Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 120: Q.5 - Chương 120: Từ Trọng Nhiên cầu hôn




Ôn Uyển vội vàng an ủi: “Đừng, ngàn vạn lần đừng khóc. Đây không phải là chuyện tốt. Đều đã qua rồi, nghĩ tới những chuyện kia làm cái gì, chỉ cần mình vui vẻ là tốt rồi.” Chân Chân lau nước mắt gật đầu.

Chờ sau khi đưa Chân Chân đi xong thì Ôn Uyển bất an hỏi Hạ Dao: “Hạ Dao, lời của thái y này nói có mấy phần chuẩn vậy, vạn nhất sinh nữ nhi còn không phải làm cho nàng phát điên sao? Hiện tại ta cũng bị nàng làm cho sợ, ngàn vạn lần phải là nhi tử mới tốt a!”

Hạ Dao dở khóc dở cười: “Quận chúa yên tâm, Trương thái y là thánh thủ phụ khoa, sẽ không tính sai. Xác suất tính sai chỉ có nửa phần, nô tỳ nghĩ Thất phu nhân không xui xẻo tới mức như vậy. Quận chúa, người coi như đã tận tâm rồi. Nếu không phải Quận chúa đem những thuốc tốt cho Thất phu nhân dưỡng thân thì nàng sinh con nhiều lần như vậy thân thể đã sớm hỏng mất.”

Ôn Uyển nói thầm: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Bằng không, ta sẽ bị nàng quấy nhiễu đến đau đầu a. Nhi tử, làm cái gì nhất định phải là nhi tử. Ta còn muốn có nữ nhi hơn đấy. Chờ sau khi ta lập gia đình xong nhất định phải sinh ra được một nữ nhi vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nữ nhi mới là áo bông nhỏ tri kỷ chu đáo của nương a.”

Hạ Dao cười. Bất kể Quận chúa sinh nhi tử hay sinh nữ nhi thì cũng đều là bảo bối rồi.

Sau khi Ôn Uyển trở về liền khẩn trương vùi đầu vào công việc nhưng hoàng đế cũng không ngừng nghỉ tìm kiếm quận mã thân cận cho nàng. Thử nghĩ mà xem, Ôn Uyển đã mười tám rồi, mười tám tuổi thật sự là gái lỡ thì rồi, còn chưa nói tới nhà chồng, chỉ chậm thêm chút nữa là sau này khó có thể tìm được người thích hợp hơn.

“Quận chúa, Quận chúa, hoàng thượng cho người gọi người vào cung” Tùy tùng đưa thái giám tới truyền thành chỉ. Ôn Uyển nhìn bọn họ vô cùng lo lắng thì buồn bực, gần đây không có xảy ra chuyện gì lớn a, tự nhiên lại tập kích bất ngờ cái gì, không nên nha!

Lúc Ôn Uyển đi vào chỉ nhìn thấy hoàng đế chứ không thấy có những người khác. Nàng nhìn hoàng đế với vẻ khó hiểu, chuyện gì mà vô cùng lo lắng như vậy.

“Ôn Uyển, con cảm thấy Từ ái khanh như thế nào? Cậu cảm thấy hắn không tệ đâu.” Vẻ mặt Hoàng đế tươi cười hỏi. Từ Trọng Nhiên lớn lên anh tuấn, vừa biết văn vừa biết võ, dáng người dương cương, không ẻo lả, làm việc có quy luật, tính cách lại ôn hòa. Hiểu lễ nghĩa, đến bây giờ không có thông phòng không có tiểu thiếp. Căn bản thỏa mãn được yêu cầu của Ôn Uyển. Về phần là gia đình có tội thì cũng không có gì đáng ngại.

Ôn Uyển sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra. Ôn Uyển lập tức trưng bày ra một khuôn mặt thối: “Cậu hoàng đế, cậu vô cùng gấp gáp kêu con tiến cung chính là vì một cái chuyện không đầu không đuôi như vậy sao? Con còn đang xem sổ sách đấy!”

Hoàng đế cảm thấy xem sổ sách cũng không quan trọng bằng chuyện này: “Cái gì gọi là chuyện không đầu không đuôi, đây là chung thân đại sự của con, con năm nay đã mười tám rồi, Từ ái khanh khắp mọi mặt đều rất tốt, rất phù hợp với yêu cầu của con. Cậu cảm thấy các con chính là ông trời tác hợp cho rồi.”

