Edit: Tuyết Y
“Bình Ôn Uyển, cái nha đầu chết tiệt này. Đem tòa nhà của ta, đi lấy
lòng phụ hoàng. Còn dùng danh nghĩa của mình hiến hai mươi vạn lượng
lương thực, ngươi thật là giỏi tính toán, giỏi tính toán a, không ngờ ta đã coi thường ngươi.” Phúc Linh Công Chúa giận đến tim gan tất cả đều
đau. Trong số trạch phủ của nàng, tòa nhà này là nàng thích nhất, cứ như vậy mà bị Ôn Uyển bán, đổi vài chục vạn thạch lương thực [đơn vị dung tích khoảng 100 lít], khiến cho người khác phát điên ở chỗ, ban đầu nói là lấy danh nghĩa lão Bát, sau thế nhưng lại sửa thành tên của nó. Mà mình lại còn phải hiến
một vạn lượng, còn có chuyện gì khiến cho nàng nổi điên hơn so với
chuyện này sao?
“Rầm. . . . . .” Một trận tiếng đồ đạc bị đập phá. Nếu là Ôn Uyển ở
chỗ này, tuyệt đối muốn nói một tiếng gây nghiệt chướng a. Những món này nếu đem đến hiện đại, vậy tuyệt đối cũng là di vật văn hóa nhất đẳng.
“Công Chúa, việc đã đến nước này, người tức giận cũng vô dụng. Công
chúa, người nghỉ ngơi một chút, đừng sinh khí nữa. Nóng giận hại đến
thân thể đấy” Vô Ưu ở bên cạnh đau khổ khuyên. Nàng cũng không có nghĩ
tới, Ôn Uyển Quận chúa đã vậy lại hạ tay lớn như vậy, một món tiền khổng lồ đến thế, không có quyết đoán thì nhất định tuyệt đối không làm được. Mặc dù nói nàng cùng Ôn Uyển Quận Chúa thuộc hai phe cánh, nhưng nàng
năm đó cũng vì thiên tai mà bị bán thân, cho nên, trong lòng đối với
loại nghĩa cử này của Ôn Uyển Quận chúa vẫn kính nể không dứt.
“Cái nha đầu chết tiệt kia, cái nha đầu chết tiệt kia, chính là muốn
tức chết ta, nó chính là muốn tức chết ta a. Tức chết ta, tức chết ta.”
Ôn Uyển đây chính là muốn tức chết mình, dùng đồ đạc của mình, đi khoe
mẽ với phụ hoàng. Nó một phần cũng không thiệt hại, tổn thất gì cũng
không có, nhưng lại được thanh danh tốt. Mà nàng, ở trong giới
thượng lưu kinh thành, triệt triệt để để trở thành một truyện cười,
chuyện cười thật lớn. Càng nghĩ, Phúc Linh càng tức giận, tâm tình càng
là phập phồng bất định.
“Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, ngươi không để cho ta sống tốt, ta
cũng không để cho ngươi sống yên.” trong mắt Phúc Linh hiện lên vẻ hung
ác. Đã vậy còn tính toán mình, làm cho mình trở thành chuyện cười trong
kinh thành, khá lắm, có người còn oán hận ngươi hơn so với ta. Càng muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ qua được sống tốt lành.
Bên cạnh Vô Ưu lo lắng cúi đầu, nàng muốn khuyên. Khuyên Công Chúa
không nên tham dự vào trong chuyện này đi. Nàng đã là công chúa, cùng
Phò Mã ân ái, Huyện Chủ cũng là đứa nhỏ hiếu thuận. Công Chúa thật không cần phải đi tham dự vào chuyện như vậy nữa. Nhưng mà nàng không dám
nói, nàng đối với tính tình của Phúc Linh Công Chúa, hiểu rất rõ.
Trong kinh thành, vì chuyện này huyên nóng hừng hực. Ôn Uyển sợ phiền toái, liền trực tiếp đóng cửa không tiếp khách. Định làm đại gia khuê
tú chân chính. Nhưng người tới thật là quá nhiều, đáng ghét. Muốn đi ra
ngoài trốn, nhưng hoàng đế gần đây cũng không biết là có bị động kinh
hay không, cứ mãi tuyên nàng tiến cung, muốn trốn cũng trốn không được.
