Edit: Kẹo
“Không được, là ngươi đã đồng ý với người ta, muốn thổi thì ngươi đi mà thổi đi.” Thái độ của Ôn Uyển rất kiên quyết, không quan tâm đến Yến Kì Hiên quấy rầy vướng víu, kiên quyết không
đồng ý.
Liên tục hai ngày, Ôn Uyển thấy Yến Kì Hiên trốn ở trong
viện không dám đi ra ngoài. Ăn cơm cũng ăn được ít, cũng không
biết là người nào đưa ra biện pháp này cho hắn, đến ngày thứ
ba, hắn vẫn đáng thương cau mày, mất mặt, giống như tiểu cẩu
tội nghiệp, giương đôi mắt xếch ngây thơ lên chớp chớp nhìn Ôn
Uyển, trong mắt đều là van xin.
Ôn Uyển bị hắn im lặng van xin như vậy, băn khoăn đến tóc
cũng có vẻ muốn trắng, làm lông tơ trong lòng cũng sợ hãi,
nhìn hắn như thế lại có chút mềm lòng, dự định sẽ lạnh nhạt với hắn thêm một ngày nữa, nếu hắn có thể đồng ý với mình
không đáp ứng lời của người khác bừa bãi nữa thì sẽ đồng ý
với kế hoạch của hắn. Dù sao cũng đều là thổi ra.
Nào biết rằng ngày thứ hai Yến Kì Hiên đi ra ngoài, lúc trở về, mắt Yến Kì Hiên đã say lờ đờ mông lung. Ôn Uyển ngửi thấy toàn thân hắn đều là mùi rượu, cau mày bảo Trường Thuận và
Băng Dao đưa hắn vào phòng tắm rửa từ đầu đến chân cho hắn.
Tắm rửa xong, Yến Kì Hiên cũng tỉnh táo rất nhiều. Ôn Uyển
bảo hắn đi ngủ, hắn chết cũng không chịu đi ngủ, chạy vào
trong phòng Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn hắn, cả người mặc áo màu
trắng, mái tóc đen toàn bộ được cột lên sau đầu. Ôn Uyển thấy
hắn xông vào phòng mình, nhìn hắn kỳ quái. Thấy hắn không nói chuyện, quay ra nói với Đông Thanh hai câu, đem hắn quay về phòng mình.
“Phất Khê, Phất Khê. Ngươi giúp ta đi, đồng ý với ta có được
không. Chỉ một lần, lần sau sẽ không thế nữa, Phất Khê ngươi
đáp ứng với ta đi.” Mang theo ba phần cảm giác say, ba phần dũng cảm, hắn cũng không biết nói thế hắn có đáp ứng không. Mặc
dù đã uống canh giải rượu nhưng vẫn cảm thấy chuếnh choáng
chóng mặt. Không chịu được vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Vuốt
xong, tội nghiệp nhìn về phía Ôn Uyển.
Lúc này, trong phòng, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống. Nhìn
thấy da thịt của thiếu niên trơn bóng như ngọc, đôi mắt trong
suốt như thu thủy, mang theo vài phần vô tội, mấy phần buồn
rầu, một chút lo lắng không yên,vẻ mặt có mấy phần tráng sĩ
quyết tuyệt, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy vậy vội vàng quay đầu sáng chỗ khác. Trong
lòng thầm mắng, thật là tai họa. Mới mười ba tuổi đã trưởng
thành như vậy, sau này lớn lên còn không biết thế nào. Thật
là, may mà mình chẳng qua chỉ coi hắn như tác phẩm nghệ thuật
để thưởng thức. Nếu không đúng là sẽ đi chiếm tiện nghi của
tai họa này.
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyên không nhìn hắn nữa, nghĩ rằng không
thể cùng các huynh đệ báo cáo kết quả, không có biện pháp.