Ôn Uyển tùy ý nói tiếp: “Cái gì ông trời tác hợp cho. Đáng tiếc Tam biểu muội mới chỉ có mười hai tuổi, nếu không thì đúng là rất xứng đôi đó.” Đây chính là biến tướng cự tuyệt.

Hoàng đế nhức đầu rồi: “Ôn Uyển, cậu cảm thấy được Từ Trọng Nhiên rất tốt. Con nhìn xem, căn bản phù hợp với yêu cầu của con, nhưng tại sao con lại không đồng ý vậy?” Từ Trọng Nhiên không cầu hôn, hắn cũng muốn gả rồi. Một người cháu rể lựa chọn tốt như vậy, làm sao có thể để tiện nghi cho nhà người khác.

Ôn Uyển rất kiên quyết cự tuyệt: “Ai yêu thích thì cứ lấy, con mới không cần gả cho một nam nhân tâm cơ thâm trầm đâu! Như vậy mỗi ngày đấu tới đấu đi thì cuộc sống sau này làm sao trôi qua được, không được.” Nói xong đạo lý còn vòng vo tiếp: “Cậu hoàng đế. Cậu đã hứa là không được ép buộc con, để cho con tự mình lựa chọn. Hôn nhân đại sự con cũng muốn tự mình làm chủ.”

Hoàng đế hiện giờ quả thật rất hối hận việc lúc đó đồng ý cho Ôn Uyển, để nàng tự mình lựa chọn lấy: “Lúc đó cậu nói như vậy, nhưng con không thể có lòng hơn một chút được sao, năm nay con đã mười tám rồi, con không biết ngoài dân gian những nữ tử mười tám mà không lấy chồng thì sẽ phải chịu hình phạt sao? Con không thể là người đầu tiên phá quy củ được, hơn nữa lão ngũ cũng đã nói với trẫm Từ Trọng Nhiên từ nhỏ vì con mà phản đối việc hôn nhân trong nhà đưa ra, cậu cảm thấy đây là người rất tốt, con nên hiểu rõ hơn một chút.”

Không nói còn không nhớ rõ, vừa nhắc tới thì trong lòng Ôn Uyển lại giận lên, nhịn sự tức giận ở trong lòng: “Cậu hoàng đế, Từ Trọng Nhiên là muốn cưới con người của con hay muốn cưới con để khôi phục tước vị của nhà hắn. Người sáng suốt vừa nhìn cũng biết. Nói gì tình thâm, nói gì từ nhỏ đã thích con, cái quỷ tình thâm ý trọng ấy. Khi còn bé con đã gặp được hắn mấy lần, con mắt của hắn cũng không liếc con được mấy cái, hắn muốn kết hôn với con có thể hiểu được là mang theo được mục đích, mục đích y chang Tào gia.” Nàng mới không cần khổ như vậy đâu, khắp mọi mặt đều rất tốt nhưng lại tính toán quá nhiều, cứ sống mà mỗi ngày tính toán như vậy làm sao sống cho nỗi.

Hoàng đế khó xử: “Nếu ở vị trí này thì bị người ta tính toán là đương nhiên, chỉ cần con tốt và người ta thật tâm cầu hôn thì nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Đã ở vào vị trí này thì trốn tránh không được sự thật. Chỉ cần là người tốt, những thứ khác có thể bỏ qua.

Ôn Uyển nói rất kiên định: “Không lấy chồng! Không phải là người cưới con người của con mà là cưới quyền thế cùng tài phú của con thì con cũng kiên quyết không lấy chồng, làm gái lỡ thì cả đời cũng sẽ không lấy chồng!”

“Con cái đứa nhỏ này. . . . . .” Hoàng đế buồn bực. Muốn làm gái lỡ cả đời thì hắn sẽ phụ lòng hoàng tỷ dưới đất a, trăm năm sau làm sao còn mặt mũi đi gặp tiên hoàng và mẫu hậu.

Tôn công công cười thầm, đến nữ nhi của mình hoàng thượng cũng không lo gả, đụng tới Ôn Uyển Quận chúa thì hoàng thượng rất rầu rĩ a! Cứ nhìn tóc bạc kia thì biết, đều do buồn rầu mà có đó.

Sau khi Ôn Uyển đi ra ngoài xong, trên đường liền gặp phải Từ Trọng Nhiên. Từ Trọng Nhiên đứng ở phía trước Ôn Uyển. Hạ Dao rất tự giác sơ tán những người xung quanh đi. Hạ Dao biết hoàng thượng bày mưu đặt kế, nếu không, có cho Từ Trọng Nhiên một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám ngăn Quận chúa lại.

