Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 81: Chương 81: Quang minh Độc Giác thú lên sân khấu




TSCPTĐK - Chương 81

Chương 81: Quang minh Độc Giác thú lên sân khấu

Diện tích Thiên Lan học viện cực lớn, Kỳ Thiếu Vinh đi tới quảng trường học viện liền nhìn thấy trưởng lão cấp tám Kỳ gia đối diện mà đến, bên cạnh còn có cả Kỳ Thiếu Phúc mang vẻ mặt vẻ khó xử.

Kỳ Thiếu Vinh lạnh lùng cong miệng cười, thầm nghĩ: Đợi lâu như vậy, Kỳ gia cuối cùng cũng vẫn phải xé rách mặt.

"Tứ thiếu gia, đại trưởng lão mời ngươi về một chuyến." Kỳ Uyên đi đến trước mặt Kỳ Thiếu Vinh nói.

Kỳ Thiếu Vinh đánh giá Kỳ Uyên từ trên xuống dưới một vòng: "Ta đã không còn là người Kỳ gia, không đảm đương nổi danh xưng tứ thiếu gia của các hạ, chuyện về Kỳ gia ta thấy vẫn bỏ đi thì hơn, ta ngốc ở học viện rất tốt, không có hứng thú về Kỳ gia."

"Tứ thiếu gia, chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, tứ thiếu gia hà tất phải cố chấp như thế."

Kỳ Thiếu Vinh có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng nhiều lời, ta nói không quay về chính là không quay về, ngươi có thể làm gì được ta?"

Kỳ Uyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tứ thiếu gia cố chấp như thế, ta đây chỉ đành phải đắc tội!"

Kỳ Thiếu Vinh cười lạnh một tiếng: "Ta nói vị trưởng giả này, hiện tại tâm tình ta rất không tốt, ngươi hà tất phải lựa chọn tới lúc này mà chọc rủi ro đâu, hay là ngươi thiếu đánh?"

Lý Hồng đứng một bên xem tình huống, không tự chủ được mà nhíu mày, thầm nghĩ: Đồ đệ này của hiệu trưởng đúng là đủ kiêu ngạo. Kỳ Uyên ở Kỳ gia cũng coi như là một người có tiếng nói, Kỳ Thiếu Vinh lại không khách khí chút nào, nếu Kỳ Thiếu Vinh thật sự phải trở lại Kỳ gia, chỉ sợ không ăn được chỗ tốt.

Sắc mặt Kỳ Uyên trầm xuống: "Tứ thiếu gia, đắc tội."

Kỳ Thiếu Vinh cười lạnh, phất tay ném ra một chống quyển trục ma pháp về phía Kỳ Uyên.

Kỳ Thiếu Phúc nhìn chiêu thức ấy, không khỏi có chút hâm mộ, thầm nghĩ: Tứ đệ tung ra chiêu như vậy thật là khốc a! Một bó quyển trục này ném ra chỉ sợ là phải gần vạn đồng vàng, tứ đệ thật quá có tiền!

Kỳ Uyên bị Kỳ Thiếu Vinh đánh lui lại hai bước, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Tứ thiếu gia, gia chủ chỉ muốn mời ngươi trở về một chuyến, thiếu gia hà tất phải kích động như vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh giơ trượng ma pháp trong tay lên: "Lão nhân, ngươi nói quá nhiều lời vô nghĩa, ta sẽ không trở về, nếu ngươi muốn bức ta, vậy phải xem ngươi có khả năng đó không đã!"

Kỳ Uyên: "......"

Kỳ Thiếu Phúc vốn muốn khuyên hai câu, nhưng thấy cả người Kỳ Thiếu Vinh lượn lờ hắc khí, bộ dáng chết không chịu nhục, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

"Nếu tứ thiếu gia đã nói như vậy, vậy ta cũng không thể làm gì khác." Kỳ Uyên lạnh lùng nói.

