TSCPTĐK - Chương 194
Chương 194: Vị hôn thê tiền nhiệm
Giang gia.
Bóng đêm đã nồng, ngọn đèn nơi Giang gia vẫn sáng rõ như cũ.
"Giang Hà, ngươi nói Kỳ Hằng là tới vì Giang gia?"
Giang Cầm Tâm đoạt trước nói chuyện: "Khẳng định là vậy, ta mấy lần muốn bắt chuyện với hắn, ngữ khí của hắn đều mang theo oán hận rất sâu đối với Giang gia chúng ta, ta nghĩ hắn tới lần này rất có khả năng là vì Giang gia."
Giang Hưng Đông đỏ mặt lên: "Năm đó hắn là bởi vì ăn cắp mà bị trục xuất khỏi gia môn, chính hắn hành vi không hợp, căn bản cũng không phải tại Giang gia!"
Năm đó Giang Hưng Đông trục xuất Giang Cẩn ra khỏi gia môn, chỉ cảm thấy vạn sự đại cát, thế nào cũng không nghĩ tới được, qua nhiều năm như vậy, hắn lại lần nữa nghe được tin tức về Giang Cẩn, hơn nữa, thân phận của Giang Cẩn hiện tại còn khiến cho Giang gia kiêng kị không thôi.
Giang gia chủ Giang Đông Minh không vui nhìn Giang Hưng Đông: "Được rồi, hắn nếu là Giang Cẩn, sợ là sẽ không nghĩ giống như ngươi."
Giang Hưng Đông xấu hổ cười cười: "Kỳ Thiếu Vinh cũng không tới cùng hắn, hắn chỉ có một mình, có thể tạo ra sóng gió gì được."
Giang Cầm Tâm cau mày: "Lời này khó mà nói, tuy rằng Kỳ Thiếu Vinh không có tới, nhưng Tả Vân Phi hình như rất thích hắn."
Giang Hưng Đông không vui hừ một tiếng: "Tả đại thiếu là ai chứ, cũng không thể bị ma quỷ ám ảnh đi thích tiểu bạch nhãn lang kia được, Cầm Tâm, ngươi lầm đi?"
Giang Cầm Tâm hít sâu một hơi: "Ta cũng hy vọng là ta lầm, sợ rằng Tả thiếu thật sự là đã bị ma quỷ ám ảnh."
Giang Hưng Đông không vui nhìn Giang Cầm Tâm: "Cầm Tâm chất nữ, ngươi đi theo Tả đại thiếu ra ngoài lâu như vậy, sao không tạo được chút ấn tượng tốt nào với hắn, lại để tiểu tặc Kỳ Hằng kia sấn hư mà nhập?"
Giang Cầm Tâm đỏ mặt lên: "Tả đại thiếu là người mà ta có thể dễ dàng tiếp cận được sao?"
Giang Hưng Đông rầu rĩ nói: "Gia tộc vì nhét ngươi vào trong danh sách hộ vệ mà tốn không ít tâm tư, chất nữ, ngươi cũng quá không biết nắm chắc cơ hội!"
"Được rồi! Hiện tại không phải thời điểm nói cái này, Hưng Đông, chuyện về Giang Cẩn rốt cuộc là như thế nào sao hắn lại trộm đồ?" Giang Đông Minh không vui hỏi.
Giang Hưng Đông cười gượng nhìn Giang Đông Minh: "Hắn tuổi còn nhỏ, học không tốt, tay chân không sạch sẽ, còn có thể vì cái gì nữa, hiện tại cư nhiên con có mặt mũi trở về, da mặt thật dày!"
Giang Đông Minh nhìn Giang Hưng Đông: "Ngươi tốt nhất nói ra sự thật cho ta!"
Giang Tư Trung cau mày lại: "Gia chủ, hiện tại sự tình còn chưa sáng tỏ, theo ta thấy, chuyện này chưa chắc đã như chúng ta tưởng tượng, đợi ngày khác lại bàn đi."
......