Cho nên hiện tại, vì tránh đầu sóng ngọn gió, Ôn Uyển trừ tiến cung, thì ngày ngày đóng cửa không gặp bất luận kẻ nào. Ở đây, còn bao gồm cha hờ của nàng cùng Bình quốc công Gia.
“Quận chúa, mới vừa rồi Thượng Đường thiếu gia cầm hai nghìn lượng
bạc đến trướng phòng.” Cố ma ma bận rộn tới đây cùng Ôn Uyển bẩm báo một chuyện này.
“Hả?” Ôn Uyển tâm tình có chút kinh ngạc, để cho người gác cổng chờ Thượng Đường về thì báo cho nàng biết.
“Muội muội, thời điểm Tam ca đi Quý Châu có cho ta hai ngàn lượng
bạc. Hiện tại muội đem tất cả tiền đều quyên, trong nhà khẳng định cũng
không còn tiền. Cho nên, ta liền chia sẻ một chút. Gia đình này, ta cũng có phần. Muội yên tâm, sau này ta có bổng lộc rồi, gia đình này, sau
này để ta sẽ gánh vác.” Ăn cơm xong, hai huynh muội ở trong viện tản bộ
tiêu thực, Thượng Đường rất trịnh trọng nói.
Ôn Uyển căn bản là không lo lắng vấn đề sinh kế sau này. Không nói
nàng còn có thu nhập từ thôn trang, chính là hàng năm nàng còn có bổng
lộc, cho dù không có gì cả, tiền lời từ đất phong cũng khiến cho nàng
không lo. Còn nữa, ông ngoại hoàng đế còn có thể khiến nàng thiệt thòi
sao. Nhưng nhìn Thượng Đường có thể có giác ngộ như vậy, trong lòng Ôn
Uyển vẫn rất vui. Đương nhiên, càng sẽ không đi đả kích lòng nhiệt tình
này của hắn. Tránh cho hắn có tâm tư lười biếng.
Ôn Uyển ban đầu cũng không trông cậy Thượng Đường có thể xem nàng như Thượng Dũng ruột thịt mà đối đãi. Nàng chỉ cần Thượng Đường có thể đối
mặt với Bình quốc công phủ kia thì nàng liền thỏa mãn. Hai người hòa hòa khí khí qua ngày, hắn có thể giúp nàng ngăn chặn phiền toái bên ngoài,
nàng cung cấp cho hắn cuộc sống cùng tương lai tốt. Mọi người theo nhu
cầu, ai cũng không nợ ai, cũng rất tốt. Nhưng bây giờ nhìn thấy Thượng
Đường có ý nghĩ này, trong lòng vẫn rất hài lòng. Nàng không hy vọng xa
vời quá, Thượng Đường có thể có một phần tâm ý giúp nàng gánh vác, đối
với nàng mà nói là đủ rồi.
Thượng Đường nhìn Ôn Uyển khen ngợi gật gật đầu, trong lòng đặc biệt
cao hứng. Cảm giác mình rốt cục không cần sống dựa vào muội muội nữa.
Mình, đã là nam tử hán rồi, là người đứng đầu trong nhà. Cũng có thể
kiếm tiền nuôi gia đình rồi, thật tốt.
Bình thường bạc tiêu hàng tháng của hắn còn thừa lại ba trăm lượng,
nhưng quyên tiền cũng không đủ. Cầm mấy thứ Thượng Dũng cho được hai
trăm lượng bạc, cũng gom đủ năm trăm lượng hiến cho cho triều đình.
Trong kinh thành hiệu cầm đồ mấy ngày qua, làm ăn bốc lửa. Ở phía
ngoài hiệu cầm đồ người rất nhiều, mọi người hàn huyên mấy câu. Chờ nhìn thấy Thượng Đường, đều giật mình. Thượng Đường cười nói, đây là chuyện
của mình, nơi nào có thể phiền toái Ôn Uyển. Hơn nữa trên người Ôn Uyển
cũng không còn tiền.
