“Thế tử gia, công tử, ta thổi đèn nhé.” Băng Dao dịu dàng nói. Yến Kỳ Hiên ừ một tiếng, ngửi thấy mùi hương
quen thuộc, một lát sau liền ngủ luôn. Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn
Uyển vừa mở mắt, đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười với nàng.
Ôn Uyển bò dậy, lúc này Đông Thanh cũng đã dậy. Băng Dao đang bưng nước
đến cho Ôn Uyển rửa mặt. Đông Thanh dẫn Yến Kỳ Hiên trở về Cổ Mộc viên.
“Thế tử gia. . . . . .” Băng Cầm nhìn Yến Kỳ Hiên, thấy trên tay trên người hắn, tất cả đều là vết
bầm xanh tím, lại nhìn thấy bộ dạng hài lòng của Yến Kỳ Hiên, lại nhớ
đến chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng dần hiện lên khủng hoảng. Không
nghĩ tới, chuyện nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Nhưng cũng may huấn luyện
trong những năm gần đây không phải là vô ích, lập tức trong thời gian
nhanh nhất đem chút biến hóa trên mặt khôi phục như thường, nhưng hai
tay đang phát run đã tiết lộ tâm tư của nàng.
“Chuyện gì nên nói thì mới
được nói, không nên nói thì không được phép nói lung tung, nếu không, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Yến Kỳ Hiên đương nhiên biết quan hệ của hắn và Ôn
Uyển sẽ không được Vương Phi thừa nhận. Hắn nhạy bén nhìn bộ dạng này
của Băng Cầm, lập tức nghiêm nghị cảnh cáo.
Băng Dao được tin, ở bên
cạnh khinh thường nói với Yến Kỳ Hiên: “Nói cái gì? Tối hôm qua, ta vẫn
còn gác đêm đấy. Không có chuyện gì cũng bị ngươi nói thành có chuyện.”
Mà kết quả, thật đúng như
lời Băng Dao nói, Yến Kỳ Hiên nghiêm nghị cảnh cáo không có hiệu quả như Ôn Uyển. Chờ Yến Kỳ Hiên đi Bạch Ngọc viên, Băng Cầm đi phòng trên, đem chuyện xảy đã ra tối hôm qua nhất nhất bẩm báo với Vương Phi, thậm chí
còn như có như không, nhắc tới hai người đã vượt qua điểm mấu chốt.
Ở chính phòng Thuần vương
Phủ, Thuần Vương vô cùng khiếp sợ khi nghe tin này. Có lẽ, chuyện nàng
vẫn luôn lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra, khiến cho nàng không chịu
nổi. Thuần Vương phi run rẩy hỏi: “Những chuyện ngươi nói đều là sự
thật?” Một tin tức lớn như vậy, nàng không tiếp nhận được. Phản ứng đầu
tiên, chính là không tin. Không tin còn có chuyện hoang đường như vậy.
Đợi khi xác thực được tin
tức, tay phát run, nắm chén trà bên cạnh, dùng nước nóng để khiến cho
tâm tình của mình vững vàng lên một chút, nhưng vẫn khiếp sợ thật lâu,
không nói ra lời.
“Nô tỳ không dám nói dối,
Vương Phi, gần đây thế tử thường xuyên ngồi một mình, cười khúc khích.
Ngày đó Phất Khê ở trong cung, thế tử một đêm không ngủ, khi thấy Phất
Khê công tử trở lại, liền vui mừng giống như nhận được phần thưởng lớn.
Lúc trước nô tỳ sợ mình nghĩ sai, hơn nữa nô tỳ cứ nghĩ bọn họ là huynh
đệ tình thâm. Nhưng ngày hôm qua…ngày hôm qua…Thế tử gia không ngủ được, nửa đêm còn đi đến Bạch Ngọc Viên, chưa được một lúc, nô tỳ liền nghe
thấy Thế tử gia lớn tiếng kêu to. Lúc này nô tỳ mới tin chắc, sợ rằng
Thế tử gia cùng Phất Khê công tử đúng như lời đồn bên ngoài. . . . . .