Sắc mặt Ôn Uyển rất khó coi: “Tại sao ngươi lại cản đường ta? Mới vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Bổn cung không có hứng thú với ngươi, lại càng không muốn gả cho ngươi.”

Ánh mắt Từ Trọng Nhiên tỏa sáng: “Quận chúa, ta thật lòng! Ta thật sự muốn cưới người làm vợ!” Thời điểm Từ Trọng Nhiên nói những lời này thì trên mặt tràn đầy chân thành.

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Đó là chuyện của ngươi, không quan hệ gì tới ta.” Người khác muốn kết hôn thì liên quan gì đến nàng? Chẳng lẽ muốn kết hôn là nàng phải gả sao? Vậy không phải là trò cười à?

Từ Trọng Nhiên biết, muốn thuyết phục Ôn Uyển không phải là chuyện dễ dàng: “Quận chúa, ta thật lòng! Quận chúa, người đã có thành kiến với ta rồi. Ta hi vọng, người có thể cho ta một cơ hội. Ta có thể làm được yêu cầu của Quận chúa.” Một khuôn mặt biểu lộ sự sáng tỏ nhưng ở trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.

Ôn Uyển tuyệt nhiên không động tâm. Có phải thật lòng hay không ta cũng không lạ gì: “Ta tin tưởng ngươi hiểu rõ được. Ta cũng tin bất kể là một nữ tử nào nếu nghe được lời nói như vậy cũng sẽ động tâm, đáng tiếc người này không bao gồm ta. Ta đối với ngươi không có hứng thú.”

Từ Trọng Nhiên có chút lo lắng: “Tại sao?”

Ôn Uyển khinh bỉ nói tiếp: “Ta nghĩ ngươi nên biết. Ngươi không phải là người ngu, ngược lại ngươi rất thông minh, cũng tính toán rất tốt, còn ta cũng không phải kẻ ngu, một chút tâm tư trong lòng ngươi ta biết rất rõ, đáng tiếc là ngươi tìm nhầm người.”

Sắc mặt Từ Trọng Nhiên thoáng chốc liền đỏ lên, hắn thật lòng cầu hôn, không hề mang những thứ tâm tư và lợi ích hiệu quả khác: “Quận chúa, có phải người còn vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng hay không? Chuyện năm đó quả thật vốn không phải là ý của ta, hơn nữa năm đó ta không thể không làm như vậy. Người đã từng ở nơi như thế này, ta tin tưởng người có thể hiểu được. Quận chúa, ta biết lo lắng của người. Nhưng mà, ta thật không phải muốn những thứ đó.”

Ôn Uyển mỉa mai: “Ta hiểu, cho nên ta mới không vạch trần ngươi. Thậm chí còn giúp ngươi đối phó La thị, nhưng chỉ có thế. Có lẽ ngươi không phải cố ý, nhưng năm đó khi phụ thân ngươi siết cổ ta, thiếu chút nữa là vặn gãy cổ ta rồi, cái cơn ác mộng kia vẫn còn trong trí nhớ, vẫn đi theo ta nhiều năm nay (đây là điển hình của nói khoác không cần có bản thảo). Ta không truy cứu chuyện năm đó đã là điểm mấu chốt của ta, ngươi còn muốn ta ngày ngày đối mặt với cái người muốn giết ta, đối mặt với hai cái mẹ kế tinh thông tính toán kia, ta mới nhảy ra từ một hố lửa, chẳng lẽ lại tự chuốc khổ mà nhảy vào hố lửa của nhà ngươi để tự chôn mình sao? Ngươi cho là đầu óc ta bị nước vào rồi sao? Hơn nữa ngươi lại liên tiếp tính toán ta như vậy, khoản nợ nần này ta còn chưa tính với ngươi chính là tha thứ cho ngươi rồi. Ngươi đã không có lòng báo đáp ngược lại còn tính toán ta tiếp, thật sự cho rằng tính tình của ta tốt thế sao?”

Từ Trọng Nhiên thành khẩn nói: “Ta không có, ta không nghĩ tới sẽ tính kế người. Ta là thật lòng!”