Giang Cầm Tâm đi ra khỏi phòng nghị sự, trở lại biệt viện của mình.
Vừa mới vào, một thị nữ đã tới bẩm báo: "Tiểu thư, có khách nhân tới."
Giang Cầm Tâm hoang mang hỏi: "Đã trễ thế này vẫn còn có khách tới sao?"
"Đúng vậy! Nàng tới một mình, chính là Quân Lan Nguyệt tiểu thư." Thị nữ đáp.
Giang Cầm Tâm gật đầu: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Quân Lan Nguyệt mấy năm nay đảo truy Tả Vân Phi. Nháo ra không ít trò cười, thị nữ vừa nói là Quân Lan Nguyệt tới, Giang Cầm Tâm lập tức liền rõ ràng chút chuyện, Quân Lan Nguyệt hẳn là nghe nói được chuyện của Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng, cho nên đứng ngồi không yên.
Giang Cầm Tâm đi vào phòng, nhìn thấy Quân Lan Nguyệt vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi ở trong đại sảnh.
"Ngươi đã trở lại." Quân Lan Nguyệt nói.
Giang Cầm Tâm gật đầu: "Đúng vậy! Quân tiểu thư, ngươi tới là muốn hỏi thăm chuyện của Kỳ Hằng cùng Tả thiếu đi?"
Quân Lan Nguyệt lạnh lùng nhìn Giang Cầm Tâm một cái: "Không sai, nếu ngươi đã biết mục đích của ta, vậy nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối cho ta đi."
Ngữ khí của Quân Lan Nguyệt rất không khách khí, Giang Cầm Tâm nghe vào cũng không vừa tai, tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng Giang Cầm Tâm vẫn không có hạ thể diện của Quân Lan Nguyệt, "Sâu xa bên trong ta không quá rõ ràng, chỉ biết khi chúng ta tìm được hoa hồng anh, Tả thiếu đã tặng cho Kỳ Hằng một bó."
Quân Lan Nguyệt đột nhiên đứng lên: "Ngươi nói cái gì? Chuyện này là thật."
Giang Cầm Tâm cười cười: "Ta cũng cảm thấy rất khó tin, Tấn Quốc có nhiều người khuynh tâm với Tả thiếu như vậy, nhưng cố tình Tả thiếu lại chỉ coi trọng một mình Kỳ Hằng."
Sắc mặt Quân Lan Nguyệt xanh một trận, trắng một trận, nắm chặt nắm tay, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.
Giang Cầm Tâm nhìn Quân Lan Nguyệt rời đi, trong mắt lướt qua một tia trào phúng.
"Quân tiểu thư hình như rất tức giận!" Thị nữ nói.
Giang Cầm Tâm gật đầu: "Đúng vậy!"
"Quân tiểu thư cũng quá không biết tự lượng sức mình, Tả thiếu là anh tài kiệt xuất, tục ngữ có câu, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, có nhiều mỹ nhân xếp hàng chờ Tả thiếu như vậy, Tả thiếu sao có thể chọn một nữ nhân đã từng vứt bỏ mặt mũi của hắn chứ?" Thị nữ khinh thường hừ một tiếng.
Giang Cầm Tâm cười cười: "Trên đời này thứ trân quý nhất không gì ngoài đồ đã từng là của mình, sau đó lại mất đi, nếu Tả Vân Phi không ưu tú như vậy thì thôi, có tình hắn lại quá xuất sắc." Đổi thành người khác sợ là cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
"Tiểu thư, Quân tiểu thư sẽ đi tìm Kỳ Hằng gây chuyện sao?" Thị nữ hỏi.
Giang Cầm Tâm cười cười: "Ta cũng không biết!" Giang Cầm Tâm thầm nghĩ: Lấy tính tình nóng nảy của Quân Lan Nguyệt, không đi làm ầm ĩ một phen mới là chuyện lạ!
"Quân tiểu thư cũng quá bừa bãi!" Thị nữ không vui mắng.
"Đúng vậy!" Giang Cầm Tâm híp mắt.