“Tam bá.” Nhìn thấy Tam lão gia, cung kính hỏi thăm.
“Con nghĩ nàng thật không có tiền, nàng đây là lừa gạt con thôi. Con
quên sao, nàng có danh hiệu là tụ tài Đồng nữ. Rớt cọng lông thôi, so
với bắp đùi chúng ta còn to hơn. Cũng là nàng khi dễ con ngốc, dễ khi
dễ. Những thứ này ban đầu phân chia cho chi thứ hai. Ca ca con thương
con, liền chia nhiều một chút cho con, không ngờ con lại lấy đi bán. Con thật là, đủ ngu. Cũng làm quan rồi, nên có tâm nhãn một chút, hiểu
biết hơn một chút. Tam lão gia nhìn đồ trang sức đeo tay kia, dĩ nhiên
là biết, đây là thời điểm ở riêng được chia một ít.
“Tam bá, là thật. Trong nhà đã không còn tiền. Thôn trang thì mấy
tháng sau mới có thể thu hoạch. Bổng lộc của con cũng không đủ dùng. Lúc này không có biện pháp, mới cầm những đồ này đi bán .” Thượng Đường lập tức giải thích.
Tam lão gia có phần không nhịn được, mình nói nhiều như vậy, thì ra
chỉ là nói nhảm “Ta cũng không nhiều lời, bản thân con phải nhớ, không
nên bị nàng lừa gạt. Ôn Uyển nha đầu kia, tâm nhãn rất sâu, con thành
thật như vậy, sớm muộn cũng ăn thiệt thòi. Đến lúc đó bị nàng bán, còn
cao hứng giúp nàng kiếm tiền.”
Thượng Đường còn muốn nói, nhưng Tam lão gia đã đi ra ngoài. Thượng
Đường có chút ít tức giận, Ôn Uyển là thật tâm có lòng vì dân chúng làm
chút chuyện, làm sao đến trong miệng bọn họ từng người từng người, đã
thành lấy lòng thế.
Rất khuya , Tào lão gia mới trở lại, cùng Tào phu nhân nói chuyện này.
“Ta hôm nay cố ý cùng Hoàng Thượng nói chuyện Tụng Nhi cùng Quận
chúa, Hoàng Thượng vẫn không có đáp ứng, chỉ cười nói nếu Tụng Nhi nhà
ta trước mười tám tuổi có thể khảo trúng Trạng Nguyên, đến lúc đó mới
xem xét lại.” Tào đại nhân hôm nay nhưng đã lấy hết dũng khí, cùng Hoàng Đế nói ra chuyện này.
“Cái này ai có thể bảo đảm trăm phần trăm. Mặc dù Tụng Nhi có tài,
nhưng mà, chuyện đậu Trạng Nguyên hay không ai cũng không thể cam đoan.
Hơn nữa cho dù khảo trúng Trạng Nguyên, hoàng thượng cũng không có lời
chắc chắn. Sau này, cũng thật là. . . . . .” Tào phu nhân đau đầu nói.
Tào đại nhân thì thật cao hứng, nói như vậy, Tụng Nhi sẽ không mất đi cơ hội.
“Nhưng lúc trước chuyện Chỉ Thân Vương cùng Nam An Quận Vương, thì làm sao đây?” Tào phu nhân rất lo lắng.
“Cái này không cần lo lắng. Chỉ thân vương ban đầu cũng là bị nói
động lòng, nhìn những thứ tài phú kia của Quận chúa nên động tâm, hiện
tại tất cả tài sản của Ôn Uyển Quận chúa đều quyên góp hết. Quận Vương
hoàn toàn là rời khỏi võ đài, hơn nữa Nam An Quận chúa bị Quận chúa đánh trước kia, đã hoàn toàn mất đi cơ hội. Hiện tại Quận chúa đem tất cả
tiền đều quyên, những thứ nhà huân quý kia tự nhiên là sẽ không đánh chủ ý với Quận chúa nữa. Nếu là Tụng Nhi có thể khảo trúng Trạng Nguyên, sẽ có hi vọng rất lớn.” Tào Ngần rất chắc chắn.