Ôn Uyển phủi phủi lá cây rơi vào trên y phục, châm chọc nói: “Thật lòng… ở trong mắt các ngươi, thật lòng trị giá bao nhiêu tiền? Ngươi có nói ba hoa thêm bao nhiêu nữa thì cũng vô dụng. Ngươi muốn cưới ta không phải là nhìn vào cậu hoàng đế sủng ái ta, muốn lợi dụng ta để cậu hoàng đế ban trả lại tước vị cho nhà ngươi sao ? Hay là có thể tuân thủ được điều kiện của ta, vĩnh viễn không cưới vợ bé, không có tiểu thiếp thông phòng, cả đời này cũng chỉ có một mình ta, ngươi hy sinh bản thân, dùng cuộc đời của ngươi để lấy về tước vị của tổ tiên, ngươi cảm thấy ngươi thật vĩ đại có phải hay không? Thậm chí ngươi cũng cảm thấy được đây đối với ta chính là một loại ân đức có phải hay không? Ngươi quá coi trọng bản thân rồi. Ta muốn tìm dạng nam nhân gì mà không tìm ra được, còn cần tới ngươi ban ân sao? Ngươi ở trong mắt của ta cái gì cũng không phải, sau này không cần tới làm phiền ta nữa. Nể tình hoàn cảnh của ngươi cũng không dễ dàng nên lần này ta bỏ qua cho ngươi, cái gọi là quá tam ba bận, nếu như lại có lần tiếp theo thì ta sẽ cho Từ gia các ngươi hoàn toàn biến mất ở kinh thành. Ta sẽ đánh ngươi xuống vũng bùn mãi mãi không thoát thân ra được. Ngươi nên biết ta không phải đang uy hiếp ngươi, nếu ngươi không tin thì có thể thử một lần. Ta nghĩ ngươi là người thông minh, sẽ biết lên lấy hay nên buông chứ?”

Đôi mắt xinh đẹp của Từ Trọng Nhiên tràn đầy tức giận, còn có gì khó chịu hơn là bị hiểu lầm đây: “Ta không có, ta không có suy nghĩ giống như lời quận chúa nói. Quận chúa, ta không nghĩ dùng nàng để lấy lại tước vị của gia đình, ta thật lòng chỉ muốn cưới nàng làm vợ. Nàng cùng ta có hoàn cảnh trải qua rất giống nhau, ta cảm thấy có thể đồng hội đồng thuyền với nàng. Ta cũng nghĩ tới cuộc sống hòa thuận vui vẻ hạnh phúc. Quận chúa, ta thật không có những ý nghĩ khác trong đầu. Còn về tước vị của tổ tiên thì ta sẽ tự lấy lại bằng bản lãnh của mình, sẽ không cần dựa dẫm vào nữ nhân. Quận chúa, ta hi vọng nàng có thể cho ta một cơ hội, ta sẽ chứng minh cho nàng xem. Ta thật lòng! Ta chỉ hy vọng Quận chúa có thể cho ta một cơ hội.”

Ôn Uyển nhìn ánh mắt của Từ Trọng Nhiên thực sự có chân thành, bỗng nhiên lại nghĩ tới một người đàn ông khác cũng dùng ánh mắt chân thành tha thiết, thậm chí còn nóng bỏng hơn ánh mắt này.

Ôn Uyển thoáng chốc liền gạt đi mấy thứ loạn thất bát tao trong đầu. Khụ, tình cảnh này không thích hợp để nghĩ. Sắc mặt lập tức khôi phục lại bình tĩnh. Nghĩ tới hắn nói không dựa vào nữ nhân, liền không khỏi bật cười: “Ngươi nói ngươi từng trải qua những việc giống như ta nên ta có thể hiểu ngươi ? Ngươi cũng quá buồn cười rồi. Ta với ngươi thì có thời gian từng trải gì giống nhau, không phải là gặp một người phụ thân yêu đến hoang đường, có mẹ kế ác độc. Những hài tử từng trải qua những chuyện như vậy không chỉ có hai người ta và ngươi, còn rất là nhiều. Tùy tiện lấy một chút đã có thể mang ra ngoài không ít, chỉ riêng kinh thành thì tùy tiện lấy ra một hai nhà là có được. Chẳng qua bởi vì phụ thân vô tình cùng với mẹ kế ác độc mà có can đảm đoạn tuyệt với gia tộc thì chỉ có một mình ta. Liệu ngươi có được dũng khí này hay không? Dám thoát khỏi quan hệ với cha ngươi và người mẹ kế kia cùng người của Từ gia không? Theo ta biết, thật ra nương của ngươi đã bị cha ngươi bức tử. Nếu như ngươi có được dũng khí này thì ta sẽ cho ngươi cơ hội”

Từ Trọng Nhiên hoảng hốt cả nửa ngày nhưng lại không nói được câu nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.