Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 232: Chương 232: Tình lữ không bình thường




TSCPTĐK - Chương 232

Chương 232: Tình lữ không bình thường

Thấy không khí giữa Sesia cùng Trang Hạo có hơi giương cung bạt kiếm, Kỳ Thiếu Vinh không thể không lên tiếng: "Tiền bối, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này ngươi nên đi tìm U Minh Long Hắc Gia tiền bối phụ trách a! Ta chỉ là nói hắn lặp lại hành động mà ngươi thích nhất hoặc ghét nhất, không nghĩ tới hắn cùng ngươi lại là quan hệ này, càng không nghĩ tới hắn sẽ làm ngươi!"

Cái chuyện XX này, không biết Sesia là thích nhất hay ghét nhất, hoặc cũng có thể là vừa yêu thích vừa chán ghét.

"Ngươi......" Sắc mặt Sesia xanh một trận trắng một trận, sau đó lại hộc ra một ngụm máu.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Sesia, thầm nghĩ: Sesia tính tình cũng thật nóng nảy, hắn chỉ là trần thuật lại chuyện này mà thôi, sao người này vừa nghe lại hộc máu nữa.

Hắc Gia cũng không biết là nghĩ như thế nào, Sesia rõ ràng hận Hắc Gia thấu xương, Hắc Gia lại muốn cứu sống hắn, cũng không sợ cứu lại Sesia rồi bị Sesia giết chết.

Sesia trước mắt tối sầm, té xỉu trên mặt đất.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn người té xỉu, đảo đảo mắt: "Hắn là giận hôn mê sao?"

Trang Hạo gật đầu: "Có lẽ đi, lĩnh vực của hắn tuy rằng cường đại, nhưng hơi thở có vẻ rất mong manh."

Kỳ Thiếu Vinh kiểm tra cho Sesia một chút, phát hiện Sesia là hư hao quá độ, sau đó lại tức giận công tâm, cho nên té xỉu.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Sesia, không khỏi có chút khó xử.

"Làm sao bây giờ?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Trang Hạo hỏi.

Trang Hạo lắc đầu: "Không biết! Người này lúc trước đã hôn mê mấy trăm năm, hiện tại lại ngất đi, không biết là sẽ ngủ bao lâu."

"Ai! Nói không chừng lại phải nhờ Hắc Gia tiền bối dùng tình yêu đánh thức hắn lại lần nữa." Kỳ Thiếu Vinh than thở.

Trang Hạo bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "May mắn hắn đã ngất, nếu không nghe được lời ngươi nói nói không chừng hắn sẽ lại ngất xỉu thêm một lần."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, mang Sesia đang ngất xỉu vào trong xe ngựa, tiến vào một ngọn núi.

Trang Hạo khó xử nhìn Sesia: "Không biết Hắc Gia thế nào."

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Có lẽ tên kia đã bị đánh chết."

"Nào có dễ dàng như vậy!"

...........

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo mới vừa dàn xếp xong trong núi rừng, đang chuẩn bị nướng thịt, Hắc Gia liền phong trần mệt mỏi chạy đến.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hắc Gia, trong lòng nhịn không được cười lên, ngoài mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh.

Trên mặt Hắc Gia vẫn còn chưởng ấn rõ rang, một cái chưởng ấn như vậy xuất hiện trên mặt Hắc Gia càng triển lộ ra khí chất vương bát của hắn, thật sự kỳ quái, công kích bình thường sẽ không thể lưu lại ấn ký trên người Hắc Gia, mà ẩn chướng trên mặt Hắc Gia kia lại mang theo một cỗ hơi thở của lĩnh vực quang minh.

"Hắn ở đây?" Hắc Gia hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt âm tình bất định của Hắc Gia, do dự nói: "Chúng ta trên đường ngẫu nhiên gặp được hắn, tâm tình của hắn không tốt lắm, phát hỏa một hồi liền té xỉu."

Hắc Gia nhìn Sesia, sắc mặt rất là kích động.

Hắc Gia gắt gao ôm chặt lấy Sesia, trong nháy mắt, Kỳ Thiếu Vinh cũng phải hoài nghi Hắc Gia là muốn ôm nghẹn chết Sesia, nhưng rất nhanh liền phát hiện, Hắc Gia chỉ là muốn ôm đối phương mà thôi.

Hắc Gia nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo một cái, hỏi: "Kế tiếp các ngươi muốn đi đâu?"

"Chúng ta phải về Nguyên Quốc." Kỳ Thiếu Vinh đáp.

