuống, sẽ lập tức
phân thắng bại.
Trấn Quốc Công khen ngợi,
nói “Giang công tử quả nhiên không hổ là thiên tài tuyệt thế trăm năm
khó gặp. Lão phu chịu thua.” Người trước mặt có thể đánh ngang tay với
Hải lão, mình thua cũng không có gì mất mặt.
Ôn Uyển nhìn quân cờ trắng
trong tay một chút nhưng lại không hạ cờ xuống, mà cười nói ” Quốc Công
Gia, con cờ này cho ta giữ làm kỷ niệm được không? Không biết Quốc Công
gia có thể đáp ứng thỉnh cầu của vãn bối hay không?”
Trấn Quốc Công có chút kỳ
quái nhìn Ôn Uyển “Nếu Giang hiền chất thích, ta tặng cả bộ cờ này cho
hiền chất.” Mới đấu một ván cờ, Phất Khê công tử liền biến thành hiền
chất, nhưng đối với cách gọi này, Ôn Uyển cũng không phản đối.
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Ta
chỉ muốn quân cờ này, không biết Quốc Công Gia có bỏ được hay không?” Ôn Uyển không muốn cả bộ cờ, nàng chỉ muốn mang đi một quân cờ này.
La Thủ Huân nhìn vẻ mặt của
Ôn Uyển, hắn không biết Phất Khê cần một quân cờ làm gì, nhưng hắn biết
Phất Khê từ trước đến giờ chính là một quái nhân. Hắn nói một quân thì
một quân, những quân khác cất đi, khi nào hắn lại cho thêm là được.
“Cha, nếu Phất Khê đã nói như vậy, thì cứ làm theo lời hắn đi. Cha, bây
giờ đã gần đến buổi trưa rồi, con dẫn Phất Khê vào viện của con xem một
chút, lát nữa sẽ ra dùng cơm trưa.”
Trấn Quốc Công cười gật đầu
“Đi đi. Ta đã phân phó người, buổi trưa sẽ ăn cơm ở chánh viện.” Ở Trấn
Quốc Công phủ, mặc dù vẫn còn mấy thứ xấu xa, nhưng chủ nhà vẫn là hắn.
La Thủ Huân gật đầu, nói
“Cha, con biết rồi. Con mang Phất Khê đi tham quan một chút, xong sẽ
mang Phất Khê tới đây dùng cơm trưa.
Chờ đoàn người đi xong, Trấn Quốc Công nhìn bàn cờ còn dang dở, liền kêu một người vào đây, hỏi
người đó ” ngươi nói xem, Giang Thủ Vọng này, rốt cuộc là có ý gì? Ta
không hiểu lắm.”
Người đến là một lão giả hoa râm, đầy râu mép, hắn nhìn bàn cờ một chút, sau đó cũng lắc đầu “Quốc
Công Gia đánh cờ với người này lâu như vậy, có nhìn ra được điều gì
không? Có giống như trong truyền thuyết nói, là một người vô cùng có tâm cơ hay không?”
Trấn Quốc Công gật đầu “Bên
trong có càn khôn, tâm tư kín đáo, mưu kế linh động, là một nhân tài
hiếm có. Người như vậy, bản thân ta muốn chiêu dụ, nhưng bây giờ xem ra, tin đồn bên ngoài có đến tám chín phần là sự thật rồi. Nếu hắn là con
riêng của Thuần Vương gia, hắn làm sao có thể bị ta chiêu dụ, cho ta sử
dụng. Có điều khiến cho ta cảm thấy kì quái chính là, tại sao hắn vẫn
luôn âm thầm đánh giá ta? Chẳng lẽ hắn có tính toán gì đối với Quốc Công phủ? Với lại hắn lấy đi một quân cờ làm gì?”
Điểm này, khiến cho hắn làm sao cũng suy nghĩ không ra.