Edit: Leticia
Có cơ hội đi ra ngoài học hỏi, nàng sẽ
có càng nhiều thời gian đi làm những chuyện khác. Hơn nữa, nàng đã cảm
thấy rõ ràng, nếu như nhất định nàng phải cố chấp đi tranh đấu trong
cung, đi tranh đoạt sự sủng ái hư vô mờ mịt của ông ngoại Hoàng đế thì
sẽ trở nên tầm thường. Trở nên tầm thường cũng không phải là quan trọng
nhất, mà quan trọng nhất là, nếu quả thật muốn đấu cùng Hiền phi, không
phải là nàng tự hạ thấp mình mà kết cục của nàng chắc chắn thất bại
không thể nghi ngờ. Nàng đối với chuyện này không biết một chút nào, lực lượng, kinh nghiệm, nhân mạch của hai người cách nhau quá xa, nàng là
một tay mơ làm sao có thể đấu cùng Hiền phi đã từng trải qua hàng trăm
trận đấu chứ. Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây, nếu không, nàng không
có một chút lòng tin nào.
Còn nữa, nàng cảm thấy đi Thuần vương
phủ, còn có một chỗ tốt. Đó chính là có thể cách Hoàng đế xa một chút.
Nếu như nàng thật sự tiến cung, sống ở hoàng cung, về lâu dài mà nói
không chỉ có tính mạng gặp nguy hiểm, mà đối với nàng cũng không có chỗ
tốt gì. Ngược lại không bằng vẫn chung sống với Hoàng đế giống như hình
thức trước đây. Rời đi tạo chút khoảng cách, như vậy trái lại Hoàng đế
sẽ thường xuyên nhắc tới nàng, nghĩ tới nàng thì tốt rồi.
Thế nhưng mà, nghĩ đến chuyện phải làm như thế nào để phá vỡ được tình cảnh ác liệt của ngày hôm nay.
Ôn Uyển suy nghĩ mà đầu đều đau, khụ,
nàng thật là không có cách nào đi đấu a! Nghĩ tới đây, ánh mắt liền sáng lên. Đúng vậy, nếu nàng ở trong hoàn cảnh ác liệt thế, suy nghĩ nhiều
biện pháp rồi, nhưng một cái cũng không dùng được. Hơn nữa đấu lại không có một chút phần thắng nào. Nếu minh tranh không đấu lại, vậy thì tạo
một con đường riêng mà đi, không tranh không đấu. Nhưng loại không tranh không đấu này không giống với suy nghĩ lúc trước của nàng, chỉ ở trước
mặt Hoàng đế biểu lộ thiện tâm nhân từ, không tranh đấu với đám người
Hiền phi, bảo vệ tốt mình đồng thời là cháu ngoan là được. Ở thời khắc
mấu chốt sẽ giúp đở cậu Trịnh vương một chút là được. Mà bây giờ loại
không tranh giành không đấu này, chỉ là vẻ bề ngoài. Chỉ cần nắm được cơ hội thì nàng sẽ đánh trả, nàng và cậu không thể vĩnh viễn chỉ ở trong
tình trạng bị động, chờ bị đánh được. Mà chỉ cần xuất thủ, thì phải làm
suy yếu thế lực của bọn họ. Mà loại suy yếu thế lực này, không chỉ thế
lực của Hiền phi bị suy yếu mà còn có thế lực của Triệu vương nữa, thế
lực của người phía sau mới là mấu chốt. Xiếc tranh đấu trong hậu cung,
thật ra cũng chỉ là trò chơi của con nít, tranh đoạt ngôi vị chính thức
là ở sân đấu võ, không phải ở hậu cung, mà là trên triều đình. Đối với
chút ít tranh đấu trên triều đình, nàng thấy mặc dù không phải là vô
cùng lợi hại, nhưng nàng cảm thấy giống như kéo bè kết phái trong tập
đoàn, khác biệt duy nhất hẳn là so với chỗ kia thì tàn khốc, máu tanh
hơn. Nhưng về bản chất đều giống nhau . Cho nên, đối với loại tranh đấu
này, nàng cũng có chút nắm chắc. Ít nhất so sánh với việc để cho cho
nàng đấu cùng Hiền phi thì phần nắm chắc sẽ lớn hơn.
