CHƯƠNG 18. ÂM MƯU
Tưởng Mộc Mộc rất muốn ngủ say ngay lập tức, nhưng có kinh nghiệm đời trước, hắn vẫn còn hoài nghi, đời này hắn muốn xem rõ ràng người bắt cóc hắn là ai! Vì thế cưỡng chế mình không được ngủ mê man.
Hắn thật sự rất muốn biết đáp án, nằm trên đất không nhúc nhích nhìn nóc nhà tối thui.
Bây giờ đã là buổi tối, Tưởng Mộc Mộc vẫn chưa gặp được những người đã bắt cóc hắn tới đây.
Hắn không biết nơi này là chỗ nào, dù sao cũng đã qua lâu như vậy, thời gian hắn ngốc ở đây cũng không tính là quá dài, ký ức không rõ ràng lắm, nên hắn đã quên mất tiêu nơi này là đâu rồi, cơ mà cứ bị trói như vậy, nằm trên đất lâu cũng không phải quá thoải mái.
Tưởng Mộc Mộc cố gắng xê dịch thân thể, tới sát vách tường, từ từ ngồi dậy.
Mỗi buổi tối hắn đều phải tiến hành khơi thông nội công tâm pháp, hôm nay cũng không muốn gián đoạn.
Kể từ khi tu luyện nội công, hắn cảm thấy trong thân thể mình luôn có một luồng khí lưu động khắp nơi, hắn thật vất vả mới chế trụ được luồng khí này, nếu không nó nhất định sẽ phá thể mà ra khiến thân thể hắn nổ tung.
Hắn không hiểu đây là chuyện gì xảy ra, cho nên liền tự xem nó như nội lực mà trên sách đã từng nói, nóng nóng, có lực lượng.
Hắn cũng đã điều tra qua, hiện giờ có rất ít người buông tha dị năng để tu luyện võ công, người biết đến võ công ít không nói, người biết phương pháp tu luyện lại càng ít! Vậy nên cho dù hắn phát động một chút nội lực, những dị năng giả lợi hại có phát hiện đi chăng nữa, cũng chưa chắc biết được nó là cái gì, cũng sẽ không để ý tới.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là trong bọn bắt cóc không có nhân tài võ thuật.
Cũng không phải Tưởng Mộc Mộc không có cách nào đem luồng khí lưu này ẩn giấu, ngược lại, hắn biết rất rõ.
Trải qua thời gian dài tìm hiểu, hắn không thể nào không rõ ràng được.
Hơn nữa, trong số sách bà ngoại cho hắn cũng có ghi chép về mặt này, hắn cũng đã thử qua, phát hiện nội lực có thể ở lại trong đan điền, có thể chậm rãi tập hợp, tăng cường, nén lại.
Bình thường hắn không sử dụng nội lực, chỉ có lúc tu luyện vì để cho quyền phong có lực hơn một chút, hắn mới thử phối hợp sử dụng.
Bên cạnh không có ai từng tu luyện nội lực, Tưởng Mộc Mộc chỉ có thể tự mình mày mò làm cách nào để đem luồng khí lưu này phối hợp với nắm đấm. Dĩ nhiên, lúc này, đệ đệ hắn Tưởng Mộc Cận liền trở thành đối tượng luyện tập rất tốt, cũng có thể để hắn tận tình phát huy.
Hiện giờ, lần đầu tiên hắn phát hiện nội lực đạt được từ việc tu luyện nội công tâm pháp vậy mà có tác dụng hộ chủ.
Thân thể hắn vốn là không tốt, hít vào thứ thuốc mê kia sẽ phải ngủ mê man cả ngày, mà hiện tại nội lực giúp hắn giảm bớt phần lớn dược hiệu, nếu không đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại đâu.
Đời trước chính là như vậy, một mực ngủ thẳng tới khi cảnh sát đến, chuyện gì cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết mình bị bắt cóc, vô cùng sợ hãi, mà Đàm Thu Minh thì báo cảnh sát cứu hắn.
Hiện tại, hắn không hy vọng Đàm Thu Minh lại xuất hiện một lần nữa, bằng không sẽ thiếu y một cái nhân tình, hắn tin tưởng với năng lực của đệ đệ nhất định có thể tìm tới cứu hắn ra, huống chi, hiện giờ quan hệ của hắn với đệ đệ thật sự rất tốt, chứ không phải lạnh băng như trước.
Hắn đem nội lực lưu thông khắp thân thể một phen, quả nhiên, thân thể đã khá hơn nhiều, cảm giác ngược lại khá là thoải mái.
Loáng thoáng, Tưởng Mộc Mộc dường như nghe được một vài âm thanh vụn vặt, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không thấy ai cả, vẫn như cũ là một mảnh vách tường đen kịt.
Không biết là ai đang nói chuyện, từ một chỗ khác trên vách tường truyền tới.
Thính lực của Tưởng Mộc Mộc không tốt, nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng mà vô cùng hiếu kỳ, cho nên chỉ có thể cố nghiêng tai lắng nghe.
Nội lực có thể hộ chủ, làm cho thân thể hắn tỉnh lại, chính là không biết có thể tăng thính lực lên hay không.
Lỗ tai Tưởng Mộc Mộc động động hai cái, nội lực lại không thể chảy đến tai, hắn chỉ đành phải từ bỏ.
Không nghe được âm thanh cách vách, hắn cũng không biết nên làm gì, có lẽ là có kinh nghiệm đời trước, hắn biết mình nhất định sẽ được cứu, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi, nên không cần phải sợ!