Cắn răng, một bộ dạng bằng bất cứ giá nào: “Phất khê, ngươi
đáp ứng ta đi? Bằng không sẽ có người nói ta nói không giữ
lời. Vậy làm sao ta ra ngoài làm lão Đại được. Phất Khê. Ngươi
đáp ứng ta nhé! Không phải ngươi thích sờ ta sao? Cùng lắm thì, ta để cho ngươi sờ, để ngươi sờ đủ, có được không.”
Ôn Uyển nghe xong dở khóc dở cười, người này, thật sự coi
mình là sắc quỷ a. Nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được
muốn trêu đùa hắn. Gật đầu, đứng lên.
“A, thật đúng là muốn hả.” Ôn Uyển thấy bộ dáng này của
hắn, quay đầu đi. Có bằng lòng hay không thì tùy hắn. Yến Kì
Hiên ủ rũ. Chậm chạp cởi từng cái một. Đông Thanh nhịn cười,
ngay cả Băng Dao cũng nở nụ cười.
Công tử nhà mình lại nổi lên hứng thú tệ hại rồi. Thế tử
này, sao lại không nhận ra công tử đang trêu đùa hắn chứ. Lần
trước đã trêu chọc một lần sao còn không rút ra được bài học
kinh nghiệm thế!
“Thật sự muốn à?” Yến Kì Hiên một bộ dạng đáng thương.
Giống như một tiểu tức phụ bị ức hiếp. Thấy vậy trong lòng Ôn Uyển cười không ngừng, rất kiên quyết mà gật đầu. Yến Kì Hiên
đem y phục đều cởi bỏ, chỉ còn dư lại một chiếc áo lót. Đôi
mắt tha thiết mong chờ nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng hắn như bị bắt lên pháp trường, rốt
cục không nhịn được cười lên: “Ngươi kẻ ngu này. Kế hoạch lần
này ta đồng ý, nhưng ngươi phải bảo đảm sau này, trước khi ta
đồng ý tuyệt đối không cho phép nói hoặc đồng ý chuyện có
liên quan đến ta. Ngươi phải bảo đảm. Nếu không, ta không những
không đáp ứng yêu cầu vô lý của ngươi mà ta còn tuyệt giao với
ngươi.”
“Được được, ta bảo đảm. Sau lần này, về sau ta sẽ không bao
thế nữa.” Mấy ngày này Yến Kì Hiên buồn muốn chết. Ngay cả
cửa cũng không dám đi ra, chỉ sợ những người đó sẽ chê cười
hắn. Hôm nay vừa đi ra một lát đã bị bắt được, liên tục ép
hỏi hắn lúc nào thì đồng ý. Không có biện pháp, mượn cảm
giác say, hắn chỉ có thể bán đứng nhan sắc của mình. Có thể
thấy được hoàn cảnh dữ dội đến thế nào.
Chờ xác định, là tối ngày hôm sau. Yến Kì Hiên rất vui vẻ
chạy đi báo tin cho mấy bằng hữu quần là áo lượt kia. Nhận
được tin mấy người quần là áo lượt, đều cả đều vui mừng vỗ
tay. Mà tin tức này bỗng chốc cũng truyền khắp Minh Nguyệt sơn
trang.
“A, thật sự có chuyện đó sao?” Mọi người nghe thấy tin tức
đều phái người đi hỏi thăm. Đợi sau khi xác nhận, trong lòng
đều suy nghĩ. Khiến Ôn Uyển không biết chính là, cũng bởi vì
chuyện nhỏ này mà nổi lên một trận gió. Một trận gió gọi là
Giang Thủ Vọng.
Giữa trưa ngày thứ hai, chính xác là còn chưa đến buổi trưa
cách trời gần tối còn rất sớm. Bên ngoài đã có người lục
tục kéo đến.
Gương mặt Trường Thuận đau khổ nói: “Thế tử gia, công tử,
không xong, bên ngoài có rất nhiều người đến. Tất cả đều ngồi
ở bên ngoài viện của chúng ta. Đuổi cũng không đi.”
