Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 153: Chương 153: Đưa ra Hải Vương Châu




TSCPTĐK - Chương 153

Chương 153: Đưa ra Hải Vương Châu

Bên trong cửa hàng Mạc Vân.

Bích Lưu Vân cùng Mạc Vân An song song ngồi, trên bàn bày sáu bảy kiện bảo vật.

"Bích cầm sư, đồ ngươi muốn bán đấu giá đã được đặt trong danh sách đăng ký." Mạc Vân An nói.

Bích Lưu Vân cười cười gật đầu, "Tốt."

Mạc Vân An vươn tay ra với Bích Lưu Vân: "Rất vui được làm việc với Bích cầm sư, sau này có chuyện gì Bích cầm sư có thể tìm đến ta."

Bích Lưu Vân vươn tay đáp lại.

Cửa "phanh" một tiếng bị đạp mở ra, Hải Lăng vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở cửa.

Hải Lăng nhìn Mạc Vân An cùng Bích Lưu Vân nắm tay, khuôn mặt nguyên bản lạnh lẽo lại trầm xuống thêm vài phần.

Mạc Vân An nhìn Hải Lăng, không khỏi nhíu mày lại.

Quản sự cửa hàng Mạc Vân chạy theo ngay phía sau Hải Lăng, tràn đầy bối rối nhìn Mạc Vân An: "Thiếu chủ, Hải thiếu chủ một hai muốn tiến vào, ta cũng không ngăn cản được."

"Hải thiếu chủ, sao lại tới đây? Ngươi làm như vậy tựa hồ không quá thỏa đáng đâu." Mạc Vân An nhìn chằm chằm Hải Lăng nói.

Hải Lăng không để ý đến Mạc Vân An, tiến lên bắt lấy cánh tay Bích Lưu Vân: "Ngươi bán đấu giá thứ gì, ngươi bán thứ kia đi sao?"

Mạc Vân An nhảy nhảy mày, thứ kia, thứ gì? Đồ Bích Lưu Vân bán đấu giá tuy rằng trân quý, nhưng hình như cũng không có gì quá đặc biệt, hẳn là không đến mức khiến cho thiếu chủ cửa hàng Thiên Long thất thố tới vậy đi?

Hải Lăng nhìn sắc mặt nghi hoặc của Mạc Vân An, bỗng nhiên ý thức được chính mình quá kích động.

Bích Lưu Vân nhìn Hải Lăng, ngữ khí bất thiện nói: "Đồ ta muốn bán đấu giá đều ở trên bàn, thế nào, Hải thiếu chủ có hứng thú sao?"

Hải Lăng nhìn qua đồ vật đặt trên bàn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại cảm thấy mình phản ứng thật sự quá kích.

Hải Lăng miễn cưỡng cười cười: "Đồ Bích cầm sư muốn bán đấu giá đều là tinh phẩm, ta đương nhiên có hứng thú."

Mạc Vân An cười cười nhìn Hải Lăng cùng Bích Lưu Vân: "Ta chuẩn bị mở hội bán đấu giá, nếu Hải thiếu chủ có hứng thú, chúng ta tùy thời hoan nghênh tới tham dự."

Hải Lăng gật đầu: "Ta sẽ."

Hải Lăng đi theo Bích Lưu Vân ra ngoài, Mạc Vân An nhìn bóng dáng hai người, như suy tư điều gì.

"Thiếu chủ, quan hệ giữa vị Bích Lưu Vân kia cùng Hải Lăng tựa hồ không đơn giản." Biên quản sự nói.

Mạc Vân An cau mày: "Thân phận Hải Lăng đặc thù, chuyện của hắn chúng ta vẫn không nên trộn lẫn vào cho thỏa đáng." Cửa hàng Mạc Vân đã phát triển ở Bích Hải Bình Nguyên nhiều năm, đương nhiên là không thể hoàn toàn không biết gì về thế lực đứng sau cửa hàng Thiên Long.

"Lại nói tiếp, vị lĩnh chủ đại nhân mới của chúng ta thật sự không đơn giản, tìm một cơ hội, chúng ta vẫn nên đến chào hỏi lại một câu thì tốt hơn." Mạc vân an nói.

"Thiếu chủ nói phải, vị lĩnh chủ kia trị hết bớt trên mặt Hải Lan của hải long tộc, sau đó lại khôi phục hình thể cho Hắc Sa của sa ngư tộc, hai đại tộc của hải tộc đều thiếu nhân tình của hắn, cứ tiếp tục như này, hắn muốn ngồi vững cái ghế lĩnh chủ cũng không phải là khó......"

Mạc Vân An gật đầu: "Có ai nói không phải đâu! Sinh ý đồ mỹ phẩm của thành chủ đại nhân cũng rất rực rỡ, hắn phát triển sinh ý tốt như vậy, đến cả ta còn phải đỏ mắt."

......

Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng đi được một một, không khí giữa hai người hoàn toàn yên lặng.

Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân đi ở đằng trước, mấy lần muốn mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Ngươi đã sớm biết thứ kia đang ở trên người ta đi?" Bích Lưu Vân lên tiếng hỏi.

Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân: "Ngươi nói cái gì?"

Bích Lưu Vân cười lạnh một tiếng: "Đừng giả ngu, ngươi biết ta đang nói cái gì, nếu không phải vì thứ kia, ngươi cũng sẽ không vội vội vàng vàng chạy tới, không phải sao?"

Bích Lưu Vân lạnh lẽo nhìn thẳng Hải Lăng, Hải Lăng hơi hơi quay đầu đi, ánh mắt Bích Lưu Vân quá sắc bén, khiến cho hắn có chút chịu không nổi.

"Ta quả thật có chút hoài nghi." Hải Vương Châu mất tích nhiều năm như vậy, kết quả, sau khi đám người Kỳ Thiếu Vinh tới không lâu, hơi thở Hải Vương Châu liền xuất hiện, hơn nữa, ngày đó hắn cũng cảm nhận được Hải Vương Châu ở phụ cận thành chủ, liên tưởng tới sự xuất hiện đột ngột của Bích Lưu Vân trên đảo nhỏ gần hải tộc năm đó, hết thảy đều thuận lý thành chương.

Bích Lưu Vân quay người qua, đáy lòng dâng lên vài phần lạnh lẽo, Bích Lưu Vân cong khóe miệng cười tự giễu một tiếng, "Trước đó ngươi nói với ta cách sử dụng của Hải Vương Châu kỳ thật là đang gạt ta đi?"

Hải Lăng sửng sốt một chút: "Ngươi đang hoài nghi ta vì Hải Vương Châu mà cố ý lừa gạt ngươi?"

Bích Lưu Vân khẽ thở dài một hơi: "Bỏ đi, có phải gạt ta hay không đều không quan trọng."

Hải Lăng nhíu mày nhìn Bích Lưu Vân, có chút táo bạo chất vấn: "Ngươi có ý gì?"

Bích Lưu Vân lấy ra một chiếc nhẫn không gian, ném cho Hải Lăng, "Hải Vương Châu ở bên trong, ngươi mang về đi."

Hải Lăng bắt lấy cánh tay Bích Lưu Vân: "Ta không phải tìm ngươi đòi Hải Vương Châu."

Bích Lưu Vân nghiêng đầu nhìn Hải Lăng: "Đừng nói giỡn, chí bảo của hải long tộc, ngươi không muốn sao?"

Hải Lăng cúi đầu, không nói gì.

Bích Lưu Vân nhìn phản ứng của Hải Lăng: "Nếu ngươi không muốn, ta cầm đi bán đấu giá là được."

Hải Lăng lập tức lên tiếng: "Cho ta đi."

Bích Lưu Vân cười nhạo một tiếng, "Xem ra là vẫn muốn!"

Trong lòng Hải Lăng tràn đầy buồn bực, rồi lại không biết nên giải thích như thế nào.

"Ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện không?"

"Ngươi nói......"

"Hy vọng tin tức Hải Vương Châu trở lại hải long tộc có thể nhanh chóng truyền ra, ta không muốn phủ thành chủ lại tiếp tục chịu quấy rầy vô vị."

Hải Lăng gật đầu, "Được."

......

Phủ thành chủ.

"Lưu Vân, ngươi trở lại rồi!" Kỳ Thiếu Vinh quan tâm nhìn Bích Lưu Vân trông có vẻ cảm xúc suy xụp.

Bích Lưu Vân gật đầu: "Ừm!"

"Mọi chuyện xử lý tốt rồi?"

"Tốt."

"Vậy thứ kia đâu?" Kỳ Thiếu Vinh thuận miệng hỏi.

"Ta tặng người!"

Kỳ Thiếu Vinh: "...... Tặng người!" Có thể hào phóng hơn được nữa không!

Bích Lưu Vân không nhìn đến bộ dáng kinh ngạc Kỳ Thiếu Vinh, mỏi mệt nói: "Thiếu gia, ta đi nghỉ ngơi."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được!"

Trang Hạo nhìn bóng dáng Bích Lưu Vân, nói: "Tiểu tử Lưu Vân này nhìn thế nào cũng giống đang thất hồn lạc phách, có phải hắn thất tình không? Cho nên mới ủ rũ cụp đuôi như vậy......"

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái: "Không có khả năng! Lưu Vân là ai chứ? Hắn sao có thể vì thất tình mà thất hồn lạc phách được! Ta thấy hơn phân nửa là bởi vì

Lưu Vân bị gạt, cho nên mới mạnh miệng nói muốn tặng đồ cho người ta, kết quả, đưa đi rồi lại hối hận."

Trang Hạo: "......"

......

Hải long tộc.

Hải Lăng đặt Hải Vương Châu lên một mâm ngọc trắng tinh, Hải Vương Châu vừa tiếp xúc với mâm ngọc, ánh sánh lộng lẫy liền từ mâm ngọc tỏa ra.

