Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 131: Chương 131: Tiền công hộ vệ




TSCPTĐK - Chương 131

Chương 131: Tiền công hộ vệ

Sáng sớm, Vân Bằng mang theo Vân Hổ đi tới.

Trang Hạo đổi một bộ quần áo, đón tiếp hai người.

Tuy rằng Trang Hạo vẫn mang mặt nạ dịch dung thành bộ dáng vô cùng bình thường, nhưng thay đổi một bộ quần áo, khí chất cả người liền hoàn toàn bất đồng, Vân Hổ tò mò nhìn chằm chằm Trang Hạo.

"Vân lão, sao ngươi lại tới?"

Vân Bằng có chút ngượng ngùng nhìn Trang Hạo: "Ta tới có một yêu cầu quá đáng."

Đại khái là do thân phận thấp bé, trời sinh tâm lý kính sợ quyền quý, Vân Bằng thả tư thái rất thấp.

Trang Hạo hào phóng nói: "Vân lão mời nói."

Vân Bằng kéo Vân Hổ qua: "Tôn tử này của ta a, kỳ thật tư chất không tồi, chỉ là lão nhân ta không có bản lĩnh, không mời nổi danh sư, cũng không mua nổi điển tịch, làm chậm quá trình phát triển của hắn, công tử kiến thức rộng rãi, ta hy vọng sau này tôn tử ta có thể đi theo ngươi, nhìn việc đời, nghe nói đường đệ công tử là người làm buôn bán, không biết có thể giúp hắn xin làm một hộ vệ không?"

Lần này Trang Khiêm ra ngoài mang theo bốn hộ vệ, tuy rằng nhân số hơi ít một chút, nhưng mỗi người đều là cao thủ.

Trang Hạo cười cười: "Đương nhiên có thể, chỉ là, không phải Vân Hổ nói muốn trở thành lính đánh thuê, nghênh thú đoàn trưởng sao?"

Mặt Vân Hổ đỏ lên, e lệ nói: "Dong binh đoàn Phi Hổ đã kết thúc lễ chiêu tân từ một tháng trước, hơn nữa, người gia nhập phải có kinh nghiệm, đấu khí sư mới vào cấp ba cũng không cần, ít nhất phải vào cấp ba được ba năm trở lên, thực lực của ta không đủ, kinh nghiệm cũng không đủ."

Kỳ Thiếu Vinh ngồi trên xe, lắc lắc chân, thầm nghĩ: Kiếp trước tìm một cái bát sắt không dễ dàng (??), kiếp này cũng không khác a!

Trang Hạo gật đầu: "Nếu Vân lão tin được ta, vậy cứ để Vân Hổ ở lại, ta để hắn làm hộ vệ cho đường đệ một thời gian trước, sau này có cơ hội lại tìm một sư phụ cho hắn."

Vân Bằng cảm kích nói: "Như vậy thật đa tạ ngươi, Vân Hổ, sau này ngươi ở lại làm hộ về phải nghe lời, biết không?"

Vân Hổ gật đầu: "Đã biết."

Được Trang Hạo nhận lời, Vân Bằng cảm thấy mỹ mãn rời đi.

............

Nhìn thấy Vân Bằng rời đi, Vân Hổ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vân Hổ dùng khửu tay chọc chọc Trang Hạo, thần thần bí bí nói: "Hình như đường đệ ngươi rất có bản lĩnh, ngươi cứ để ta ở lại như vậy được sao, có cần đi xin chỉ thị của hắn một chút không?"

Trang Hạo không thèm để ý lắc đầu: "...... Yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này ta vẫn làm chủ được."

Vân Hổ chớp chớp mắt: "Tuy rằng ngươi nói như vậy ta rất cao hứng, nhưng ta cảm thấy hiện tại ngươi vẫn đang ăn nhờ ở đậu, nên thu liễm một chút thì hơn, nếu như bởi vì ta ngươi lại bị đuổi đi, vậy không tốt lắm."

Trang Hạo trợn trắng mắt: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."

Vân Hổ: "......"

Vân Hổ không yên tâm nhìn Trang Hạo: "Tính tình đường đệ ngươi thế nào?"

"Khá tốt."

"Nếu ta ở lại, hắn có thể trả tiền công cho ta không?"

"Có thể."

"Mười đồng vàng được không?" Vân Hổ duỗi hai tay hỏi.

Trang Hạo không kiên nhẫn nhìn Vân Hổ một cái.

Vân Hổ có chút xấu hổ rụt một bàn tay lại: "Một tháng năm đồng vàng, không thể ít hơn."

Trang Hạo: "......"

............

"Các ngươi đang nói gì vậy?" Trang Khiêm đi tới hỏi.

Trang Hạo chỉ chỉ Vân Hổ: "Hắn muốn ở lại làm hộ vệ."

Vân Hổ nghe thấy Trang Hạo nói, lập tức dựng thẳng thân thể, giống như tiểu học sinh chờ đợi lão sư tới kiểm duyệt.

Trang Khiêm gật đầu: "Ta tới an bài."

Vân Hổ ở trước mặt Trang Hạo tùy tùy tiện tiện, nhưng nhìn thấy Trang Khiêm lại cung cung kính kính.