Yến Kì Hiên nghe thấy, gấp rút đi ra ngoài. Đến lúc trở
lại, nhìn Ôn Uyển ngượng ngùng. Ôn Uyển nhìn hắn kỳ quái, quay lại nhìn Trường Thuận. Yến Kì Hiên bị nhìn, trong lòng ngượng ngùng: “Phất Khê, bên ngoài có rất nhiều người đến. Bọn họ
đều nói phải nghe ngươi thổi thần khúc.”
Đầu tiên Ôn Uyển sửng sốt sau đó liền bật cười. Cầm quạt
giấy trong tay đi ra ngoài. Quả nhiên đã thấy bên ngoài có mấy
chục người. Từ xa còn có thể thấy tốp năm tốp ba người đang đi tới. Nhất thời dở khóc dở cười. Đây, cảm giác này giống như
câu lạc bộ fan hâm mộ ở hiện đại a. Ôn Uyển sau khi xem xong,
quay sang bên cạnh nói với Đông Thanh mấy câu. Rồi đi vào trong
phòng.
Đông Thanh đi ra ngoài, hướng về phía mọi người kêu lên: “Tất
cả mọi người trở về đi thôi. Bây giờ là ngày tháng bảy, mặt
trời rất lớn, ở đây rất nóng, tất cả mọi người hãy trở về
đi thôi.” Nhưng ở đây không có một người nào bằng lòng trở về,
thậm chí tốp năm tốp ba người đều núp dưới gốc cây để tránh
mặt trời.
Ôn Uyển nghe thế, suy nghĩ một chút phái người đi tửu lâu,
muốn mua mấy túi hạt đậu xanh. Để cho hạ nhân đi nấu đậu xanh
rồi mời mọi người ở ngoại viện, để mọi người uống cháo đậu
xanh giải nhiệt.
Người hầu đều ở nơi đó chiếu cố.
“Thế tử gia, công tử, Nam An thế tử đến bái phỏng.” Ôn Uyển
nghe thấy, ánh mắt chuyển động một chút. Nhìn Yến Kì Hiên,
chuyện này là do hắn gây ra, bây giờ do hắn kết thúc là thích
hợp nhất. Mình cũng nên vào phòng. Từ trước đến nay hắn đều
không quan tâm đến vấn đề đời thường.
Sau khi Đông Thanh đi ra ngoài nói: “Thế tử gia, công tử nói
không cho phép bọn họ tiến vào trong viện. Nếu không thì đến
lúc đó hắn sẽ không thổi nữa. Nếu người muốn thu xếp ôn thỏa
thì đem bọn họ bố trí ở bên ngoài viện.” Cho nên bây giờ toàn
bộ tôi tớ ngoại viện đều bị phân phó, đem chỗ ở quét dọn
tốt, đem nơi còn trống để tiếp đãi những người kia và những
người có quan hệ họ hàng thân thích với Thuần Vương phủ còn
cả bằng hữu của Yến Kì Hiên. Nội viện, không để bất cứ kẻ
nào đi vào.
Đến trưa, sau khi ăn xong không bao lâu, ngoại viện đã tụ tập
đầy người. Nhưng ý kiến của Ôn Uyển cũng rất rõ ràng, không
cho người nào vào nội viện, những người đó chỉ đành mồ hôi
đầm đìa đợi ở bên ngoài. Tất cả những người đến nơi này chơi
đùa đều là thiếu niên, cho nên toàn bộ nơi này đều là thiếu
niên.
Ôn Uyển nghe tin tức, lắc đầu. Cầm lấy khúc phổ, lại tinh
tế thưởng thức một phen. Mình, bây giờ cũng coi là ăn gian đi!