"Ta đi với các ngươi." Hắc Gia nói.

Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, Hắc Gia đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ bọn họ phải mang theo hai quả bom không hẹn giờ về Nguyên Quốc, cái này hình như không tốt lắm đâu, đại bộ phận sản nghiệp của hắn đều ở Nguyên Quốc, nếu Sesia tỉnh, lại bắt đầu vung tay đánh nhau với Hắc Gia, vậy liền phiền toái lớn.

Kỳ Thiếu Vinh nuốt nuốt nước miếng: "Nhưng mà......"

Hắc Gia nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Không có nhưng mà, lên đường đi."

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo nhìn nhau một cái, rốt cuộc không dám phản bác cái gì.

Sesia vẫn luôn hôn mê, Hắc Gia trầm mặc không lên tiếng canh giữ ở bên cạnh.

Kỳ Thiếu Vinh mỗi lần nhìn Sesia nằm trong lòng ngực Hắc Gia luôn có một loại cảm giác Sesia tùy thời sẽ tỉnh lại, sau đó một chưởng đánh chết Hắc Gia.

Màn đêm buông xuống, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo lâm thời tìm một tiểu thành trọ lại.

Tin tức Hắc Gia cùng Sesia đại chiến nhanh chóng truyền bá ra, thời điểm Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo tới tiểu thành, người bên trong đều đang bàn tám trận đại chiến này.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo ở thời điểm Hắc Gia cùng Sesia vừa mới đại chiến liền rời đi, cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Từ trong miệng người của tiểu thành, Kỳ Thiếu Vinh đã biết, Hắc Gia cùng Sesia đại chiến, chọc giận hộ vệ thánh cấp bảo vệ Đế Lan Thành, thánh cấp kia phát động trận pháp phòng hộ, đánh trọng thương Hắc Gia cùng Sesia.

Hắc Gia cùng Sesia cũng không phải dễ chọc, hai người tuy rằng đã lưỡng bại câu thương, nhưng vẫn trốn thoát khỏi tay thánh cấp nọ.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, nói: "Có lẽ, Hắc Gia không có lợi hại như chúng ta tưởng."

"Chắc vậy đi." Trang Hạo thầm nghĩ: Lấy trạng huống hiện tại của Hắc Gia, hẳn là sẽ không dễ dàng động võ, nhưng nếu người này thật sự muốn tử chiến đến cùng, vậy liền không thể dùng lẽ thường để ấn định.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo mua một ít thức ăn bên trong tiểu thành, trở về khách điếm lâm thời.

Hắc Gia nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh trở về, liền gọi Kỳ Thiếu Vinh qua.

"Vết thương của hắn có hơi nặng, không biết khi nào có thể tỉnh lại, sẽ không phải lại là mấy trăm năm đi?" Hắc Gia lo lắng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn người nằm trên giường, châm chước một chút, nói: "Chắc là sẽ không lâu như vậy."

Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Sesia thật sự là cố chấp a, thương nặng như vậy còn muốn tìm hắn báo thù, làm cho chính mình lúc này chỉ có thể nhu nhu nhược nhược không nơi nương tựa nằm trên giường.

"Nếu hắn vẫn luôn hôn mê không tỉnh, vậy ta có phải lại cần dùng phương pháp lúc trước để đánh thức hắn không?" Hắc Gia hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Vấn đề này, thật sự là sắc bén.

"Nếu qua mấy tháng nữa hắn vẫn không tỉnh thì có thể thử xem." Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Nếu Hắc Gia còn làm như vậy, Sesia tỉnh lại, hai người khẳng định sẽ lại lần nữa bùng nổ đại chiến.

Mặc kệ trong lòng Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo có kháng cự như thế nào, cuối cùng dưới sự kiên trì của Hắc Gia, bốn người vẫn là cùng nhau trở về Nguyên Quốc.

Sau khi Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo thành hôn, Trang Hạo liền dọn ra khỏi Trang gia, tìm một biệt viện khác cư trú.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo vừa trở về liền có không ít người tới cửa.

"Thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng trở lại, người kia, hắn không có làm khó ngươi đi?" Dịch Phàm lo lắng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Không có."

"Thiếu gia, ta nghe nói, Trang thiếu mang theo hai người trở về?" Bích Lưu Vân khó hiểu lên tiếng.

Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Không phải A Hạo muốn mang hai người kia trở về, mà là A Hạo không thể không mang hai người kia trở về."

