Edit: Tuyết Y
Ôn Uyển được Hạ Ảnh dẫn đi, cuối cùng dẫn vào trong một cái viện. Ôn
Uyển kinh ngạc nhìn Hạ Ảnh, làm sao không trực tiếp trở về thôn trang mà phải vào viện này ẩn núp chứ.
“Quận chúa, trong ngoài Ôn Tuyền thôn trang đều là mật thám. Nếu như
không phải thủ lĩnh thị vệ ở nơi này nhận được mật lệnh của Hoàng
Thượng, âm thầm thu thập thông tin, thì thuộc hạ cũng không thể khinh
địch mà dẫn người đi vào như vậy.” Hạ Ảnh nhẹ giọng giải thích nói.
Ôn Uyển nghe lời Hạ Ảnh nói, bỗng chốc liền trầm mặc. Hai phái tranh
đấu còn muốn tàn khốc hơn, khác xa so với tưởng tượng nàng. Trốn chạy
được một năm, rốt cục cũng phải đối mặt chính diện rồi.
Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh, gần đây cậu như thế nào. Triều cục hiện giờ ra
sao, vì chuyện trước đây của Chu Vương, Triệu Vương và Chu Vương ngay cả một tấm màn che bên trong cũng đã xé toạc rồi. Lập trường của hai phái
đều vô cùng rõ ràng, nếu không phải ngươi chết, thì chính là ta vong.
Hạ Ảnh ảm đạm “Bởi vì lúc trước Triệu Vương liên thủ với Chu Vương,
trong trong ngoài ngoài ngáng chân Vương gia, khiến Vương gia ăn thiệt
thòi mấy lần. Mặc dù hiện tại Chu Vương đã bị giam lại, nhưng thế lực
của hắn vẫn ủng hộ Triệu Vương, người bên dưới đã gây ra không ít phiền
toái cho Vương gia. Hoàng Thượng người cũng không hỏi nguyên nhân, cũng
không cần biết vì cái gì, bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần Vương gia
không làm tốt, thì sẽ khiển trách Vương gia. Tình hình trong kinh thành
lúc này, rất nhiều người đã ngã về hướng Triệu Vương. Tình cảnh hôm nay
của Vương gia, trở nên vô cùng xấu.”
Ôn Uyển gật đầu, không nói tiếp nữa. Nhắm mắt dưỡng thần, nàng vẫn
luôn không hiểu, ông ngoại Hoàng Đế tại sao lại phải làm như vậy, trước
kia không hiểu, hiện tại cũng không hiểu. Nhưng nàng biết được một điểm, đó chính là, cơ hội mà ông ngoại Hoàng Đế cho Triệu Vương và cậu đều
giống nhau. Mặc dù nói hiện tại cậu phải đối mặt với tình thế không tốt, nhưng mà, chỉ cần kết cục chưa định, thì chứng minh bọn họ vẫn còn cơ
hội. Có điều nàng không biết, rốt cuộc ông ngoại Hoàng Đế đánh ván cờ
gì. Thế cục này loạn như vậy, ông không sợ sẽ khống chế nổi mà dẫn đến
tai họa ư? Có lẽ, ông ngoại Hoàng Đế thân kinh bách chiến, có đầy đủ
lòng tin có thể nắm bắt khống chế trong tay!
Tới lúc đêm đến, đi theo Hạ Ảnh quẹo trái quẹo phải mới về đến sân
nàng ở. Ôn Uyển nhìn cái bộ dạng mình như bây giờ, giống như là ăn trộm
vậy. Ôn Uyển nghĩ đến lời La Thủ Huân nói, liền cười khổ không dứt. Thì
ra, chính mình lại chiếm vị trí quan trọng trong cuộc tranh vị đến thế.
Thật đúng là. Nếu không phải đi ra bên ngoài xoay một vòng, nàng thật sự không biết gì cả. Vẫn chỉ cho rằng vì vấn đề tướng mạo của mình. Hóa
ra, bản thân mình trong suy nghĩ người ngoài lại đa mưu túc trí như vậy. Khó trách Hiền Phi muốn giết chết mình.