Kỳ Uyên dương tay, từng mảnh mộc đằng quấn quanh bò về phía Kỳ Thiếu Vinh, pháp trượng trong tay Kỳ Thiếu Vinh vung lên, nguyên tố ma pháp ám hệ lập tức điên dũng xông lên, tất cả tinh thạch trên y phục Kỳ Thiếu Vinh đồng loạt đổi màu, trợ giúp thêm cho tác dụng ma pháp của Kỳ Thiếu Vinh, trong lúc nhất thời, hai người đánh không phân hơn kém.

Trên bầu trời, ma pháp xanh lục cùng hắc ám liên tục va chạm, không ít học viên của Thiên Lan học viện hứng thú bừng bừng đứng thành từng nhóm phía xa vây xem náo nhiệt.

Lý Hồng nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Kỳ Uyên đánh lên, không tự chủ được mà nhăn mày lại.

"Phó hiệu trưởng, vị Kỳ đồng học này có chút nóng tính a!" Một đạo sư đứng cạnh Lý Hồng cảm thán.

Vị đạo sư này vừa nói xong, Kỳ Thiếu Vinh lại ném thêm một chống quyển trục.

"Vị đồng học này không chỉ nóng tính đâu, còn thích lãng phí nữa! Đống quyển trục này ném ra mất bao nhiêu tiền chứ?"

"Đồ đệ hiệu trưởng của chúng ta là người có tiền a!" Lý Hồng không khỏi hâm mộ.

"Hiệu trưởng cũng thật là, ẩn giấu một đồ đệ cao thủ như vậy không lộ chút gió nào, hại ta mua Thánh Hoàng học viện đoạt giải nhất, lỗ sạch hết vốn." Đạo sư đứng cạnh Lý Hồng tràn đầy thổn thức.

Lý Hồng đen mặt: "Ngươi thân là đạo sư học viện, cư nhiên đi cổ vũ học viện khác, ngươi có hiểu như thế nào là tự hào vì học viện hay không?"

Đạo sư đứng cạnh Lý Hồng chớp chớp mắt: "Phó hiệu trưởng, ngươi đừng chỉ nói mình ta, theo ta được biết, hình như ngươi cũng mua Thánh Hoàng học viện đứng nhất mà!"

Lý Hồng: "......" Cái này có thể trách hắn sao? Theo hắn biết, Hồ Phong hiệu trưởng vốn dĩ cũng mua Thánh Hoàng học viện đứng nhất, bất quá, Hồ Phong lâm thời thay đổi, hiệu trưởng quá không phúc hậu!

Lâm thời thay đổi cũng không lộ chút gió nào cho bọn họ.

"Pháp lực của Kỳ đồng học thật nồng hậu a!" Lý Hồng đỏ hồng mặt nhận xét.

"Đúng vậy, Kỳ đồng học luôn thả đại chiêu, thật là, tuy rằng Kỳ đồng học có thiên phẩm tinh thần lực nhưng không biết tiết chế như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ cạn kiệt ma lực mất." Đạo sư đứng cạnh Lý Hồng khó xử nói.

Lý Hồng nhíu mày: "Có thể là bị Trang Hạo khế ước đã đả kích Kỳ đồng học quá lớn, mà lão gia hỏa Kỳ Uyên này xuất hiện không đúng thời điểm, đánh vào đầu mũi dao."

Hắc Ám Màn Trời, Ám Y Lồng Giam, Ám Ảnh Thiên Hoa...... Kỳ Thiếu Vinh luân phiên phóng đại chiêu, cho dù Kỳ Uyên là ma pháp sư cấp tám cũng chỉ có thể bị động phòng thủ.

Kỳ Thiếu Vinh liên tục đánh Kỳ Uyên mấy trăm chiêu, rốt cuộc cũng chậm dần xuống.

"Phó hiệu trưởng, hình như ma lực của Kỳ đồng cạn kiệt rồi."

Lý Hồng trợn trắng mắt: "Cuối cùng cũng cạn kiệt! Cũng chỉ có tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này chống cự đến giờ mới cạn kiệt, nếu là ma pháp sư cấp sáu khác đã cạn kiệt từ tám trăm năm trước rồi!"

