Minh Duệ được sắc phong làm thế tử, ý Bạch Thế Niên là muốn Minh Duệ
có một viện độc lập. Như vậy Minh Cẩn cũng cần một viện độc lập. Trong
phủ quận chúa rất nhiều viện, bỏ trống cũng nhiều, chọn một cái vừa ý
dọn ra là được.
Minh Duệ nghe xong đồng ý luôn.
Minh Cẩn thì phản đối. Hai huynh đệ trừ thời gian Minh Duệ đi Hải
Khẩu, từ nhỏ đã như trẻ sinh đôi dính lấy nhau, chưa từng rời xa. Hiện
tại đột nhiên phải tách ra, Minh Cẩn ngàn lần, vạn lần không muốn.
Thái độ Bạch Thế Niên rất kiên quyết. Hai huynh đệ phải tách ra đều
mỗi người một viện. Bạch Thế Niên trở về cũng không cảm thấy hai huynh
đệ ở cùng một chỗ có gì không tốt. Trải qua hơn nửa tháng, Bạch Thế Niên coi như biết một đống tật xấu của Minh Cẩn, căn bản là học từ Ôn Uyển,
còn một nửa là Minh Duệ dung túng. Lúc trước Bạch Thế Niên đã muốn tách
ra, chỉ là sau nghĩ lại còn cần một cơ hội thích hợp. Hiện tại rốt cuộc
cũng có cơ hội tốt như vậy, sao hắn có thể bỏ qua?
Bạch Thế Niên sợ đến lúc đó Ôn Uyển mềm lòng làm ngược lại ý hắn: “Vợ à, chuyện này trăm triệu lần không thể đồng ý. Minh Cẩn đã chín tuổi
rồi, nàng nhìn đi, lớn như vậy còn nhào vào lòng người khác làm nũng còn ra bộ dáng gì nữa. Chúng ta nuôi một nhi tử chứ không phải một cô
nương. Nếu là cô nương nàng chiều thế nào cũng được.” Nếu là con gái,
đừng nói để Ôn Uyển chiều, hắn cũng nâng trên tay.
Ôn Uyển nở nụ cười: “Chàng yên tâm, ta sẽ không khiến chàng khó xử.”
Bạch Thế Niên đã lên tiếng, nàng tuyệt đối không đưa ra ý kiến phản đối. Nếu không Minh Cẩn sẽ không sợ. Đến lúc đó trước mặt con Bạch Thế Niên
cũng không có uy tín. Bạch Thế Niên không có uy tín là chuyện nhỏ, sợ là sợ những khuyết điểm của Minh Cẩn sẽ không sửa được.
Kỳ thực Ôn Uyển cũng hiểu phải tách Minh Duệ và Minh Cẩn ra. Ngược
lại không phải Ôn Uyển nghĩ mà quy định chính là vậy, lớn phải tách ra.
Hơn nữa Ôn Uyển phát hiện Minh Cẩn vô cùng ỷ lại vào Minh Duệ, điểm ấy
thật không tốt. Bây giờ còn nhỏ nhìn không phải vấn đề lớn, mọi chuyện
đều có thể ỷ lại Minh Duệ, lẽ nào sau này là thứ phụ thuộc vào Minh Duệ. Thế thì quyết không thể được, thế tất yếu phải chuyển ra. Dù Bạch Thế
Niên không đề cập đến Ôn Uyển cũng chuẩn bị cho huynh đệ hắn tách ra.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không phản đối liền thở phào một hơi. Hắn còn tưởng Ôn Uyển không muốn chứ.
Ôn Uyển thấy bộ dáng đó của Bạch Thế Niên cười: “Chàng yên tâm, dù
Minh Cẩn tố khổ với ta ,ta cũng không nhúng tay.” Dạy con rất kiêng kỵ
vợ chồng trái ý.
Bạch Thế Niên được một tấc lại tiến một thước: “Vậy sau này nàng
đừng, đừng kiêu túng (nuông chiều, dung túng) Minh Cẩn nữa.” Bạch Thế
Niên nhìn Ôn Uyển ôm Minh Cẩn thực sự trăm lần không vừa mắt! Đã mấy
tuổi rồi còn động chút là ôm. Như vậy còn ra bộ dáng gì nữa. Đương nhiên Bạch Thế Niên kiên quyết không thừa nhận mình ghen.
Ôn Uyển liếc nhìn Bạch Thế Niên: “Chàng dạy con thế nào ta mặc kệ.
Nhưng chàng đừng quản ta đối với con thế nào.” Con nguyện ý làm nũng với nàng. Đây là chuyện tốt. Chứng minh con sống rất vui vẻ. Nếu hai con
đều như Minh Duệ nàng mới phải khóc.
Bạch Thế Niên không tự chủ được nhíu mày.
Hạ Dao ở một bên cười không ngừng. Khoảng thời gian này hầu gia luôn
không nhịn được nhíu mày. Đặc biệt thời gian ở cạnh hai con trai, càng
khôi hài.
Ôn Uyển cười xoa nếp nhăn của Bạch Thế Niên: “Chàng yên tâm. Minh Cẩn của chúng ta sẽ thành tài. Chuyện chàng lo lắng sẽ không phát sinh.” Ôn Uyển dạy Minh Cẩn có ý nghĩ của mình.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nói xong lời thề son sắt: “Nàng định làm gì?”
Ôn Uyển không nói sẽ làm gì, chỉ cười nói: “Con đường Minh Cẩn phải
đi khác với Minh Duệ. Chờ ta làm xong mấy chuyện trước mắt sẽ có rất
nhiều thời gian. Đến lúc đó ta và Phương tiên sinh sẽ cùng dạy Minh Cẩn, sẽ không để Minh Cẩn thành người vô dụng.”
Minh Cẩn tuy luôn cười hì hì cũng thích làm nũng với nàng nhưng hiểu
con không ai bằng mẹ. Trước có Minh Duệ ưu tú đã che toàn bộ ưu điểm của hắn. Kỳ thực Ôn Uyển biết tiểu tử này tự có tính toán. Chỉ là Minh Cẩn
cũng không phải là người thích tranh phong với ca ca, cho nên mới khiến
Bạch Thế Niên lo lắng như thế. Kỳ thực chỉ nói về tư chất, Minh Duệ chắc gì đã so được với Minh Cẩn.