Bất quá, sau khi Vân Hổ bị Trang Khiêm gọi đi cùng, đàm luận cùng Trang Khiêm một phen, rất nhanh liền lộ ra nguyên hình.

"Ngươi nói đường ca ta ở nhà ngươi nấu cơm, đốn củi, nhặt rau, giết heo, bắt cá?" Trang Khiêm nói.

Vân Hổ gật đầu: "Đúng vậy! Năng lực học tập của đường ca ngươi rất mạnh, rất nhiều chuyện hắn mới bắt đầu làm còn tay chân vụng về, khi quen rồi làm vừa nhanh vừa tốt!"

Trang Khiêm run rẩy khóe miệng một chút, trong lòng điên cuồng gào hét, đại ca, ngươi chịu khổ rồi! Đệ đệ thật có lỗi với ngươi!

"Ngươi nói đường ca ta chạy đến nhà ngươi trộm quần áo mặc?"

Vân Hổ nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Mọi người ra ngoài kiếm sống đều không dễ dàng, tuy rằng hành vi của hắn là không đúng, nhưng về tình cảm vẫn có thể tha thứ."

Trang Khiêm rầu rĩ nói: "Thì ra lại là thật, thì ra lại là thật!"

Vân Hổ khó hiểu hỏi: "Cái gì là thật?"

Trang Khiêm lắc đầu: "Không có gì?"

Vân Hổ cẩn thận nhìn Trang Khiêm: "Ngươi thật sự sẽ cho ta hai mươi đồng vàng tiền công sao?"

Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy, nếu ngươi không yên tâm, ta có thể trả tiền đặt cọc nửa năm trước." Trang Khiêm lấy ra một túi tiền, giao cho Vân Hổ.

Vân Hổ cẩn thận nhận lấy túi tiền, kích động đến hai mắt sáng lấp lánh.

Trang Khiêm không yên tâm nhìn Vân Hổ: "Vị tiểu huynh đệ này, có câu nói việc xấu trong nhà không thể kể ra ngoài, chuyện của đường ca ta sau này ngươi đừng nói đến nữa." Nếu để người ở hoàng đô biết được những việc này, vậy cái tên của đại ca cá thể bá chiếm bảng đề tài ở hoàng đô ít nhất một tháng.

Vân Hổ cam đoan nói: "Yên tâm đi, chuyện này ta nhất định sẽ không nói ra ngoài."

...........

Vân Hổ đi tới bên người Trang Hạo, hung hăng vỗ vỗ bả vai Trang Hạo mấy cái.

"Tiểu tặc, đường đệ ngươi thật hào phóng, rất có tướng của người làm đại sự! Ngươi có đường đệ lợi hại như vậy, vận khí của ngươi thật tốt, sau này ngươi đi theo đường đệ ngươi, nhất định sẽ có tiền đồ."

Kỳ Hằng rất có hứng thú nhìn Vân Hổ, quay sang nói với Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, tên ngốc to con này từ đâu tới vậy? Thật ngây thơ, hình như hắn rất thưởng thức Trang Khiêm a!"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười, thầm nghĩ: Tiểu tử Vân Hổ này hoàn toàn bái sai Bồ Tát rồi.

"Tỷ tỷ hắn rất khôn khéo." Rõ ràng là thân tỷ đệ, sao đầu óc lại khác biệt nhiều như vậy?

"Đường đệ ta làm người hào phóng, ngươi đi theo hắn làm việc cho tốt, cái khác không nói, mỗi ngày ăn thịt heo là không có vấn đề!" Trang Hạo nói.

Vân Hổ tràn đầy cảm kích nói: "Huynh đệ, cảm ơn ngươi, sau này chờ ta phát đạt, nhất định sẽ mời ngươi một bữa."

"Vậy ta liền cảm ơn ngươi trước."

"Không dám, không dám." Vân Hổ hào sảng vẫy vẫy tay.

Trang Khiêm lẳng lặng ngồi nhìn Trang Hạo, Kỳ Thiếu Vinh chống cằm xem diễn.

Trang Hạo nhìn Trang Khiêm: "Có chuyện gì, nói đi."

Trang Khiêm vẻ mặt đưa đám lên tiếng: "Đại ca, ngàn năm danh dự của Trang gia phải hủy ở trên tay ngươi rồi."

Kỳ Thiếu Vinh ha ha cười lên: "Ngàn năm danh dự của Trang gia không phải đã sớm hủy rồi sao?" Đại chiến trăm viện năm đó, nếu không phải Trang Hạo ở thời điểm cuối cùng gạt người, hắn nguyên bản đã có thể thắng càng thêm rực rỡ.

Trang Khiêm lắc đầu: "Cái đó không giống, lần trước có thể xem như là đa mưu túc trí, tùy cơ ứng biến, nhưng chuyện trộm quần áo thật sự quá mất mặt, trộm quần áo đẹp một chút thì thôi, đây lại là trộm quần áo rách!"

Trang Hạo: "......"

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Trang Hạo gạt người thì tính là đa mưu túc trí cái gì chứ!

............