Nghĩ tới đây, Ôn Uyển liền nhíu mày. Nếu như vậy thì sẽ xuất hiện một vấn đề nan giải. Vấn đề nan giải? Nếu như
muốn đối phó Triệu vương thì nhất định cần phải liên thủ với cậu. Nhưng
nếu cùng cậu liên thủ, vậy thì nàng rõ ràng là bị cuốn vào trong tranh
đấu rồi. Mặc dù mọi người đều nghĩ nàng thuộc phái của cậu Trịnh vương,
nhưng đây chẳng qua vì nàng lớn lên giống cậu Trịnh vương thôi, nên bị
cuốn vào một cách bị động, mà không phải chủ động tham dự vào . Đối với
người khác mà nói thì không có gì khác nhau. Nhưng đối với ông ngoại
Hoàng đế mà nói, thì chuyện này có khác nhau rất lớn!
Nếu như bị động, Hoàng đế cũng sẽ không
để chuyện này trong lòng và có lòng kiêng kỵ. Trước kia nàng không hiểu
nhiều lắm, nhưng sau khi ở thôn trang suy nghĩ lâu như vậy, trong mơ hồ
nàng đã hiểu được tại sao ông ngoại Hoàng đế lại thương yêu Tư Nguyệt,
mặc dù đã xảy ra hai chuyện kia mà về sau vẫn thương yêu Tư Nguyệt.
Nhưng loại thương yêu này, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Nàng có
thể cảm giác được một chút xíu. Còn sự thương yêu mà Hoàng đế dành cho
nàng, nàng cũng có thể cảm giác được, có chín phần là thật tâm .
Nhưng nếu nàng chủ động tham dự vào, chờ huấn luyện xong nàng cũng đừng nghĩ sẽ được ở bên cạnh Hoàng đế nữa,
càng đừng nghĩ còn nhận được đãi ngộ giống như bây giờ. Hiện tại Hoàng
đế vì cái gì mà sủng ái nàng như vậy, người khác đều hiểu, bây giờ nàng
cũng hiểu rõ rồi. Một là bởi vì tâm tư của nàng đơn giản, không có nhiều cong cong quấn quấn, hai bởi vì nàng quan tâm và kính yêu ông ngoại
Hoàng đế là chân tâm thật ý, không có lẫn một chút làm bộ, nịnh hót nào
và một điều cuối cùng cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, nàng không
tham gia cuộc chiến vương vị của Triệu vương và Trịnh vương.
Trước kia nàng cũng chưa để ý nhiều đến
phương diện này, hiện nay nàng đã biết lưu ý đến vẻ mặt của ông ngoại
Hoàng đế. Hôm nay lúc Tư Nguyệt muốn đụng vào nàng, nàng tỏ vẻ rất sợ
hãi, nhưng ông ngoại cũng chỉ nhàn nhạt nói với nàng, để nàng không phải sợ hãi, ngày đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn. Mà khi nàng sợ đến nỗi
phát run, sắc mặt phát xanh, lông mày ông ngoại Hoàng nhíu chặt hơn.
Nàng cảm giác được, chỗ đó có nghi ngờ, cũng có một chút giận nàng không biết tranh giành. Nói cách khác, thật ra thì ông ngoại Hoàng đế rất có
thể, không, phải nói đã hoài nghi nàng đang giả bộ. Cho nên ông ngoại
Hoàng đế mới biểu hiện lạnh nhạt như thế. Nàng tự hỏi biểu hiện của nàng cực kỳ tự nhiên, bởi vì bên trong có bảy phần thật, ba phần giả. Bảy
phần thật là nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi một đứa trẻ mười một tuổi cũng
có thể giết người, nghĩ đến người như vậy muốn đụng vào nàng thì nàng
cảm thấy trong lòng rất lạnh lẽo. Ba phần giả là động tác của nàng, lúc
ấy thật ra thì nàng chỉ cần lui về sau mấy bước, tránh để Tư Nguyệt
đụng vào là được. Nhưng lúc đó đùng là nàng bị ma xui quỷ khiến nên mới
làm như vậy. Nàng phản ứng như thế là quá mức cố ý rồi, nhưng biểu hiện
của nàng cũng vô cùng chân thật. Vậy mà ông ngoại Hoàng đế cũng không tỏ vẻ gì. Đây là lần đầu tiên nàng đùa giỡn tâm cơ ở trước mặt ông ngoại
Hoàng đế, có lẽ trong lòng ông cũng có hoài nghi một chút, cũng sẽ cười
cười mà cho qua. Nhưng loại thủ đoạn đùa giỡn này tuyệt đối sẽ không có
lần thứ hai. Đây là thẻ đánh bài duy nhất của nàng. Nàng không thể mạo
hiểm dù chỉ một chút.
