Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 190: Chương 190: Vì sao họ Kỳ




TSCPTĐK - Chương 190

Chương 190: Vì sao họ Kỳ

Kỳ Hằng vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tả Vân Phi đang đứng chắn ở ngoài cửa.

"Có chuyện gì?" Kỳ Hằng không kiên nhẫn hỏi.

Tả Vân Phi đánh giá Kỳ Hằng một phen: "Không có chuyện gì là không thể tìm ngươi tâm sự sao?"

"Đương nhiên có thể, chỉ là con người ta tương đối không thú vị, nếu muốn nói chuyện phiếm với ta, Tả thiếu sợ là phải thất vọng rồi."

"Yên tâm, ta biết tính tình của ngươi như thế nào, cho nên cũng không ôm hi vọng quá lớn."

Kỳ Hằng hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "Ta nghĩ hẳn là có rất nhiều người muốn nói chuyện cùng Tả thiếu đi, nếu Tả thiếu đã biết ta là loại người gì, vì sao không tìm một người thú vị hơn nói chuyện?"

"Bọn họ quá ồn, ta không thích. Rất nhiều người đều muốn nói chuyện với ta, ta lại đi tìm ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất vinh hạnh không?" Tả Vân Phi hai tay chống lưng, kiêu ngạo hỏi.

"Đúng vậy!" Kỳ Hằng thuận miệng đáp.

"Nghe nói ngươi từ nhỏ tay chân không sạch sẽ, nhìn dáng vẻ này xem ra nhân phẩm của ngươi từ bé đã rất không xong a!" Tả Vân Phi tấm tắc lắc đầu cảm thán.

Kỳ Hằng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quay đầu, thần sắc dữ tợn nói: "Tả thiếu, ngươi có lẽ không biết, khi còn nhỏ nhân phẩm của ta không tốt, càng lớn càng không được!"

Tả Vân Phi gật đầu: "Đã nhìn ra, không nghĩ tới nhân phẩm ngươi đã kém, sống lại còn rất không tồi, ông trời đúng là không có mắt!"

Kỳ Hằng nắm chặt nắm tay: "Đúng vậy! Ông trời không có mắt, nếu có mắt, hắn đã sớm nên giáng xuống một sét đánh chết ngươi!"

Tả Vân Phi cười cười: "Ngươi nói lời này cũng quá kỳ quái! Ông trời vì sao phải đánh chết người tốt như ta?"

"Nha, thì ra Tả thiếu là người tốt?" Kỳ Hằng quay mặt qua, khinh thường hừ một tiếng.

Đối với trào phúng của Kỳ Hằng, Tả Vân Phi không so đo một chút nào, "Ngươi vì sao lại muốn dùng họ Kỳ?"

"Thiếu gia họ Kỳ, ta đi theo hắn, đương nhiên cũng dùng họ Kỳ, có gì kỳ quái sao?" Kỳ Hằng đương nhiên đáp.

"Đương nhiên kỳ quái, Kỳ Thiếu Vinh cũng không phải là gì của ngươi, ngươi theo họ hắn làm cái gì!" Tả Vân Phi kích động nói.

Kỳ Hằng quay đầu, bất đắc dĩ nhìn Tả Vân Phi: "Tả Vân Phi, ngươi mới kỳ quái! Ta không theo họ thiếu gia, chẳng lẽ còn phải theo họ Tả giống ngươi?"

Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng một chút, quay mặt qua: "Nếu ngươi muốn dùng họ Tả, vậy cũng được!"

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi không phải đang nghiêm túc đi, ngươi rốt cuộc đang đánh chủ ý gì? Ngươi không phải là muốn cưới ta chứ?"

Tả Vân Phi thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Kỳ Hằng, "Ai muốn cưới loại người như ngươi?"

Kỳ Hằng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, ta vốn dĩ cũng không muốn gả!"

"Sao ngươi lại không muốn gả? Ngươi muốn thủ thân cả đời cho Kỳ Thiếu Vinh sao?" Tả Vân Phi cười nhạo hỏi.

"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, lấy tài sản của ta, muốn cưới mấy mỹ nữ như hoa như ngọc cũng không tốn bao nhiêu sức lực, vì sao nhất định phải gả?"

"Lấy chút tư bản của ngươi mà cũng muốn cưới lão bà, ngươi thật có dũng khí a! Ngươi cưới một người cũng quá sức, cưới nhiều người, không sợ bọn họ tập thể khinh bỉ ngươi không có năng lực sao?" Tả Vân Phi châm chọc nói.

Kỳ Hằng tức giận nhìn chằm chằm Tả Vân Phi: "Ta có bao nhiêu dũng khí không phải ngươi có thể tưởng tượng được! Ta cưới tám mười lão bà chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, cưới tám mươi một trăm người cũng không có cố sức, không cần ngươi phải nhọc lòng!"

