Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 146: Chương 146: Nữ chiến thần hải long tộc




TSCPTĐK - Chương 146

Chương 146: Nữ chiến thần hải long tộc

Hoàng cung nhân ngư tộc.

"Mẫu hậu, Hải Vương Châu đến tột cùng đã chạy đi đâu? Sao ngươi cùng phụ hoàng lại không tìm ra?" Ngải Lệ Nhi tràn đầy ủy khuất hỏi.

Y Lâm Na tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Ngải Lệ Nhi: "Không phải mẫu hậu không tìm cho ngươi, mà là Hải Vương Châu đã mất tích nhiều năm, căn bản không thể nào tìm được, năm đó phụ hoàng ngươi điều động rất nhiều người đi tìm cũng không có thu hoạch gì."

"Mẫu hậu, tại sao viên Hải Vương Châu kia lại biến mất?"

"Viên Hải Vương Châu kia vốn dĩ nằm trong bảo khố của nhân ngư tộc, sau khi nhân ngư vương tiền nhiệm chết, ngôi vị hoàng đế bỏ không, bảo khố nhân ngư tộc vẫn luôn nằm trong trạng thái đóng cửa, chỉ là thời điểm bảo khố mở ra, bên trong cái gì cũng không thiếu, chỉ có Hải Vương Châu không cánh mà bay."

Ngải Lệ Nhi nắm chặt nắm tay: "Không có Hải Vương Châu, Hải Lăng căn bản không muốn cưới ta."

Y Lâm Na thở dài trong lòng, vỗ vỗ bả vai Ngải Lệ Nhi: "Yên tâm đi, Ngải Lệ Nhi ngươi là đệ nhất mỹ nữ nhân ngư tộc chúng ta, Hải Lăng không thích ngươi còn có thể thích ai chứ?"

"Mẫu thân, ngoại trừ hải long vương tiền nhiệm, còn có ai có thể tiếp xúc với Hải Vương Châu không?" Ngải Lệ Nhi hỏi.

"Thật ra còn có một người."

Ngải Lệ Nhi nhìn chằm chằm Y Lâm Na: "Là ai?"

"Người này là sỉ nhục của nhân ngư tộc chúng ta, Tuyết Phỉ Nhi công chúa."

"Công chúa nhân ngư bình thường đều là dung nhan tuyệt thế, còn có một giọng hát tuyệt trần, Tuyết Phỉ Nhi công chúa thì không, nàng ca hát phi thường khó nghe, dung mạo cũng hoàn toàn không xuất sắc, trưởng lão nhân ngư tộc không quá yêu thích Tuyết Phỉ Nhi công chúa, bất quá, nghe nói nhân ngư vương tiền nhiệm lại rất thương yêu người muội muội này."

"Tư chất của Tuyết Phỉ Nhi công chúa không tốt, còn đam mê gây hoạ, tính tình cũng không giống một công chúa chút nào, thường xuyên hóa thành hình người, đi tới thế giới nhân tộc, nếu chỉ như vậy thì thôi, nghe nói, nàng còn yêu một nhân tộc, sống cùng kẻ kia, sau đó còn vì người này mà rời khỏi hải tộc."

"......"

Ngải Lệ Nhi trừng lớn hai mắt: "Mẫu thân, ý của ngươi là Hải Vương Châu rất có khả năng đang nằm trong tay Tuyết Phỉ Nhi công chúa?"

Y Lâm Na thở dài: "Quả thật có khả năng này, nhưng cho dù đang nằm trong tay Tuyết Phỉ Nhi thì chúng ta cũng không tìm thấy."

"Vì sao?"

"Bởi vì Tuyết Phỉ Nhi công chúa đã chết."

Ngải Lệ Nhi: "......"

"Hải long tộc có một bí thuật độc đáo có thể tìm kiếm ra Hải Vương Châu, Hải Vương Châu vừa mất tích, Hải Long tộc liền tìm kiếm từng góc của hải tộc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, vậy nên Hải Vương Châu rất có khả năng đã không còn ở trong biển."

"Nếu không còn ở trong biển, vậy có phải đang ở trên lục địa không?"

Y Lâm Na cau mày: "Đại đa số hải tộc đều không thể cách rời biển sâu, có thể lên lục địa thì thời gian cũng không dài, nếu Hải Vương Châu thật sự bị đưa tới địa giới của nhân tộc, muốn lấy về càng thêm bất khả thi.

............

Phủ thành chủ.

Bích Lưu Vân lấy ra một hạt châu thiên lam, đặt lên trên bàn.

Trên hạt châu có một đạo phong ấn, phong ấn có vẻ đã bị nứt ra một vệt nho nhỏ.

Bích Lưu Vân nhíu mày lại: "Mẫu thân a! Hải Vương Châu thật sự có thể giúp người lên thánh cấp sao? Nếu như vậy thì phải làm thế nào để đến thánh cấp đây!"