Dịch Phàm đảo đảo mắt, kinh thanh nói: "Thiếu gia, là hai người kia?" Đại chiến Đế Lan Thành truyền vô cùng rộng rãi, Dịch Phàm cùng Bích Lưu Vân cũng đều có nghe thấy.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng là hai người kia."

Bích Lưu Vân nhăn mày lại: "Thiếu gia, sao ngươi lại mang hai người kia về?"

Kỳ Thiếu Vinh cười khổ một tiếng: "Ta cũng không muốn a! Nhưng có biện pháp nào đâu." Đánh không lại!

............

Đám người Kỳ Thiếu Vinh đang nói chuyện, Hắc Gia đi ra, nhìn thấy người tới, tất cả đều căng thẳng thân mình.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hắc Gia, bày ra một gương mặt tươi cười: "Tiền bối có yêu cầu gì sao?"

Hắc Gia nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, lạnh như băng nói: "Cần một chút linh thảo."

"Ngươi cần cái gì, ta lập tức đi mua cho ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh nhận lấy danh sách trong tay Hắc Gia, khóe miệng run rẩy.

"Tiền bối, linh thảo ngươi muốn......" Có phải là có hơi quý, có hơi nhiều không!

Hắc Gia nhìn Kỳ Thiếu Vinh, sắc mặt không vui hỏi: "Thế nào, có vấn đề gì sao?"

Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười cười: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là linh thảo này có hơi nhiều, hơn nữa một số rất trân quý, muốn thu thập có lẽ sẽ cần thời gian."

Hắc Gia đầy mặt khó chịu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Vậy mau đi đi!"

Kỳ Thiếu Vinh âm thầm bất đắc dĩ, Hắc Gia muốn hắn tìm nhiều linh thảo trân quý như vậy, chẳng lẽ không định đưa trước một ít tiền đặt cọc sao?

Hắc Gia tới một chuyến, sau đó lại đi rồi.

Dịch Phàm cầm lấy tờ danh sách trong tay Kỳ Thiếu Vinh, nói: "Tất cả đều là linh thảo cực độ trân quý có tác dụng đối với ma pháp sư quang hệ, Hắc Gia chẳng lẽ là muốn cho Sesia dùng, hắn muốn làm gì a?" Nuôi béo Sesia sau đó lại để Sesia giết hắn?

"Hắn thật kiêu ngạo!" Bích Lưu Vân nói.

Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Thỉnh thần dễ tiễn thần khó a! Sớm biết vậy ở thời điểm gặp được Sesia bọn họ đã nên vứt hắn ở ven đường.

Tin tức Trang Hạo mang Kỳ Thiếu Vinh cùng hai vị khách quý trở về rất nhanh đã truyền bá đi khắp hoàng đô, không ít người đều sôi nổi suy đoán về thân phận hai người mà Trang Hạo mang về.

Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, rất nhanh liền có người suy đoán ra được thân phận của "khách quý".

"Tứ hoàng tử, sao ngươi lại tới đây?"

Đường Thiên Anh cười khổ một tiếng: "Ta không thể không tới a!"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đường Thiên Anh, sắc mặt không khỏi nghi hoặc, "Tứ hoàng tử có ý gì?"

Đường Thiên Anh vào thẳng vấn đề hỏi: "Kỳ tứ thiếu, hai người trở về cùng các ngươi rốt cuộc là ai?"

Kỳ Thiếu Vinh cười nói: "Một đôi tình lữ đang giận dỗi."

Đường Thiên Anh nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Không phải là tình lữ bình thường đi."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng là không bình thường lắm, tình lữ bình thường đánh nhau a, cùng lắm là đập vỡ mấy cái ly, quăng mấy cái chén, nhưng đôi tình lữ này mà đánh nhau, Nguyên Quốc có lẽ sẽ trở thành lịch sử."

Đường Thiên Anh tràn đầy bất đắc dĩ: "Sao các ngươi lại mang người nguy hiểm như vậy trở về?"

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Bởi vì đối phương nắm tay cứng, không dễ cự tuyệt!"

"Kỳ tứ thiếu, ngươi cũng biết, nếu hai người kia nổi điên, Nguyên Quốc sẽ không còn."

Kỳ Thiếu Vinh cười khan: "Không cần ngươi nói ta cũng biết, ta cũng rất lo lắng cho biệt viện của ta a!"

"Lo lắng cái gì?" Một đạo thân ảnh mảnh khảnh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.

Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên đứng lên: "Tiền bối, ngươi tỉnh rồi!"

Sesia lạnh lùng nhìn Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được cảm thấy cổ có hơi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.