Trở về tới chính phòng, vẫy cho mọi người lui ra. Ôn Uyển nhìn hoàn
cảnh quen thuộc. Thời gian một năm trôi qua thật nhanh, cảm giác giống
như chỉ trong nháy mắt. Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Ảnh, bảo nàng ta tìm thế thân kia đến cho nàng nhìn một cái.
Trong chốc lát, một nữ tử từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy Ôn Uyển thì quỳ xuống “Thỉnh an Quận chúa. Quận chúa cát tường.”
“Ngẩng đầu lên.” Ôn Uyển tỉ mỉ nhìn thế thân của mình, chiều cao
tướng mạo căn bản đều không khác biệt lắm với mình. Nhưng vì giả bệnh
nên thoạt nhìn gầy yếu hơn một chút so với mình. Nhưng mà, tướng mạo
thật sự giống vô cùng, chỉ nói riêng về tướng mạo, thì có gần chín phần
giống nhau. Còn một phần không giống kia, chính là thần vận. Đương
nhiên, điểm này thì phải là người cực kỳ thân cận mới phát giác ra được. Đây cũng là lý do tại sao phải đưa người đến thôn trang, lại còn phải
cự tuyệt người tương đối thân cận với nàng tới thăm, chính là vì phòng
ngừa người khác nhìn ra manh mối. Chỉ vì phòng ngừa người khác đa nghi,
thỉnh thoảng thế thân này cũng sẽ đi ra ngoài một chút. Nhưng đều chỉ để cho người khác nhìn ở khoảng cách rất xa.
Ôn Uyển phất phất tay. Cho nàng đi xuống. Hạ Ảnh cầm gương đến, Ôn Uyển nhìn khuôn mặt trong gương mà phát ngốc.
Trở lại Ôn Tuyền thôn trang. Chuyện cần làm đầu tiên đương nhiên là
loại bỏ đi gương mặt đen kia. Hạ Ảnh rất nhanh đi ra ngoài. Lúc tiến vào cầm một đống đồ. Mà ở phía sau nàng còn có nữ tử lần trước hóa trang
cho Ôn Uyển đi theo sau.
Nàng kia trước hết bôi lên mặt Ôn Uyển một tầng thuốc thật dày, thuốc này mùi vị vô cùng khó ngửi. Mặt Ôn Uyển ngứa đến lợi hại, Hạ Ảnh ở bên cạnh trông chừng nàng, thấy Ôn Uyển thật sự chịu không nổi nữa, thì
liền dùng dây thừng trói lại, Ôn Uyển mới không thể gãi được, bằng không mặt có thể bị gãi rách.
Không nghĩ tới, lúc đầu không phải chịu đau khổ, lúc này lại phải
chịu đau khổ lớn rồi. Qua một một ngày mới cạo sạch được thuốc mỡ kia.
Làm đi làm lại, giằng co liên tục ba ngày. Cũng may chỉ có lần thứ nhất
là đặc biệt khó chịu, sau đó ngược lại chỉ ngứa chút ít, cũng không phải khó chịu lắm. Nếu không, Ôn Uyển vẫn còn không biết là mình có chịu
đựng nổi hay không. Cái này thật sự phải gọi là bị giày vò mà.
Kể từ sau khi Ôn Uyển quay trở lại trên thôn trang, vẫn luôn rầu rĩ
không vui. Nếu không phải vẽ tranh, đánh cờ, thì cứ ngồi lẳng lặng một
mình ở chỗ đó. Hoặc là, cầm sách bảo Hạ Ảnh đọc cho nàng nghe. Nghe
nghe, lại không biết tâm hồn bay mất ở đâu rồi.
Sau ba ngày, Hạ Ảnh lấy gương ra.
Ôn Uyển soi vào gương, nhìn thấy người trong gương kia mày liễu mắt
hạnh, làn da trắng nõn, ánh mắt chớp nháy. Ôn Uyển biết, bản thân mình
thực sự phải trở về rồi.
Nàng, một lần nữa trở về với thân phận Bình Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn
người trong gương, nhìn bộ dạng đầy sức sống vốn có của mình, nàng rất
khó chịu. Nếu như có thể, nàng tình nguyện cả đời làm Giang Thủ Vọng.
