Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 20: Chương 20: Trên đường đi gặp người Dịch gia




TSCPTĐK - Chương 20

Chương 20: Trên đường đi gặp người Dịch gia

Dịch Sơ Tuyết tràn đầy tươi cười nhìn Trang Hạo, thời điểm ánh mắt chuyển tới trên người Kỳ Thiếu Vinh, sắc mặt lập tức trầm xuống dưới.

Kỳ Thiếu Vinh câu lấy cổ Trang Hạo, tiến đến bên tai Trang Hạo nói, “A Hạo, thân mật của ngươi tới rồi.”

Trang Hạo: “......”

“A Hạo, sao ngươi lại cõng Tà Y?” Dịch Sơ Tuyết hỏi.

“Tà Y tiền bối không đi được.” Trang Hạo nói.

Dịch Sơ Tuyết cau mày, nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: “Tà Y tiền bối không khỏi quá được nuông chiều, một người lớn như vậy ngay cả mấy bước chân cũng không đi được.”

Kỳ Thiếu Vinh dựa vào trên vai Trang Hạo, ho nhẹ hai tiếng: “Có ai nói không phải đâu, ta đã một đống tuổi, thân thể không so được với người trẻ tuổi các ngươi!”

Trang Hạo có cảm giác cánh tay đang ôm cổ mình nặng thêm vài phần, cái loại cảm giác sắp bị thắt cổ chết.

Thẩm Nguyên đổi đề tài: “Dịch Hỏa, Dịch Băng, sao hai người các ngươi cũng ở đây?”

“Chúng ta bồi Sơ Tuyết tới thí luyện.” Dịch Hỏa nói.

Thẩm Nguyên gật đầu: “Đúng rồi, ta nghe nói Mộ Tuyết Lam sắp li hôn với Dịch Phàm, việc này có đúng không?”

“Không biết, Dịch Phàm cũng không biết tự lượng sức mình, hắn cho rằng Mộ Tuyết Lam gả cho hắn là nhìn trúng hắn, Mộ Tuyết Lam cũng chỉ là do giận dỗi với nhị hoàng tử. Nhiều năm như vậy rồi, Dịch Phàm ngay cả cửa phòng của Mộ Tuyết Lam cũng chưa đi vào một bước, đúng là mất mặt.” Dịch Hỏa tràn đầy khinh thường mắng.

Thẩm Nguyên: “......”

Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày: “Hợp thì đến, không hợp thì đi, cũng không có gì ghê gớm.”

“Tà Y tiền bối, ngài không định xuống dưới sao?” Dịch Sơ Tuyết nhìn thẳng Trang Hạo.

Kỳ Thiếu Vinh ghé vào bên tai Trang Hạo: “Ánh mắt nàng nhìn ta giống như là nguyên phối nhìn tiểu tam vậy, tuy rằng ngươi cõng ta rất thoải mái, bất quá ngươi vẫn nên thả ta xuống đi.”

Trang Hạo: “......”

Lời Kỳ Thiếu Vinh nói tuy rằng nhẹ nhàng nhưng vừa vặn có thể để cho tất cả mọi người ở đây nghe được, mặt Dịch Sơ Tuyết đột nhiên đỏ lựng.

Thẩm Nguyên sờ sờ cánh mũi, thầm nghĩ: Tà Y tuy rằng không khách khí với mình nhưng so với Dịch Sơ Tuyết, chút không khách khí này hoàn toàn có thể xem nhẹ.

“Tên lang băm ngươi đang nói bậy cái gì?” Dịch Hỏa tức giận mắng.

Kỳ Thiếu Vinh đầy mặt tươi cười: “Chỉ đùa một chút thôi mà, Dịch đại thiếu, ngươi phản ứng có chút quá độ!”

Dịch Sơ Tuyết nhìn Trang Hạo: “Hạo ca ca, ngươi cũng tới thí luyện sao?”