Tả Vân Phi: "......"

.........

Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi ồn ào một lát, cuối cùng lại tan rã trong không vui.

Trong biệt viện.

"A Hằng, không phải ngươi nói muốn đi dạo phố giải buồn sao, sao giờ lại không đi?" Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được hỏi.

Kỳ Hằng đứng dưới mọt gốc cây hải đường, hải đường vốn dĩ còn mọc đầy hoa, hiện tại lả tả rơi sạch trên mặt đất.

"Tả Vân Phi chắn cửa, ta đi đâu hắn cũng muốn theo cùng, tên kia quá phiền, ta không muốn ra ngoài nữa." Kỳ Hằng nói.

"Kỳ thật Tả Vân Phi cũng rất đáng yêu, ngươi đừng quá có thành kiến với hắn." Kỳ Thiếu Vinh nằm trên ghế bập bênh, lười biếng khuyên nhủ.

Kỳ Hằng tức giận nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi cư nhiên cho rằng ta nói dối!"

Kỳ Thiếu Vinh cùng Kỳ Hằng đang nói chuyện, bên ngoài lại có một đợt thanh âm xôn xao truyền đến.

Đường Thiên Anh được một hộ về đỡ đi vào.

"Tứ hoàng tử, ngươi không sao chứ?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Đường Thiên Anh lắc đầu: "Không có việc gì."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng của Đường Thiên Anh, xoa xoa mũi nói: "Tứ hoàng tử, ngươi hình như bị đánh rất thảm!"

"Ngươi cũng nhìn ra a!" Đường Thiên Anh than thở một hơi.

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Sớm đã nghe nói Nguyệt Đình công chúa tính tình có chút nóng nảy, quả nhiên không phải giả!

"Thiếu gia, hộ về đưa tứ hoàng tử về vừa nãy gọi Trang đại thiếu đi rồi." Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh nói.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta đã biết."

"Thiếu gia, ngươi nghĩ hộ vệ kia gọi Trang đại thiếu đi có chuyện gì?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Cái này ta làm sao biết được, đợi Trang Hạo trở về rồi hỏi đi."

.........

Trong hoàng cung.

"Công chúa điện hạ tìm ta?" Trang Hạo hỏi.

Nguyệt Đình công chúa gật đầu: "Nghe danh không bằng gặp mặt, từ sớm đã nghe nói Trang thiếu gia thực lực xuất chúng, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Nguyên Quốc, quả nhiên danh bất hư truyền!"

"Công chúa điện hạ quá khen!"

Nguyệt Đình công chúa cười cười: "Trang thiếu gia tới đây nhiều ngày như vậy, cảm thấy non sông Vân Quốc ta thế nào?"

"Vân Quốc phong cảnh rất tốt, là nơi địa linh nhân kiệt." Trang Hạo đáp.

"Nếu Trang thiếu có ý, Nguyệt Đình nguyện ý cùng Trang thiếu hưởng chung vạn dặm non sông."

Trang Hạo nhàn nhạt cười: "Đa tạ ý tốt của công chúa, chỉ là vạn dặm non sông quá nặng, ta nhận không nổi."

"Nhìn dáng vẻ này xem ra Kỳ thiếu ở trong lòng Trang thiếu còn quan trọng hơn cả vạn dặm non sông?"

Trang Hạo trịnh trọng đáp: "Thiếu Vinh ở trong lòng ta quan trọng hơn tất cả mọi thứ trong thiên hạ này."

Nguyệt Đình công chúa cười cười: "Kỳ thiếu thật có phúc khí, được Trang thiếu coi trọng như vậy!"

Trang Hạo không cho là đúng nói: "So với nói Thiếu Vinh có phúc khí, còn không bằng nói là ta có phúc khí!"

.........

Trang Hạo rời đi hai cái canh giờ, sau đó liền trở lại.

Kỳ Thiếu Vinh thấy Trang Hạo đi vào, quay đầu hỏi: "Nguyệt Đình công chúa tìm ngươi sao?"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nàng nói cái gì?"

Trang Hạo ngẩng đầu đáp: "Cũng không có gì, nàng hỏi ta có nguyện ý làm hôn phu của nàng hay không, nếu ta nguyện ý, giang sơn Vân Quốc này chính là của ta."

"Ngươi đáp ứng rồi?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Đương nhiên không có." Trang Hạo không cần nghĩ liền đáp. "Vạn dặm giang sơn tuy rằng tốt, nhưng không phải theo đuổi trong lòng ta, ta không nghĩ nhiều liền cự tuyệt."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Phải vậy không?"