Cũng may, Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may lúc trước nàng không có tâm tư muốn tranh muốn đấu, vẫn luôn
đối xử thật lòng thật dạ với ông ngoại. Cũng bởi vì lúc trước nàng vẫn
luôn biểu hiện không tranh không đoạt, tính tình tốt, người thiện lương
tâm địa mềm yếu, đều hòa nhã đối với mọi người, hiện tại ngược lại trở
thành ưu thế lớn nhất của nàng. Thử nghĩ xem, ngay cả thái giám cung nữ
cũng có thể khi dễ trên đầu nàng, ở trong mắt người khác nàng bị coi là
ngu ngốc. Nhưng ông ngoại Hoàng đế thương yêu nàng như vậy, chắc hẳn ông sẽ buồn bực vì nàng không biết tranh giành, giận nàng vì không thể tự
bảo vệ mình, nhưng trong lòng là nồng đậm thương tiếc nhiều hơn nữa.
Hiện tại hồi tưởng lại, mặc dù lúc trước nàng muốn trốn tránh đúng là có hèn yếu một chút, nhưng như vậy mới chân thật. Hoàn hảo, hoàn hảo là
hiện tại nàng thật sự sợ hãi lây dính nhiều máu tươi, sợ gặp ác mộng nên không dám hạ sát thủ, nếu không, kết quả thật đúng là không tốt rồi.
Ngươi có thể tưởng tượng được, vẫn luôn là một người nhát gan sợ hãi,
đột nhiên trong lúc đó có thể giết người mà không cau mày, như vậy sẽ
chân thật sao? Có lẽ có thể, nhưng không hợp về tình lý. Mà nàng, cho
tới nay, hơn phân nửa là dựa vào tâm tình mà làm việc, chỉ có một phần
nhỏ là cân nhắc mới làm. Nhưng lại làm được rất tốt. Ít nhất là hiện tại đã tạo được một cục diện vô cùng tốt.
Sống ở bên cạnh ông ngoại Hoàng đế cũng
không phải là ngồi không đâu. Ông ngoại mặc dù là người đứng đầu thiên
hạ nhưng rất cô độc, cũng rất tịch mịch. Loại cô độc, tịch mịch này nàng đã tự mình trải qua. Cái loại cảm giác này, phảng phất như cõi đời cũng chỉ có một mình ngươi, cho nên nàng cũng cảm động lây. Vì vậy mặc dù
ông rất phiền muộn vì tính tình của nàng, nhưng trong lòng vẫn rất ưa
thích. Con người kỳ quái như vậy đấy, người có tâm tư phức tạp thì thích người tâm tư đơn giản, người tay nắm quyền cao thì thích người không
yêu quyền thế . Nàng rất yếu, cũng được, rất ngu ngốc, không sao, chỉ
cần tâm tư đơn giản thuần lương là tốt rồi. Như vậy, ngược lại ông ngoại sẽ tận lực mà đối tốt với nàng.
Giống như ban đầu lúc nàng ở Ôn gia, cô
và Nhị bá mẫu tranh thủ tình cảm trước mặt bà nội, tuy Đại bá mẫu không
tranh giành nhưng bá mẫu luôn hỏi han ân cần với bà nội, thì ngược lại
được lòng bà nội nhất, từ trước đến giờ Đại bá mẫu chưa bao giờ đòi hỏi
phải được như thế, nhưng bà nội vẫn muốn đem điều tốt nhất đến cho bá
mẫu. Nàng không nhớ rõ là ai đã nói, thật ra thì người già chính là lão
ngoan đồng, ngươi phải dỗ dành, phải thuận theo người già, để cho người
cảm giác được ngươi đối xử chân tâm thật ý với họ, cho dù ngươi không
nói ra hay không muốn, họ cũng sẽ thay ngươi suy nghĩ, sẽ chuẩn bị chu
đáo vì ngươi. Ôn Uyển nghĩ trong lòng người già nào cũng giống nhau, bà
nội thì như thế, ông ngoại Hoàng đế cho dù là có địa vị cao quý nhất
thiên hạ, nhưng bản chất chắc cũng là như vậy. Mà từ hiện tại nhìn ra,
quả thật cũng giống như mọi người già khác thôi. Ví dụ rất rõ ràng, ông
đã bắt tất cả mười mấy người kia, giao cho nàng xử trí. Chính vì muốn
tôi luyện nàng.