Bản nhạc này là bản nhạc ở hiện đại, bây giờ chính là không
hề có bản nhạc này. Lúc đó khi nghe cảm thấy cảnh đẹp ý vui
nên mới nhớ kỹ, về sau lại mời Lão sư giúp trau chuốt sửa
chữa nhiều lần, cuối cùng mất một năm mới hoàn thành. Lão sư
nói bản nhạc này là do nàng sáng tác nên do nàng truyền lại
cho đời sau, chẳng qua là tính tình của Ôn Uyển hướng nội,
cũng không kỳ vọng dựa vào một bản nhạc mà tiếng tăm truyền
xa. Cho nên, đến bây giờ bản nhạc này vẫn không lan truyền ra bên ngoài. Về sau nếu bản nhạc này truyền đi đoán chừng lại
thành tác phẩm của nàng. Ôn Uyển xấu hổ. Nhưng là lúc này đã
đâm lao thì phải theo lao. Mặc dù nàng không cần những hư danh
kia nhưng nếu đã đáp ứng thì sẽ phải làm được tốt nhất.
Đến giờ Mùi, bảy tám con nhà giàu đùa giỡn lừa gạt Yến
Kì Hiên tất cả cũng đến. Bọn họ đòi tiến vào trong viện, bị
Ôn Uyển phái người đi cự tuyệt. Hơn nữa, không cho phép bọn họ
ồn ào, nếu dám ồn ào tất cả đều cho ra ngoài. Nhưng mà ngoại viện quả thật đã không còn chỗ, đứng cũng không có chỗ cho
bọn hắn đứng.
Đương nhiên Yến Kì Hiên không thể đem các anh em của mình vào
trong viện. Chỉ đành phải kiên trì, chạy đến thương lượng cùng
Ôn Uyển, để cho bọn họ vào phòng của mình, hơn nữa đảm bảo
sẽ không ồn ào. Nếu ồn ào se đuổi ra ngoài ngay. Ôn Uyển thấy bộ dạng Yến Kì Hiên mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng trong viện
không thể cho người ở lại.
Mà dạo này, Ôn Uyển rất không muốn gặp người khác. Dĩ
nhiên, nàng cũng sẽ không đuổi người đi, chẳng qua là khi nghe
nói có người đến thăm hỏi nàng sẽ hung dữ nhìn chằm chằm Yến Kì Hiên.
Khiến Ôn Uyển không vui chính là, Yến Kỳ Ca đúng lúc đến nơi
này tránh nóng thì được tin tức, bây giờ Nam An thế tử lại
tiến vào nội viện. Tuy là Ôn Uyển không muốn giao thiệp với hắn. Nhưng mà đến nơi này đều vì lợi ích, làm qúa mức, trái lại
sẽ khiến người khác nghi ngờ. Thờ ơ để cho bọn họ đi vào
phòng Yến Kì Hiên. Còn mình thì không thấy đâu.
Nhưng mà bọn họ đến hơn một canh giờ rồi Ôn Uyển vẫn đang
thong dong nhìn khúc phổ, một chút âm thanh cũng không có. Mấy
người kia vô cùng ồn ào, một mực bắt Yến Kì Hiên bảo Ôn Uyển
bắt đầu. Tất cả mọi người ở phía ngoài cũng ồn ào lên, đã
chờ hơn nửa ngày, nhất định là lừa gạt người mà.
Ôn Uyển nghe thấy âm thanh ồn ào, trong lòng có chút tức
giận. Thị vệ được Thuần vương căn dặn, cũng rất nghe lời Ôn
Uyển, đi đến đuổi người. Mấy người nói năng lung tất cả đều
bị đuổi ra ngoài.
“Công tử chúng ta nói. Thổi ra bản nhạc còn phải xem tâm
tình không phải lúc nào cũng có thể thổi ra một bản nhạc hay. Nếu không có tâm tình cùng hoàn cảnh thì bản nhạc thổi ra
cũng giảm bớt đi nhiều. Còn nữa, công tử chúng ta đã nói rồi, tài nghệ thổi sáo của hắn là do những người đó phóng đại.
Các ngươi nếu sốt ruột thì các ngươi cứ rời khỏi đây là được. Còn nếu không đi, ở lại sẽ thất vọng cũng xin không nên ồn
ào. Nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí. Nếu ai dám
ồn ào, sẽ bị đánh một trận.” Đông Thanh vừa truyền lời. Không
chỉ đối với mấy công tử nhà giàu, mà cũng là hướng về phía
những người ở ngoại viện.