Hải Vương Châu phát ra một đạo quang mang sâu kín, Bích Lưu Vân nhìn một hồi, cảm thấy không thú vị, liền thu hồi Hải Vương Châu lại.

Bích Lưu Vân chống cằm, thầm nghĩ: Về sau không thể tùy tiện mang thứ này ra, nếu có hải long tộc ở gần, bọn họ nhất định có thể cảm nhận được hơi thở của Hải Vương Châu, tuy bên trên Hải Vương Châu có phong ấn, nhưng hình như phong ấn này sắp không chống chịu được rồi.

Bích Lưu Vân nghiêng đầu, thở dài than thở: Trên đời này chuyện bi ai nhất không gì hơn ngoài có một kiện chí bảo lại không thể dùng được.

......

Trong cửa hàng Thiên Long, Hải Lăng đột nhiên mở bừng mắt.

"Thiếu chủ, ngài làm sao vậy?" Ảnh vệ hỏi.

"Không có gì, hình như ta cảm nhận được......" hơi thở của Hải Vương Châu.

"Thiếu chủ, ngài cảm nhận được thứ gì?"

Hải Lăng lắc đầu: "Không có gì, hẳn là ta cảm nhân sai rồi." Hải Vương Châu đã biến mất mười mấy năm, sao có thể...... Vừa rồi hơi thở kia hình như đến từ phủ thành chủ, chẳng lẽ......

Ảnh vệ nhìn Hải Lăng: "Thiếu chủ, ngài đang nghĩ gì vậy?"

Hải Lăng lắc đầu: "Không có gì."

............

Kỳ Thiếu Vinh đi vào cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, phát hiện trong cửa hàng đã bố trí gần như hoàn hảo.

Kỳ Thiếu Vinh chống eo: "Lưu Vân, ngươi bố trí không tồi!"

Bích Lưu Vân cười cười: "Thiếu gia vừa lòng là được."

"Không biết sau khi cửa hàng khai trương sinh ý sẽ thế nào."

"Nếu chúng ta muốn làm sinh ý với hải tộc, nhất định phải mời mấy định giá sư tới, hải tộc bình thường đều không mua bán bằng vàng."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Nói cũng đúng."

Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Hiện tại hắn thiếu nhất không phải là tiền, mà là tài nguyên, nếu hải tộc dùng tài nguyên tới trao đổi, vậy vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa.

Kỳ Hằng đi đến bên người Kỳ Thiếu Vinh, đè thấp thanh âm nói: "Thiếu gia, tên khí cầu kia lại tới nữa."

Tinh thần Kỳ Thiếu Vinh rung lên, hắn thích nhất thổ hào, đặc biệt là thổ hào não tàn, nếu thổ hào tới tính tình có kém hơn nữa hắn vẫn chịu đựng được.

Lần trước tên khí cầu kia tới dùng một túi huyết trân châu trao đổi, Kỳ Thiếu Vinh từng thử qua huyết trân châu kia, hiệu quả phi thường không tồi, chẳng những thể chất tăng lên, ngay cả ma pháp cũng phát triển.

Sau khi ma pháp của hắn đạt tới cấp bảy, muốn đi thêm một bước cũng khó khăn vô cùng.

Hiệu dụng của huyết trân châu giúp Kỳ Thiếu Vinh tìm thấy được một lối tắt, nếu bảo vật giúp thăng cấp ma pháp của nhân tộc khó tìm, vậy hướng ánh mắt tới hải tộc là được.

"Vị thiếu gia kia chính là người cực kỳ tốt a!" Kỳ Thiếu Vinh từng hỏi thăm giá cả của huyết trân châu, một viên huyết trân châu vị thiếu gia kia đưa có thể bán được hơn mấy vạn đồng vàng, một túi lớn như vậy, giá trị chắc chắn có thể lên tới hai trăm vạn, mà hắn chỉ cần trả hơn mười bộ trang điểm, giá trị cùng lắm là mấy vạn đồng vàng, lãi quá lớn.

Bối Tráng thiếu gia lắc lư đi đến, "Lĩnh chủ, đây là cửa hàng mới của ngươi sao!"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nghe nói ngươi định mở một cửa hàng mỹ phẩm không thấm nước, nghiên cứu ra rồi?"

"Đã nghiên cứu ra, ngươi muốn mua sao? Có thể tiện nghi cho ngươi một ít, cứ dùng hạt châu đỏ lần trước tới đổi là được."

"Huyết trân châu? Không có!"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng xấu hổ của Bối Tráng, thầm nghĩ: Nhà địa chủ cũng không còn đồ dư sao? Khó trách khí thế tiểu tử này yếu hơn lần trước nhiều như vậy.