Bạch Thế Niên bán tín bán nghi: “Được. Đến lúc đó ta nhìn xem.” Câu
không được nghẹn lại, Bạch Thế Niên không thể không lo lắng, nhìn bộ
dáng Ôn Uyển thương yêu con như vậy, nếu hắn có thể hoàn toàn yên tâm
mới là kỳ quái.
Vợ chồng hai người nói chuyện con cái xong liền nói tới hôn sự của Hạ Nhàn và Diệp Tuần: “Ôn Uyển, Diệp Tuần đang hối thúc ta. Hỏi chừng nào
nàng mới tổ chức hôn sự cho bọn họ. Ôn Uyển, nàng cho một ngày cụ thể
đi. Để trong lòng hắn còn tính toán!”
Diệp Tuần thực sốt ruột. Vốn không nóng nảy nhưng Diệp Tuần nghe nói
thân thể hoàng hậu không tốt. Rất có khả năng tùy thời về trời. Cho nên
vẫn muốn sớm tổ chức hôn sự, lòng càng an tâm.
Ôn Uyển nghĩ một chút sau đó nói: “Ta đã cho người chọn ngày. Một là
tháng ba, một là tháng tư. Chàng hỏi Diệp Tuần chọn tháng ba hay tháng
tư.”
Bạch Thế Niên không cần suy nghĩ liền nói: “Không có ngày nào gần hơn sao?” Bạch Thế Niên cũng mong Diệp Tuần sớm giải quyết được tâm sự.
Ôn Uyển không đồng ý vì quá gấp: “Cũng chờ nhiều năm như vậy rồi,
huống hồ chỉ còn chờ mấy tháng.” Dù lúc đó Hạ Nhàn tự tiện chủ trương,
nhưng cái nên có Ôn Uyển cũng sẽ không thiếu nàng. Chuyện cưới gả qua
loa, đó chính là tiếc nuối cả đời.
Bạch Thế Niên nói ra lo lắng của Diệp Tuần: “Ta nghe nói thân thể
hoàng hậu có bệnh. Ta lo sẽ có chuyện. Ôn Uyển, có thể sớm hơn không?
Tốt nhất là thành hôn trong tháng này.”
Ôn Uyển liếc nhìn Bạch Thế Niên lắc đầu: “Chuyện này không thương
lượng.” Ra giêng, liền truyền tin hoàng hậu bị bệnh nhẹ. Ôn Uyển biết rõ đây là hoàng đế hạ thủ. Ôn Uyển thở dài một hơi đồng thời trong lòng
cũng hoảng hốt. Nhưng những lời này không thể nói với Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên kỳ thực cũng hiểu sự gấp gáp của Diệp Tuần. Nhớ năm đó, từ lúc tứ hôn đến lúc kết hôn có hai tháng mà hắn đã cảm thấy mỗi ngày
đều giày vò! Hiện tại tới phiên Diệp Tuần, hắn thay Diệp Tuần mặc niệm
ba phút.
Diệp Tuần sau khi biết cảm thấy bản thân rất đáng thương. Vốn tưởng
ra giêng là được rồi, không ngờ còn phải chờ tới ba bốn tháng!
Ôn Uyển thấy Hạ Dao, nhịn không được nói: “Hạ Dao, thân thể hoàng hậu có bệnh nhẹ, ta sợ không được bao lâu.” Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Ôn Uyển mong hoàng hậu chết nhưng hiện tại hoàng đế ra tay với hoàng
hậu, Ôn Uyển lại thấy lạnh cả người.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, liền biết Ôn Uyển đang nghĩ gì. Nàng chỉ thở dài trong lòng, ngoài mặt không để lộ chút gì: “Hoàng hậu dám can đảm mưu
hại ngũ hoàng tử, vốn cũng không xứng làm nhất quốc chi mẫu. Để cho bà
ta thể diện như vậy, đây cũng là nể mặt thái tử và tam hoàng tử.” Nếu
không phế hậu. Dù sao chuyện hoàng hậu độc giết ngũ hoàng tử mọi người
đều biết.
Ôn Uyển lẩm bẩm: “Hoàng hậu thực không ra gì nhưng một ngày vợ chồng
trăm năm ân nghĩa, chứ đừng nói bọn họ đã là vợ chồng kết tóc, lại hơn
ba mươi năm vợ chồng.” Ôn Uyển cũng cảm giác mình rất quái dị. Nhưng
nàng nghe chuyện này xong trái tim liền rét lạnh.
Hạ Dao biết ý Ôn Uyển, vì hoàng đế ra tay ác độc mà rét tâm. Người
làm đế vương nếu không có thủ đoạn tàn nhẫn làm sao có thể trấn an được
người phía dưới. Thiên hạ cũng chỉ có quận chúa là đóa kỳ hoa, làm nhiếp chính quận chúa còn luôn không quả quyết. Giết vài người mà lòng còn
bất an. Luôn nói tạo nhiều sát nghiệt (Ôn Uyển ói: đó là hơn nghìn
người, sao lại vài người chứ?).
Ôn Uyển biết mình đang vô cớ gây sự: “Ta lo lắng…” Lo nếu nàng đi
trước, hoàng đế sẽ làm gì với chồng, con nàng. Không được. Nàng nhất
định phải đi sau hoàng đế. Trăm triệu lần không thể đi trước. Bằng không nàng chết cũng không an tâm.
Hạ Dao nghe xong không nhịn được mắng: “Quận chúa. Gần đây người quá
rảnh rỗi có phải không? Muốn ta đi nói cho hoàng thượng, để hoàng thượng giao cho người nhiều việc hơn không?” Không có chuyện gì lại muốn sống, muốn chết gì đó, có biết kiêng kỵ không hả? Thật là.
Ôn Uyển lẩm bẩm: “Việc của ta rất nhiều, còn lâu mới xử lý xong đó!”
Hoàng đế một mực nhìn chằm chằm. Nàng phải làm gấp hai tháng sổ sách.
Rồi xuất tiền ra.
Ôn Uyển nghĩ đến tiền lời năm ngoái liền rầu rĩ: “Năm ngoái tiền lời ở ngân hàng không tệ, nhưng thương hành giảm một nửa. Bên Hải Khẩu vẫn có những cuộc chiến nhỏ không ngừng.” Đến giờ Hải Khẩu vẫn chưa diệt tận
gốc. Nhưng để Bạch Thế Niên đi Hải Khẩu lĩnh binh đánh trận là không
được. Không nói hoàng đế không có ý này, Ôn Uyển cũng không để Bạch Thế
Niên đi. Bạch Thế Niên ở biên thành đã lập được đại công, nếu lại lĩnh
binh Hải Khẩu, diệt những người này. Danh vọng đạt được không người sánh nỗi. Như vậy thì Ôn Uyển mới chân chính nơm nớp lo sợ.