“Tới tìm chút linh thảo, đang muốn đi ra ngoài, bất quá lại lạc đường.” Trang Hạo nói.

“Ta vừa vặn hoàn thành thí luyện, chúng ta có thể cùng ra ngoài.” Dịch Sơ Tuyết rụt rè nhìn Trang Hạo.

Trang Hạo do dự một chút: “Cũng được!”

Đường trở về nhiều thêm ba người, lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều.

“Hạo ca ca, đây là ta điểm tâm làm, ngươi nếm thử một chút xem!” Dịch Sơ Tuyết tràn đầy ân cần nhìn Trang Hạo.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười nhìn Dịch Sơ Tuyết: “Dịch tiểu thư quả thật quá cẩn thận, ngay cả đi ra rèn luyện cũng chuẩn bị đầy đủ sung túc.”

Dịch Sơ Tuyết nhìn Kỳ Thiếu Vinh: “Tà Y tiền bối, ngươi ngay cả đi đường cũng không thể, thật sự không nên đi ra rèn luyện thì hơn, miễn cho ngươi xảy ra chuyện còn liên lụy đến người khác.”

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: “Nếu không phải Trang Khiêm nói cùng ra ngoài có thể nhìn thấy bộ dáng đại hiện thần uy của Trang đại thiếu, ta mới lười đi ra.”

Dịch Sơ Tuyết nhìn Trang Hạo: “Hạo ca, dọc đường đi này ngươi có gặp phải cái gì phiền toái không?”

“Có a! Hắn bị một lão hổ dọa thiếu chút nữa trợn tròn mắt.” Kỳ Thiếu Vinh nói.

Trang Khiêm nhíu mày: “Tà Y tiền bối, là ngài bị dọa choáng váng, không phải ca ta bị dọa choáng váng.”

“Ca ngươi cũng choáng váng, ngươi không biết sức quan sát của ta rất tốt sao?” Kỳ Thiếu Vinh nghiêm túc nhìn Trang Khiêm.

Trang Khiêm: “......”

Trang Hạo nhìn Trang Khiêm: “Lúc ấy ta đúng là cũng bị dọa một chút.”

Trang Khiêm: “......”

Thẩm Nguyên: “......” Tiểu tử Trang Hạo này uống lộn thuốc sao!

“Lão hổ kia rất lợi hại đi?” Dịch Sơ Tuyết hỏi.

“Cũng không có bao nhiêu lợi hại, chỉ là lá gan Trang đại thiêu có chút nhỏ, nam nhân có lá gan nhỏ như vậy cũng không phải chuyện tốt gì!” Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Xích cánh lão hổ kia lớn lên tráng như vậy lại quá xuẩn, để Trang Hạo chiếm tiện nghi, không qua bao lâu liền bị đánh cho tàn phế.

Dịch Sơ Tuyết nhìn Kỳ Thiếu Vinh: “Tà Y tiền bối, thời điểm Hạo ca ca đang đối phó hổ yêu, ngươi đang làm cái gì?”

“Ta? Ta ở phía sau xem diễn.” Kỳ Thiếu Vinh nhún nhún vai.

Dịch Sơ Tuyết: “......”

Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Dịch Sơ Tuyết, dùng khuỷu tay thọc thọc Kỳ Thiếu Phúc: “Ngươi có cảm thấy không khí giữa Tà Y cùng Dịch Sơ Tuyết có chút cổ quái hay không?”

Kỳ Thiếu Phúc nhún nhún vai: “Trang Hạo rất được hoan nghênh! Cái này là không thể tránh khỏi.”

Thẩm Nguyên: “......”

“Được rồi, điểm tâm Dịch Sơ Tuyết làm cho Trang Hạo có rất nhiều, Trang Hạo ăn không hết, ngươi nếm thử chút xem, ăn rất ngon a!” Kỳ Thiếu Phúc nói.

Thẩm Nguyên: “......” Người ngốc có ngốc phúc a! Đã đến thời điểm như vậy cũng chỉ nhớ thương ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.