Nếu như trước kia là vì để ngừa vạn nhất, vậy bây giờ, đáy mắt hắn
bên trong có tia nóng bỏng. Gừng càng già càng cay, cô cô hắn thật tinh
mắt, đã sớm nhìn ra đứa nhỏ kia bất phàm. Mặc dù nói Hoàng Thượng không
có đáp ứng, nhưng là bọn họ đã chiếm trước tiên cơ. Chỉ cần nhi tử của
hắn không chịu thua kém, chắc chắn việc đem Ôn Uyển Quận chúa lấy về
nhà, hắn vẫn nắm chắc. Nghĩ như vậy, trong lòng nhiệt độ tăng lên không ít.
Hạo thân vương phủ, thư phòng
“Cái nha đầu này, ban đầu thấy ta, còn cố ý giả vờ bị dọa đến run,
một bộ dạng như đứa ngốc. Trừ diện mạo, ta còn nói chỗ nào cũng không
giống Hồng Chương. Yêu tiền đều yêu thành như vậy, quả thực là đánh mất
thể diện hoàng gia. Nhưng Hồng Chương tên kia, vẫn như trước thương yêu
che chở nha đầu này. Không nghĩ tới, nàng lại ra một đòn như vậy. Không
ngờ, thật là không ngờ, tin đồn quả thật không thể tin. Những kẻ ở trong bóng tối kia, đoán chừng sẽ tức đến phổi cũng muốn nổ rồi, ha ha, tốt,
tốt. Ha ha, ngay cả ta cũng bị lừa gạt.” Hạo thân vương than thở .
“Chúng ta nhận được tin tức, sự thật cũng không phải như bên ngoài
lan truyền.” Tâm phúc bên dưới đem tin tức thăm dò được đầu đuôi ngọn
nguồn nói cho Hạo thân vương.
“Ha hả, thông minh, đúng là thông minh, ngay cả Ngọc Phi Dương khôn
khéo lợi hại cũng đều thua trong tay nàng. Ha ha, đứa nhỏ này, đã thành
tinh rồi. Khó trách Triệu vương khôn khéo cực độ, ban đầu cũng ở trên
tay nàng ăn mệt. Không nghĩ đến ta cũng nhìn sai rồi, ha hả, không tệ,
đúng là không tệ. Hồng Chương có nha đầu này trợ lực, tương đương với
nhiều hơn một cánh tay.” Hạo Thân Vương nghe được tin tức kia, cười đến
càng sâu. Cái này đối với hắn, cũng là tin tức tốt.
Tâm phúc bên cạnh cũng gật đầu. Quả thật, đây là chuyện cực kỳ có
lợi. Ở bên ngoài, tạo ra một hình tượng lo nước lo dân. Ở bên trong,
cũng đối với Hoàng Đế một tấm lòng son. Trong, ngoài, tất cả đều có.
Quận chúa tính toán, đã đạt đến trình độ đỉnh cao. Cùng người như vậy là đồng minh, đúng là làm cho người ta cao hứng. Dĩ nhiên, cùng người như
vậy là kẻ thù, cũng chính là một loại ác mộng.
“Trịnh Vương có thể được chuyện tốt này, chắc chắn liên quan cùng Quý Quận Chúa. Nếu không phải đã tính toán trước, thì chuyện tốt như vậy
theo dĩ vãng mà nói, tuyệt đối sẽ không rơi vào trên người Trịnh Vương.” Phụ tá nhẹ giọng nói. Có đầy đủ bạc, lại đi cứu trợ thiên tai, tự nhiên là chuyện tốt. Nếu như không có bạc, chuyện này, sẽ không có người đi.
“Cái nha đầu này, là phúc tinh của Hồng Chương a” Hạo Thân Vương gật đầu.
“Nếu nói phúc tinh, vẫn không đúng. Phúc Huy Công Chúa lúc còn sống
là nữ nhi có xuất thân quý trọng nhất của Hoàng Thượng ngoại trừ Chu
Vương, Quý Quận Chúa lại cùng Trịnh Vương lớn lên giống nhau như thế.