"Không nghĩ tới ngươi lại tìm Hải Vương Châu về nhanh như vậy, lợi hại!" Hải Lan đi tới bên người Hải Lăng tán thưởng nói.

Hải Lăng miễn cưỡng cười cười: "Đây cũng không phải công lao của ta!"

"Không phải công lao của ngươi? Vậy là công lao của ai?"

Hải Lăng cúi đầu, không nói gì.

"Đồ đã tìm về, nhưng hình như ngươi không quá cao hứng?" Hải Lan hỏi.

Hải Lăng hít sâu một hơi, bên miệng không khỏi cười khổ một tiếng, hiện tại có phải Bích Lưu Vân rất hận hắn không, trong cảm nhận của Bích Lưu Vân, có phải hắn vì tìm về Hải Vương Châu mà trở thành tiểu nhân không từ thủ đoạn rồi không?

Hải Lăng cười cười, đổi đề tài nói: "Cô cô, hình như gần đây có rất nhiều người đang theo đuổi ngươi, ngươi có xem trọng ai không?"

Hải Lan khẽ hừ một tiếng: "Đều là một đám tôm chân mềm, không có ai chịu được mấy chiêu của ta."

"Không phải bọn họ quá yếu, mà là cô cô quá mạnh."

"Muốn theo đuổi ta đương nhiên phải có năng lực đánh bại ta."

Hải Lăng: "......" Phụ hoàng còn đang mong chờ được uống rượu mừng của cô cô, lấy dáng vẻ này của cô cô, mong muốn này của phụ hoàng xem ra khó thực hiện rồi.

......

Vào đêm.

Bích Lưu Vân ngồi trong đình viện, khảy cầm huyền, tiếng đàn trầm thấp chậm rãi quanh quẩn trong đình viện.

Kỳ Thiếu Vinh đi ra, ngồi xuống bên người Bích Lưu Vân, "Làm sao vậy, không ngủ được sao?"

"Đúng là có chút không ngủ được." Bích Lưu Vân nói.

"Vì sao không ngủ được? Khổ vì tình sao? Lưu Vân a, chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên là được, có một số người, ngươi theo đuổi hắn, hắn không để ý đến ngươi, ngươi không quan tâm hắn, hắn lại đảo truy lại." Kỳ Thiếu Vinh vẻ mặt ta đã là người từng trải cảm thán.

Bích Lưu Vân cười cười nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi đang nói đến Trang Hạo sao?"

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Ta chỉ là tùy tiện nói một chút."

"Thiếu gia yên tâm, ta không phải khổ vì tình."

Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy tò mò hỏi: "Không phải khổ vì tình, vậy thì là vì cái gì?"

Bích Lưu Vân trầm mặt xuống, tràn đầy ảo não than thở, "Ta nhất thời xúc động, làm một bút sinh ý lỗ vốn, cho nên hiện tại mới hối hận đến ngủ không yên."

Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Bích Lưu Vân: "Làm sinh ý a, luôn là có lỗ có lãi, đợi sau này bồi về là được, không cần quá đặt nặng trong lòng."

"Chỉ là lần này ta chịu thiệt quá độ, lỗ sạch vốn a!" Bích Lưu Vân nhắm mắt lại, Hải Vương Châu là một trong số những di vật mẫu thân để lại cho hắn, bất quá, thứ kia quá bỏng tay, hắn chỉ có thể đưa ra, nhưng mà, hắn không nên tặng không mới đúng.

Kỳ Thiếu Vinh chống cằm nói: "Lưu Vân, có phải ngươi đã sớm quen Hải Lăng không?"

Bích Lưu Vân hơi kinh ngạc nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi......"

"Ta đoán, ta thấy ánh mắt Hải Lăng nhìn ngươi không giống đang nhìn một người xa lạ."

"Đúng là đã sớm quen, khi còn nhỏ Hải Lăng vừa lùn, vừa xấu, lại còn béo, trưởng thành......"

"Trưởng thành, vừa cao, vừa soái, vừa thông minh...... Ngươi động tâm?"

Bích Lưu Vân tức giận nói: "Thiếu gia, hắn thông minh chỗ nào?" Lại còn vừa cao vừa soái, có phải nói quá rồi không?

"Nếu không thông minh, sao có thể chiếm lời của ngươi một bút như vậy được?"

"Đó là do ta nhất thời xúc động, không phải hắn thông minh."

"Nhất thời xúc động, chẳng lẽ là sắc lệnh trí hôn?" Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp hai mắt sáng rực nhìn Bích Lưu Vân.

Bích Lưu Vân không vui đổi đề tài: "Thiếu gia, sao ngươi lại thức muộn như vậy?"

"Ta thấy ngươi không cao hứng, cho nên tới an ủi ngươi." Kỳ Thiếu Vinh chân thành nhìn Bích Lưu Vân đáp.

Bích Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiếu gia, cảm tạ ngươi an ủi, ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Bích Lưu Vân: "Ngươi cảm thấy khá hơn là tốt rồi. Lưu Vân, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng nhất định phải nói với ta a!"

Bích Lưu Vân: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.