"Định lực của ta rất tốt, bất quá......"

"Bất quá cái gì, hối hận sao?"

Trang Hạo lắc đầu: "Không thể nào, chẳng qua, Nguyệt Đình công chúa chẳng những tìm ta, hình như còn tìm cả Tả Vân Phi nữa, ta có thể chống lại dụ hoặc của ngôi vị hoàng đế, nhưng cũng không biết Tả Vân Phi có hứng thú hay không."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía cửa, thời điểm Trang Hạo nói đến Tả Vân Phi, Kỳ Hằng tựa hồ cũng vừa vặn đi tới, hẳn là đã nghe được rồi.

"A Hằng." Kỳ Thiếu Vinh không yên tâm gọi một tiếng.

Kỳ Hằng đi đến, nói: "Thiếu gia, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "A Hằng, ngươi không để ý sao?"

Kỳ Hằng bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ta cùng Tả Vân Phi không phải như ngươi nghĩ, nếu hắn có thể tiếp thu Nguyệt Đình công chúa, vậy đó chính là tốt nhất, bất quá, hắn sẽ không."

Kỳ Thiếu Vinh hoang mang nói: "Ngươi đúng là rất tin tưởng hắn a!"

"Tả Vân Phi là người rất kiêu ngạo, hắn sẽ không để người khác nói hắn ăn cơm mềm."

Kỳ Hằng giải thích.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Tứ hoàng tử bị đánh thảm như vậy, vị Nguyệt Đình công chúa kia hẳn là không có hứng thú gì với hắn, không bao lâu nữa chúng ta sẽ phải trở về Nguyên Quốc, A Hằng, ngươi có dự định gì không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Hằng nâng mắt lên: "Ta sợ là phải đi Tấn Quốc một chuyến."

"Đến địa bản của Tả gia a!"

Kỳ Hằng gật gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy!"

Kỳ Thiếu Vinh khẽ đảo mắt, Kỳ Hằng nhìn biểu tình của Kỳ Thiếu Vinh, hít sâu một hơi:

"Thiếu gia, ngươi không cần nghĩ nhiều, ta không phải vì Tả Vân Phi, ta chỉ là có chút việc tư muốn xử lý."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta biết rồi, ta biết ngươi cùng Tả Vân Phi không có quan hệ gì!"

Kỳ Hằng nhìn vẻ mặt giấu đầu lòi đuôi của Kỳ Thiếu Vinh, bất đắc dĩ quay mặt đi.

.........

Trong hoàng cung.

"Công chúa điện hạ." Một hộ vệ lên tiếng gọi Nguyệt Đình công chúa.

Nguyệt đình công chúa mở mắt ra, nhìn về phía người tới, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Công chúa, nên dùng bữa tối rồi." Hộ vệ nói.

Nguyệt Đình công chúa không kiên nhẫn nói: "Đã biết!"

Nguyệt Đình công chúa nắm chặt nắm tay, nàng nguyên bản đã làm tốt chuẩn bị, Trang Hạo cùng Tả Vân Phi, chỉ cần một người trong số họ đáp ứng yêu cầu của nàng, vậy nàng liền có thể mạo hiểm đắc tội hoàng thất của tất cả quốc gia, cự tuyệt các hoàng tử còn lại, gả cho một người trong hai người, chỉ là, cả Trang Hạo lẫn Tả Vân Phi đều không có hứng thú gì với nàng.

Nếu nói Trang Hạo là vì Tà Y Kỳ Thiếu Vinh tài hoa hơn người kia, vậy Tả Vân Phi rốt cuộc là vì ai mà cự tuyệt nàng?

"Tả thiếu cũng không có hứng thú gì với giang sơn Vân Quốc chúng ta sao?"

"Không có hứng thú."

"Trang Hạo là vì Kỳ Thiếu Vinh mà cự tuyệt ta, không biết Tả thiếu thì là vì ai? Có thể nói ra giải đáp nghi hoặc cho Nguyệt Đình được không?"

"Không có ai, ta chỉ đơn thuần là không có hứng thú mà thôi."

.........

Vì ngôi vị hoàng đế này, hoàng thất Vân Quốc mấy lần bị cuốn vào khói lửa chiến tranh, hai vị huynh trưởng của nàng cũng là vì tàn sát lẫn nhau mà chết.

Nhưng vạn dặm non sông này, đối với người nào đó chẳng lẽ không có một chút lực hấp dẫn nào sao?

Nàng tuy rằng quý vì công chúa, nhưng lại không tìm được người tri tâm tri kỷ giống như Trang Hạo vậy!

Nguyệt Đình công chúa đỡ trán, tâm tình không khỏi ảm đạm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.