Bốn năm này, thái độ Hoàng Thượng cũng càng ngày càng nhu hòa. Lời đồn
đãi trong kinh thành, không hẳn là không có căn cứ. Ta đoán chừng, chờ
Trịnh Vương hoàn thành chuyện này, là sẽ hồi kinh. Hoàng Thượng tuổi
cũng càng lúc càng cao rồi, lần này đã hôn mê một lần, thân thể càng
kém, đã tới thời điểm chọn người rồi.” Mặc dù nói không rõ ràng, nhưng
Hạo Thân Vương làm thế nào không hiểu ý tứ trong đó đây.
“Lúc trước ta đã khuyên hắn buông bỏ qua cái hy vọng xa vời kia,
nhưng hắn vẫn muốn thượng vị, nhìn thái độ Hoàng Thượng đối với hắn chán ghét, trên căn bản là không có khả năng. Nhưng hắn nói có cao tăng xem
qua mệnh cho hắn, nói hắn có cơ duyên, khi cơ duyên đến, hết thảy đều
như nước chảy thành sông. Nếu như lúc trước không cố gắng, đến tương lai khi cơ duyên đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay đi. Những năm này ta
vẫn khuyên, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không có buông tha. Vẫn vì
cái gọi là cơ duyên trong miệng hắn mà cố gắng. Bây giờ nhìn lại, Ôn
Uyển nhất định là cơ duyên theo lời hắn nói. Đến bây giờ, có Ôn Uyển cái phúc tinh này, hắn cùng với Triệu Vương đúng là có tư cách tranh đấu.
Ai chết vào tay ai, thật đúng là không thể nói chính xác?” Hạo Thân
Vương cười nhạt
“Trong kinh thành, rất nhanh cũng sẽ không thái bình.” Phụ tá trong mắt lóe ra chờ đợi.
“Nam An Thế tử cầu kiến.” Quản gia báo lại, Hạo thân vương để cho hắn ở trong chính sảnh đợi. Một hồi, cho người dẫn tới trong thư phòng .
“Ông chú, cháu trai nghĩ muốn cầu người, có thể giúp nói động một
chút mẫu phi của cháu không?” Nam An Thế Tử lúc trước có một chút động
tâm, lần này nghe chuyện, lại càng tâm nóng vô cùng.
Hạo thân vương nhìn hắn, lắc đầu, uổng công mình dạy dỗ hắn nhiều năm như vậy, làm sao mà nhìn không được bản chất của chuyện này đây “Chuyện này, ta không thể hứa với cháu. Nếu như ban đầu, cháu nói với hoàng đế
như đinh chém sắt, nói ngươi muốn cưới Quý Quận Chúa, ta có thể cầu tình thêm cho cháu, có thể có chừng bảy thành nắm chắc. Hiện tại Quận chúa
không chỉ có tài danh bên ngoài, còn có nghĩa cử hiến thân gia lần này,
nhất định sẽ dương danh thiên hạ. Nữ nhân được dân tâm như vậy, cháu cảm thấy, cháu có thể đem nàng lấy về nhà mà không có rào cản sao.”
Nam An Thế Tử lắc đầu cười nói “Ông chú, cháu không phải vì chuyện
này mà cầu xin ngài. Là Nương cháu, nhìn trúng một vị cô nương La gia.
Hiện tại đang thời điểm nhạy cảm này, cháu không muốn cùng La gia nhấc
lên quan hệ.”
Hạo thân vương cười nói “Ừ, bỏ lỡ cơ hội, cũng sẽ không có nữa. Hơn
nữa, cho dù hiện tại có tính toán. Ôn Uyển quất muội muội cháu Tư Ngọc
một roi, dựa vào tính tình bao che khuyết điểm của Hoàng Thượng cùng
Trịnh Vương, cũng tuyệt đối sẽ không đem Ôn Uyển gả cho cháu. Cho nên,
cháu có thể nghĩ như vậy là đúng. Về phần định hôn cùng người của La
gia, thái độ của phụ vương cháu như thế nào ?”
Nam An Thế Tử cũng là có chút khó xử nói “Phụ vương nhìn trúng cô
nương Hoa gia, Hoa Mai Nhi. Nhưng mẫu phi ghét bỏ Hoa Mai Nhi cùng Ôn
Uyển Quận Chúa giao hảo, nên không đồng ý.”