Làm Giang Thủ Vọng, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần lo lắng. Chỉ cần mỗi ngày sống tốt, sống thật vui vẻ, vui tươi hớn hở là
được. Đáng tiếc, vận mệnh đã định trước nàng là Bình Ôn Uyển, vậy thì
nàng cũng chỉ có thể làm Bình Ôn Uyển thôi. Ôn Uyển chán chường không
tới một lúc, thì đã điều chỉnh tốt lại tinh thần rồi.
Trên đời này, không có nếu như. Nếu cứ mãi nghĩ đến những chuyện
không có kia, thì cuối cùng cũng sẽ tan vỡ. Vậy còn không bằng nghĩ thực tế một chút , làm việc nên làm.
“Quận chúa, da của người, trắng hơn so với trước kia rồi. Cũng càng
nõn nà xinh đẹp hơn.” Hạ Ảnh hướng về phía Ôn Uyển, cố ý lấy lòng. Nàng
đương nhiên nhìn ra, từ sau khi Ôn Uyển trở về cảm xúc liền xuống thấp.
Đối với chuyện xảy ra trong một năm này khi Ôn Uyển ở Vương phủ, nàng
cũng biết một chút. Bên ngoài đặc sắc như vậy, bây giờ lại bị nhốt vào
trong lồng, đương nhiên sẽ không quen.
Hạ Ảnh vì giải sầu cho Ôn Uyển, liền dùng đủ loại biện pháp chọc cho
Ôn Uyển vui vẻ. Đáng tiếc, Ôn Uyển cũng không tiếp nhận nhiều. Luôn lẳng lặng một mình ngồi ở chỗ đó. Giống như trước kia vậy.
Nhưng có chút khác với trước kia. Ngay cả chính Ôn Uyển cũng biết,
tâm cảnh hôm nay của nàng, đã không thể so với một năm trước. Nàng luôn
không tự chủ được nghĩ đến, không biết cái tên Yến Kỳ Hiên kia, bây giờ
đang làm gì, có nghĩ đến nàng hay không. Khi nghĩ quá nhiều, và không
muốn suy nghĩ nữa, thì sẽ cho người mang đồ tới pha thuốc màu. Chậm rãi
vẽ tranh, vô cùng dụng tâm, nhất thiết phải vẽ lại cảnh đẹp ngày ấy.
Kỳ Hiên một mình đứng trong Bạch Ngọc Viên, nhìn hoàn cảnh quen
thuộc, thứ duy nhất thiếu đi là bóng dáng quen thuộc kia: “Phất Khê, tại sao đệ mới rời khỏi mấy ngày, nhưng ta lại cảm thấy còn dài hơn mấy
chục năm nữa. Đệ chờ ta, chờ qua hết năm, ta liền đi đón đệ trở về. Đệ
chờ ta.”
Mà cùng lúc đó, tin tức bệnh tình Ôn Uyển gần như đã khỏi hẳn, cũng
lan truyền ra ngoài. Hơn nữa, có tin tức truyền về kinh thành, là mấy
ngày nữa sẽ trở lại kinh thành rồi. Lúc trước mặc dù nói đã từ từ khỏe
lại, nhưng mà chỉ là từ từ, còn ruốt cuộc như thế nào thì không ai biết
rõ. Nhưng mà bây giờ lại thật sự nói đã khỏe rồi.
“Cái gì, khỏe rồi? Không phải nói bệnh sắp chết ư, làm sao đột nhiên
lúc này lại nói là khỏe rồi?” Triệu Vương giận đến mức đập nát con đại
bàng bằng ngọc.
Bảo hắn đối phó Trịnh Vương thì hắn không sợ, nhưng mà bảo hắn phải
đối phó Ôn Uyển, hắn luôn có chút chột dạ. Hắn cảm giác, cảm thấy nha
đầu kia là khắc tinh của hắn. Đụng tới nha đầu kia, thì hắn làm gì cũng
không thuận lợi. Ai cũng không muốn đụng phải một người mà khi gặp nàng
thì ngươi liền gặp xui xẻo. Triệu Vương cũng không ngoại lệ. Hắn vừa
nghe nha đầu này hết bệnh, còn sắp quay về. Trong lòng liền chột dạ. Nói ra thì chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật lại chính là như vậy. Hắn không sợ Trịnh Vương, nhưng vạn phần kiêng kỵ Ôn Uyển. Bởi vì, Ôn Uyển là khắc tinh.
