Edit: Asita
Ôn Uyển rất tức giận đối với lời Thuần Vương nói ngày hôm nay. Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù nàng muốn quản, nàng cũng có thể làm gì? Bây
giờ đi quản chỉ làm bia đỡ đạn vô ích cho Mẫu tử Triệu vương. Cậu Trịnh
Vương nàng thì khác, cậu cùng mẹ con bọn họ đấu nhiều năm như vậy đã sớm có kinh nghiệm phong phú, chắc chắn sẽ không có việc gì. Không kể, thời gian hiện giờ là ra ngoài thông khí, cho dù đi quản, nàng cũng biết
quản như thế nào. Quản không được, còn dễ dàng gặp chuyện không may.
Triệu Vương vì Tô Tướng không biết thức thời mà rất tức giận. Trong
lòng suy nghĩ, hôm nay Tô Hộ nương tựa nơi hắn Bát không biết sẽ tạo
thành ảnh hưởng bất lợi lớn nào.
Trang tiên sinh ở một bên nói:” Vương gia đừng quá lo lắng, mặc dù
lần này Tô Hộ cự tuyệt Vương gia, nhưng hắn vốn khôn khéo, sẽ không quá
thiên lệch. Lúc trước làm việc như thế nào, sau cũng sẽ làm như thế, Hắn không dám bên ngoài nghiêng hẳn về Trịnh Vương. Dù sao, Hoàng thượng
vẫn còn ở bên trên quan sát.”
Triệu vương cũng biết, hôm nay nếu hắn già kia định nương tựa nơi hắn Bát, kể cả hắn có tức giận, cũng không thể vãn hồi.
Trang tiên sinh thấy Triệu vương không nói gì, thì hỏi tiếp: “Vương gia, không biết nương nương có truyền lời gì không?”
Triệu vương gật đầu nói: “Mẫu phi bảo ta không nên nôn nóng, chuyện
này chẳng qua là việc rất nhỏ. Ta nghĩ, giờ việc cấp bách hẳn là được
tôn thất ủng hộ”.
Trang Tiên sinh vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia, không thể, trăm
triệu lần không thể. Hôm nay được tôn thất ủng hộ không trọng yếu, mà
trọng yếu là được Hoàng thượng nhận định. Nếu như Hoàng thượng đã nhận
định Vương gia, tôn thất bên kia tự nhiên cũng sẽ ủng hộ ngài. Nếu
không động thái này của Vương gia sẽ khiến cho Hoàng thượng kiêng kỵ.
Người cần nhớ kỹ, giường của mình chẳng lẽ lại để kẻ khác ngủ say, cho
dù Vương gia là nhi tử ruột thịt của hoàng thượng đi nữa cũng không
được. Vương gia ngài ngàn vạn phải cẩn trọng.”
Triệu vương trên mặt đầy vẻ hổ thẹn: “Ta thật không biết. Phụ hoàng
rốt cuộc đang nghĩ gì? Những năm này, bổn vương có việc nào là không làm tốt. Vẫn nói Bổn vương tính cách bá đạo, duy ngã độc tôn, ngay cả mẫu
phi cũng nói ta tính cách quá nôn nóng, nhưng những năm này ta tự thấy
đã làm được tốt nhất. Phụ hoàng rốt cuộc còn do dự cái gì?”
Trang tiên sinh trầm ngâm hồi lâu mới nói:” Có lẽ không phải hoàng
thượng do dự, cũng không phải đang cân nhắc, mà là cố ý muốn đè ép vương gia. Cố ý muốn cho Trịnh vương ở Kinh thành để cùng vương gia đối
kháng?”
Triệu vương bật dậy hỏi:”Chẳng lẽ phụ vương nghi ngờ ta?”
Trang tiên sinh lắc đầu, nói:” Cũng không hẳn là thế. Thứ nhất, có
thể Hoàng Thượng muốn dùng Trịnh vương tới tôi luyện Vương gia. Thứ hai, hẳn là cách để Hoàng Thượng cân bằng về Quyền hành. Nếu như chỉ có một
mình vương gia ở Kinh thành, tất cả triều thần đều hướng về người. Từ
xưa đã nói đế vương đều đa nghi, Vương gia quyền lợi quá lớn sẽ uy hiếp
hoàng quyền, đến lúc đó đối với Hoàng thượng là vô cùng nguy hiểm. Hoàng thượng làm như vậy là để duy trì sự ổn định. Sợ rằng Vương Gia quyền
lợi quá lớn, không thể đàn áp được.”
