Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 196: Q.4 - Chương 196: Trù tính (hạ)




Từ khi Ôn Uyển hạ quyết tâm thì trong ngày ngoại trừ kiên trì luyện chữ mỗi ngày, phần lớn thời gian đều đặt vào việc phân tích tình hình kinh tế Đại Tề. Điều đầu tiên phải hiểu rõ, đương nhiên phải đi đến thu nhập từ thuế của Đại Tề rồi. Ban đầu nàng thấy thu nhập từ thuế càng ngày càng ít, thì còn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng sau khi dốc sức đi sâu vào phân tích, cũng chỉ còn lại tiếng thở dài mà thôi.

Thu nhập từ thuế quan trọng nhất là thuế nông nghiệp ( đây là cách nói của Ôn Uyển, còn cổ đại gọi là thuế ruộng). Đại bộ phận ruộng đồng đều bị quý tộc, quan lại, địa chủ, phú thương chiếm đoạt. Theo thiết lập của triều đình thì thời gian càng dài, tỉ lệ bọn hắn chiếm đoạt ruộng đồng càng lúc càng lớn.

Nhưng mà triều đình lại có một quy định, quan lại không cần nộp thuế nông nghiệp. Chính vì việc đó mà thời gian càng dài, thu nhập từ thuế đương nhiên cũng sẽ càng ít.

Một loại thuế quan trọng hàng đầu khác, là mấy loại thương phẩm độc quyền như trà muối, đây là thương phẩm – chỗ quốc gia bị lũng đoạn. Bởi dân chúng nhất định phải dùng, nhưng thuế thu trên hạng mục này cũng càng ngày càng ít. Ôn Uyển không cần đi điều tra cũng biết rõ chắc chắc là quan thương (*) cấu kết tham ô rồi.

(*) quan thương: quan lại + thương nhân

Mà thương nhân có thể xúc tiến kinh tế phát triển, lại ở địa vị thấp nhất của xã hội như vậy, nên bị thu thuế nặng nhất. Nếu không phải nàng ở giữa can dự gây rối một chút, thì những huân quý quan viên trước kia mở cửa hàng buôn bán đều không cần nộp thuế nữa.

Một quốc gia nếu cứ tiếp tục như vậy, về lâu về dài, nhất định sẽ khơi ra tai họa thôi. Hiện tại khu vực thuế phú nặng như Giang Nam, mà thu nhập thuế cũng càng ngày càng ít.

Ôn Uyển lúc này vẫn chỉ vừa mới tiếp xúc, mới chỉ nắm bắt được da lông bên ngoài, đã bị làm cho choáng váng đầu óc. Ôn Uyển còn chưa đi sâu vào nắm bắt những cái khác cũng đã biết hiểu càng nhiều, thì sau này thời gian than thở cũng càng nhiều.

Có điều, cũng ở thời điểm này, Ôn Uyển mới hiểu rõ, ngày đó nếu không có ông ngoại Hoàng Đế âm thầm che chở nàng, thì cũng không phải chỉ có đốt cửa hàng của nàng mà ngừng tay như vậy đâu, mạng nhỏ của nàng tuyệt đối là đi tong rồi.

Ôn Uyển dựa trên ghế, dốc sức tìm biện pháp, ngàn xoay trăm chuyển trong đầu. Nếu thật sự muốn làm đầy quốc khố, chỉ có một biện pháp, đó là cải cách. Nhưng mà cải cách đâu có dễ dàng như vậy. Muốn cải cách ít nhất trước tiên phải giải quyết được hoạ ngoại xâm. Hiện tại loạn trong giặc ngoài, yêu cầu trước hết chính là ổn định.

Ôn Uyển gõ cái bàn, không thể từ gốc rễ, vậy thì trước tiên chỉ có thể bắt đầu làm từ trên bề mặt thôi. Nàng chỉ có thể giúp đỡ Hoàng Đế tràn đầy kho riêng trước, còn chuyện cải cách thì chờ trừ được họa ngoại xâm hãy nói sau vậy. Không nói diệt được Mãn Thanh đát tử, ít nhất cũng phải chờ biên quan ổn định triệt để mới nói sau.

Tràn đầy kho riêng của Hoàng Đế, hiện tại sản nghiệp đáng giá nhất trong tay nàng chính là ba con thuyền nàng đấu giá được. Làm mậu dịch biển, lợi nhuận phong phú, nhưng mà trong tay nàng không có nhân tài trên phương diện này, thế này thì làm sao làm được đây.