Bối Tráng gãi gãi đầu, lúc trước hắn mang một đống đồ trang điểm về cho Bối Tuyết, Bối Tuyết vô cùng cao hứng, còn khích lệ nhìn hắn một phen, bất quá khi phụ thân cùng mẫu thân biết hắn mang hết huyết trân châu đi đổi thành đồ trang điểm liền lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp chặt đứt tiền tiêu vặt của hắn.

May là hắn có dự tính từ trước, để lại một bộ trang điểm cho mẫu thân, vậy mới có thể bình ổn lửa giận của nàng.

Kỳ Thiếu Vinh chống eo: "Không có huyết trân châu, vậy ngươi lấy cái gì trao đổi?"

"Bạch trân châu, ngươi xem có được không?"

Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi: "Có thể thì có thể, bất quá, bạch trân châu không thể sánh bằng huyết trên châu a!"

Bối Tráng gật đầu: "Cái này ta biết, ta trả nhiều hơn là được."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được rồi."

......

Bối Tráng ném tới ba túi bạch trân châu, nhận lấy hơn mười bộ trang điểm chuyên dụng cho hải tộc, mỹ mãn rời đi.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười nhìn hạt trân châu lớn bằng nắm tay trẻ con nằm trong túi: "Tuy rằng miệng lưỡi tiểu tử này hơi hỏng một ít nhưng vẫn là người tốt a!" Nếu hải tộc nào cũng thổ hào như vậy thì tốt quá.

"Thiếu gia, ngươi muốn khai phá mặt nạ trân châu, có vị đại gia này ở đây liền không cần sầu nữa." Bích Lưu Vân nói.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"

............

"Lĩnh chủ có ở đây không?" Một bóng người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong cửa hàng.

Người tới che lụa mỏng trên mặt, cả người đều lộ ra một cỗ hơi thở túc sát.

Trang Hạo đứng chắn trước người Kỳ Thiếu Vinh, đè thấp thanh âm nhắc nhở: "Cẩn thận, là một tu sĩ hải tộc cấp chín đỉnh phong."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn người tới, trả lời: "Ta chính là lĩnh chủ đương nhiệm."

"Lĩnh chủ đại nhân quả nhiên rất trẻ tuổi." Người tới đánh giá Kỳ Thiếu Vinh một phen.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười, "Cũng thường thôi."

Ánh mắt Hải Lan chuyển tới trên người Bích Lưu Vân, "Ngươi...... Tại sao trên người ngươi lại có hơi thở của hải long tộc chúng ta, ngươi là người hải long tộc?"

Bích Lưu Vân kinh ngạc nhảy dựng: "Không phải, ta là nhân tộc."

"Quả thật không phải hải long tộc chúng ta, nhưng ngươi......"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Có thể là do gần đây Lưu Vân thường xuyên qua lại trao đổi sinh ý với người hải long tộc, cho nên trên người mới dính phải một ít hơi thở của hải long tộc, hắn thật sự là nhân tộc."

Hải Lan nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Phải vậy không?"

"Tiền bối, hôm nay ngươi tới hẳn là vì tìm ta đi? Không biết ta có thể giúp gì cho tiền bối?" Kỳ Thiếu Vinh nói.

Hải Lan đánh giá Kỳ Thiếu Vinh một phen: "Ta nghe nói ngươi am hiểu chỉnh dung?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy, tiền bối, ngươi cần ta phẫu thuật cho người nào sao?"

Hải Lan bóc khăn che, lộ ra hơn nửa khuôn mặt: "Bớt trên mặt ta ngươi có thể giải quyết không?"

"Có thể."

Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Người tới có một nửa khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, không nghĩ tới nửa còn lại......

Trong lòng Kỳ Thiếu Vinh cười khổ một tiếng, không nghĩ tới hắn chẳng những có thể mở rộng sinh ý đồ mỹ phẩm, còn có thể mở rộng cả sinh ý chỉnh dung tới hải tộc. Thực lực đối phương cao cường thì thế nào, muốn trở nên xinh đẹp không phải còn cần cầu đến trên đầu hắn sao.

Hải Lan nghe được lời Kỳ Thiếu Vinh nói, trong lòng kích động dị thường.

Tuy rằng nàng là nữ chiến thần hải tộc, địa vị vô cùng cao thượng, nhưng sau lưng vẫn có rất nhiều hải tộc mắng nàng là xấu xí, nữ la sát, vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ của nàng cũng vì muốn giải trừ hôn ước với nàng mà không tiếc phải trả hết thảy.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hải Lan: "Tiền bối, mời đi theo ta, vết bớt trên mặt ngươi chỉ là vấn đề nhỏ, ta hoàn toàn có thể xử lý hết được."

Hải Lan nghe vậy, trên mặt hòa hoãn vài phân, "Vậy làm phiền thành chủ đại nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.