Hạ Dao nghe Ôn Uyển nói vậy liền nói vài câu: “Vậy cũng không có biện pháp. Chiến tranh khẳng định ảnh hưởng đến chuyện làm ăn, không lãi
nhiều như trước cũng là bình thường. Hoàng thượng sẽ không trách người.” Đây là tồn tại khách quan, cũng không phải quyết sách của Ôn Uyển sai.
Hoàng đế không thể không nói lý như vậy.
Ôn Uyển ngược lại không sợ hoàng đế trách tội: “Ta muốn phân ra thêm
một phần. Cũng có thể giảm thiểu lo nghĩ của cậu hoàng đế. Tuổi lớn như
vậy rồi còn cho rằng mình mới ba mươi. Mỗi ngày đều làm việc bận rộn.
Cũng không biết đưa một số chuyện cho đại thần xử lý.” Ôn Uyển thực
không hiểu nổi hành vi của hoàng đế. Sao lại chấp nhất với chính vụ như
vậy chứ? Ôn Uyển thừa nhận mình không hiểu được suy nghĩ của đàn ông.
Trong mắt nam nhân, sự nghiệp vượt qua tất cả, đó là quá mẫn cán nha!
Hạ Dao nghe xong cười nói: “Quận chúa, người vì hoàng thượng như vậy, hoàng thượng sẽ không làm chuyện có lỗi với người. Hoàng thượng cũng là người.” Ôn Uyển một đường, làm những chuyện vì hoàng thượng. Lòng hoàng đế đều biết. Chỉ cần hoàng thượng còn, quận chúa không cần lo.
Ôn Uyển tin hoàng đế đối với mình tốt. Nhưng đối với chồng và hai con trai thì chưa biết. Nàng còn sống thì tốt, tốt nhất là trường mệnh trăm tuổi.
Bạch Thế Niên cũng là người lôi lệ phong hành, đã mở miệng liền lập
tức làm. Phân phó người dọn đồ cho Minh Duệ. Minh Duệ chọn một viện
trong vườn mai.
Minh Cẩn rất không vui, nhưng đối mặt với cha cường thế, còn có ca ca không hợp tác, mẹ phủi tay không quản đứng một bên xem náo nhiệt, hắn
không có biện pháp nào. Ba đấu một a!
Lúc Ôn Uyển đi gặp hắn, thấy Minh Cẩn ở trong sân, múa kiếm mạnh mẽ,
rất có phong phạm. Người bên cạnh phục vụ toàn bộ đều né xa xa. Sợ bị
tiểu công tử dùng kiếm làm bị thương. Minh Cẩn là luyện kiếm phát tiết
bất mãn.
Ôn Uyển đứng một bên chờ Minh Cẩn luyện xong bộ kiếm.
Minh Cẩn thu chiêu, đầu đầy mồ hôi đứng đó nhìn Ôn Uyển. Cũng không
gọi, chỉ bĩu môi. Hiển nhiên còn bất mãn chuyện Ôn Uyển không giúp hắn.
Hạ Dao đen mặt: “Còn không mau đi đến. Nhỏ như vậy đã biết cho mẹ
cháu xem sắc mặt, sau này lớn còn trông cậy cháu hiếu thuận sao?” Hạ Dao nói rất nghiêm khắc. Minh Cẩn nghe vậy càng ủy khuất.
Hạ Dao ngày thường giáo dục hai đứa rất nghiêm khắc. Cho nên Minh Cẩn có chút sợ Hạ Dao. Nghe Hạ Dao nổi giận, Minh Cẩn đi tới trước mặt Ôn
Uyển.
Ôn Uyển cười lấy khăn lau mồ hôi cho Minh Cẩn: “Cha con ra lệnh, mẹ
cũng không phản bác được. Hơn nữa huynh đệ các con quả thực đã lớn rồi.
Không thích hợp ở chung một chỗ. Minh Cẩn, bây giờ con cũng đã lớn,
không thể cứ ở cùng chỗ với ca ca.”
Ôn Uyển không để trong lòng tính tình trẻ con nổi loạn của Minh Cẩn.
Nhưng sau khi Minh Duệ biết hung hăn thu thập Minh Cẩn một trận. Dám cho mẹ xem sắc mặt, phản rồi. Minh Cẩn bị Minh Duệ thu thập thê thảm, sau
đó chạy đến chỗ Ôn Uyển xin lỗi.
Ôn Uyển cười ha ha tiếp nhận lời xin lỗi của Minh Cẩn.
Bạch Thế Niên biết Minh Cẩn chậm chạp tách ra khỏi Minh Duệ, vậy mà
còn bực bội với Ôn Uyển. Lập tức càng nghĩ quyết định của mình là đúng.
Chuyện này rất nhanh truyền đến tai Phương tiên sinh. Phương tiên
sinh nghe xong rất kinh hãi, lập tức dạy dỗ Minh Cẩn một trận. Cần phải
khiến Minh Cẩn khắc sâu nhận thức hắn có bao nhiêu sai.
Ôn Uyển không nghĩ đây là chuyện lớn gì. Con trai có chút bất mãn,
đùa giỡn tính tình có sao đâu. Nhưng những người khác đều làm như trời
sập. Từng người, từng người khẩn trương như vậy, còn tưởng là có đại sự
gì chứ.
Ôn Uyển tuy cho rằng Minh Cẩn có chút tình tình trẻ con không sao cả
nhưng tất cả mọi người đều nghĩ đây là dấu hiệu Minh Cẩn bất hiếu, Ôn
Uyển cũng liền bảo trì trầm mặc, không nói giúp Minh Cẩn. Đây là vấn đề
quan niệm. Nhớ năm đó nàng là một đứa bé vô cùng ngoan cũng không dung
nhập được vào xã hội này. Cho nên Ôn Uyển tuy yêu thương Minh Cẩn nhưng
vẫn không mở miệng. Tùy hai cha con liên hợp mọi người lăn qua lăn lại
Minh Cẩn.
