CHƯƠNG 37.
Phần thi dị năng kế tiếp, Tưởng Mộc Mộc đều có xem, nhưng hắn luôn thấy thiếu thiếu hăng hái, điều này làm cho hắn vốn là vô cùng chờ mong cuộc tranh tài dị năng ít nhiều có chút thất vọng.
Thứ nhất, thực lực của những người này không kém nhiều so với hắn đời trước, thậm chí còn hơi thấp hơn một bậc, kinh nghiệm cũng không phong phú như hắn, đánh nhau thật đúng là không có gì nhiệt tình!
Huống chi, mặc dù thoạt nhìn bọn họ đã dùng toàn lực, nhưng lại không chịu buông thả, luôn có nguyên tắc cùng quy củ, điều này làm cho người đã từng đạt được dị năng cũng đã từng tỏa sáng là Tưởng Mộc Mộc không dậy nổi hứng thú.
Mặc dù, hắn cũng biết không thể hy vọng quá cao, nhưng cuộc thi dị năng hàng năm đều được đồn đến vô cùng thần kỳ, nên tự nhiên hắn cũng dát một lớp vàng lên người bọn họ, cơ mà bây giờ……
Có điều, cuối cùng hắn cũng kiên trì được, thật may là hắn kiên trì, mới có thể nhìn thấy một màn này.
Đây là trận chung kết, trên sân thi đấu chỉ còn lại hai người, một là hội trưởng hội học sinh bậc đại học, còn một người khác là Vương Trữ bậc trung học phổ thông.
Lại nói, cái này thật sự vô cùng khiến người ta ngoài ý muốn.
Trận trước còn truyền ra Vương Trữ bại bởi Tưởng Mộc Cận, lần này Vương Trữ lại tiến vào trận chung kết, đá rớt tất cả người của bậc đại học.
Hai người bọn họ đánh nhau vô cùng đặc sắc, chẳng phân biệt được cao thấp, khán giả vốn đang thổn thức khi nhìn hai người họ tranh đấu nhất thời yên tĩnh lại, ngay cả hô hấp cũng chậm nửa nhịp.
Dị năng của hai người này ít nhất cũng cấp chín trở lên, thậm chí Tưởng Mộc Mộc đoán bọn họ đã đạt đến cấp mười.
Sau đó, Tưởng Mộc Cận nhìn ra nghi ngờ của Tưởng Mộc Mộc, mới nói: “Hai người bọn họ đã đột phá cửa ải cấp mười khó khăn, bây giờ đang ở giai đoạn giữa của cấp mười! Toàn bộ trường học, em thưởng thức nhất, cũng chính là hai người bọn họ!”
Tưởng Mộc Mộc có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, lời này từ trong miệng Tưởng Mộc Cận nói ra, đã nói rõ rằng thực lực của hai người họ đều không thể xem thường.
Phải biết là, Tưởng Mộc Cận chưa từng quá để ý đến người khác, chính bản thân cậu cũng đã rất mạnh, người có thể khiến cậu thừa nhận, ngoại trừ cha, thì hình như chưa từng gặp qua, hôm nay hai người này vừa lên, cậu đã nói như vậy, không thể không làm hắn khiếp sợ.
Xem ra hai người bọn họ thật sự là siêu mạnh, ngay cả đệ đệ hắn cũng nói như vậy, có thể không mạnh sao?
Nhìn biểu tình của Tưởng Mộc Mộc từ nghi ngờ đến thản nhiên, Tưởng Mộc Cận tỏ vẻ khó hiểu, lần đầu tiên cậu không nhìn ra ca ca cậu đang nghĩ gì: “Ca ca, nghĩ gì thế?”
“Không có, chỉ là lời này có thể nói ra từ miệng em, chứng minh là hai người họ thật sự lọt vào mắt em!” Tưởng Mộc Mộc cười nói.
Đầu óc Tưởng Mộc Cận trống rỗng một giây, giây kế tiếp, ca ca của cậu đã bị cậu kéo vào trong ngực, cưng chìu nói: “Đương nhiên, ở trong mắt em, ca ca là giỏi nhất!”
Cậu cũng không biết tại sao mình lại tự nhiên nói ra lời như vậy, làm chuyện như vậy, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng dễ dàng, cậu thích loại cảm giác này. —— Làm sao bây giờ? Cậu càng ngày càng thích ca ca cậu rồi!
Tưởng Mộc Mộc nhìn Tưởng Mộc Cận, mình thân là ca ca lại bị đệ đệ ôm vào trong ngực, cảm giác không được tự nhiên thế nào ấy, hắn giãy dụa, trở tay ôm Tưởng Mộc Cận vào lòng, cơ mà Tưởng Mộc Cận cao hơn hắn, hắn không thể không đè đầu Tưởng Mộc Cận xuống.