Cho nên, hiện tại nàng chỉ được lựa chọn một thứ, đó là liên thủ với cậu để đối phó Triệu vương là quan trọng,
hay là sự yêu thương của ông ngoại quan trọng hơn. Ôn Uyển nghĩ tới đó
thì lắc đầu, cái này không cần phải suy nghĩ rồi, tự nhiên là lựa chọn
thứ hai rồi. Cũng không phải nàng cảm thấy đối phó với Triệu vương là
không quan trọng, mà nàng cho rằng với năng lực của cậu thì cậu có thể
ứng phó được với Triệu vương rồi.
Nghĩ tới đây, Ôn Uyển cảm thấy thật nhức đầu, nàng cũng muốn giúp đỡ cậu, hơn nữa cũng có thể trở thành người
đắc lực bên cậu. Nhưng vấn đề, vì không muốn mất đi sự yêu thương của
ông ngoại Hoàng đế dành cho nàng, nàng không thể liên thủ với cậu Trịnh
vương đối phó với Triệu vương. Đối phó trực diện thì không được, chỉ sợ
ngay cả trong bóng tối cũng không được. Nàng tự biết là sẽ không trốn
qua được pháp nhãn của ông ngoại. Hiền phi rất lợi hại, nhưng theo nàng, lợi hại nhất không phải là Hiền phi, mà là ông ngoại Hoàng đế. Mặc dù
cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua sự lợi hại của ông.
Nếu như nàng tham dự vào trong cuộc
tranh vị này, ông ngoại Hoàng đế cũng sẽ không có tâm tư đi thương yêu
nàng nữa, Ôn Uyển cũng có thể hiểu được, hai người đấu nhau chỉ cần
không gây tổn thương cho nhau quá đáng, ông sẽ ở phía trên nhìn xem, nói không chừng còn có thể vui mừng ý chứ, bởi vì ông có thể thông qua quá
trình hai người tranh đấu mà nhìn ra năng lực bản thân của bọn họ, và cả năng lực quản lý cấp dưới nữa. Nhưng nếu nàng đối phó với Triệu vương.
Không nhất thiết Hoàng đế sẽ nhất định diệt trừ nàng, nhưng ít ra sẽ
không thật lòng thương yêu nàng nữa, nhất định sẽ đẩy nàng ra xa. Nguyên nhân rất đơn giản, không có người nào thích một người ngoài dùng trăm
phương ngàn kế đi đối phó với con mình( Ôn Uyển là tự mình biết, so với Triệu vương thì nàng chỉ là người ngoài thôi). Đúng vậy, ngoại tôn nữ là con của nhà khác. Cho nên, nàng không thể đi theo con đường này.
Căn cứ vào điều này, nên nàng muốn tìm
một điểm cân bằng, mà điểm này lại vô cùng khó tìm. Cũng không thể không liên thủ với cậu Trịnh vương để đối phó Triệu vương, và cũng không thể
để cho ông ngoại Hoàng đế nhìn ra nàng muốn đối phó với Triệu vương. Mà
nàng, đến lúc đó lại muốn áp dụng thủ đoạn đối phó Triệu vương, chuyện
này cũng không phải là khó khăn bình thường thôi đâu! Ủ rũ một chút vì
muốn tìm điểm cân bằng thì như thiên phương dạ đàm(vô cùng khó tìm
thấy). Ôn Uyển nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái điểm cân
bằng này ở đâu.
Thôi được rồi, cuối cùng Ôn Uyển cũng
không nghĩ nữa. Mà nghĩ đến tình thế hôm nay so với nàng tưởng tượng lúc đầu đã tốt hơn nhiều rồi. Cậu Trịnh vương đã đáp ứng để cho nàng đi học huấn luyện của Thuần vương thì nhất định sẽ không nuốt lời. Nghĩ tới
đây, Ôn Uyển cũng nghĩ tới có nên định ra một khóa huấn luyện ít nhất là kéo dài một năm hay không!