Ôn Uyển nghe Kỳ Triết đến. Cười cho hắn vào. Kỳ Triết hiện tại cũng
đã mười hai, đứa bé mười hai tuổi đang đứng ở tuổi trưởng thành, không
chỉ hình dáng thay đổi mà giọng nói cũng bắt đầu thay đổi.
Ôn Uyển cảm thán. Hài tử cổ đại thực sự trưởng thành sớm hơn hiện đại! Hiện đại mười hai tuổi đâu có phát dục tốt như vậy.
Ý Kỳ Triết là muốn đến phủ quận chúa học. Đây là trước kia Minh Duệ
hứa với hắn. Ôn Uyển tất nhiên đồng ý. Nhưng Kỳ Triết được an bài ở
tiền viện.
Bạch Thế Niên cũng không ý kiến gì về việc Ôn Uyển giữ Kỳ Triết. Kỳ
Triết có chương trình học như Minh Cẩn. Buổi tối hắn dạy Minh Duệ, Minh
Cẩn, thuận tiện dạy Kỳ Triết một chút cũng không sao cả. Coi như thêm
một người lính.
Kỳ Triết đi vào phủ, thấy Thần Vũ hầu và Ôn Uyển bốn người ở chung
đột nhiên cảm thấy mình là người dư thừa. Nhưng Kỳ Triết da mặt dày, ở
vương phủ cũng phải vậy mới được, rất nhanh đã thích ứng.
Kỳ Triết tới, Linh Đông cũng muốn tới phủ quận chúa. Trong khoảng
thời gian này Linh Đông yên lặng, cả Đông Cung cũng yên lặng theo.
Trong khoảng thời gian này Linh Đông một mực hầu hạ trong Đông Cung.
Đây cũng là ý Ôn Uyển. Hoàng đế khải hoàn hồi triều, ngoại trừ Bạch Thế
Niên còn có Tam hoàng tử chạm tay thì bỏng.
Vốn tam hoàng tử vẫn cùng thái tử, ngũ hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, hiện tại thái tử trở thành bán phế nhân nằm trên giường, ngũ hoàng tử
không còn, ừm, lục hoàng tử cũng coi như phế nhân. Trong số các hoàng tử đã trưởng thành, danh tiếng tam hoàng tử hiện thời là vô hạn. Nếu không phải hoàng đế không lộ ra ý lập thái tử, hơn nữa mới khải hoàn hồi
triều không bao lâu, phỏng chừng đã có người dâng tấu lập thái tử mới.
Ôn Uyển dẫn Linh Đông vào noãn phòng, lòng Linh Đông cũng rất loạn.
Trong thời gian này, hơn nửa tháng Ôn Uyển chưa từng đón hắn về phủ quận chúa. Hắn cũng yên lặng ở Đông Cung.
Nhưng người bên cạnh đều truyền tin cho hắn. Hắn tuy không xuất môn nhưng chuyện bên ngoài cũng biết một chút.
Ôn Uyển không nói chuyện. Chỉ nhìn Linh Đông. Trẻ con mỗi ngày mỗi
khác, mới hơn nửa tháng không gặp đã phát hiện Linh Đông cao hơn rất
nhiều. Trong lòng Ôn Uyển lên men, Linh Đông đã mười một tuổi, nên chính thức bước vào cuộc chiến thuộc về hắn. Ôn Uyển có điểm không nỡ nhưng
không nỡ cũng phải để hắn đi. Đường của hắn, hắn phải tự đi.
Linh Đông bị Ôn Uyển nhìn, trong lòng hoảng hốt: “Cô cô, sao vậy?” Cô cô vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn? Nhìn khiến hắn hoảng hốt.
Ôn Uyển bảo Linh Đông tới cạnh nàng, ra dấu một cái: “Linh Đông, năm
nay cháu đã mười một tuổi. Thời gian thật nhanh. Ngẫm lại, khi cháu tới
bên cạnh cô mới cao tầm này, cũng chỉ mới năm tuổi. Sáu năm, cháu ở bên
cô cô đã sáu năm rồi.”
Linh Đông nghe những lời này trong lòng có chút hoảng hốt, trước đó
Ôn Uyển có đề cập với hắn, hắn theo bên người học không sai biệt lắm nên đổi chỗ học. Lẽ nào…..
Ôn Uyển gật đầu biểu thị đúng như Linh Đông đoán: “Nên dạy cô cô đều
đã dạy. Còn ở chỗ của cô cô cũng chỉ lãng phí thời gian của cháu.” Đơn
giản mà nói Ôn Uyển dạy Linh Đông phương pháp học, còn có rất nhiều
phương diện tri thức khác. Ví như việc làm sao nắm chắc thế cục, nắm
chặt nhân tâm.
Linh Đông sửng sốt, sắc mặt có chút trắng bệch, giữ tay Ôn Uyển: “Cô cô….”
Ôn Uyển nghe xong khẽ cười: “Ngốc ạ, muốn hay không cũng phải làm, cô cô cũng không nỡ. Cháu là một tay cô cô dạy dỗ. Nhưng có những thứ cô
cô không thể cho cháu. Linh Đông, chim trưởng thành nên tự vỗ cánh bay.
Ưng non chỉ có trải qua mưa gió mới có thể trở thành hùng ưng bay lượn
giữa bầu trời.”
Linh Đông biết tính Ôn Uyển, nếu đã mở miệng liền biểu hiện đã quyết
định: “Cô cô, cô muốn cháu đi đâu?” Năm nay tuổi thực của hắn mới có
mười, không thể tham chính. Vậy khẳng định có chỗ khác cần hắn đi.
Ôn Uyển gật đầu: “Cháu nên đi thượng thư phòng học tập cùng các đại
nho. Những thứ họ dạy cháu đều cần dùng.” Giáo dục đại nho chính là
thống nhất học thức. Không giống phương hướng của Ôn Uyển. Ôn Uyển có
thể không cần nhưng Linh Đông lại không thể không biết, không nắm giữ.
Ôn Uyển muốn Linh Đông đi, thứ nhất vì Linh Đông nên học đều đã học.
Thứ hai Ôn Uyển cũng lo lắng Linh Đông ở bên nàng thời gian dài sẽ bị
nàng ảnh hưởng. Cứ như Minh Cẩn vậy, tuy nàng đã cực lực tránh chuyện
như vậy phát sinh nhưng những tật xấu trên người nàng vẫn nhiễm sang
Minh Cẩn.
Linh Đông không biểu hiện bám dính, nghĩ một chút rồi nói: “Cô cô.