Vương Phi, giờ phải làm như thế nào cho tốt?” Băng Cầm lo âu. Nếu Thế tử gia thích nam nhân, không thích nữ nhân, thì nàng phải làm sao đây?
Nàng là người mà Vương Phi chuẩn bị cho Thế tử.
Vương Phi nghe xong những
lời này, qua thật lâu, rốt cuộc mới lấy lại sức: “Còn có ai biết được
chuyện này?” Chuyện lớn như vậy, thế mà hôm nay nàng mới biết được, có
thể thấy được nàng làm mẹ thất bại như thế nào, nàng cũng không xứng với chức vị chủ mẫu này. Thuần Vương phi thật sự không dám tin hai đứa bé
này lại to gan lớn mật như vậy, vụng trộm yêu nhau.
“Không có ai, chỉ mình nô tỳ biết, nhưng mà trong Bạch Ngọc viên thì có Băng Dao cùng Đông Thanh
biết, bọn họ là người hầu hạ thiếp thân chiếu cố biểu thiếu gia, chắc
cũng biết được một hai phần.” Vương Phi vừa nghe là hai người kia, lập
tức buông tha ý niệm truy cứu trách nhiệm của hai người trong đầu. Hai
người này không phải là người mà nàng có thể động tới.
“Ngươi lui xuống đi, nhớ kỹ
cho ta, chuyện này một chữ cũng không được truyền ra ngoài. Nếu không,
ta sẽ lấy mạng của ngươi.” Sắc mặt Vương Phi âm trầm, để lộ ra sự ngoan
tuyệt.
“Vương Phi yên tâm, nô tỳ
tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ. Nếu như tiết lộ dù chỉ là một chữ
thì nô tỳ sẽ không được chết tử tế, trọn đời không được siêu sinh.” Băng Cầm lập tức thề.
“Băng Doanh, lập tức đi báo
cho người gác cổng, Vương gia trở về, thì bảo người lập tức đến chính
phòng.” Vương Phi lòng như lửa đốt, không được an bình.
Vương gia nghe xong, lúc đầu cũng sợ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, hỏi tình huống cụ thể ngày
đó ở Bạch Ngọc Viên, sau đó cũng không hỏi tiếp câu nào nữa. Đúng là hai đứa bé có chỗ không thỏa đáng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện
gì quá phận. Có Băng Dao ở bên cạnh trông chừng, cho dù Ôn Uyển không cự tuyệt, Băng Dao cũng tuyệt đối không để cho bọn họ làm càn.
Thuần vương ổn định chính
mình, gọi Yến Kỳ Hiên tới, cũng không hỏi trực tiếp, chỉ tùy ý hỏi hai
câu, tối ngày hôm qua sao lại chạy đến Bạch Ngọc viên? Đến khi nghe được Yến Kỳ Hiên nói hai người ở trong phòng đánh nhau, người bên cạnh vẫn ở đó. Nói cách khác, lúc ấy Băng Dao vẫn luôn ở trong phòng coi chừng dùm hai người bọn họ, Thuần vương cũng yên lòng. Hắn cũng biết Ôn Uyển
không phải là người không có chừng mực, nhưng mà, quả thật, thời gian
cũng đến rồi. Nên đưa đứa bé này trở về rồi.
Có người đến Bạch Ngọc Viên truyền lời, nói Vương gia mời công tử đến thư phòng, có việc thương lượng.
Ôn Uyển nhận được tin tức, thu thập một trận, rồi đi đến đó.
Đến thư phòng, thấy sắc mặt
Thuần vương rất bình tĩnh, không cười ha hả như mọi khi, cũng không có
ánh mắt dò xét. Ôn Uyển nhìn Thuần vương như vậy, đại khái cũng đoán
được Thuần vương tìm nàng vì chuyện gì. Cho dù Thuần vương không tìm
nàng, nàng cũng muốn nói chuyện này với Thuần vương. Ôn Uyển hi vọng có
thể dùng sự cố gắng lớn nhất, thành ý lớn nhất để được Thuần vương đồng
ý.