Hạo thân vương ánh mắt lóe lóe “Hoa gia? Hoa gia thì không được, để
phụ vương cùng mẫu phi cháu sẽ tìm một hộ môn đăng hộ đối cho cháu dù
sao năm nay cháu cũng mới mười lăm tuổi, không vội.”
Nam An Thế Tử gật đầu.
Nghi Châu, phủ Trịnh Vương
“Quận chúa đem mấy năm tiền lời đất phong đều lấy đi rồi, còn đem sản nghiệp danh nghĩa cũng lục tục tất cả đều bán. Quận chúa đây là muốn
làm cái gì, sẽ không thật sự muốn tích trữ lương thực phát quốc nạn tài
đi?” Trầm Giản có chút đoán không ra. Hắn ban đầu biết Quận Chúa đem
tiền bạc trên đất phong tất cả đều mang đi, lúc ấy mọi người ngây ngẩn
một chút. Quận chúa điên rồi, những người khác cũng điên rồi.
Cũng may hắn tâm thái cũng coi như vô cùng cứng rắn, rất nhanh liền ý thức được hẳn là bên trong có nguyên do. Cho nên, mới có thể ngăn chận
suy đoán trong lòng, Bình tĩnh hỏi Trịnh Vương. Chuyện này là sao.
“Ngươi yên tâm, Ôn Uyển không phải là người như vậy. Về phần nàng
muốn làm cái gì, ta đại khái có thể đoán được bảy tám phần. Ta đoán
chừng, đứa nhỏ này sở dĩ đem tất cả sản nghiệp tất cả đều bán, rất có
thể là vì chuyện cứu giúp nạn dân thiên tai lần này.” Trịnh Vương sắc
mặt bình tĩnh. Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng thật ra cũng không
có mười phần nắm chắc.
“Không thể nào?” Trầm Giản ngay từ đầu là không tin. Ôn Uyển ái tài
hắn có biết. Vì thế còn khuyên Trịnh Vương, để cho Quận Chúa kiềm chế
chút, yêu quý thanh danh một chút. Bất quá Trịnh vương chẳng qua là cười cười, cũng không có khuyên nhủ. Trịnh vương thường xuyên cùng Ôn Uyển
thư từ qua lại, đối với tính tình Ôn Uyển mới có thể hiểu rõ bảy tám
phần, biết ý nghĩ của nàng. Mỗi người đều có sở thích của mình, chỉ cần
Ôn Uyển không kiếm tiền phạm pháp, hắn cũng sẽ không đi nhúng tay vào
chuyện của Ôn Uyển. Đứa nhỏ kia làm việc đều có chừng mực.
Trầm Giản nghe lời này, có chút dại ra, qua một hồi lâu nhẹ giọng nói “Ngài thật tin chắc, Quận chúa sẽ làm như vậy? Quận chúa thật sẽ đem
tất cả tài sản đều quyên góp. Điều này có thể sao? Nếu như nàng thật
tích trữ lương thực thì làm sao bây giờ? Đây cũng không phải là chuyện
đùa .”
“Ôn Uyển hiến thân gia, ta có bảy thành nắm chắc. Về phần Ôn Uyển
tích trữ lương thực, đó hoàn toàn chính là lời nói vô căn cứ, ta chắc
chắn mười phần, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Nếu như
ta không chắc chắn điểm này, ta sẽ không đưa bạc cho nàng, đây không
phải là giúp nàng, mà là hại nàng. Ngươi nếu không tin, mấy ngày nữa hẳn là sẽ có tin tức truyền tới. Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Trịnh vương rất bình tĩnh. Hắn nói như vậy, và trong lòng cũng thật nghĩ như vậy. Mặc
dù phía ngoài rối rít lan truyền nói Ôn Uyển coi tiền như mạng, nhưng
hắn cũng không tin tưởng. Về phần sự kiện nói tích trữ lương thực lần
này, hắn lại càng một chữ cũng không tin. Nhìn Hạ Ảnh nói nhiều như vậy, nhìn lại Ôn Uyển chẳng qua là lác đác vài câu, chỉ nói muốn tiền, ngay
cả nguyên nhân cũng không nói rõ.