Cháu đi thượng thư phòng nhưng vẫn muốn ở phủ quận chúa được không?” Ý
Linh Đông là hắn phải giữ vững cao điệu hay vẫn điệu thấp như lúc ở phủ
quận chúa.
Ôn Uyển nghĩ một chút rồi nói: “Cao điệu có chỗ tốt của cao điệu.
Điệu thấp có chỗ tốt của điệu thấp. Chọn thế nào chính là ở cháu. Cô cô
không thể chọn cho cháu được.” Đường phải tự đi, tốt hay xấu phải tự lựa chọn, gánh hậu quả.
Linh Đông nghĩ một chút sau đó nói: “Cô cô, cháu biết phải làm thế
nào?” Linh Đông vẫn chọn điệu thấp. Ôn Uyển vẫn luôn nói điệu thấp là
vương đạo. Bây giờ hắn còn nhỏ, quá mức cao điệu sẽ khiến hoàng gia gia
cho rằng tâm tính hắn còn thiếu trầm ổn. Chờ hắn qua tuổi nhược quán, sẽ bắt đầu cũng không muộn.
Ôn Uyển rất vui, Linh Đông rốt cuộc trưởng thành.
Linh Đông chần chờ nói: “Cô cô, sau này cháu có thể đến phủ quận chúa không?” Không thể trách Linh Đông hỏi như vậy. Đại môn phủ quận chúa
cũng khó tiến vào như hoàng cung. Người bình thường không vào được. Linh Đông cũng lo sau này đưa thiệp cũng không được gặp Ôn Uyển.
Ôn Uyển bật cười: “Cháu đó, phủ quận chúa là nhà cháu. Cháu muốn về
lúc nào thì về.” Sáu năm ở chung, Ôn Uyển cũng coi Linh Đông như con
trai mình. Tuy kém Minh Duệ và Minh Cẩn nhưng Ôn Uyển thực lòng lo lắng, yêu thương Linh Đông.
Nét mặt Linh Đông lúc này mới nở nụ cười sáng lạn. Sao hắn lại không
coi phủ quận chúa như nhà mình chứ? Kính yêu cô cô như mẹ ruột. Nhưng
lời này không cần nói cô cô cũng nghe được rồi.
Ôn Uyển cười đứng lên: “Đi, đi xem Minh Duệ và Minh Cẩn. Nửa tháng
cháu không ở đây, Minh Cẩn vẫn nhắc không biết bao nhiêu lần rồi.” Minh
Duệ là người bên ngoài thì dễ thân cận nhưng thâm tâm lại vẫn giữ một
khoảng cách với người khác. Có thể khiến Minh Duệ chân chính để ý trừ
cha mẹ cũng chỉ có Minh Cẩn. Minh Cẩn lại khác, bên ngoài có chút xảo
quyệt, còn trêu cợt Linh Đông nhưng mấy năm qua, Minh Cẩn ngược lại đối
đãi với Linh Đông như ca ca. Đây là sự khác nhau căn bản giữa hai con
trai.
Linh Đông cười nói: “Được ạ.”
Bữa tối trừ một nhà bốn người Ôn Uyển còn có một người khác là Kỳ
Triết. Linh Đông tuy nửa tháng không tới phủ quận chúa, ở đây lại có
thêm Bạch Thế Niên nhưng Linh Đông vẫn không có nửa điểm câu thúc. Đồng
dạng, Kỳ Triết cũng đạm nhiên như thường.
Tốc độ thích ứng của Kỳ Triết rất nhanh. Đây kỳ thực cũng có liên
quan đến Ôn Uyển. Ôn Uyển mặc kệ lúc nào chỉ cần ở cùng trẻ con sẽ không nghiêm mặt, luôn cười híp mắt. Dường như không bao giờ sầu lo. Làm cho
người nhìn thấy thư thái.
Kỳ Triết mặc dù là người ngoài xen vào nhưng Ôn Uyển cũng không lãnh
đạm với hắn. Thái độ của Bạch Thế Niên với Kỳ Triết cũng giống như đối
với Minh Duệ, Minh Cẩn.
Bạch Thế Niên lần đầu thấy Linh Đông. Đối với đệ tử của thê tử, còn
là đệ tử duy nhất cũng có tò mò. Khi Bạch Thế Niên nhận được tin tức,
Linh Đông tư chất không tốt. Ôn Uyển lại chọn hắn. Càng giật mình là có
người nói đứa bé này hiện tại thâm tàng bất lộ (đây là Diệp Tuần nói).
Bạch Thế Niên không che giấu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Linh
Đông, tài học gì đó hắn không đoán được nhưng hắn nhìn ra một điểm, đứa
bé này đặc biệt trầm ổn. Dựa vào khí tràng của hắn cũng rất cường đại,
khi hắn soi mói Linh Đông không hề câu thúc, mày chưa từng nhíu một cái. Những khả năng khác không nói, chỉ điểm ấy tương lai đứa bé này cũng
không phải người đơn giản.
Ôn Uyển oán trách nói: “Chàng cũng thật là, ăn thì ăn đi, nhìn Linh
Đông làm gì? Có chuyện gì thì ăn xong chàng nói với thằng bé không được
sao?” Cứ nhìn Linh Đông chằm chằm như vậy làm sao nó ăn được đây!
Bạch Thế Niên ở nhà mình, hơn nữa lại cùng bốn đứa bé ăn cơm nên có
điểm tùy ý. Nghe Ôn Uyển oán giận, cười tiếp tục ăn, không nói nữa.
Linh Đông có chút kinh ngạc nhìn Ôn Uyển và Bạch Thế Niên ở chung.
Khi phụ vương và mẫu phi hắn ở cùng nhau, mẫu phi cơ bản đều không nói
gì. Nếu có nói thì căn bản đều là phụ họa. Nhưng ngẫm lại cũng thông
suốt, cô cô không giống vậy.
Ăn xong, Ôn Uyển để Linh Đông và Minh Duệ, Minh Cẩn ba người ra ngoài. Cho mấy đứa nửa ngày trò chuyện.
Bạch Thế Niên chờ người đi rồi mới có chút bất mãn: “Người đến ăn một bữa là được rồi. Đâu cần làm lỡ bài vở của con chứ?” Hơi chút là nghỉ
ngơi, còn an tâm học thế nào.