Thuần vương đưa mắt nhìn Ôn
Uyển trong chốc lát, trong mắt vừa có ẩn nhẫn vừa có luống cuống: “Ôn
Uyển, ta vẫn đối đãi với cháu như nữ nhi của mình. Ta đối với cháu, đến
cùng là như thế nào, cháu hẳn là có thể cảm giác được .” Chuyện này
không phải chuyện đùa, một khi không cẩn thận, con của hắn sẽ mất mạng.
Hôm nay hắn nhất định phải nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này cho
Ôn Uyển biết.
“Cậu muốn nói gì thì cứ nói
thẳng đi, không cần phải quanh co lòng vòng .” Ôn Uyển vẫn như bình
thường, bình lặng như nước, đối với khí thế của Thuần vương, nàng lựa
chọn coi như không nhìn thấy. Tức giận thì như thế nào, dám đánh nàng
sao, nàng mới không sợ đâu! Nàng vô cùng khẳng định, Thuần vương gia chỉ giảng đạo lý, sẽ không đánh nàng.
Thuần vương nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, lửa giận cũng tiêu, ngược lại ở trong lòng tán thưởng
không thôi. Ai nói Ôn Uyển nhát gan, người nói nàng nhát gan, đều là kẻ
ngu. Nếu như nàng nhát gan, làm sao có thể cho Triệu vương một đao, có
thể làm ra nhiều chuyện mà ngay cả nam nhi cũng không làm được. Nhát
gan, chẳng qua là ô dù bảo vệ nàng mà thôi. Đáng tiếc, ngay cả mình cũng bị lừa gạt. Nếu không, như thế nào lại đổi lấy một chuyện khiến cho
người ta không thể nghĩ tới. Đón nàng đến Vương phủ, chính là hãm hại
con của hắn a!
“Chúng ta đã tính đến chuyện hôn sự của Kỳ Hiên rồi. Cháu không phù hợp với yêu cầu về con dâu chúng ta, cho nên nhất định cháu đã biết chuyện ta muốn nói là chuyện gì?”
Thuần vương thẳng tắp nhìn Ôn Uyển. Nếu tất cả mọi người đều là người
hiểu chuyện, thì không cần thiết phải giấu diếm.
Ôn Uyển viết những lời này,
một chút thái độ ngượng ngùng cũng không có. Nếu có, cũng chỉ là bình
thản và tự tin”Tại sao? Cháu không phù hợp ở chỗ nào? Thân phận, tuổi,
tài học (tài năng +học vấn), phẩm tính (phẩm chất+ tính cách)? Cháu tự hỏi đều không kém, có thể xứng đôi với Yến Kỳ Hiên. Nếu như cậu lo lắng về bệnh câm của cháu, thì cứ yên tâm, bệnh câm của cháu không
phải do trời sinh, lúc mới sinh, cháu biết nói chuyện, cho nên sẽ không
ảnh hưởng đến đời sau.” Bệnh này cũng không phải là di truyền, với lại
nàng đã có thể nói chuyện, chẳng qua là thời cơ chưa tới, vẫn không nên
biểu hiện ra mà thôi.
Đối với Yến Kỳ Hiên, Ôn Uyển thật sự cảm thấy rất tốt. Thuần vương có ý phản đối, đối với thái độ
của Thuần vương, nàng cũng đã đoán trước được, cũng không phải là chưa
cẩn thận suy tư qua. Nàng cũng suy tính rất nhiều, nhưng nàng biết mình
không nỡ buông tha cho phần tình cảm ấm áp này.
Nhưng trừ việc lo lắng hắn
sẽ bị cuốn vào trong vòng tranh đấu, những thứ khác, nàng cũng đã cân
nhắc qua, tất cả mọi mặt nàng đều đã nghĩ đến, nàng cảm thấy vấn đề
không lớn. Nàng là một bé gái mồ côi, Thuần vương cũng tương đối coi
trọng mình. Nếu như nàng có thể giúp cậu Trịnh vương giành thắng lợi
trong cuộc tranh đấu này, nếu khi đó nàng còn sống thì việc hôn sự này
sẽ không có sai lầm gì, cho dù có cái gì, thì chỉ cần cố gắng đền bù lại khoảng cách hoặc những điều không tốt là được. Căn cứ vào điểm này, Ôn
Uyển mới không ngăn cản Yến Kỳ Hiên, chính nàng cũng không cự tuyệt.