Triệu Vương hít sâu một hơi, thật lâu không nói gì thêm, quả thật hắn quá nôn nóng, nên bình tĩnh xử lý, nếu thật khiến cho Phụ hoàng kiêng
kị, đế vị kia chính là hy vọng xa vời.
Ôn Uyển trở lại trong viện, Băng Dao tiến lên đón, Ôn Uyển không thèm nhìn tới nàng ta, đi thẳng vào trong phòng, dùng sức đóng cửa, cởi áo
khoác, quăng giầy, chui vào trong chăn, che đầu, hồi lâu cũng ngủ không
được. Thế là lại bò dậy, mặc quần áo cưỡi ngựa.
Ôn Uyển muốn tìm chỗ để phát tiết, chỗ này tất nhiên là sân cưỡi
ngựa. Chạy đến Luyện Mã tràng, cưỡi lên ngựa, ở trên ngựa phi như bay,
khiến cho toàn thân là mồ hôi, một thân mùi thối, mệt mỏi tới không muốn động mới trở về. Tắm xong, nhảy một cái lên giường, một chút liền ngủ
say.
Yến Kỳ Hiên ở bên ngoài gặp mặt bằng hữu xong liền trở lại, vào viện
của Ôn Uyển, được báo là nàng đã ngủ, nhìn lên trời thấy vẫn còn sớm,
sao đã đi ngủ ?
Nửa đêm tỉnh lại, Ôn Uyển gõ mạnh vào đầu mình. Nghĩ nhiều như vậy để làm gì. Mà quan tâm bọn hắn phá hoại cái khỉ gió gì, xe tới trước núi
tất có đường. Nàng lúc này có thể có cái kế hoạch gì. Chuyện gì cũng
phải nửa năm sau rồi hãy tính. Chẳng qua là, còn nửa năm thời gian ở nơi này, nhất định phải cẩn thận chuẩn bị nhiều hơn mới được.
Ngày thứ hai Ôn Uyển khôi phục như lúc đầu, lại giống hệt người không có chuyện gì.
Thuần vương hỏi hạ nhân Ôn Uyển tâm tình hôm nay như thế nào. Nghe
báo là rất tốt, chính là đi Mã Tràng chạy vài vòng, sau đó về nhà ăn cơm xong liền đi ngủ, cái gì cũng không làm.
Thuần Vương nghe xong cho người lui ra, khi trong thư phòng không có
ai khác thì lầm bầm trong miệng:” Ôn Uyển, ngươi quả nhiên có ý định
khác. Cái gì cũng biết nhưng bên ngoài vẫn giả dạng như cái gì cũng
không biết. Người rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Ý nghĩ của Hai hồ ly một
già một trẻ này thật là khó đoán.” Nhưng cũng bởi vì Ôn Uyển thái độ kỳ
quặc, khiến hắn đối với phần thắng của Trịnh Vương càng nhiều thêm một
phần kỳ vọng. Bởi vì rất đơn giản, Ôn Uyển càng khó suy đoán chứng minh
năng lực của nàng càng cao, trợ giúp đối với Trịnh Vương sẽ càng lớn.
Nếu Ôn Uyển biết, đến nay có rất nhiều người đều đem toan tính đặt
trên người nàng thì không biết sẽ khóc hay cười. Nàng trăm phương ngàn
kế để thoát khỏi việc tranh đấu kia. Nhưng mọi người lại đem tiêu điểm
việc thắng bại đặt trên người nàng. Nếu nàng biết nhất định sẽ té xỉu.
Làm sao lại mang nàng làm thành phương hướng quyết định sự thành công,
thật không thể hiểu nổi.
Thuần Vương cho người đưa tới cho nàng bản chép tay của hắn. Bên
trong tất cả đều là các triều đại đổi thay của vương triều Đại Tề, quá
trình các hoàng tử tranh vị thảm thiết. Ôn Uyển vừa nhìn liền muốn
quăng, những thứ này Hắn sư đã sớm dạy qua, giờ nhìn cũng chẳng có ích
lợi gì. Nếu nhìn những thứ này còn không bằng nàng xem kỹ lại sử ký.