Ôn Uyển vừa cẩn thận suy tư, nếu có một
năm, nàng có thể dùng đoạn thời gian này, đứng ở bên ngoài cuộc tranh
đấu, để có thể tìm hiểu về nhược điểm và tình thế xấu đối với Triệu
vương và Hiền phi, còn có thế lực của bọn họ phân bố như thế nào, chỉ
cần hiểu rõ thấu đáo, mới có thể tùy ý mà lợi dụng. Nghĩ tới đây, Ôn
Uyển cuối cùng cũng nở nụ cười. Nàng đã tìm được biện pháp rồi. Đối với
Hiền phi và Triệu vương thì nàng chỉ cần biết được nhược điểm của họ là
được rồi, mấu chốt là nàng phải hiểu rõ thấu triệt nhược điểm của những
trợ thủ đắc lực của họ. Đối phó với Triệu vương bởi vì cố kỵ ông ngoại
Hoàng đế nàng không thể đối phó công khai, đối phó với Hiền phi nàng còn chưa có bản lĩnh này. Nhưng nàng có thể đối phó với tâm phúc của bọn
họ, tương lai chỉ cần xuất hiện bất kỳ điều kiện và cơ hội nào, nàng sẽ
nắm chặt cơ hội, để loại bỏ chúng. Đối phó với thế lực của bọn họ, so
sánh với trực tiếp đối phó hai người bọn họ thì dễ dàng hơn nhiều, cho
dù cuối cùng xui xẻo để ông ngoại phát hiện, thì ông cũng không quá tức
giận, nhiều nhất sẽ chỉ trách cứ mà thôi. Dĩ nhiên, rất khó gặp cơ hội
như vậy. Nhưng cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị đầy đủ. Nếu
là vấn đề liên quan đến lợi ích, thì nhất định sẽ có chỗ sơ hở, cũng
nhất định sẽ có cơ hội tìm ra được.
Như vậy đi ra ngoài để học hỏi, sẽ
không đơn thuần chỉ là học hỏi rồi. Còn phải ra ngoài nhiều để tìm hiểu
tin tức, mà đối với một nữ tử, thì không thể tùy tiện ra khỏi cửa. Xã
hội này yêu cầu rất hà khắc với nữ tử, có quá nhiều quy tắc, đến lúc đó
cho dù đi Thuần vương phủ, cũng chỉ là khuê tú chân to không bước, hai
chân không ra. Nếu có thể được học. Nàng muốn thật sự hiểu rõ cái xã hội muôn màu này, muốn tìm hiểu thế lực của Triệu vương đến tột cùng là có
bao nhiêu, lực ảnh hưởng rộng như thế nào, lấy thân phận của một nữ tử
tất nhiên không thể toàn diện đi ra ngoài tìm hiểu. Nàng muốn tận mắt đi xem, đi nghe, đi thể nghiệm. Mà không phải thông qua miệng của người
khác. Chỉ có hiểu đầy đủ, tâm lý của nàng mới có nắm chắc, nàng mới
không bị hoảng hốt.
Cho nên, nàng nhất định phải giả trang
làm nam tử, mới có thể tìm hiểu được những tư liệu mà nàng cần, nhưng
nam tử? Không nghĩ tới cuối cùng ở thời khắc mấu chốt thì lại bị kẹt
rồi.
Khụ, Ôn Uyển nghĩ tới đây thì nặng nề
thở dài một tiếng, nghĩ thì thật tốt đẹp a! Nhưng liệu ông ngoại Hoàng
đế có thể đáp ứng không? Ý nghĩ này rất là kinh thế hãi tục a. Không
biết ông ngoại và cậu Trịnh vương, những người cổ hủ này có đồng ý hay
không? Đoán chừng là sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng nếu như chỉ lấy thân
phận một nữ tử đi tham gia huấn luyện, thì có thể học được những gì chứ. Kết quả cuối cùng là học không được nhiều cho xem, ngày ngày là một nữ
tử nhốt trong khuê phòng thêu thùa thì có thể học được bao nhiêu chứ. Ôn Uyển nghĩ thế thì rất sầu lo Nếu như như vậy, nàng còn đi tham gia huấn luyện quỷ quái này làm gì. Tất cả tính toán của nàng đều thành vô ích.
Không được, nhất định phải để cho ông ngoại Hoàng đế đáp ứng, nhất để
cho cậu Trịnh vương đồng ý. Nàng phải suy nghĩ kỹ biện pháp mới được.
Ôn Uyển đau khổ suy nghĩ. Nàng suy nghĩ
cả buổi, cũng không nghĩ ra được một cách nào để có thể thuyết phục được ông ngoại Hoàng đế và cậu Trịnh vương đáp ứng. Chuyện này không phải
chỉ là khó khăn thôi đâu mà là vô cùng khó khăn a! Khụ, vì ở cổ đại muốn làm một chút chuyện thì luôn luôn có trở ngại và khó khăn như vậy.
Cuối cùng Ôn Uyển ủ rũ suy nghĩ, nếu
thật sự không được thì trước hết cứ đáp ứng. Đến lúc đó giả trang thành
nam tử, mọi chuyện sau này thì về sau rồi hãy nói.