Dù nói thế nào, bây giờ tỉ
lệ là 5-5. Hơn nữa Ôn Uyển cũng có lòng tin với cậu Trịnh vương. Lúc
trước điều duy nhất nàng lo lắng, chính là sợ thủ đoạn của Hiền phi quá
cao tay, sẽ giết chết nàng.
Không phải nàng ích kỷ,
chẳng qua là nàng cũng có tâm tư riêng của mình, dù sao sớm muộn gì nàng cũng phải lập gia đình, thay vì gả cho một người không quen biết, hoặc
bị ông ngoại Hoàng đế tùy tiện chỉ hôn cho người nào đó, như chỉ hôn cho Tào Tụng chẳng hạn…đã như vậy, thì không bằng tìm một người hợp với ý
mình. Yến Kỳ Hiên là một mầm non tốt, lại thật lòng thích nàng, còn là
một người đơn thuần, toàn tâm toàn ý đối với nàng, Ôn Uyển cảm thấy chỉ
cần những thứ này là đủ rồi. Cho tới bây giờ nàng cũng không muốn gả cho một anh hùng cái thế, gả cho một nhân vật khó lường, nàng chỉ muốn gả
cho một người yêu nàng, thương nàng, hai người xây dựng một gia đình,
kinh doanh thật tốt, sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Mà Yến Kỳ
Hiên, phù hợp với yêu cầu của nàng. Hơn nữa, nàng tin tưởng, nếu nàng
thật sự gả cho Yến Kỳ Hiên, thì nàng sẽ rất hạnh phúc, sống chung lâu
như vậy, đối với việc này, nàng rất có tự tin.
“Cháu rất tốt, nói về không
xứng, ngược lại là Kỳ Hiên nhà ta không xứng với cháu.” Thuần vương lắc
đầu. Đối với bộ dạng này Ôn Uyển, trong lòng không biết là có tư vị gì.
“Chúng ta quen biết nhiều
năm như vậy, cậu nên biết, cháu không thèm để ý những thứ giả tạo kia,
chỉ cần Yến Kỳ Hiên toàn tâm toàn ý đối với cháu, thì cháu sẽ không ngần ngại những thứ khác.” Ôn Uyển không xem trọng những thứ này, tài hoa gì gì đó chỉ là hư danh. Sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.
“Cháu không ngần ngại nhưng
ta để ý. Cháu quá ưu tú, nếu để Kỳ Hiên cưới cháu, cháu giống như đỉnh
thái sơn đè trên đầu hắn. Bây giờ các cháu còn nhỏ, còn chưa cảm thấy
gì, nhưng khi lớn rồi, thanh danh của cháu truyền ra ngoài, cháu sẽ áp
chế hắn cả đời. Hắn cưới cháu, cả đời sẽ không vui vẻ. Hiện tại các cháu còn nhỏ, đương nhiên là sẽ không để ý đến những thứ này, nhưng khi trực tiếp đối mặt mới hiểu rõ. Những thứ này sẽ trở thành gánh nặng giữa hai đứa.” Thuần vương lắc đầu.
“Nếu như cậu để ý chuyện này như vậy, thì sau này cháu sẽ không đụng vào những thứ này nữa. Không để cho thế nhân biết, thì trên lưng Kỳ Hiên cũng không phải gánh áp lực
như cậu nói.” Ôn Uyển không thèm quan tâm, nhưng Thuần vương nghe vậy
thì rất sửng sốt. Nhìn Ôn Uyển một hồi lâu, mặt như tiếc hận, rồi mới
thở dài thật sâu.
Mặt Ôn Uyển có vẻ nghi hoặc, đây là ý gì? Gia thế bối cảnh, số tuổi tương xứng, hai người lại hợp ý
nhau, không có đạo lý nào lại không đáp ứng. Những chuyện nên suy xét
thì nàng cũng đã suy xét, tại sao Thuần vương lại không đáp ứng? Nếu như lo lắng về bệnh câm của mình, nàng cũng không phải bị câm thật. Chuyện
này cũng không phải là vấn đề, nếu vẫn không được, nàng có thể cho cậu
biết mình không bị câm.