Tưởng Mộc Cận cười cười, thỏa mãn hưởng thụ một lát, nói: “Ca ca, anh nói, nếu cả đời hai chúng ta vẫn như vậy không xa rời nhau thì tốt biết bao nhiêu!”
Tưởng Mộc Mộc hợp với tình hình nói: “Ừ! Chúng ta vốn là có thể không tách ra mà, cho dù em cưới vợ, chúng ta vẫn có thể luôn ở cùng một chỗ, anh sẽ cùng Mộc Cận!”
Tưởng Mộc Cận hơi giận, nói: “Em sẽ không lấy vợ, vì ca ca, em sẽ không lấy vợ!”
Tưởng Mộc Mộc nhìn ánh mắt Tưởng Mộc Cận, tựa như chứng minh cái gì, khẳng định cái gì, hoặc là đang mong đợi cái gì…..
Hắn xoay mặt qua, tránh đi tầm mắt kia, không phải hắn không cảm nhận được tâm tư của Tưởng Mộc Cận, mà là Tưởng Mộc Cận là đệ đệ hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Bây giờ, tiếp xúc với ánh mắt trắng trợn như thế của Tưởng Mộc Cận, nhất thời hắn không biết nên phản ứng thế nào, trốn tránh quay mặt đi, thầm nghĩ: đừng suy nghĩ, chúng ta vốn là anh em.
Tưởng Mộc Cận ngồi dậy, thất vọng thở dài, muốn ca ca tiếp nhận cậu, quả nhiên còn cần thời gian rất lâu.
Có điều……cậu nhìn khuôn mặt Tưởng Mộc Mộc, mỉm cười, trong mắt thoáng qua một tia sáng, thầm nói: ca ca, anh không trốn khỏi đâu, bởi vì em sẽ không cho anh cơ hội này!
Lực chú ý của Tưởng Mộc Mộc trở lại sân thi đấu, dị năng của Vương Trữ là thuộc tính mộc, hơn nữa còn là loại hình thực vật hiếm có.
Mà thuộc tính dị năng của hội trưởng lại là thuộc tính thổ rất phổ biến, cơ mà cho tới bây giờ Tưởng Mộc Mộc chưa từng thấy ai có thể sử dụng thuộc tính thổ đến mức xuất thần nhập hóa như vậy.
Một hồi hắn biến đất cát thành vách tường cứng rắn, chặn công kích của Vương Trữ, một hồi hắn lại biến vách tường thành đất cát, làm chậm lại năng lực di chuyển của Vương Trữ.
Hết thảy những cái này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không có áp lực.
Vương Trữ cũng không thua kém hắn ta, thuộc tính dị năng loại thực vật có thể để cho hắn khống chế bất kỳ loại thực vật nào, khống chế trị số trưởng thành của tụi nó, có lúc còn có thể tự khai thác ra, biến thành đủ loại vũ khí.
Tính chất của hắn là lực công kích tương đối mạnh, mặc dù mộc cũng có thể phòng ngự, nhưng mà Vương Trữ chú trọng với công kích hơn, còn hội trưởng thì lại là chú trọng với phòng ngự, hai người này có lẽ là thiên địch. —— Tưởng Mộc Mộc nghĩ như vậy.
Bọn họ cứ vờn quanh nhau, đánh nhau như vậy, dường như đang thúc giục đối phương nhanh chóng chuyển hình, thay đổi, cứ như người nào sử dụng công kích hay hệ thống phòng ngự của đối phương, thì người đó liền thua.
Tưởng Mộc Mộc có chút cười khổ, loại đùa giỡn của con nít này mà cũng có thể đánh đến mức đặc sắc như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, hai người hăng hái tăng cao, đánh đến nước sôi lửa bỏng, a……hình như sai ở chỗ nào rồi.
Tóm lại, trình độ phấn khích của bọn họ đã không phải là vấn đề ai thua ai thắng nữa rồi, mà là hai người họ có thể kéo dài trận đấu này đến khi nào, có thể làm cho trận đấu này đặc sắc như thế nào.
Lực chú ý của Tưởng Mộc Cận cũng đặt trên trận đấu, khó có được không tiếp tục làm nũng, vô cùng nghiêm túc xem tranh tài, trong đôi mắt như có lửa nóng hừng hực đang thiêu đốt, thân thể run run.
****
Lúc trở về, hăng hái của Tưởng Mộc Mộc cũng tăng cao vô cùng, thậm chí Tưởng Mộc Cận trực tiếp đến phòng huấn luyện để luyện tập, phát tiết thật tốt cảm giác hưng phấn bị kéo ra hôm nay.
Tưởng Mộc Mộc cũng đi theo vào sân huấn luyện, nhưng khác với Tưởng Mộc Cận, địa điểm huấn luyện của hắn là trên sân cỏ ở sau nhà.