Bình thường Ôn Uyển đều cho mấy đứa ngày nghỉ. Như trong khoảng thời
gian này có hai ngày. Đương nhiên thời gian đều là nửa ngày. Chỉ vậy
nhưng Bạch Thế Niên vẫn thấy bất mãn vô cùng.
Ôn Uyển khẽ cười.
Linh Đông về được ba ngày, phải đi thượng thư phòng học tập. Năm nay Linh Đông mới mười một tuổi, về học ở thượng thư phòng cũng hết sức
bình thường. Chỉ là mấy lão sư đều có điểm không chạm đến Linh Đông. Đều cẩn thận. Không trách được mấy lão sư giữ thái độ cẩn thận, thật sự là
danh tiếng của Ôn Uyển ở bên ngoài quá lớn, hơn nữa Linh Đông lại theo
Ôn Uyển học, thật không thể đối đãi như những đứa trẻ bình thường.
Đáng tiếc mấy ngày tiếp theo mấy đại nho không tin Linh Đông có gì
đặc biệt. Học đều rất chậm, học gì cũng kém những đứa bé khác. Thật
khiến bọn họ thất vọng đó!
Một người có thể thay đổi rất nhiều nhưng chuyện tư chất, ngay cả Ôn
Uyển có nghịch thiên được cũng không sửa nổi. Linh Đông che lấp ưu điểm, bộc lộ khuyết điểm cùng thiếu sót của mình.
Hoàng đế biết biểu hiện của Linh Đông cũng không thấy có gì ngoài ý
muốn. Lập tức cười nói: “Đứa bé này, thật sự là do Ôn Uyển dạy.” Ôn Uyển vẫn luôn thích ẩn giấu. Đứa bé này cũng học theo như vậy. Hoàng đế cũng không ghét như vậy. Ông muốn xem thực lực chân chính của đứa bé này.
Hiện tại kết luận thì còn quá sớm.
Biểu hiện của Linh Đông khiến thái tử rất tức giận. Thái tử muốn Linh Đông đột nhiên nổi tiếng, khiến tất cả mọi người biết hắn có người kế
tục. Đích trưởng tử tư chất hơn người, đích thứ tử cũng không phải vật
trong ao. Nhưng biểu hiện của Linh Đông phá vỡ kỳ vọng của thái tử.
Sắc mặt Linh Đông rất bình tĩnh: “Cô cô nói dục tốc bất đạt.” Giải
thích hay gì đó với thái tử đều là vô ích. Nói thẳng là ý cô cô so với
cái gì cũng dùng tốt hơn. Đây là định luật Linh Đông rút ra.
Quả nhiên. Thái tử hạ hỏa rồi. Hắn hiện tại chỉ có thể đặt hy vọng
trên người Ôn Uyển. Lập tức rầu rĩ nhìn Linh Đông: “Con đi xuống đi.”
Hắn cũng muốn có nhi tử suất sắc, như vậy thì hiện tại hắn nằm trên
giường bệnh cũng bảo trụ được ngôi vị thái tử. Nhưng đứa con này cái gì
cũng nghe Ôn Uyển.
Sau khi Hải Như Vũ biết không hề nói gì làm không biết. Nhưng nàng ta lại hỏi Linh Đông, Ôn Uyển gần đây làm gì.
Linh Đông cũng không gạt Hải Như Vũ: “Cô cô gần đây bận rộn chuyện
làm ăn. Trong khoảng thời gian này cô cô không rảnh lắm.” Ôn Uyển quả
thực bận nhiều việc, đây là chuyện mọi người đều biết.
Biểu hiện của Linh Đông bình thản. Thái tử ngại mặt mũi Ôn Uyển nên
không bắt Linh Đông đi làm gì. Đương nhiên Linh Đông cũng không có khả
năng thuận theo thái tử. Thái tử không có biện pháp, chỉ có thể đẩy Linh Nguyên ra. Để Linh Nguyên tiếp xúc với chính vụ.
Với tuổi của Linh Nguyên tiếp xúc với chính vụ đã không sai biệt lắm. Bình thường mà nói đẩy Linh Đông ra mới là cách làm đúng đắn nhất. Linh Đông theo Ôn Uyển học xử lý triều chính, hơn nữa tin tức đáng tin. Ôn
Uyển còn để Linh Đông phê duyệt tấu chương. Để Linh Đông làm sẽ càng có
sức thuyết phục. Hiện tại đẩy Linh Nguyên ra, Linh Nguyên thông tuệ thì
thông tuệ, nhưng lại quá tiểu thông minh, không đủ chấn nhiếp: “Chiêu
này của thái tử thật khó hiểu.” Không thể hiểu nổi.
Tam hoàng tử trầm mặc không nói.
Phụ tá tâm phúc bên người tam hoàng tử có điểm lo lắng: “Vương gia,
sợ không phải thái tử không muốn mà là thái tử không quyết định thay
Linh Đông điện hạ được.” Thái tử là thái tử không sai. Nhưng một con hổ
đã bị nhổ hết răng không còn tồn tại chút uy hiếp nào. Ngược lại, Linh
Đông vẫn là tiểu lão hổ. Theo quận chúa Ôn Uyển học tập nhiều năm như
vậy, tất nhiên sẽ không phải hạng người hời hợt. Cho nên hiện tại Linh
Đông biểu hiện thế, thật quá bình thường điều này không khỏi khiến người ta hoài nghi là cố ý. Nhưng sao lại muốn làm vậy đây, không phải là sợ
súng bắn chim đầu đàn chứ?
Ôn Uyển không nói cho Linh Đông biết, Linh Đông điệu thấp hiệu quả
tốt hơn điệu cao. Nguyên nhân không nói đến nàng, Linh Đông là học trò
của nàng, Ôn Uyển luôn khiêm tốn, nhưng cả triều Đại Tề không có ai điệu cao hơn nàng. Cho nên Linh Đông càng điệu thấp càng khiến người khác đề phòng. Ôn Uyển không cảnh báo Linh Đông, là vì những cái này Linh Đông
cần chậm rãi lĩnh ngộ. Vì Linh Đông dù điệu thấp hay điệu cao, là học
trò của nàng, Linh Đông nhất định vẫn khiến mọi người quan tâm đề phòng.
Trong lòng Kỳ Mộ cũng muốn trừ Linh Đông. Hiện tại ý niệm này lại
càng mạnh hơn. Có Ôn Uyển làm hậu thuẫn, đứa bé này là uy hiếp lớn nhất
của hắn.