Ngày này, Ôn Uyển đi theo Yến Kỳ Hiên đến học viện để nhận phiếu
điểm. Thành tích vừa công bố liền oanh động cả học viện. Thành tích của
nàng xếp thứ hai toàn hoc viện. Ôn Uyển nhận được phiếu điểm liền âm
thầm cảm thán những kẻ này thật bất học vô thuật, nàng mới thật tình học năm tháng, khi vào thi cũng không thật tình, chỉ là giả bộ mang bộ dáng cố gắng đi thi. Thế mà có thể đứng thứ hai, có thể thấy được cả học
việc người chân chính thật tình học không đến 2 người. Nàng lại không
nghĩ tới, sư phụ nàng là ai? Nàng thật mới học năm tháng sao? Học đã hơn năm năm, cộng thêm nàng vốn là người trưởng thành, suy nghĩ so với
người khác đều trước N năm.
“Phất Khê, ngươi thật khiến ta tự hào, Phất Khê, người thật lợi hại
nha.” Yến Kỳ Hiên biết Ôn Uyển xếp thứ hai thì so với chính hắn đứng thứ hai còn cao hứng hơn! Đến cả La Thủ Huân cũng tán dương không dứt.
Thuần Vương còn chưa tin khi nghe Ôn Uyển xếp thứ hai. Mặc dù ở học
viện có một số kẻ chỉ biết ăn nhưng phần lớn cũng thật tình học tập. Sau khi xác nhận tin tức hắn sửng sốt hồi lâu, rồi đành cười khổ. Thật đúng là văn võ song toàn, là con gái thật đáng tiếc, sao lại không phải là
con của mình chứ? Thuần vương lúc này chỉ hận Ôn Uyển không phải là con
riêng của hắn như lời đồn đại bên ngoài. Nếu nàng là con của hắn, thì
hắn còn phải lo lắng gì nữa. Cái đồ ngu xuẩn Bình Hướng Hi đầu óc nhất
định là bị lừa đá, nữ nhi thông minh như vậy không giữ, lại đi sủng ái
một thứ nữ ngu ngốc không lên được mặt bàn.
Nếu là lúc trước, hắn còn có thể đem Ôn Uyển trở thành con thừa tự,
hiện tại, có nghĩ cũng đừng mong. Thuần Vương thực sự rất buồn bực. Sau
đó hắn nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, thông minh có thể di truyền nha,
nên sau này cho nhi tử tìm vợ, nhất định mẫu thân của con dâu phải thông tuệ, bản thân nàng cũng thông tuệ, đến lúc đó tôn tử của hắn mới có thể thông minh. Uh, sau này điều kiện đầu tiên khi tuyển con dâu là thông
minh, như vậy mới có thể sinh cho hắn một Tôn tử có khả năng, có trí
tuệ.
Sau cuộc thi này học viện sẽ được nghỉ, mọi người tất nhiên là vô cùng vui mừng.
Hoàng đế biết Ôn Uyển đứng thứ hai, thì ha hả cười nói:” Cái nha đầu
này, đoán chừng là còn giấu tài. Nếu thật tình thi, thì nhất định có thể đứng thứ nhất. Thật không tồi, không nghĩ tới đi ra ngoài nửa năm, có
thể làm trẫm thấy một mặt tốt đẹp như vậy.”
Ôn công công nhìn hoàng đế tâm tình tốt, ở bên cạnh liền tiếp lời:”
Hoàng thượng, Quận chúa chính là Hài tử thông minh nhất mà lão nô nhiều
năm như vậy từng thấy qua, đứng nhất nhất định là không có vấn đề.”
Hoàng đế nghe lời nói của Ôn công công, lại nghĩ tới hàng chữ Ôn Uyển đã viết cho Trịnh vương, ánh mắt lóe sáng. Cái nha đầu này, rốt cuộc
giấu diếm bao nhiêu chuyện đây.Chờ trở lại, xem ra nên để nàng ở bên
người, như vậy mới có thể biết rốt cuộc nàng giấu diếm bao nhiêu chuyện.