Mà như vậy vừa lúc bị cha hắn Tưởng Trạch Thành nhìn thấy.
Tưởng Trạch Thành nhìn động tác quy luật thuần thục chính xác lại thiếu lực của Tưởng Mộc Mộc, nhíu mày một cái, ông không hiểu tại sao Tưởng Mộc Mộc lại đột nhiên có hứng thú luyện tập võ thuật như vậy, mặc dù thoạt nhìn vẫn là không có khởi sắc gì lớn, nhưng nghĩ đến tiềm năng của hắn, ông cũng hiểu được nguyên nhân, thân là một người cha có phải ông nên giúp đỡ một chút hay không?
Dù là thân thể phế vật như thế nào đi chăng nữa, thì Tưởng Mộc Mộc vẫn là con cháu Tưởng gia bọn họ, tự nhiên không thể thấp hơn người ta một bậc, nếu Tưởng Mộc Mộc đã có nguyện vọng đó, thì ông cũng nên giúp một tay.
Nghĩ tới cái gì liền làm cái đó, Tưởng Trạch Thành luôn luôn sấm rền gió cuốn như vậy, cho nên ông mới có thể lựa chọn để cho Faulk trở thành quản gia nhà bọn họ, dù sao thì: rất tiện, không cần phiền não cái gì cả.
“Mộc Mộc, những động tác này, ngươi học được ở đâu vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Tưởng Trạch Thành truyền tới, Tưởng Mộc Mộc sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới lúc này cha sẽ xuất hiện ở sau lưng hắn, hơn nữa lại để ý tới chiêu thức hắn luyện tập.
Tuy rằng không quá hiểu hành động của cha, nhưng Tưởng Mộc Mộc vẫn trả lời vẫn trả lời vấn đề của ông: “Dạ, là ông bà ngoại dạy cho con!”
“Phải không?” Tưởng Trạch Thành như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó nói: “Người ngoài nghề nghiên cứu, luôn không tốt như những người chuyên nghiệp, chờ một thời gian nữa, ta sẽ tìm cho ngươi một sư phụ chuyên nghiệp!”
“A?” Tưởng Mộc Mộc ngây ngốc nhìn cha mình, từ khi nào ông quan tâm chuyện của hắn như vậy? Đây thật sự là cha của hắn à?
Có lẽ là do biểu tình của Tưởng Mộc Mộc quá mức phong phú, cái gì cũng viết ở trên mặt, Tưởng Trạch Thành rất nhanh chóng đọc hiểu, ông nói: “Ngươi là con ta!” Nói xong xoay người rời đi, ông biết sự khác biệt giữa Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận, nên vẫn luôn không tìm được phương pháp để Tưởng Mộc Mộc trưởng thành. Nhưng mà, cái thứ võ thuật này lại cho ông một cơ hội, tựa như đã nghĩ thông suốt cái gì, cũng ra quyết định, nhưng ông còn phải nhìn xem ý chí của Tưởng Mộc Mộc, lỡ như hắn chẳng qua là ham thích nhất thời, vậy cũng không tốt.
Nhưng hiện tại, hình như không phải như vậy, ông thấy rõ ánh mắt của Tưởng Mộc Mộc, cũng cảm nhận được kiên trì của hắn, lần này hắn nghiêm túc.
Con trai của mình có thể nghiêm túc, dĩ nhiên ông cao hứng, hơn nữa, bây giờ trong tay ông vừa lúc có một người tinh thông võ thuật, cũng không thể để cho hắn ta ở dưới sự che chở của ông, ăn chùa uống chùa đúng không?
Faulk ở lại nơi này cầm khăn lông lau mồ hôi cho Tưởng Mộc Mộc, chờ sau khi Tưởng Trạch Thành đi rồi, Tưởng Mộc Mộc cũng chưa phản ứng kịp.
Cuối cùng, vẫn là Faulk dùng cái khăn lông ướt lạnh như băng kia chạm vào hắn, hắn mới phản ứng được, sau đó hướng về phía Tưởng Trạch Thành biến mất kêu một tiếng: “Ông ngoại bà ngoại không phải là người ngoài nghề, bọn họ nghiên cứu rất sâu!”
Đáng tiếc, người đã đi rồi, cũng không biết cha hắn có nghe thấy không.
Hắn vẫn luôn cho rằng cha không để ý đến hắn, nhưng sau khi sống lại một lần, hắn phát hiện không phải như vậy, chẳng qua là cha hắn không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, mới làm cho hắn cảm thấy cha lạnh như băng.
Mới vừa rồi cha dùng câu nói mang theo giọng điệu trách cứ kia nói “Ngươi là con ta!” khẳng định hắn, tuy rằng giống như trách cứ hắn, thế nhưng Tưởng Mộc Mộc lại cảm nhận được cha quan tâm đến hắn, điều này làm cho trong lòng hắn ấm áp một trận.