Phụ tá tâm phúc bên người không nghĩ vậy: “Vương gia, thuộc hạ nghĩ,
đối phó với một tiểu mao hài còn không bằng diệt trừ những mối uy hiếp
lớn nhất.”
Mắt Kỳ Mộ lóe lên tia sáng lạnh. Quả thực uy hiếp lớn nhất không phải Linh Đông mà là Ôn Uyển. Nhưng muốn diệt Ôn Uyển nói dễ vậy sao? Sợ là
chưa trừ được Ôn Uyển đã tự bồi mình vào.
Phụ tá cũng nắm chắc: “Vương gia, quận chúa Ôn Uyển và Thần Vũ hầu
đứng quá cao. Chỉ cần chúng ta thêm củi lửa khiến hoàng thượng không tín nhiệm quận chúa. Tin rằng không cần chúng ta động thủ……” Ý phụ tá là để hoàng đế sinh lòng nghi kỵ Ôn Uyển.
Kỳ Mộ lắc đầu: “Hiện tại không phải lúc. Hơn nữa không biết Ôn Uyển
còn con bài nào chưa lật không thì không thể động thủ lung tung.” Con
bài chưa lật của Ôn Uyển là gì ai cũng không biết.
Dưới tình huống không rõ con bài chưa lật của Ôn Uyển, hắn quyết
không tùy tiện hành động. Ôn Uyển thật là quỷ dị, không thể không cẩn
thận đối đãi. Phải biết rằng Ôn Uyển làm nhiếp chính quận chúa, trong
tay có tài phú của quốc gia. Bạch Thế Niên là nguyên soái vừa mới buông
tay hơn hai mươi vạn đại quân. Không làm thỏa đáng, thiên hạ phải đổi
chủ. Nhưng hoàng đế cũng không có nửa phần lo lắng. Kỳ Mộ tự thấy mình
không có bản lĩnh này.
Hơn nữa căn cứ vào phân tích, Kỳ Mộ biết người đối nghịch với Ôn Uyển đều không có kết cục tốt. Điểm ấy khiến Kỳ Mộ rất kiêng kỵ.
Đang nói chuyện, người bên ngoài tiến vào bẩm báo, nói hoàng hậu bị
ngất. Hoàng thượng phái người tới nói cho bọn hắn biết, cũng để bọn họ
vào hầu hạ.
Kỳ Mộ nghe xong, lòng không hiểu là tư vị gì. Trầm ngâm một lát, rồi đi hậu viện tìm vương phi.
La thị nghe Kỳ Mộ nói sắc mặc cũng trầm xuống: “Vương gia, mẫu hậu……” Trước khi Hoàng đế về hoàng hậu tuy luôn kêu bệnh này đau nọ nhưng La
thị biết bệnh này là giả bộ. Mà lần này thế tới thật hung hãn. Thái y
nói sợ rằng hoàng hậu không sống được bao lâu.
Kỳ Mộ cũng đoán được người hạ thủ chắc là phụ hoàng. Đang lúc rối
loạn, mẫu hậu lại giết ngũ hoàng tử. Còn liên tiếp gây chuyện, phụ hoàng đã không nhịn được nữa. Nhưng bất kể thế nào. Đều là mẫu thân sinh ra
hắn. Mẫu hậu không thương hắn như thái tử, lục đệ nhưng cũng không thiếu hắn cái gì. Hiện tại mở to mắt nhìn mẫu thân mình đi tìm chết nhưng lại bất lực. Loại cảm giác này rất không tốt.
Tam vương phi đại khái cũng đoán được suy nghĩ của Kỳ Mộ: “Vương gia, nếu không ta gửi thiệp cầu xin Ôn Uyển. Chàng thấy thế nào?”
Sắc mặt Kỳ Mộ cực kỳ phức tạp: “Nàng nghĩ Ôn Uyển sẽ đáp ứng sao?” Mà loại chuyện này không thể mở miệng. Nhiều năm như vậy mẫu hậu làm rất
nhiều chuyện nhằm vào Ôn Uyển. Ôn Uyển không nhân lúc chính biến xử tử
hoàng hậu, chỉ nhốt lại đó là cố kỵ thân phận mẫu hậu. Ôn Uyển không
muốn mang tội giết mẫu nghi thiên hạ. Đi cầu tình Ôn Uyển, đó là chuyện
trăm triệu lần không thể.
Tam hoàng tử phi cũng không biết nói gì. Dựa theo bản tâm mà nói.
Hoàng hậu không còn, đối với bọn họ mà nói chỉ là thiếu một bao quần áo. Nhưng những ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ dưới đáy lòng. Con không chê mẹ
xấu, hoàng hậu có không tốt thế nào đi nữa thì cũng là mẹ của vương gia.
Tam hoàng tử phi vừa đề nghị nàng biết chắc chắn không thành. Chuyện
này đừng nói cầu tình, nói thế nào cũng không nói ra được. Vạn nhất để
lộ ra hoàng đế muốn giết vợ. Kết quả thế nào, có thể tưởng tượng được.
Cho nên bọn hắn chỉ có thể coi như hoàng hậu bệnh nặng.
Hoàng hậu làm sao Ôn Uyển không muốn quan tâm. Tuy trong lòng có chút phát lạnh nhưng chuyện này không phải chuyện nàng có thể nhúng tay.
Nhưng có triều thần dâng sổ con, muốn Bạch Thế Niên đi diệt giặc Oa. Hải tặc giặc Oa liên quan đến chuyện của Ôn Uyển.
Cũng đúng lúc Hải Khẩu truyền về tin chiến báo. Chiến sự không lớn
không để ý. Cái này vẫn trong dự liệu của Ôn Uyển. Nhưng triều thần
không tiếp thu được a! Kiếm nhiều tiền như vậy chiến tranh đánh thành
như thế thực sự quá mất mặt. Hơn nữa chiến sự biên thành quốc uy đang
thịnh. Cho nên sau khi chuyện chiến báo truyền tới thì có đại thần dâng
sổ con, nói phái Bạch Thế Niên giữ ấn soái, có Bạch Thế Niên thống lĩnh
thủy quân tất nhiên có thể trong thời gian nhanh nhất diệt trừ hết những thứ giặc cướp đó.
Ôn Uyển nhận được tin sắc mặt liền trầm xuống. Lại được tin hoàng đế
giữ mãi không thả, lập tức sắc mặt đen lại. Đây đúng là chuẩn bị để Bạch Thế Niên nắm giữ ấn soái, là không muốn cả nhà nàng bình an phải không.