“Hoàng thương, Tư Nguyệt quận chúa ở bên ngoài cầu kiến.” Hoàng đế
ngại Tư Nguyệt quá ầm ĩ, lúc trước khi Ôn Uyển ở đây, ông cảm thấy Ôn
Uyển quá an tĩnh, một Tư Nguyệt hoạt bát cùng nàng an tĩnh ở chung trong điện thật thích hợp. Giờ Ôn Uyển đã đi ra ngoài, bên cạnh chỉ còn dư
lại Tư Nguyệt, ông cảm thấy huyên náo đến đáng sợ. Liền hạ lệnh , không
có ông cho phép, không cho Tư Nguyệt tiến vào Dưỡng Hòa điện, cũng là
gián tiếp chặt đứt đặc quyền tùy ý tiến vào Dưỡng Hòa điện của nàng.
Ôn công công nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, lập tức hiểu ý đi ra ngoài.
Hoàng đế nhìn Dưỡng Hòa điện trống rỗng, tự nhủ:” Nha đầu này không có ở đây, cảm thấy thiếu vắng cái gì đó. Già rồi già rồi, yên tĩnh một chút
thật là tốt, bớt lo lắng.”
Ôn công công sắc mặt bình thản nở nụ cười nhìn Tư Nguyệt đang nhăn
nhó:” Quận Chúa, Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, không thế quấy
rầy. Không phải lão nô không truyền lời, mà là Hoàng thượng đang phê
duyệt tấu chương, thật tkhông thể làm phiền.”
Tư Nguyệt sắc mặt bất thiện, quay đầu đi thẳng. Ôn công công khom
lưng đưa tiễn nàng, trong lòng cực kỳ chán ghét vị Quận chúa điêu ngoa
bốc đồng này. Nàng ỷ vào Hiền phi là Phi tử có quyền thế nhất hậu cung, ở trong Hoàng cung luôn gây thị phi, thường xuyên đánh chửi cung nữ thái
giám, tưởng là giấu diếm tốt, nhưng thật ra ai cũng biết. Thật đúng là
kẻ không có đầu óc, cho là Hoàng thượng thật rất thương yêu nàng. Cũng
không biết nhìn xem, Hoàng Thương yêu thương cũng là yêu thương Ôn Quyển Quận chúa, kể từ khi Ôn Uyển quận chúa xuất cung, Hoàng Thượng cũng
không có bằng lòng gặp nàng.
Nghĩ đến Ôn Uyển quận chúa, Ôn công công trong lòng cảm thấy ấm áp.
Tư Nguyệt Quận chúa sao có thể cùng Ôn Uyển Quận chúa so sánh chứ. Ôn
Uyển Quận chúa mới thật sự là người được Hoàng Thượng yêu thích, có thể
nói muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Mà Ôn Uyển Quận Chúa lại luôn
trước sau như một, chưa từng hướng Hoàng Thượng đòi hỏi gì. Ngược lại
luôn quan tâm thân thể Hoàng Thượng, đối với Hoàng Thượng một mảnh chân
tình ấm áp, đến hắn thấy cũng thật cảm động. Một hài tử lương thiện,
hiếu thuận như vậy thiên hạ có thể có mấy người. Chưa kể, nàng đối với
hạ nhân bọn họ chưa từng làm khó, lại vô cùng biết điều hiểu chuyện,
được mọi người thích. Cho nên, không so sánh không biết, vừa so sánh, ai cao ai thấp, chỉ liếc mắt liền nhận ra.
Tư Nguyệt trong lòng rất căm tức, nhưng biết tạm thời nàng còn chưa
thể đắc tội Ôn công công. Không có mục đích, đi đến bên cạnh cái ao nàng từng rơi xuống. Nhìn vào trong hồ lại nghĩ đến Ôn Uyển đang ở thôn
trang dưỡng bệnh. Nghĩ kẻ này thật là vô dụng, lúc ấy nàng lẽ ra không
nên nghĩ đem nàng ta kéo đến trong hồ, làm cho nàng ta sinh bệnh nặng
không thể cùng nàng tranh giành tình cảm. Nàng cái gì cũng chưa làm đưọc thì nàng ta cũng đã ngã bệnh phải chạy tới thôn trang dưỡng bệnh rồi.
Làm hại nàng khi ấy còn bệnh một tháng. Tư Nguyệt nhìn mặt nước, hy vọng kẻ này vĩnh viễn cũng không cần trở lại.