Tiểu viện Vân gia.

Vân Bình may vá quần áo, có chút lo lắng lên tiếng: "Gia gia, ngươi cứ như vậy đưa tiểu đệ đi làm hộ vệ cho người ta thật sự là ổn sao?"

Vân Bằng chua xót cười: "Đệ đệ ngươi cứ ở nhà mãi cũng không có tiền đồ gì, để hắn ra ngoài trải nghiệm một chút cũng tốt."

Vân Bình cau mày lại: "Nhưng chúng ta không phải biết thân phận của người nọ a!"

"Muốn có tiền đồ đều phải mạo hiểm, hai người trước đó từng ở nhà chúng ta vừa nhìn qua đã biết không đơn giản, có lẽ thành tựu sau này của đệ đệ ngươi lại có thể dọa cho ngươi một cú sốc."

Vân Bình cười cười: "Hy vọng là như thế."

............

Trang Khiêm sáng sớm đã dậy, nhìn thấy Vân Hổ đang đánh quyền.

Vân Hổ thấy Trang Khiêm đi ra, ân cần tiến tới chào hỏi, "Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi!"

Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy!"

"Thiếu gia, ngươi có muốn ăn cái gì không? Có muốn ta đi bắt một con heo về cho ngươi không, ta đã từng săn được một con heo rất lớn, ăn ngon vô cùng!" Vân Hổ vỗ vỗ ngực.

Trang Hạo đi ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía Vân Hổ: "Được rồi, trước đó ngươi đi săn heo không phải thiếu chút nữa đã bị đâm chết sao? Đừng cành mẹ đẻ cành con."

Vân Hổ đỏ mặt lên, đi qua bắt lấy tay Trang Hạo: "Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng nói bậy trước mặt đường đệ ngươi!"

"Vì sao?" Trang Hạo hỏi.

"Vì sao? Hiện tại đường đệ ngươi là lão bản của ta a! Ta còn phải trông cậy vào hắn phát tiền công cho ta, ngươi nói như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của ta trong mắt hắn." Vân Hổ nói.

Trang Hạo: "......"

Vân Hổ hung thần ác sát nhìn Trang Hạo một cái, chuyển qua đối mặt với Trang Khiêm lại đổi thành tươi cười rạng rỡ.

Trang Khiêm nhìn hành động của Vân Hổ, trong lòng có loại cảm giác vô cùng cổ quái, trước đây hắn chỉ từng thấy người khác khúm núm nịnh bợ đại ca, khinh thường hắn, người ôn hòa với hắn lại vênh mặt hất hàm sai khiến với đại ca, đây quả thật là lần đầu tiên gặp được, người như này...... thật quá hiếm lạ!

............

"A Khiêm, ngươi tới đây, ta có mấy lời muốn nói với ngươi." Trang Hạo nói.

Vân Hổ nghiêm túc nhìn Trang Hạo: "Không cho nói bậy về ta!"

Trang Hạo nhìn Vân Hổ một cái: "Yên tâm, ta không rảnh để nói về ngươi."

Trang Khiêm gật đầu, đi về phía Trang Hạo.

Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh, thấp giọng nói: "Thiếu gia, Trang Hạo kiếm từ đâu ra kẻ dở hơi như vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Đừng xem thường hắn, tiểu tử kia vô cùng lợi hại."

"Có thể khiến Trang Hạo ăn mệt, đương nhiên là lợi hại."

"Đại ca, có chuyện gì sao?" Trang Khiêm hỏi.

Trang Hạo nhìn Trang Khiêm: "Chúng ta không đợi nữa, trực tiếp đi xuyên qua rừng rậm Mây Mù, tránh đi mấy chỗ đã bị phong tỏa."

"Đại ca, trong rừng rậm Mây Mù yêu thú hoành hành, còn có không ít độc vật, không quá an toàn!"

Trang Hạo gật đầu: "Cái này ta biết, nhưng ở lại càng nguy hiểm hơn, có vẻ hành tung của ta đã bị tiết lộ, ta có dự cảm cứ ở lại chờ đợi sẽ lành ít dữ nhiều."

"Chỉ là, đại ca, ngươi cùng Kỳ tứ thiếu không thể sử dụng ma pháp cùng đấu khí, ta chưa chắc đã hộ được hai người các ngươi."

"Không dám trông cậy vào ngươi, ngươi tự bảo vệ tốt chính mình là được rồi. Dịch Phàm đang ở phụ cận, Kỳ Hằng đã liên hệ với hắn, hội họp trong rừng rậm Mây Mù. Dịch Phàm tinh thông độc thuật, có hắn ở đó, độc vật trong rừng rậm không đáng lo, hơn nữa, thực lực của ta đã bắt đầu khôi phục."

"A, không phải cần một tháng sao?" Trang Khiêm nhịn không được trừng lớn mắt.

Trang Hạo gật đầu: "Vốn là như vậy, bất quá, gần đây ta gặp chút kỳ ngộ, Cấm Thần Hoàn hình như buông lỏng trước thời hạn."

Trang Khiêm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thật tốt quá, ta thông tri cho bọn họ, chuẩn bị mở đường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.