“Faulk, anh cảm thấy cha có phải nói thật không?” Tưởng Mộc Mộc nói, hắn rất thích Faulk thành thật, đơn thuần, nói chuyện với người như vậy không hề có áp lực.
“Đại thiếu gia, tôi không thể suy đoán tính chân thật trong lời nói của lão gia, đây là không đúng.” Faulk nói, bộ dạng “ta rất xứng chức”.
Tưởng Mộc Mộc nói: “Vậy tôi cứ muốn anh nghĩ thì sao hả? Anh nói xem, cha nói thật hay giả vậy?”
Hắn không hiểu nổi, ý thức nô lệ đều là như vậy sao? Bọn họ cũng không suy nghĩ người khác nói chuyện thật hay giả, Faulk đơn thuần như vậy nhất định sẽ bị người ta lừa gạt, Tưởng Mộc Mộc thật sự không thể tin được là làm sao Faulk sống được đến bây giờ.
Faulk nhíu mày, mặt rối rắm, cuối cùng hắn nói: “Chủ thượng nhất định sẽ phù hộ đại thiếu gia, nhị thiếu gia, còn có lão gia cùng phu nhân một nhà bình an!”
Tưởng Mộc Mộc: “……”
Được rồi, đúng là hắn không nên bắt nạt Faulk, cũng không nên mong đợi Faulk có thể nói cho hắn biết “chủ thượng” là ai.
Vốn là, Faulk bị Tưởng Mộc Cận gọi vào phòng huấn luyện để cùng luyện tập, Faulk có thực lực rất mạnh, ngoại trừ cha, hắn là người duy nhất ở nhà có thể luyện tập với Tưởng Mộc Cận, nhưng mà ý thức nô lệ của hắn khiến hắn không dám tổn thương Tưởng Mộc Cận, thế nên mặc cho Tưởng Mộc Cận đánh hắn, hắn vẫn không dám nói câu nào, thậm chí không có nửa câu oán hận, theo lý thường mà gánh vác, Tưởng Mộc Cận nói với hắn “thả ngựa lại đây!” như thế nào nữa, thì hắn vẫn không dám tới.
Cho nên, Tưởng Mộc Cận không thể làm gì khác hơn là để hắn đi cùng Tưởng Mộc Mộc.
Thật ra, cậu cũng không ghét Faulk, lại nói, tính tình của Faulk thật sự khiến người ta lo lắng, hắn còn đơn thuần hơn ca ca cậu nữa, không, đây là không thể so được, ca ca vĩnh viễn là giỏi nhất .
So với Lâm Hải, Tưởng Mộc Cận vẫn tương đối thiên vị Faulk hơn, cái này giống như dục vọng muốn sửa đổi “đứa con” của mình vậy, chưa từng ngừng lại.
Cậu thật sự không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhìn hắn với ca ca trao đổi mà cậu lại không cảm thấy chướng mắt, bình thường nếu như có người quá thân cận với ca ca, cậu ghen còn không kịp, cơ mà đối với Faulk thì lại không có cảm giác này.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, cuối cùng cậu chỉ có thể đem điều này quy tội là do Faulk quá đơn thuần, hoàn toàn không chú ý tới bản thân Faulk còn có sức hấp dẫn như vậy.
Suy nghĩ quá nhập tâm, đến mức cha cậu một thân võ trang, dáng vẻ chỉnh trang chờ phân phó đứng sau lưng cậu cậu cũng không biết.
“Không phải là ngươi thiếu hụt bồi luyện sao? Phát ngốc cái gì?”
Tưởng Mộc Cận nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia lập tức phản ứng kịp, cậu quên mất, mỗi tháng cha đều kiểm tra tiến độ của cậu, tháng này dường như chính là hôm nay.
Cậu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Không có!”
“Đừng lãng phí thời gian!”
“Dạ!”
Nói xong, hai người tiến vào trạng thái chiến đấu.
***
Tưởng Trạch Thành kinh ngạc, nhìn động tác càng ngày càng quen thuộc của Tưởng Mộc Cận, hình như thực lực của cậu đã tăng cường: “Xem ra, lần này ngươi tiến bộ không ít!”
“Cũng tạm!” Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ tiếp chiêu với cha, chỉ có ở trước mặt cha, cậu mới có thể toàn lực ứng phó, không để ý bất kỳ cố kỵ nào mà buông thả, mặc kệ sử dụng loại dị năng chi nhánh nào, cậu cũng đánh không lại Tưởng Trạch Thành, Tưởng Trạch Thành cũng là đối thủ duy nhất mà cho tới nay cậu toàn lực ứng phó cũng không thể chiến thắng nổi! Người cha này, chưa bao giờ nương tay với cậu.
END 37