Bị động phòng thủ một hồi lâu, sắc mặt Kỳ Uyên không tốt chút nào, nhìn thấy ma pháp Kỳ Thiếu Vinh cạn kiệt, sắc mặt lão cuối cùng cũng nhẹ nhàng xuống.

"Tứ thiếu gia, chúng ta chỉ là muốn mời ngươi về Kỳ gia một chuyến, ngươi cần gì phải làm như vào đầm rồng hang hổ như vậy?" Kỳ Uyên lên giọng khuyên nhủ.

Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo một tiếng: "Ngươi thì tính là thứ gì, bổn thiếu gia là người ngươi mời là mời được sao?"

Kỳ Uyên cười lạnh: "Không nghĩ tới tứ thiếu gia ngươi được nuôi dưỡng bên ngoài nhiều năm lại không có gia giáo như thế, làm mất hết mặt mũi Kỳ gia chúng ta!"

"Ngu ngốc, ngươi cho rằng...... ngươi ăn được ta sao?"

Từng đạo kim quang bắn ra từ trên người Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh giơ một ngón tay, quang minh Độc Giác thú nhảy ra khỏi túi linh thú đeo bên người Kỳ Thiếu Vinh, quang minh Độc Giác thú vừa ra liền dẫn tới từng đợt kinh hô.

Tục ngữ nói rất đúng, hình vật tựa chủ nhân, trên người quang minh Độc Giác thú là một tầng giáp trụ tinh thạch, phát kim quang lấp lánh, hai bên tai Độc Giác thú đeo hai cái nơ con bướm khổ lớn, sừng trên đỉnh đầu còn có một đóa hoa đỏ thẫm, mà đóa hoa đỏ thẫm kia đúng là dùng huyết kim giá trị liên thành luyện chế, dưới phụ trợ của trang phục, quang minh Độc Giác thú giống như là cái mỏ vàng di động vậy.

Độc Giác thú vừa ra sân liền làm cho một chúng học viên ngơ ngẩn, một thân trang phục trên người Độc Giác thú lại làm cho chúng học viên ngơ ngẩn x2.

"Tiểu Hoa, đâm bay hắn cho ta!" Kỳ Thiếu Vinh chỉ tay về phía Kỳ Uyên, bá khí trắc lậu ra lệnh.

Độc Giác thú tru lên một tiếng, đạp chân phi về phía Kỳ Uyên.

Kỳ Uyên rốt cuộc biến sắc.

Kỳ Uyên phản ứng cũng đủ nhanh, vội vã huy động ma pháp làm tường chắn.

Độc Giác thú liên tục đánh vỡ mười tám lớp tường chắn, rốt cuộc cũng bị cản trước tầng thứ mười chín.

Độc Giác thú hung hăng va vào tường chắn, hai cái nơ con bướm trên tai đón gió tung bay, nhìn vào vô cùng khẩn trương, cũng lại có thêm vài phần hỉ cảm.

Độc Giác thú đụng vài cái cũng không đánh vỡ lớp tường chắn cuối cùng, xoay người, ủy khuất chạy về phía Kỳ Thiếu Vinh.

"Phó hiệu trưởng, ta không nhìn lầm đi, sao ta lại cảm thấy được một cỗ nguyên tố ma pháp quang minh hệ trên người Kỳ Thiếu Vinh?" Đạo sư đứng cạnh Lý Hồng kinh ngạc trừng lớn mắt.

Lý Hồng cau mày: "Ngươi không nhìn lầm, ta cũng cảm giác được, không nghĩ tới, không nghĩ tới a! Thì ra trong đại chiến trăm viện Kỳ Thiếu Vinh lại ẩn giấu thực lực." Hắn còn tưởng rằng thi đấu lần đó đã bức ra mọi tiềm lực của Kỳ Thiếu Vinh rồi chứ, không nghĩ tới......

Kỳ Thiếu Vinh đạp một chân về phía Độc Giác thú, "Cái đồ hư hỏng ngươi, đẹp chứ không xài được, còn ăn nhiều như vậy!"

Độc Giác thú bất mãn ngao ngao hai tiếng.