Lúc ấy hắn có chút ít kỳ quặc, bởi vì hắn không tin Ôn Uyển có thể
làm xuống chuyện tích trữ lương thực đại nghịch bất đạo bực này. Theo
như tin tức của Hạ Ảnh chắc hẳn là chuẩn xác, thế nhưng Ôn Uyển ngay cả
một câu giải thích cũng không có. Tại sao, tại sao đứa nhỏ kia ngay cả
một câu giải thích cũng không có, yêu cầu hắn đưa tiền như là đương
nhiên. Nếu như nói sự tình khác, Trịnh vương còn có thể tin tưởng lời
nói của Hạ Ảnh. Nhưng là tích trữ lương thực, phụ hoàng vì chuyện tai
ngân mà sinh bệnh. Đứa nhỏ kia, là người cực kỳ thông minh. Khẳng định
biết nàng mấy năm này có thể trôi qua thuận buồm xuôi gió như thế, là
bởi vì có phụ hoàng che chở. Quan trọng nhất là, hắn biết rõ Ôn Uyển là
người thế nào, Ôn Uyển người cực kỳ coi trọng tình thân. Ngày thường hai người thư từ qua lại, thời điểm nhắc đến phụ hoàng, Ôn Uyển luôn là một bộ dạng vừa kính sợ vừa yêu quý. Cho nên ở thời điểm này, đứa nhỏ này
tuyệt đối sẽ không làm chuyện để cho phụ hoàng tức giận. Chứ đừng nói
chi là làm chuyện dẫn phát cái dạng hậu quả gì. Cho nên, hắn tin chắc Ôn Uyển không phải là chân chính muốn tích trữ lương thực. Mà là nha đầu
này chuẩn bị làm chuyện lớn gì đó, nhưng bởi vì có băn khoăn, muốn gạt
mọi người, cũng không dễ dàng nói cho hắn biết. Chuyện gì không thể nói
cho hắn biết.
Hắn lúc ấy ở trong thư phòng, lấy ra tất cả thư từ lúc trước cùng Ôn
Uyển qua lại mà nhìn, lại liên tưởng thái độ mấy năm này Ôn Uyển đối với hắn, suy nghĩ kỹ một hồi mới nghĩ tới Ôn Uyển rất có thể là vì xoay sở
tiền bạc trợ giúp phụ hoàng. Trợ giúp phụ hoàng vượt qua cửa ải khó
khăn. Cho nên, mới có một phong thư ngang trời xuất thế chửi mắng Ôn
Uyển kia. Sau lưng, liền đưa cho nàng ngân lượng hắn có thể điều động.
Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc chuyện Ôn Uyển làm, đánh cuộc ánh mắt của
mình. Đem tất cả hi vọng của mình đều cược.
“Này nếu đúng theo lời ngươi nói, vậy Quận chúa chẳng phải sẽ phải
lưu danh sử sách, danh truyền thiên cổ à. Đối với chúng ta, có ích lợi
thật lớn. Hi vọng Quận chúa, đúng như theo lời ngươi nói.” Trầm phụ tá
nhìn vẻ mặt khẳng định của Trịnh vương, thì có chút vui mừng nói, trong
lòng âm thầm cầu nguyện đó là thật sự. Nếu như là thật, vậy đối với họ
mà nói, chính là như hổ thêm cánh. Trở lại kinh thành, cũng không phải
là xa vời nữa. Hoặc là phải nói, đang ở trước mắt rồi.