“Thật ra thì, do thái y dấu diếm không báo cáo. Bệnh tình của Quận
chúa, từ tháng bảy đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp rồi. Nhưng mà những
người đó vô cùng giảo hoạt, mà bên cạnh Quận chúa lại không có người của chúng ta.” Ôn Uyển đi đến thôn trang, chỉ dẫn theo Hạ Ảnh và vài tâm
phúc. Những người trong cung đưa đến nàng đều không yên tâm, cũng không
mang theo một người nào, càng đừng nói chi là những nha hoàn bà tử khác. Mà hộ vệ bên ngoài thôn trang, tất cả đều là người Hoàng Đế phái qua
đó. Vì vậy mà tin tức không tiết lộ ra ngoài.
“Phế vật, tất cả đều là phế vật.” Triệu Vương giận dữ, cái loại khủng hoảng này lại nổi lên trong lòng hắn. Để hắn đối phó Ôn Uyển, hắn thật
sự có một loại vô lực không nói nên lời.
Tô Hiển cười nói “Phụ thân, con nhận được tin tức, qua một ít thời
gian nữa Ôn Uyển sẽ quay về. Phụ thân, xem ra bệnh của đứa nhỏ này, thật sự đã khỏe hết rồi.”
“Ta biết rồi.” Tô Hộ rất bình tĩnh nói.
“Một năm này, Trịnh Vương điện hạ bị Triệu Vương chèn ép đến mức sắp
không thở nổi. Hiện tại Quận chúa trở về rồi, hy vọng là có thể có
chuyển biến tốt đẹp.” Tô Hiển đè thấp thanh âm nói.
“Lòng vua khó dò, ta hầu hạ Hoàng Thượng bốn mươi năm, vẫn không suy
đoán ra trong lòng người rốt cuộc nghĩ thế nào. Hoàng Thượng nhiều nhất
còn có mấy năm quang cảnh thôi, lạc quan nhất cũng chỉ năm sáu năm nữa.
Nhưng đến bây giờ, còn để cho hai vị Vương gia tranh đấu đến mức ngươi
chết ta sống, người cũng không sợ. . . . . .” Lời còn lại mà Tướng gia
chưa nói là Hoàng Đế cũng không sợ đến lúc đó vạn nhất hai người bọn họ
phát triển thế lực, thế lực phát triển ngang nhau, hoặc là Hoàng Đế đột
nhiên phát bệnh mà đi. Đến lúc đó, phía nam có giặc Oa làm loạn, phía
bắc có Mãn Thanh đát tử mắt nhìn chằm chằm, nếu lại còn xuất hiện nội
loạn, giang sơn Đại Tề, sợ là tràn ngập nguy cơ.
Ôn Uyển ở trong Ôn Tuyền thôn trang. Cố gắng ăn đồ bổ Hạ Thu làm, sau khi ngây người trên thôn trang nửa tháng, thì đã mập lên vài cân. Ôn
Uyển soi vào gương, sờ sờ làn da càng thêm trắng nõn, ở trong Vương phủ, bởi vì lượng vận động nhiều, người cao hơn, cho nên nhìn thấy gầy còm
không ít. Bây giờ nuôi béo trở lại, cũng khiến cho người ta tưởng tượng
không ra hai người có chỗ chung nào.
Ôn Uyển ở lại trên thôn trang mấy ngày, thì đã thích ứng rồi. Ôn Uyển thật sự cảm thấy, năng lực thích ứng của nàng thật lợi hại. Lại soi
gương, cùng với tên hắc tiểu tử trước kia, thì đó là cảm giác hoàn toàn
không giống nhau. Nếu như hiện tại nàng nói nàng chính là Phất Khê công
tử, đoán chừng tất cả mọi người sẽ cho là nàng bệnh đến điên rồi!
Cho nên hiện tại nàng đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ một
người nào nói nàng là Giang Thủ Vọng, danh truyền kinh thành oanh động
thiên hạ Phất Khê công tử.