Lúc trước Quân Lan Nguyệt cũng từng tranh thủ vị trí hộ vệ, nhưng Tả Vân Phi không đồng ý, hoàng thất liền hủy bỏ tên của nàng. Thời điểm Quân Lan Nguyệt biết Giang Cầm Tâm trúng cử, còn đặc biệt chạy tới cảnh cáo Giang Cầm Tâm một phen.
......
Sáng sớm.
Kỳ Hằng đi vào phòng khách, nhìn thấy một gã sai vặt đang bày biện thức ăn.
"Tả Vân Phi đâu?"
"Tả thiếu đã ra ngoài tuần tra sản nghiệp, trước khi đi còn đặc biệt công đạo phòng bếp làm riêng thức ăn đưa tới cho ngài."
Kỳ Hằng gật đầu: "Ta biết rồi."
"Kỳ thiếu muốn đợi Tả thiếu về ăn cùng sao?" Gã sai vặt hỏi.
Kỳ Hằng vội vàng vẫy vẫy tay: "Không cần chờ, không cần chờ, chờ hắn trở về, ta sợ là ăn cũng không ngon."
"Kỳ thiếu, ngài nói cái gì?"
Kỳ Hằng lắc đầu: "Không có gì."
Kỳ Hằng cau mày, không hiểu vì sao, sau khi biết được Tả Vân Phi không ở đây, hắn lại cảm thấy có chút trống rỗng.
Kỳ Hằng vừa ngồi xuống bàn, một nữ nhân đã nổi giận đùng đùng xông vào.
"Ngươi là ai, cút ra ngoài cho ta!" Quân Lan Nguyệt lạnh lùng nhìn Kỳ Hằng.
"Quân tiểu thư, đây là khách nhân của Tả thiếu, ngài không thể như vậy!" Gã sai vặt vội vàng tiến lên nói.
Quân Lan Nguyệt thẹn quá thành giận mắng: "Cút ngay, đừng có dùng Tả Vân Phi áp ta!"
Kỳ Hằng bình tĩnh nhìn Quân Lan Nguyệt, hỏi: "Ngươi là ai?"
Quân Lan Nguyệt tức giận bổ một kiếm về phía Kỳ Hằng, kiếm khí gào thét xông tới, bổ cái bàn thành hai nửa, thức ăn rơi đầy trên đất.
Kỳ Hằng lắc mình tránh đi công kích của Quân Lan Nguyệt.
Quân Lan Nguyệt không thuận theo, lại xông tới tấn công Kỳ Hằng.
Gã sai vặt nơm nớp lo sợ nói: "Kỳ thiếu, Quân tiểu thư là vị hôn thê của Tả thiếu."
Kỳ Hằng cười nhạo một tiếng: "Bởi vì nữ nhân này quá hung, cho nên Tả Vân Phi không cần nàng sao?"
Quân Lan Nguyệt oán hận trừng Kỳ Hằng: "Ngươi dám nói như vậy!"
Trong mắt Kỳ Hằng lướt qua một tia lạnh lẽo, "Ngươi tính là thứ gì, cũng dám ức hiếp tới trên đầu ta!"
Kỳ Hằng rút một cây roi mềm tơ vàng từ bên hông ra, roi mềm tơ vàng linh hoạt quấn lên cổ Quân Lan Nguyệt, Kỳ Hằng vừa thu, sắc mặt Quân Lan Nguyệt lập tức chuyển sang màu tím, vẻ mặt như sắp tắt thở.
Kỳ Hằng giữ chặt roi mềm tơ vàng hơi túm lại, Quân Lan Nguyệt liền bị kéo tới trước mặt Kỳ Hằng, Kỳ Hằng đá một chân lên bụng nàng, Quân Lan Nguyệt bị đạp bay ra ngoài.
Quân Lan Nguyệt va mạnh lên cột, hung hăng hộc ra một búng máu.
"Ngươi...... Tiện nhân, ngươi cư nhiên dám......"