Nhưng mà Trịnh vương mừng rỡ đồng thời, trong lòng lại có nồng đậm lo lắng. Nếu như suy đoán của hắn là sự thật, cộng thêm Ôn Uyển lần trước
không nói tiếng nào, hành động chỉ hướng hắn muốn tiền làm cho hắn đắn
đo. Chuyện này chứng minh, là có người sẽ gây bất lợi cho nàng. Nếu
không chuyện tình quang minh chánh đại như vậy, thậm chí có thể nói
chuyện tốt đề cao tên tuổi, nàng tại sao muốn trốn trốn tránh tránh sợ
bị người khác biết. Điều này nói rõ, đứa nhỏ này gặp nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Trịnh vương trong lòng một nghiêm nghị. Là hắn sơ sót, mấy năm này vẫn để đứa nhỏ kia ở kinh thành, nguyên lai đứa nhỏ kia đang đi trên
miếng băng mỏng. Lập tức vào thư phòng, viết một phong thơ cho người ra
roi thúc ngựa đưa đến kinh thành. Nếu quả thật như hắn suy nghĩ, tình
cảnh của Ôn Uyển rất nguy hiểm.
Trịnh vương càng nghĩ càng lo lắng, tuy nhiên lại vô kế khả thi.
Trong lòng an ủi, sẽ không có chuyện gì. Bọn họ sẽ không có can đảm như
vậy. Cộng thêm mình cân nhắc, hẳn là không thành vấn đề.
Phảng phất là vì xác minh chuyện hai người nói, vừa rạng sáng ngày
thứ hai, phía ngoài có người bẩm báo, trong quân doanh phái người, nói
trong kinh thành đưa tới bồ câu ngàn dặm truyền thánh chỉ của hoàng
thượng. Trịnh vương nhận được ý chỉ phái hắn đi Hà Nam cứu trợ thiên
tai, Trầm Giản cùng mấy người phụ tá là vừa mừng vừa sợ. Chuyện này đến
thật tốt, nhưng là Thiên Đại công lao a nhưng mà liền vì thiếu hụt tiền
bạc mà rầu rỉ. Phái đi chuyến này, cũng giống như làm khó bọn họ a.
Nhưng chỉ hơn nửa canh giờ sau, thời điểm Trịnh vương đang thu thập
đồ vật vừa mới chuẩn bị lên đường. Trịnh vương nhận được thư tín trong
kinh thành đưa tới cho hắn.
“Kinh thành mật thư.” Trịnh vương sau khi xem xong, cười ha ha. Trầm
Giản nhận lấy vừa nhìn, có chút bị dọa sợ. Tiếp theo, là mừng như điên.
“Không nghĩ tới, Quận chúa, lại ra tay hào phóng, hào phóng đến như
vậy, có thể thấy lời đồn đãi bên ngoài , rõ ràng là không thể tin, cũng
không thể để ý.” Trầm giản than thở .
“Ở trong mắt Ôn Uyển, số tiền này, đánh không lại địa vị phụ hoàng
trong lòng nàng. Mặc dù phụ hoàng cho tới bây giờ cũng không có ra mặt
đối tốt với nàng. Nhưng mà nàng cũng là biết, nếu như không có phụ
hoàng, nàng cái gì cũng không làm được . Thậm chí cả cái mạng kia đều
giữ không được. Cho nên, ta lúc đầu vừa được tin nàng muốn tiền, ta liền có suy đoán này. Không nghĩ tới, nàng lại ra tay hào phóng như vậy.”
Trịnh vương sắc mặt rất nhu hòa.
“Quận chúa đại nghĩa.” Trầm Giản tự đáy lòng bội phục mà nói những lời này.
“Nhưng là, ngay cả khoản bạc này, cũng không đủ.” Hai phụ tá khác đều lo lắng. Hơn một trăm vạn lượng bạc, nhưng khu thiên tai là có trên
trăm vạn nạn dân. Mặc dù hơn một trăm vạn lượng bạc quả thật không ít,
nhưng là chỉ có thể là miễn cưỡng đủ a.
“Các ngươi yên tâm, đoán chừng triều đình hẳn là đang khẩn cấp gom
góp tai ngân. Hơn nữa, có Ôn Uyển một tấm gương lớn như vậy, ta nghĩ
triều đình gom góp tai ngân hẳn không phải là chuyện khó khăn lắm. Ta
bây giờ phải đi tới Hà Nam.” Nói xong, đồ đã thu thập xong, tất cả tùy
tùng đều chỉnh tề. Cầm tín vật tạm thời của quân bộ cấp, cỡi ngựa mang
theo năm trăm hộ vệ binh lính đi Hà Nam