Hắn không thèm nghĩ xem làm cách nào để tự cứu, mà là suy nghĩ làm cách nào để nghe được âm thanh cách vách, hắn nhắm mắt lại, dùng số nội lực ít ỏi phóng ra ngoài, đi tìm hiểu.
Vốn là, hắn cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì, chẳng qua là bây giờ thân thể không thể động đậy, chỉ có thể điều tức nội lực.
Không điều tức không sao, vừa điều tức hắn liền phát hiện, nội lực cũng có thể phóng ra bên ngoài.
Bởi vì lúc trước ông bà ngoại ghi chép lại là nội lực chỉ có thể phối hợp với chiêu thức để sử dụng, không thể phóng ra ngoài được, hiện tại hắn bỗng nhiên phát giác kỳ thật là có thể, chẳng qua là dùng phương pháp khác với dị năng.
Hưng phấn sử dụng thử kỹ năng mới này, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy có một luồng ánh sáng ấm áp chậm rãi từ đầu ngón tay truyền ra, chạy tới phương hướng mà hắn muốn, dừng lại trong căn phòng cách vách.
Hơi thở mặc dù rất yếu ớt, Tưởng Mộc Mộc cũng có chút cố hết sức, trên người đầy mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn có thể kiên trì được, bởi vì hắn có thể cảm giác được số người ở cách vách, còn có thể nghe được giọng nói của bọn họ.
Từ hơi thở để phán đoán, chỉ có hai người, đang bí mật thảo luận gì đó.
Giọng nói rơi vào tai Tưởng Mộc Mộc khàn khàn nghe không rõ lắm, nhưng vẫn có thể đoán được.
“Thế nào?” Là một giọng nói quen thuộc lại không quá quen thuộc, hình như Tưởng Mộc Mộc đã từng nghe thấy ở nơi nào rồi, nhưng lại nhớ không rõ lắm, bởi vì có chút đè thấp, nên vẫn chưa thể đoán ra.
“Thiếu gia đang chạy qua đây!” Là giọng của một người khác, Tưởng Mộc Mộc lắng nghe.
Hắn rất khiếp sợ, bởi vì giọng nói này là giọng nói của Lâm Hải quản gia nhà hắn, quả nhiên là ông ta bắt cóc hắn, trong lòng Tưởng Mộc Mộc tức giận nói không nên lời.
“Người Tưởng gia không nhận ra cái gì đi! Nếu như nhiệm vụ thất bại, ông biết đó, giáo sư cũng sẽ không dễ dàng nguôi giận như vậy đâu!”
Lâm Hải dừng một chút, sau đó nói: “Ừ, tôi, tôi hiểu! Cho dù nhị thiếu gia tìm được đại thiếu gia, bọn họ cũng không thể nào nhận ra được sự tồn tại của thiếu gia đâu, thiếu gia đã rất thành công lẻn vào Tưởng gia!”
Người bên kia dường như tức giận: “Nghe này, thiếu gia của ông chỉ có một! Cái gì đại thiếu gia nhị thiếu gia chứ, nhớ kỹ đó!”
“………Phải!”
“Ông không thể tiếp tục ở lại Tưởng gia nữa rồi, phế vật vô dụng, lại muốn Minh Minh tự mình động thủ, theo dõi người ta nhiều năm như vậy, một chút tiến triển cũng không có!”
“…….”
“Minh Minh bên kia thế nào?”
“Thiếu gia đã bắt đầu chạy qua đây!”
“Vậy thì tốt!”
……..
Tưởng Mộc Mộc càng nghe càng khiếp sợ, càng nghe càng sợ hãi, Minh Minh? Cái tên này đời trước hắn thường gọi, cho nên lúc nghe được liền nhớ tới Đàm Thu Minh, mà cùng gọi Minh Minh giống hắn còn có một người thường đi theo bên cạnh Đàm Thu Minh, là huynh đệ vì y mà vào sinh ra tử: Phùng Thành.
Tưởng Mộc Mộc biết Phùng Thành, dù sao đời trước cũng là tình địch mà.
Hắn cũng không biết, Phùng Thành là vì cái gì mà một mực ở lại bên cạnh Đàm Thu Minh, khi đó Tưởng Mộc Mộc nhìn gã thế nào cũng thấy không vừa mắt, vẫn cho là gã muốn làm tiểu tam, cũng may Đàm Thu Minh không ôm suy nghĩ gì với gã, chỉ xem gã là huynh đệ.
Nhưng mà, hắn hy vọng người đang nói chuyện hiện giờ không phải là Phùng Thành, bởi vì hắn không hy vọng dự cảm của mình trở thành sự thật! Nếu như người đó thật sự là Phùng Thành, như vậy Minh Minh trong miệng gã chính là Đàm Thu Minh, vậy thì đời trước tiểu tam chân chính là hắn, người Đàm Thu Minh quen biết trước là Phùng Thành.
Tưởng Mộc Mộc hy vọng không phải như vậy, nhưng càng nghe càng cảm thấy giọng nói này giống Phùng Thành, hắn vẫn còn muốn nghe tiếp, nhưng thân thể cũng đã không chịu nổi, nội lực quá yếu, kiên trì không nổi nữa, ngã trên mặt đất.
Hiện giờ, hắn thật sự là ngủ thiếp đi.
END 18
Ps: em Mộc bị bắt cóc chưa biết có ai tới cứu hông nữa, vậy mà ẻm hổng lo gì hết chỉ lo đời trước ai mới thật sự là tiểu tam ╮(╯▽╰)╭