Quân Lan Nguyệt trừng lớn mắt, tràn đầy tức giận nhìn Kỳ Hằng, rên rỉ đứt quãng nhỏ giọng chửi bậy.
Kỳ Hằng vung roi, đánh về phía Quân Lan Nguyệt, trên người Quân Lan Nguyệt lại nhiều thêm một vệt máu.
Kỳ Hằng hoàn toàn không chút nào thương hoa tiếc ngọc, huy roi đánh từng nhát từng nhát lên người Quân Lan Nguyệt, trên người nàng rất nhanh liền máu me đầm đìa.
Gã sai vặt nhìn thấy một màn này, hãi hùng khiếp vía hét thảm một tiếng.
"Hằng thiếu, thủ hạ lưu tình!" Tả Vân Tĩnh vội vàng chạy tới hô, Tả Vân Tĩnh vừa nhận được tin tức Quân Lan Nguyệt đi tìm Kỳ Hằng liền vội vã chạy qua, kết quả vẫn là chậm mất một bước.
"Quân tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Tả Vân Tĩnh tràn đầy lo lắng hỏi.
Kỳ Hằng hai tay chống lưng, nhìn oán hận trên mặt Quân Lan Nguyệt, cười nhạo một tiếng: "Tả Vân Phi kia ỷ vào thực lực mạnh hơn ta, khắp nơi ức hiếp ta thì thôi đi, ngươi tính là thứ gì, cũng dám đánh chủ ý lên người ta!"
Tả Vân Tĩnh nhìn Kỳ Hằng, trong lòng run rẩy một trận, thời điểm mới gặp Kỳ Hằng, Tả Vân Tĩnh còn cảm thấy người này an an tĩnh tĩnh, kết quả hiện tại vừa thấy, lập tức liền cảm thấy mình đã mắt mù.
Tả Vân Phi chậm rãi đi tới: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tả Vân Tĩnh nhìn Tả Vân Phi: "Xảy ra chút xung đột."
Quân Lan Nguyệt nhìn Tả Vân Phi, trong mắt nhiều thêm một tia mong đợi.
Tả Vân Phi nhìn Quân Lan Nguyệt, lại nhìn Kỳ Hằng hỏi: "Ngươi đánh nàng?"
Kỳ Hằng nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy!"
Tả Vân Phi hứng thú đánh giá thảm trạng của Quân Lan Nguyệt, hơi cười lên: "Ngươi xuống tay rất tàn nhẫn a!"
"Ngươi cũng không phải không biết ta là người như thế nào, ta phẩm đức thấp hèn, có thù tất báo, tàn nhẫn vô tình."
Tả Vân Phi nhìn Tả Vân Tĩnh: "Tĩnh tỷ tỷ, ngươi cùng Quân tiểu thư tình cảm tốt, ngươi đưa nàng về Quân gia đi."
Tả Vân Tĩnh: "......" Quân Lan Nguyệt bị đánh thành như vậy, Tả Vân Phi chỉ phản ứng vậy thôi sao?
Quân Lan Nguyệt trợn to mắt nhìn Tả Vân Phi, trong mắt không dám có một tia tin tưởng.
Tả Vân Phi ôm hai tay, sắc mặt hờ hững như chuyện không liên quan đến mình.
Biểu tình của Kỳ Hằng có chút giống Tả Vân Phi, đều vô cùng lương bạc.
Tả Vân Tĩnh nhìn bộ dáng của Tả Vân Phi, ôm Quân Lan Nguyệt rời đi.
"Ngươi vẫn không hiểu thương hương tiếc ngọc gì a!" Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng nói.
Kỳ Hằng xoay người, cười nhạo một tiếng: "Đừng chó chê mèo lắm lông, luận tàn nhẫn ta còn không bằng một nửa của ngươi. Vừa nãy nếu ngươi ôm nàng một cái, có lẽ nàng còn cảm kích ta đã đánh nàng một trận."
Tả Vân Phi tràn đầy ghét bỏ hừ một tiếng: "Nàng dơ muốn chết, vì sao ta phải ôm nàng?"
Kỳ Hằng: "......"