Còn mấy khoản lợi nhuận phong phú nhất từ trà muối thì nàng tuyệt đối sẽ không dính vào. Không chỉ quá mức dễ làm người khác chú ý, dễ bị người khác đố kị, mà càng chủ yếu là hai khoản này đã bị bão hòa, chỉ có thể hoàn thiện quy định, không cho những kẻ gian trá kia tham ô thôi. Vì cho dù nàng nhúng tay vào thì đối với kế hoạch của nàng cũng không có nhiều tác dụng. Điều nàng muốn không chỉ có làm tràn đầy kho riêng, mà còn muốn gắng sức phát triển kinh tế Đại Tề. Điều nàng muốn chính là phát triển lâu dài, chỉ phát triển được kinh tế, thì quốc khố mới có thể tràn đầy được. Ôi, nói tới nói lui, vẫn không thoát được cải cách. Nếu không, chỉ dựa vào tiền nàng kiếm được, thì không khác gì muối bỏ biển.

Ôn Uyển cũng có trù tính của bản thân, ba con thuyền biển kia cũng phải phát huy tác dụng rồi. Nhưng mà dạo qua một vòng, cũng không tìm được một người thích hợp giúp nàng quản lý ba con thuyền đó cả. Đúng là trong tay nàng không có nhân tài trên phương diện này.

Ôn Uyển rốt cuộc phát hiện, hiện tại trong tay nàng thiếu nhất không phải là tiền vốn mà là nhân tài.

Ôn Uyển nhìn bóng lưng Hạ Dao đi ra ngoài, lắc đầu cười cười. Ông ngoại Hoàng Đế sau việc này có thể sẽ phòng bị cậu Trịnh Vương, nhưng nói muốn lập Hằng Vương làm thái tử, vậy cũng thật sự là chuyện cười mà. Chỉ dựa vào chút công trạng kia của Hằng Vương, cũng chỉ đủ làm đệm lót cho cậu Trịnh Vương thôi. Ngay cả Triệu Vương cậu còn không sợ, còn có thể sợ một Hằng Vương à. Thế thì càng lăn lộn càng thụt lùi rồi.

Hoàng Đế nghe thấy chuyện đó thì lắc đầu cười cười, trên đời này cũng chỉ có đứa cháu ngoại gái cực phẩm kia mới nói được lời này thôi.

Trịnh Vương không biết, nhưng hắn cũng không có quá nhiều hành động khác thường nào. Không có nôn nóng, cũng không đi thăm dò thái độ của Hoàng Đế, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Bình tĩnh khiến cho rất nhiều người nhìn không thấu.

Hai cậu cháu, vô cùng bình tĩnh. Có điều, Ôn Uyển bình tĩnh là do biết Hoàng Đế sẽ không đi chiêu ngu xuẩn như thế, cho dù có đi, thì nàng còn mong ước vô cùng ấy chứ. Trịnh Vương bình tĩnh, là vì lời Ôn Uyển đã từng nói qua. Hoàng Đế đã có thể lộ ra ý tứ, đã đáp ứng Ôn Uyển, thì chứng minh Hoàng Đế vẫn đang tôi luyện chính mình. Lần này không hẳn không phải là một lần tôi luyện nữa của Hoàng Đế.

Việc này, người cao hứng nhất không ai qua được Đức Phi. Đáng tiếc, Ôn Uyển không để ý đến bà ta, đóng cửa cung dưỡng bệnh, ngoại trừ Hoàng Đế và Trịnh Vương, thì không gặp ai khác.

Ngày hôm đó, Thanh Hà vào cung cầu kiến Ôn Uyển.

Thanh Hà vẫn là lần đầu tiên đi vào Vĩnh Ninh Cung, được cung nữ dẫn vào chính sảnh. Lúc Thanh Hà đến, Ôn Uyển đang đi từ trong ra, cười mời nàng ngồi xuống.

Thanh Hà nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt cứng lại. Bởi vì Ôn Uyển đeo mạng che mặt ra. Cả khuôn mặt, ngoại trừ đôi mắt thì không nhìn thấy gì cả. Mà ngay cả tay cũng đeo găng tay đen. Trong lòng Thanh Hà có một vướng mắc, chẳng lẽ thực sự có chuyện bị hủy dung nhan sao.

Cung nữ dâng trà lên xong, ngoại trừ một mình Hạ Dao, thì toàn bộ những người khác đều đi xuống. Hai cung nữ đi đường không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.

Ôn Uyển nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của Thanh Hà, cũng không thèm để ý: “Thế tử phu nhân không cần sợ hãi, thái y nói, Quận chúa chúng ta chỉ cần điều dưỡng cho thật tốt, qua một hai năm nữa cũng sẽ tốt thôi, sẽ không để lại sẹo đâu.”

Thanh Hà nghe xong câu nói này, thầm thở ra một hơi. Nếu thực sự bị hủy dung, thì đây chính là chuyện cả đời rồi. Nàng lại cẩn thận xem xét, thấy ánh mắt Ôn Uyển cũng không dao động: “Quận chúa, những ngày qua, thực đúng là khiến cho người ta lo lắng mà. Hiện tại, người thực khỏe rồi chứ?”

Khách khí hai câu, lập tức đưa lên lễ vật của mình. Hạ nhân đi tới nhận, cũng không mở ra xem, thì Ôn Uyển đã cho mang xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.