Ôn Uyển xụ mặt nhìn chằm chằm Bạch Thế Niên: “Chàng đừng nói với ta
chàng cũng muốn đi Hải Khẩu lĩnh binh đánh giặc nhé?” Nếu là vậy Ôn Uyển cần phải cãi nhau một trận với Bạch Thế Niên mới được.
Bạch Thế Niên cười khẽ: “Không đâu! Đâu có suy nghĩ này. Ta cũng
thương lượng với Diệp Tuần rồi, đang chuẩn bị lấy lý do vết thương cũ
tái phát làm lý do dâng sổ con đây.” Cả nhà hắn đã lên đến đỉnh điểm,
bây giờ là lúc phải yên lặng xuống nếu không, tốt quá hóa dở.
Sắc mặt Ôn Uyển tốt hơn một chút. Thống soái Hải Khẩu bây giờ là Từ
Trọng Nhiên. Bạch Thế Niên nhúng một tay, thứ nhất đắc tội Hạo thân
vương, thứ hai quan trọng nhất là uy vọng của Bạch Thế Niên lại nâng cao một nấc. Đây là trí mạng nhất. Tất nhiên tình trạng này Ôn Uyển đều lo
lắng. Trở về dệt hoa trên gấm đó là quyết định không được.
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển cười nói: “Ta đã hứa với nàng, từ biên thành về sẽ ở bên nàng và các con. Ta sẽ không nuốt lời.” Trừ lý do này hắn
còn lo lắng cho con trai. Hắn cũng nói chuyện này với Diệp Tuần. Diệp
Tuần nói nếu hắn không muốn con trai có chuyện gì, liên lụy một nhà già
trẻ thì không thể ứng chiến. Cho nên Bạch Thế Niên không thể mang nguy
hiểm đến cho con. Đời này hắn đã viên mãn. Hiện tại chỉ muốn nhìn nhi tử thành tài.
Lúc này Ôn Uyển mới nở nụ cười. Người bên ngoài có làm gì Ôn Uyển
cũng không lo lắng. Ôn Uyển sợ là sợ Bạch Thế Niên muốn đứng ra. Chỉ cần Bạch Thế Niên không ra mặt, những người này nếu như còn dám ầm ĩ, nàng
tát một cái xem ai còn dám nói lời vô ích.
Ôn Uyển nghĩ Bạch Thế Niên ôm tấm lòng lo cho nước cho dân, giải
thích với Bạch Thế Niên: “Giặc Oa chỉ là thứ hai, chủ yếu là hải tặc.
Hải tặc cấu kết với các tiểu quốc xung quanh, nhất thời không tiêu diệt
được. Cho nên cuộc chiến này làm sao kết thúc còn phải xem ý cậu hoàng
đế.”
Vẻ mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ ngưng trọng. Trước đây hắn chống lại giặc
Oa. Không đồng quan điểm với thế cục bây giờ: “Chỉ là bách tính Hải Khẩu sẽ gặp tai ương.”
Ôn Uyển lộ ra sát khí: “Để cho bọn chúng đắc ý hai ngày. Chờ triều
đình khôi phục, nhất định trả cả vốn lẫn lời cho bọn chúng.” Ôn Uyển từ
trước đến giờ đều không phải người chịu thua thiệt. Nếu không phải chiến sự biên thành tổn hao quá lớn nàng sẽ lập tức diệt những người này.
Là nam nhân, nhìn vợ mình tỏa ra sát khí tất nhiên sẽ kinh ngạc. Bạch Thế Niên lại rất vui: “Một khoảng thời gian, ta muốn ở trong phủ dưỡng
thương.”
Ôn Uyển cười khẽ: “Chàng yên tâm. Trừ cậu hoàng đế ra ai cũng đừng
nghĩ bước vào phủ quận chúa một bước. Chàng yên tâm dạy võ nghệ cho Minh Duệ là được.” Phủ quận chúa là thiên hạ của nàng. Ai dám nói nửa câu vô nghĩa.
Bạch Thế Niên nở nụ cười, lá gan Ôn Uyển thật không cần bàn: “Ôn
Uyển, ta cùng Diệp Tuần đã nghĩ kỹ. Ta và Diệp Tuần cho rằng có hoàng tử ở sau trợ giúp.” Đối với chuyện triều đình, không ai chính xác hơn Ôn
Uyển.
Ôn Uyển cười cười khẽ những lời này: “Chàng không cần lo lắng. Chỉ
cần chàng không có tâm tư này bọn họ liền rút lui. Về phần hoàng tử
tranh đoạt, chúng ta không tham dự, chỉ xem náo nhiệt.”
Bạch Thế Niên kỳ quái hỏi: “Không tham dự nhưng Linh Đông là con thái tử.” Làm thầy của Linh Đông, Ôn Uyển chắc phải toàn lực giúp đỡ Linh
Đông mới đúng.
Ôn Uyển lắc đầu: “Hắn có bản lãnh thượng vị hay không, chỉ dựa vào
hắn, ta sẽ không đứng ra giúp đỡ.” Thấy bộ dáng ngạc nhiên của Bạch Thế
Niên, Ôn Uyển cười nói: “Nhớ năm đó, ta còn từ hai bàn tay trắng đi tới
bây giờ đây! Linh Đông có thái tử ở bên trên chống đỡ, phía trước còn có Linh Nguyên cản tai họa, còn có ta ở trong tối giúp đỡ. Sau này thế nào liền xem nó có mệnh này không.”
Bạch Thế Niên một lúc lâu không nói gì. Không thể không nói đây mới
là đảm bảo nhất. Nếu không một ngày nào đó Linh Đông thất bại, hoàng đế
kế nhiệm nhất định sẽ sinh lòng kiêng kỵ với vợ chồng hắn. Vợ chồng hắn
không lo lắng nhưng còn con cái thì sao? Lưu lại mối họa vô cùng cho con cái.
Bạch Thế Niên bâu giờ lo nhiều nhất chính là hai con trai bảo bối.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên cười nói: “Chàng đừng nghĩ nhiều
như vậy. Chuyện này nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản cũng rất đơn giản. Ta sẽ xử lý tốt.” Phức tạp là quân tâm khó dò, đơn giản là chỉ
cần hoàng đế nhận định liền không thành vấn đề.
Bạch Thế Niên gật đầu, không hỏi gì nữa.