Kỳ Thiếu Phúc nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trong lòng hiện lên vài phần dự cảm không tốt, "Tứ đệ, thủ hạ lưu tình!"

Hai mắt Kỳ Thiếu Vinh một bên đen nhánh, một bên oánh bạch, một cỗ nguyên tố ma pháp tràn ngập khí tức thô bạo không khác gì gió lốc bay về phía Kỳ Uyên. Nguyên tốt ma pháp hắc ám cùng quang minh bị Kỳ Thiếu Vinh mạnh mẽ ép vào một khối, hai cỗ ma pháp bài xích lẫn nhau, thời điểm rơi xuống trên người Kỳ Uyên đột nhiên nổ mạnh, sinh ra uy lực thập phần kinh người, Kỳ Uyên trực tiếp bị lực ma pháp này đánh bay ra ngoài.

Học viên quan chiến xung quanh nhìn thấy Kỳ Uyên bị Kỳ Thiếu Vinh đánh bay, tức khắc kích động la lên.

Kỳ Uyên phun ra một búng máu, té lăn quay trên mặt đất.

"Ai dám tới Thiên Lan học viện của ta giương oai? Lăn ra đây cho ta!" Thanh âm Hồ Phong như sấm rền gió cuốn vang lên.

Kỳ Uyên ngã trên mặt đất nghe được Hồ Phong nói, trong lòng kích động một trận, lại hộc ra một búng máu.

Hồ Phong lòng nóng như lửa đốt đuổi về học viện liền thấy được Kỳ Uyên bị đánh bay ra, bộ dáng nhìn qua chỉ còn một hơi thở thoi thóp.

"Đồ đệ, ngươi không sao chứ?" Hồ Phong đi đến bên người Kỳ Thiếu Vinh, quan tâm lo lắng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh còn không kịp thu liễm hơi thở trên người, hai tròng mắt dị sắc nhìn qua dị thường cổ quái, nguyên tố quang minh, hắc ám luân phiên lưu chuyển quanh người, Hồ Phong nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh liền có chút hoảng sợ, trong đầu lập tức nổ tung.

Hồ Phong không khỏi nghĩ đến, trước đây Trang Linh từng tới hỏi riêng hắn có thể có người nào đồng tu hai loại ma pháp quang minh, hắc ám hay không, lúc ấy hắn còn cảm thấy suy nghĩ của Trang Linh quá mức hoang đường, kết quả...... kết quả...... Chính đồ đệ hắn lại đồng tu hai loại ma pháp quang minh, hắc ám.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong, không khỏi nhăn mày lại, Hồ Phong không phải về học viện một người, phía sau Hồ Phong cư nhiên còn có Lộ Danh của Thánh Hoàng học viện, còn có...... Trang Hạo.

Trang Hạo trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Trong chiến đấu kịch liệt, dây cột tóc của Kỳ Thiếu Vinh đã sớm đứt đoạn, tóc đen rối loạn tung xõa trên vai, hai cỗ nguyên tố ma pháp quang minh, hắc ám lưu chuyển trên người Kỳ Thiếu Vinh, khiến cho quanh thân Kỳ Thiếu Vinh lộ ra một cỗ mỹ cảm yêu dị, thật sự —— phong hoa tuyệt đại!

Trang Hạo bình tĩnh nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.

Kỳ Thiếu Vinh trầm mặt, chuyển tầm mắt.

Độc Giác thú nhìn thấy Trang Hạo, cao hứng run run hai bên tai phành phạch phành phạch, Độc Giác thú còn muốn chạy về phía Trang Hạo, bất quá, bị Kỳ Thiếu Vinh đạp một chân liền ngoan ngoãn rút chân.

"Sư phụ, có người tới học viện gây chuyện, đã bị ta đánh ngã." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Hồ Phong cười cười: "Đồ đệ, ngươi thật lợi hại!"

"Thường thôi." Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy khiêm tốn đáp.

"Sư phụ, ta đi trước." Kỳ Thiếu Vinh xoay người liền rời đi.

"A, được......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.